Thầy Bói Thiên Khẩu


Chương 17: Rời Khỏi Bách Vương.


Tác giả: Thiên Bảo


– Xử! Chắc chắn là xử…


Nam nhân áo hồng tự nghĩ tự trả lời, hắn có rùng mình một chút, sau đó lắc lắc cái cẩm bài rồi quăng đi, miệng cười nham hiểm nói.


– He he, đã là thuộc hạ của Dạ Vương, đương nhiên ta phải chăm sóc kỹ rồi, cùng lắm thì một đêm thôi chứ mấy.


Dứt lời, hắn lại tiếp tục đi về phía hai nam nhân, gương mặt rất dâm tà, miệng cười cười, tay xoa xoa, ánh mắt đảo liên tục.


Cô nàng Ưu Gia ở cách đó không xa nhìn thấy, không khỏi rùng mình, trong lòng dâng lên một cảm giác không tốt, nàng tiếp tục nhìn, rồi miệng mở to đủ để nhét vào một quả trứng gà.


Tên này… Tên này hiếp nam…


Mặt nàng đỏ lên cúi mặt xuống.


Ở nàng nghĩ trên đời này chỉ có nam nhân với nữ nhân mới làm chuyện y y nha nha, nhưng giờ sao nàng lại thấy một nam nhân lại làm chuyện đó với hai người nam nhân khác. Nếu nam nhân có chút nữ tính thì nàng còn có thể tiếp thu, vì tứ đệ của nàng chính là như vậy, nhưng tên này lại khác không những nữ tính mà còn sở thích kì lạ, rõ ràng là biến thái, siêu cấp biến thái.


Ở bên kia, chỉ thấy nam nhân áo hồng đang sờ soạn hai người nam nhân, lột bỏ chút áo, nhẹ nhàng cúi người lên hôn và ngửi, hắn thầm nói.


– Mùi nam nhân còn có mùi của giết chóc, he he ta thích.


– Thích cái con điên nhà ngươi, tên biến thái kia ngươi đến đây làm gì.


Một âm thanh giận dữ phát ra từ phía xa.


Nam nhân áo hồng nghe vậy, chợt nhìn lại phương hướng phát ra âm thanh, ánh mắt lướt qua rồi nhìn về người đang nằm dưới đất, đôi mắt của hắn không khỏi phát sáng.


Một nam tử tuấn tú, tiểu Cơ thật biết nhìn hàng.


Cũng cùng lúc đó, cô nàng Ưu Gia giật mình nhìn qua bên phát ra thanh âm, thấy được Thiên Khẩu, nàng liền tỏ vẻ chán ghét, nhưng khi nàng nhìn xuống về người dưới đất, đôi mắt nàng trợn to, vẻ mặt không thể tin được hiện rõ, nàng rất muốn hét lên, nhưng không được chỉ có thể nghĩ trong đầu.


Không thể nào, hắn lại hạ gục đại ca, nhìn dáng vẻ đó của hắn còn rất là nhẹ nhàng, rốt cuộc tên này mạnh đến mức nào vậy. Thôi xong, tiêu rồi…



Nàng thất vọng tràn trề, ỉu xìu xuống, nàng thầm tính toán tìm đối sách nhưng không tìm ra được. Nếu nói trong nhóm nàng, ai là người thông minh nhất, thì chắc chắn đó là đại ca, thanh niên Thanh Gia, ngay cả đại ca của nàng cũng không làm gì được người này, nàng thêm vào chỉ rước nhục thêm mà thôi.


Nàng bỏ qua không quan tâm nữa, tiếp tục chờ đợi xem, mình và huynh đệ, tỷ muội sẽ bị xử thế nào.


Ngay lúc này, nam nhân áo hồng bỗng tươi cười lên, nói.


– Tiểu Cơ, nhanh nhanh đem cống phẩm lại cho ta.


– Cống phẩm cái con điên nhà ngươi.


Thiên Khẩu từ đằng xa đi tới, sau lưng còn kéo thêm một người bất tỉnh, hắn nhìn nam nhân áo hồng tức giận quát, dù giọng điệu rất là tức giận nhưng cơ mặt của hắn thì tràn đầy cổ quái.


Hắn tức giận không phải là vì bản thân nam nhân áo hồng, nếu có phải thì cũng chỉ một phần thôi, quan trọng là hắn nhìn thầy nam nhân áo hồng, dở trò đồi bại với hai nam nhân ngay tại địa bàn của hắn, việc này chà đạp lên mặt mũi của hắn, còn làm ô uế nơi hắn sống, một phần khác nữa là việc nam nhân áo hồng vừa làm kéo quan hệ rất lớn, hắn còn đang định trấn lột một phen, sau đó đuổi đi, không biết thân phận không tìm được hắn, còn nam nhân áo hồng xuất hiện thì chính là phá hắn.


Tên này hôm này đến đây làm gì vậy nhỉ? Quan trọng hơn nữa là sao hắn tìm được ta, lại đúng vào ngày này mà đến. Trong đây chắc có huyền cơ đây, thiệt tình ta đã ẩn thế rồi, sao giờ chuyện lại rắc rối thêm vậy.


Thiên Khẩu thầm nghĩ, mang gương mặt tràn đầy cổ quái đến trước mặt nam nhân áo hồng, trầm giọng nói.


– Tên biến thái nhà ngươi đến đây làm gì.


Nam nhân áo hồng không trả lời, mà con mắt vẫn nhìn chăm chú vào thanh niên Thanh Gia, hắn hai tay xoa xoa vào nhau, rồi tiến công định cướp lấy thanh niên thanh bào khỏi tay Thiên Khẩu.


Hắn tùy ý tung ra một cước, mũi nhọn của chân trái tấn công vào hướng bàn tay của Thiên Khẩu, dù chỉ tùy ý nhưng lại mang theo lực rất mạnh, gió thổi muốn rách da.


Hừ!


Thấy mũi chân của nam nhân áo hồng sắp chạm vào tay mình, ánh mắt của hắn trầm xuống, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, dù thấy là rất chậm nhưng thật ra rất nhanh, thanh niên Thanh Gia kéo lên làm lá chắn va chạm mũi chân.


– Vô sỉ.


Nam nhân áo hồng bĩu môi nói một tiếng nhanh chóng thu chân lại, chân phải làm trọng tâm, hắn nhảy lên xoay người ba trăm sáu mươi độ, dùng lực vào gót chân trái tốc độ thân nhanh tấn công về phía đầu của Thiên Khẩu.


Thiên Khẩu ánh mắt lạnh lẽo, tay phải thả người xuống, tay trái dơ lên chặn đòn tấn công của chân, rồi nhanh chóng bắt lại, nam nhân áo hồng chả kịp phản ứng,



Thiên Khẩu đã tiến công, tay trái bắt chân tay phải dồn lực tấn công nhanh vào nam nhân áo hồng. Một nấm đấm nhanh chóng tung lên, với tư thế hiện tại của nam nhân rất khó xoay chuyển tình thể chỉ dùng tay tạo hình chưởng, qua loa nhảy lên dồn lực dựa thế đánh xuống tay của Thiên Khẩu.


Một chưởng trên không xuống như bao quát tất thảy, một đấm phóng lên như muồn phá vỡ vòm trời, khí thế của hai người toả ra áp bách tất thảy.


Phình!


Chưởng lực vào không khí phát ra âm thanh. Có thể thấy được nội lực của người này thâm hậu.


Nam nhân áo hồng biến sắc, cú đấm của Thiên Khẩu đã dựa thế tấn thẳng lên mặt của hắn.


Phập!


Nội lực phóng xuất cơ mặt của hắn co giật quay qua hướng bên kia, Thiên Khẩu nhanh tay thả chân của thanh niên áo hồng dựa thế đẩy qua một bên.


Nam nhân áo hồng quay vòng trên không trung một cái, nhẹ nhàng tiếp xuống đất, dùng ánh mắt giận dữ nhìn Thiên Khẩu rồi nói.


– Ngươi… Ngươi đấm mặt.


Người ta nói đánh gì đánh, thì cũng đừng có đánh mặt. Huống hồ gì nam nhân áo hồng xem trọng nhan sắc như thế, bản tính của hắn như nữ nhân rất chú trọng sắc đẹp, vậy mà Thiên Khẩu không quan tâm vẫn đánh mặt hắn rõ ràng không cho hắn mặt mũi chút nào.


Hai chuyện gộp lại, hắn vô cùng tức giận trừng Thiên Khẩu, định tiến lên đánh tiếp, nhưng sau đó hắn lại lắc đầu dừng lại.


Thiên Khẩu thu tay lại, lấy lại tư thế đứng thẳng trang nghiêm, nhìn nam nhân áo hồng, bình thản nói.


– Rốt cuộc cũng chịu yên thân rồi, người đến đây làm gì.


Nam nhân áo hồng thở ra một hơi, nhìn Thiên Khẩu một cái, rồi nói một câu chẳng liên quan.


– Bao năm không gặp, tiểu Cơ không thể quan tâm ta một chút sao.


Âm giọng nữ tính, yểu điệu thục nữ, người nghe như bị câu dẫn tâm hồn.


– Hừ!



Thiên Khẩu hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn nam nhân áo hồng nói.


– Dụ Vương, Tố Thanh Kỳ Môn của ngươi không áp dụng được với ta đâu, vào chuyện chính đi.


Nam nhân áo hồng Dụ Vương tỏ vẻ bất mãn nói.


– Được rồi, không nhây với ngươi nữa, ta đến đây chỉ hỏi ngươi một câu thôi.


Dụ Vương dừng lại một chút, nhìn sắc mặt của Thiên Khẩu không có biến hoá lại bất mãn nói tiếp.


– Ngươi, Thiên Cơ một lần nữa Bách Vương hỏi ngươi, Thiên Cơ nhà ngươi có tham gia vào “Khởi Sinh” hay không?


– Không, ngươi có thể về không tiễn.


Thiên Khẩu nhẹ nhàng trả lời dứt khoát, phất phất tay như muốn đuổi Dụ Vương đi.


Thấy vậy, Dụ Vương cũng không thể nào mặt dày hỏi tiếp, lần này hắn đến chỉ muốn một lời xác nhận mà thôi, có rồi hắn sẽ rời đi, đi được vài bước hắn quay lại nói một câu.


– Thiên Cơ từ nay ngươi không còn là Bách Vương nữa.


– Phán quyết của Bách Vương sao?


Thiên Khẩu không quay qua nói, hiện giờ hắn đang lôi kéo thanh niên thanh gia qua một bên, tính cột lại, không hề để ý đến Dụ Vương.


Dụ Vương thấy hắn như vậy, cắn môi nói.


– Đúng vậy, nếu ngươi tham gia thì vẫn là Thiên Vương huynh đệ bằng hữu của chúng ta, nhưng giờ ngươi không tham gia, ngươi đã không còn là Vương nữa… Bách Vương không cần kẻ yếu đuối.


Dứt lời Dụ Vương quay người lại rời đi, trên khoé mắt của hắn chảy xuống một giọt lệ.


Thiên Khẩu quay qua nhìn Dụ Vương rời đi, nhìn giọt lệ đang rơi xuống đất, hắn thu tất cả vào trong mắt, cảm giác có chút mất mát, nhưng hắn lại thở dài, rồi nói.


– Các ngươi cứ việc, nguy hiểm sẽ không lan đến thân nhân của các ngươi, ta bảo đảm.


– Cảm ơn…


Dù âm thanh không lớn, nhưng Dụ Vương vẫn nghe được nói một câu rồi rời đi, rất nhanh liền không thấy bóng dáng của hắn nữa.


Thiên Khẩu đứng lên quay người, nhẹ nhàng nhìn lại cô nàng Ưu Gia, hiện giờ nàng hoàn toàn ngẩn ngơ, chuyện xảy ra vừa rồi quá đột ngột, nàng chưa kịp tiêu hoá hết.



Trong mắt của nàng giờ đây chỉ còn lại hình bóng cô đơn, lẻ loi của Thiên Khẩu, tà áo trắng bay theo cơn gió, gương mắt tuấn lãng lạnh lùng, ánh mắt mất mát nhìn nàng.


Con người đó sao lại làm nàng lặng yên như thế.


….


Chuyện vài ngày sau.


Một không gian hắc ám nào đó, không một tiếng động, không một âm thanh, hoàn toàn yên tĩnh và lạnh lẽo.


Bỗng nhiên trong không gian này, lại xuất hiện từng bóng người áo đen, thân hình không giống nhau có nam có nữ, nếu đếm số lượng thì có thể xác định ở đây có mười một người, bọn họ đứng thành vòng tròn.


Lúc này một nữ hắc y nhân toàn thân kín mít, từ trong người lấy ra một phong thư, mở ra xem rồi đọc lên.


– Thiên Vương nhắn nhủ lại với chúng ta rằng, cứ việc thoải mái hành động, thân nhân không cần lo, tính mạng của bọn họ, hắn bảo đảm. Còn ta không thể đến kịp dự hội vì có việc bận, các ngươi bàn trước đi, báo ta sau.


Nữ nhân đọc xong, không gian lại trở về yên tĩnh, có người thở dài thanh âm phiêu miễu, có người hai tay siết chặt, có người lắc đầu, có người cầu nguyện,… Bầu không khí trở nên có chút tang thương.


Thu hết tất cả biểu hiện của mọi người vào trong mắt, nữ nhân cầm thư cũng thở ra một hơi thật dài lắc đầu, sau đó nàng liền trở nên nghiêm túc, giọng điệu uy nghiêm nói.


– Thiên Vương chính thức rời khỏi Bách Vương, từ nay Bách Vương chúng ta chỉ còn lại mười hai người liền gọi là Thập Nhị Vương, Thiên Hà Cung.


Nghe xong lời này tất cả hắc y nhân đứng thẳng, không khí trở nên trang trọng lạ thường.


Một nam hắc y nhân lên tiếng.


– Vì “Khởi Sinh” Thiên Hà Cung, Thập Nhị Vương chung tay hợp sức, cứu thế chúng sinh.


– Chung tay hợp sức, cứu thế chúng sinh.


– Chung tay hợp sức, cứu thế chúng sinh.


Tất cả hắc y nhân đồng thanh.


Nữ hắc y nhân cầm phong thư giơ tay lên, mọi người im lặng, nàng cất giọng nói.


– Thiên Hà Cung thành lập.


Lời lẽ khẳng định, giọng điệu uy nghiêm, khí chất vương giả.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận