Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn FULL
Nụ hôn kéo dài không lâu lắm, Đan Tiểu Nghiên ngại ngùng buông Bạch Phong Thần, cô cảm thấy như tất cả những người trên tàu đang xem hai người họ diễn vở kịch tình tứ này vậy.
“Chúng…chúng ta đi xuống thôi.” Tiểu Nghiên lắp bắp, cô cố gắng điều hoà lại nhịp thở.
Tuy rằng ở bên Mỹ người ta rất thoải mái mấy vụ thân mật như này lắm nhưng cô vẫn rất ngại ngùng.
Chị Jade trước khi rời đi có giới thiệu cho hai người một số nhà hàng ăn khá nổi tiếng ở gần đấy.
Nên bây giờ Bạch Phong Thần và cô sẽ ghé vào một nhà hàng gần đấy ăn.
“Em ăn gì?” Phong Thần nhìn menu rồi quay qua hỏi cô.
Quán này chuyên phục vụ những món theo phong cách tây âu nên hắn sợ cô sẽ ăn không quen.
Tiểu Nghiên chăm chú nghiên cứu, mặc dù trong menu không có quá nhiều món nhưng cô vẫn tốn không ít thời gian để chọn món.
Cô gọi một đĩa mỳ Ý, với một phần cơm rang thịt sườn.
Bạch Phong Thần thì lại gọi bò bít tết cùng với vài món khác mà cô không để ý mấy.
“Ăn xong mình đi đâu vậy.” Cô háo hức nhìn hắn.
Nhưng trong lòng cô đã biết thừa đáp án, Bạch Phong Thần đã dành cả buổi sáng để dẫn cô đi chơi rồi.
Chiều chắc chắn hắn sẽ lại phải về làm việc.
Cô vẫn hỏi thử xem hắn sẽ phản ứng như thế nào.
“Đi khu vui chơi?” Bạch Phong Thần hỏi lại cô, hắn đã suy nghĩ kĩ rồi, vẫn là thấy đi thăm quan mấy chỗ như vậy khá nhàm chán, đưa Tiểu Nghiên đi khu vui chơi vẫn hợp với cô hơn.
“Khu vui chơi sao.” Tiểu Nghiên lấy lại hào hứng, rất lâu rồi cô chưa chơi lại.
Cô cảm giác mình như thể người nhà quê mới lên thành phố vậy.
“Ừm.” Vậy hai người họ quyết định sẽ đi khu vui chơi.
Nhà hàng này tuy thực khách ra vào khá đông nhưng Tiểu Nghiên ăn lại không vào chút nào, cô nhìn sang chỗ Bạch Phong Thần vẫn thấy hắn đang ăn ngon lành, nên cô cũng ngậm ngùi ăn nốt phần của mình.
Không phải người kén ăn nhưng lại cảm thấy ăn không hợp khẩu vị.
Cô vẫn cố ăn nhiều nhất có thể để tí nữa đi chơi.
“No chưa.” Bạch Phong Thần ăn xong ngồi nhìn cô.
“Em ăn no rồi.” Tiểu Nghiên cười cười, cô đưa tay với lấy cốc nước uống.
“Vì giờ vẫn còn khá sớm hay mình về nhà nghỉ một chút rồi chiều đi chơi được không?” Hắn sợ cô đi nhiều nên mệt, mới hỏi.
“Từ đây đến chỗ đấy xa không?” Tiểu Nghiên không muốn đi về nhà một chút nào.
Hiếm lắm cô mới được đi chơi mà.
“40 phút.” Bạch Phong Thần nhìn cô suy nghĩ một hồi mới nói tiếp.
“Thôi được rồi không cần về nhà đâu, nghỉ trên xe cũng được.”
Tiểu Nghiên nghe xong vui vẻ trở lại, cô đi theo hắn ra thanh toán rồi, lên xe của Bạch Phong Thần đang đậu gần đấy.
Hôm nay có tài xế lái xe nên Bạch Phong Thần ngồi ghế sau với cô.
“Ngồi gần vào đây.” Hắn vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, giọng có hơi gắt gỏng.
Cô nghe lời ngồi xích vào gần hắn, nhưng lại bị Bạch Phong Thần kéo ngồi lên đùi hắn.
“Á buông em ra.” Ngồi như này không thoải mái chút nào, nhất là bọn họ còn đang không ở một mình.
“Ngồi yên đi.” Giọng hắn có hơi mệt mỏi, Bạch Phong Thần vùi đầu vào tóc cô hít lấy mùi hương nhàn nhạt ấy mà ngủ thiếp đi.
Ngủ rồi sao? Tiểu Nghiên bị hắn doạ cho ngơ ngác, bị ngồi lên đùi như vậy mà vẫn ngủ được thì trường hợp này là lần đầu cô được nhìn thấy đấy.
Bạch Phong Thần đã dậy từ sáng sớm làm bữa sáng cho cô lại còn theo cô đi bộ nhiều chỗ như thế chắc hẳn đã rất mệt.
Tiểu Nghiên nhìn mà có hơi đau lòng, cô đưa tay lên vén những sợi tóc vương trên trán hắn.
‘Ngủ thôi cũng có cần đẹp trai như vậy không.’ Cô thầm ca thán, nhìn hắn thêm lúc nữa chắc cô mị si mê thêm mất.
Con đường giờ này khá thưa thớt nên xe bọn họ rất nhanh đã đến cổng khu vui chơi.
Tiểu Nghiên lay người Bạch Phong Thần dậy.
“Đến rồi sao.” Hẳn tỉnh dậy nhìn xung quanh.
“Anh mệt lắm hả.” Tiểu Nghiên không muốn làm hắn mệt nền cô định bảo bọn họ đi về, đi chơi lúc nào cũng được mà.
“Không sao, do người em êm quá đấy.” Trong lời nói của Bạch Phong Thần đầy ý mập mờ.
Rồi, cô nghĩ gì vậy chứ.
Chọc ghẹo cô như vậy có vẻ hắn vẫn còn khoẻ chán.
Tiểu Nghiên lườm lườm, rồi không nói không rằng đi xuống xe.
Trước mắt cô là một khu vui chơi giải trí, nhìn chung cũng khá rộng lớn.
Nhìn từng thứ một cô không khỏi thích thú.
Trông mọi người đang chơi trò tàu lượn siêu tốc, có vẻ rất vui.
“Em muốn chơi cái đấy.” Tiểu Nghiên kéo tay áo Bạch Phong Thần chỉ chỉ.
“Cái đấy chạy nhanh lắm đấy.” Hắn nhắc nhở cô, nhưng vẫn không thể làm sự tò mò của cô nguôi ngoai.
“Không sao.” Cô mặc kệ lời của hắn nhìn chăm chú vào đoàn tàu đang di chuyển trên cao ấy.
Bạch Phong Thần đến cạn lời, không nói với cô nữa đi mua vé rồi bọn họ đứng xếp hàng chờ lên chơi.
“Không sợ thật sao.” Hắn hỏi lại, mong cô sẽ thay đổi ý định trước khi hối hận.
“Không sợ.” Tiểu Nghiên mạnh miệng, không phải chỉ chạy nhanh thôi sao cái này không đáng sợ bằng tên sói già kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...