Cái gì? Bạch Phong Thần mất một lúc lâu mới kịp tiêu hoá hết những lời Tiểu Nghiên vừa nói.
Cô vừa mới bảo sẽ cho hắn ngủ một mình sao?
Bạch Phong Thần vội đứng dậy đi nhanh lên lầu, đập mạnh vào cửa, nói lớn:
“Tiểu Nghiên, em mở cửa ra!” Hình như khi nãy hắn có đùa hơi quá trớn rồi.
“…” Cô vẫn không mảy may đáp lại, nhất quyết giữ im lặng.
Lần này thì cô thắng chắc rồi, còn khuya mới mở cưa cho hắn.
Cứ ngoan ngoãn ngủ ngoài sofa, hoặc tìm đại phòng nào trống thì vào ngủ đi.
“Anh cho em ba phút, nhanh mở cửa không thì đừng trách.” Bạch Phong Thần thấy cô lì lợm như vậy đành dùng chiêu cuối, đe doạ mong cô sẽ suy nghĩ lại cho hắn vào ngủ cùng.
“Em không mở, anh đi mà ngủ với đống đề xác suất thống kê kia của mình đi.”
Tiểu Nghiên ở trong phòng nói lớn.
Nghĩ gì mà trêu chọc cô cho chán chê rồi giờ còn hù dọa cô nữa.
Xem thường cô quá rồi đấy.
Cô bây giờ khác với Đan Tiểu Nghiên cách đây vài tháng rồi nha, mấy trò hù dọa gạt con nít đó cô không có sợ đâu.
Bạch Phong Thần bên ngoài đứng đợi lâu quá nên quyết định dùng biện pháp cuối cùng.
Hắn đã cho cô cơ hội mở cửa rồi nhưng cô không nghe, vậy thì đừng trách hắn ức hiếp người quá đáng.
Hắn đi đến thư phòng, mở trong ngăn tủ nhỏ dưới hộc bàn ra, lấy chùm chìa khoá được cất ở đấy đã lâu.
Bạch Phong Thần thầm nhoẻn miệng cười.
Lần này em chết chắc rồi.
Lấy được chìa khoá xong Bạch Phong Thần dùng vận tốc nhanh nhất chạy lên phòng.
thành thạo mở cửa ra.
Tiểu Nghiên ở trong phòng cứ nghĩ sẽ an toàn, nhưng không! Cô hoàn toàn sai rồi, đến khi cánh cửa phòng được mở ra, gương mặt tức giận kia của hắn hiện lên cũng là lúc cô cảm thấy lo sợ.
“Em giỏi lắm, giờ muốn tạo phản luôn đúng không.” Bạch Phong Thần hừng hực khí thế đi đến, dùng một lực rất nhẹ áp cô xuống giường.
Bàn tay to lớn của hắn nắm lấy hay tay cô, cố định lại, không để cô có cơ hội trốn thoát.
“Anh, anh định làm gì?” Tiểu Nghiên hoảng loạn.
Đừng có nói hắn giận quá muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn nhé.
Bạch Phong Thần không nói gì, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, trong lòng thầm trách tại sao cô lại đáng yêu như vậy.
Làm hắn không kìm được muốn nuốt cô vào bụng, cho cô khỏi trốn tránh hắn.
Mặc lời của Tiểu Nghiên nói, Bạch Phong Thần chầm chậm cúi người xuống, khoá đôi môi nhỏ đang kêu ca kia lại.
Từ từ thưởng thức cánh môi mềm mại của cô.
Mê đắm chìm sâu vào nụ hôn ngọt ngào này.
Quyến luyến mãi hắn mới chịu rời đôi môi của Tiểu Nghiên ra, hơi thở nóng hổi bao trùm hai người họ, tạo nên bầu không khí vô cùng ám muội.
“Anh, anh… Vô sỉ!” Tiểu Nghiên đưa tay lên che miệng.
Trong lòng không ngừng mắng hắn, giận dỗi cái gì chứ, đáng nhẽ ra cô mới là người phải giận chứ.
Bạch Phong Thần nghe cô nói vậy không tức giận, hắn di chuyển đến chiếc cổ trắng ngần, lưu lại trên đấy những dấu hôn đỏ chót.
“Đừng mà.” Tiểu Nghiên chợt nhớ đến lời bác sĩ đã căn dặn.
Mấy tháng đầu không nên vận động mạnh, nhất là chuyện vợ chồng này.
“Yên tâm, anh sẽ làm thật nhẹ nhàng, không ảnh hưởng đến con.”
Bạch Phong Thần có đọc qua một số cuốn sách dành cho mẹ bầu rồi, chỉ cần tránh vận động mạnh là được.
Nói xong hắn buông bỏ hai tay cô ra, bàn tay nhanh thoăn thoắt cởi bỏ từng cúc áo.
Rất nhanh bộ ngực căng tròn thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau lớp áo bra đã hiện ra trước mắt hắn.
Mê hoặc vô cùng!
Tiểu Nghiên có chút ngại ngùng, dù sao cũng lâu lắm rồi bọn họ không làm mấy chuyện thân mật như vậy.
Cảm giác cứ e ngại thế nào ấy.
Bạch Phong Thần cởi bỏ nốt chiếc áo bra vướng víu kia ra, chiêm ngưỡng bộ ngực căng tròn đầy đăn kia của cô.
Cơn dục vọng mãnh liệt bỗng trỗi dậy.
Một tay xoa nắn bên này, còn bên còn lại hắn cúi người xuống, ngậm lấy nhũ hoa hồng đào căng mọng.
Khoái cảm từ bên dưới đột nhiên ập đến, khiến Tiểu Nghiên không kìm nén được khẽ kêu lên những tiếng kêu ái muội.
“Ưm… Đừng mà!” Cô thấy Bạch Phong Thần chuẩn bị có ý định di chuyển xuống phía dưới liền lập tức ngăn hắn lại.
“Được không?” Bạch Phong Thần nhìn cô với ánh mắt long lanh đáng thương.
Đến giờ phút này sao mà hắn nhịn nổi nữa.
“Em mệt rồi, em muốn đi ngủ.” Tiểu Nghiên đánh trống lảng, vờ như không nghe thấy.
Quay về chỗ mình, chui vào trong chăn trốn tránh hắn.
“Nhưng anh không ngủ được.”
Hắn thực sự nhịp quá lâu rồi, còn nhịp nữa chắc hắn sẽ điên lên mất.
Bạch Phong Thần kéo chăn của Tiểu Nghiên ra, dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, mong nhận được sự thương hại.
Dường như cô thật sự đã động lòng, hay trúng bùa mê thuốc lú gì mà khi ấy lại cảm thấy hắn thật đáng thương.
Nghĩ đến mấy ngày gần đây Bạch Phong Thần thường xuyên mất ngủ nên thương hắn, gật đầu đồng ý.
Nhưng cô đâu biết tiếp theo sau đấy cô sẽ bị con sói già kia ăn tươi nuốt sống, hành hạ cả đêm đâu chứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...