Chương 14: Lại Thêm Một Con Tin
Tác giả: Thiên Bảo
Hử?
Thiên Khẩu mở mắt, đối diện với ánh mắt của hắn là một bóng lưng sắc tím run run, mái tóc dài suôn mượt, eo thon, làn da trắng trẻo dù không đủ phong tình như cô nàng Ưu Gia kia, nhưng ở nàng có toát lên một chút gì đó ngây thơ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thiên Khẩu cô nàng giật mình ngó sang một hướng khác, nhưng nơi đó trống trải không có gì cả, nếu có thì xa hơn thế nữa là một cái cây già chết héo.
Thiên Khẩu nhìn trong mắt, trong lòng không khỏi cười thầm, hắn cũng có chút hiếu kỳ với cô nàng này.
Không có kiến thức phương trận vậy mà vẫn có thể đi được đến đây. Phúc vận của người này không tệ. Vẫn nằm trong sự chia phối của huyễn thức vậy mà vẫn cảm nhận được ánh mắt của ta, trực giác này không tầm thường.
– Yên Nhi, bọn ta ở đây…
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, thì đã có một âm thanh cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Chỉ thấy ở cách hắn không xa, cô nàng hắc y nhân hớn hở lên tiếng, dù toàn thân nàng vẫn bị trói, khó mà giãy dụa được.
Nhưng không sao chính bản thân nàng không thoát được, thì chẳng lẽ không có người đến cứu sao? Hiển nhiên bây giờ người đó đã đến.
Dù hiện tại Yên Nhi không thể cứu tất cả nhưng có muội ấy ở đây, thì chắc rằng đại ca cũng đến, chỉ cần đại ca tới chỗ này thì có thể xử đẹp tên kia.
Cô nàng nhìn lại Thiên Khẩu, thấy hắn cũng đang nhíu mày nhìn mình, nàng híp mắt một cái rồi thầm nói.
– Ngươi cứ chờ đó, xem chút nữa chúng ta xử đẹp ngươi như thế nào.
Nàng có lòng tin rất lớn với vị “đại ca”, mà vị đại ca này chính là thanh niên thanh bào, chính hắn cũng rất có tự tin với mình. Không những vậy hắn còn để cho cô nàng hắc y nhân có thân thủ không tệ này tin tưởng đến vậy, có thể thấy rằng người này cũng không thể xem thường được.
Nhưng cũng chỉ là không thể xem thường mà thôi, hiện giờ hắn còn đang khiếp sợ đi loạn ở một góc nào đó trong khu rừng này.
Cô nàng hắc y nhân cũng không thèm quan tâm đến Thiên Khẩu nữa, mà lại tiếp tục nhìn về cô nàng tử bào gọi là “Yên Nhi” cách đó không xa, cất tiếng nói.
– Yên…
Chỉ là vừa thốt ra một chữ, nàng liền phát hiện bỗng nhiên giọng mình tắt không còn âm thanh nào nữa, nàng cố gắng hét lên nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Nàng nhíu mày quay đầu lại nhìn Thiên Khẩu, chỉ thấy hắn đang mỉm cười nhìn nàng, cái nụ cười đó không biết làm sao lại khiến nàng thấy đáng ghét vô cùng, ánh mắt của nàng đầy chất vấn, nàng biết mình không thể phát âm được nữa, không biết là mãi mãi hay chỉ là nhất thời, nàng đương nhiên có lo lắng, không thể làm gì nàng chỉ có thể dùng ánh mắt thể hiện ra mà thôi.
Đôi mày phượng, ánh mắt kiêu ngạo, hiếu kỳ, chất vấn, hoà với thân hình đang bị trói lồi lõm đầy đủ để lộ nhô cao, eo thon, chân dài, mái tóc đen dài như thác nước, làn da mịn màng, dù chỉ để lộ phần tay nhưng cũng thấy được sự trắng trẻo, bé nhỏ, mịn màng… Một cảnh sắc mê người.
Thiên Khẩu nhìn cũng không thoát khỏi bị mê mẫn nhẹ nhưng rất nhanh lấy lại tâm tình, trong lòng hắn không khỏi thầm nói.
Trời! Còn có thiên lý không, lúc nãy ta trói nàng sao không thấy được điều này nhỉ, giờ nhìn lại mới thấy cô nàng Ưu Gia này quả thật rất có tư thế phong tình của nữ nhân Ưu Gia, ta vốn tưởng cái này thuộc về Diệu Kỹ Mê Hoặc, thế ai mà ngờ được lại là phong tình chi cốt.
Cái gọi là Phong Tình Chi Cốt, chính là phong tình đã ăn trong xương trong máu, ý là mọi hành động cử chỉ của một người đều chứa đựng phong tình mê người, khiến cho một ai đó ý chí yếu mê mẩn quên mình, còn người có ý chí mạnh đương nhiên là trong phút chốc lấy lại tinh thần.
Đương nhiên Thiên Khẩu cũng thuộc về loại người đó. Với lại “Phong Tình Chi Cốt” chỉ là một thuật ngữ khen ngợi, một cách nói quá lên cho một người yểu điệu, cá tính, nhan sắc mê người. Còn người có nhan sắc bình thường mà vẫn được khen ngợi là có “Phong Tình Chi Cốt” thì cái này có liên quan đến một Diệu Kỹ Đặc Thù.
Theo Thiên Khẩu biết thì, diệu kỹ mang lại hiệu ứng trên được gọi là Mị Kỹ, dùng nhan sắc đến mê đảo lòng người và một điều nữa là Ưu Gia chính là gia tộc chuyên môn luyện Mị Kỹ.
Nếu cô nàng này có thể học tập Diệu Kỹ độc quyền của Ưu Gia không biết còn hại người đến mức nào đây.
Thiên Khẩu trong lòng không khỏi thầm nghĩ mà sợ, nhưng hắn cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy sự chất vấn tràn đầy đang tăng dần kia cũng có xen một chút lửa giận mê người.
Nàng kiên nhẫn đợi hắn trả lời, nhưng hắn lại thích câu giờ, lúc phát hiện Thiên Khẩu si ngốc nhìn mình nàng liền thấy ghét, nổi lên cơn tức, nhưng lại rất nhanh thấy được hắn không nhìn mình kiểu vậy nữa, mà bình thản nhìn mình, nàng liền nổi giận.
Nàng tự hỏi chính mình rằng.
Tên này có mắt không vậy, rõ ràng ta mê người như vậy, đại ca, tam đệ đều khen ta không ngớt, trừ tứ đệ thuộc trường hợp khác, người ngoài thấy ta cũng không thể rời mắt nhưng ta không để ý. Nhưng tên này ngược lại tốt, trói ta như thế này, làm thân thể ta “khó” nhìn, vậy mà tên này chỉ nhìn một chút mà thôi. Xem thường mình phải không?
Nàng thật sự tức giận. Nhưng cũng thật kì lạ, Thiên Khẩu nhìn nhiều, nàng cũng tức xem đó là hành vi đùa giỡn mình. Mà hắn không nhìn, nàng cũng giận, xem là hắn coi thường mình. Tính tình thật thất thường.
Nàng đã tức giận đến bốc khói, Thiên Khẩu cứ tưởng nàng tức là vì hắn không trả lời, hắn cười một chút rồi lại nhìn vào ánh mắt kia nói.
– Hiện tại ngươi không nói chuyện được, đợi giao dịch xong, ngươi liền trở lại bình thường, nên không cần lo nhiều.
– Với lại dù để ngươi la khan cổ thì cô nàng kia chưa chắc gì đã nghe được đâu, chỗ của chúng ta hiện tại đã là Cực m Chi Ám, cô nàng đứng ở rìa cực âm xem như là không tệ, dù vậy vẫn bị rối loạn lục thức, thần trí không ổn định nên khó mà bắt kịp âm thanh của ngươi, ta vẫn còn muốn xem một chút, cho nên không thể để ngươi phá được.
– Ngươi cứ ngoan ngoãn ngồi đó xem hài đi.
Nghe vậy, cô nàng Ưu Gia này không khỏi an tâm hơn một chút, biết được hiện tại nàng và ngũ muội không có vấn đề gì, hiển nhiên có thể dùng giao dịch để cứu lấy nàng và hai vị đệ đệ khiến nàng đỡ lo hơn, chỉ là nghe giọng điệu và lối nói của Thiên Khẩu, nàng liền dâng lên một cảm giác khác thường.
Không hiểu tại sao cứ thấy tên này cứ gian gian, không biết hắn định làm gì?
Trong lòng nàng thầm nghĩ.
Thiên Khẩu nói chuyện xong với cô nàng liền không để ý nữa, mà tiếp tục nhìn về cô nàng tử bào gọi là Yên Nhi kia, hiện giờ Yên Nhi vẫn quay mặt về phía hắn, để hắn cứ ngắm bóng lưng cứ có cảm giác quái quái.
Cô nàng Ưu Gia ở cách đó không xa nhìn lại không khỏi xem thường, khinh bỉ hắn, trong lúc vô tình nàng đã gắn thêm nhãn mác “biến thái” vào cho Thiên Khẩu.
Lại nói cô nàng Yên Nhi kia, không biết nên diễn tả thế nào nữa, sợ hãi có, lo lắng có, hiếu kỳ có, tò mò có luôn, mặc dù đã đeo mặt nạ nhưng ánh mắt của nàng lúc này tràn ngập cảm xúc lẫn lộn.
Nàng không biết vì sao mà mình đi đến được chỗ này và dừng lại ở đây, nhưng nàng biết trực giác và linh cảm của mình sẽ không nói sai.
Đúng vậy, nàng đi đến chỗ này được là nhờ trực giác và linh cảm, dù hai cái gần như là một nhưng vẫn có chút khác biệt, trực giác có thể trải qua rèn luyện nhiều mà có, còn linh cảm chỉ có thể ở trong mấy trường hợp đặc thù thì mới sở hữu, dù hai thứ đều mang tác dụng cảnh báo hoặc nhắc nhở, gọi chung là thông báo đi.
Nhưng linh cảm và trực giác đều còn tồn tại song song trên thân một người luôn ở bất kì hoàn cảnh nào thì chỉ có một khả năng mà thôi. Thiên Khẩu dường như đã dần nhận ra điều này.
Nàng loay hoay một hồi quyết định ngồi xuống tại chỗ, nhắm mắt lại cảm nhận trực giác và linh cảm mách bảo mình.
Thiên Khẩu ở phía sau nhìn trong mắt, sau đó hắn nhíu mày lại kinh hô một tiếng.
– Linh Giác?
Lời hắn vừa dứt, cô nàng Yên Nhi cũng mở mắt ra thầm nói nhẹ.
– Hình như là sau lưng mình…
Nàng nói xong liền quay đầu nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người kinh ngạc, nàng hết hồn hết vía, hét lên kinh hãi, xong ngất xỉu.
– Quỷ…
Nghe vậy Thiên Khẩu cũng cạn lời, sau nữ nhân ngây thơ nào khi gặp hắn cũng gọi là quỷ vậy, kỳ trước cũng có một cô nhóc gọi rồi.
Điều này cũng không thể trách cô nàng Yên Nhi được, nàng vốn định chỉ thứ một chút thôi, không ngờ lúc quay đầu lại thật sự nhìn thấy người, nhưng dù vậy thì nàng cũng không thể cảm nhận được sự hiện diện của người này, đó không phải Quỷ thì gọi là gì.
Giới hạn kiến thức nên nàng không rõ, nhất thời sợ hết hồn ngất xỉu. Thật ra lý do nàng không cảm nhận được là vì vị trí của Thiên Khẩu là trong cực âm, còn nàng là ngoài cực âm, dù đã sát gần rìa nhưng nàng cũng không cảm nhận ra vì chung quy vẫn ở ngoài.
Trong cực âm phần đông là âm khí, chỉ trống trãi và tử vong, người bình thường sao có thể ở vào được mà không bị ảnh hưởng, nhưng đó chỉ là nó qua thôi nàng vẫn dính huyễn thức, cực âm lại khiến cho người có cảm giác trống trãi, cô độc, lạnh lẽo, nên nàng mới không nhận ra.
Nếu không phải nàng có trực giác và linh cảm mạnh thì với kiến thức nông cạn đó, thì giờ vẫn bị vây khốn ở một xó xỉnh nào đó trong rừng, sao có thể đến đây được.
Cũng vì điều này, Thiên Khẩu mới thấy hiếu kỳ với cô nàng. Ở hắn không ngờ, đời này hắn còn có thể gặp người sỡ hữu Linh Giác, nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày lắc đầu nói.
– Không phải là linh giác hoàn chỉnh, còn có chút yếu, nhưng như vậy cũng không tệ, đến được nơi đây xem như là có duyên vậy.
Cô nàng Ưu Gia ở phía xa thấy vậy không khỏi xem thường, khinh bỉ nhìn hắn, nàng rất muốn nói câu “Duyên khỉ gì, tên biến thái này, người còn dám động sắc niệm với muội muội của ta”. Nhưng tiếc rằng nàng không nói được, khiến nàng uất ức không thôi.
Thiên Khẩu tiến lên trói cô nàng Yên Nhi này lại, cột đến một thân cây đối diện cô nàng Ưu Gia.
Trong lúc hắn trói, cô nàng này cũng nhìn, phát hiện hắn không có động tay động chân gì với thân thể Yên Nhi nàng cũng yên tâm lên một chút. Chỉ là đến khi nàng nghĩ lúc trước bị Thiên Khẩu trói, không biết hắn có động tay động chân gì với mình không? Nghĩ vậy sắc mặt nàng cũng không khỏi hồng lại một chút quả thật là có chút mê người chỉ để lộ ra phần trên khuôn mặt thôi cũng đã vậy, không biết toàn diện thì sao.
Thiên Khẩu mặc dù đang cột vẫn chú ý nàng, nhìn một chút rồi lại bỏ qua
Sau khi trói kỹ càng, hắn đứng dậy quan sát một chút, rồi đi về một hướng nào đó, không biết hắn định đi đâu.
Cô nàng Ưu Gia thì đang xấu hổ cúi đầu, cũng không có phát hiện hắn đã rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...