Thầy Âm Dương Lạ Đời


Phía Hàn Ngạo và Tô Mạt rơi vào tình cảnh lưỡng nan, bên này Đào Tử cũng không thoải mái gì. Đi theo dòng ký ức, Đào Tử quay trở lại ngày truyền thừa huyết mạch.
Khi đó, cảm giác cực nóng ngày càng gia tăng trong cơ thể, Đào Tử ý thức được Thiên Niên Kiếp sắp thức tỉnh, bản thân đã đến thời khắc nhất định phải sắp đặt truyền thừa huyết mạch.
Tô Mạt mỗi ngày bị Đào Tử rèn luyện cũng bắt đầu thức dậy sớm theo thói quen. Lúc nghe nói hôm nay phải tiến hành truyền thừa, Tô Mạt đã thức dậy thật sớm chuẩn bị. Thật sự cũng chẳng cần gì, một con dao găm sạch sẽ, sau đó chỉ cần hai người đều ở đây thì tất cả đều OK.
Ngồi trong sơn cốc yên tĩnh đã lựa chọn từ trước, Đào Tử nhìn Tô Mạt hỏi lại lần nữa: "Mạt Mạt, cậu nghĩ kỹ thật chưa? Một khi đã truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng thì sẽ không truyền thừa trở lại được nữa đâu. Hơn nữa nếu như cậu gặp phải mối nguy, có thể không còn cách giải quyết nào nữa."
"Lời này cậu đã hỏi gần tám trăm lần rồi, mình đã suy nghĩ kỹ, cậu cứ yên tâm đi. Bây giờ nói ình biết mình phải làm thế nào đi?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Mạt, Đào Tử gật đầu.
"Cậu nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì hết, trong quá trình truyền thừa sẽ hơi đau đớn, cố chịu đựng là được."
"Ừ." Trả lời một tiếng đơn giản, Tô Mạt nhắm hai mắt lại.
Thấy Tô Mạt nhắm hai mắt lại, Đào Tử lấy con dao găm đã chuẩn bị ra, nhẹ nhàng rạch lên bàn tay mình.

Máu tươi từ tay Đào Tử nhỏ xuống mặt đất, cô ấy chấm máu tươi không ngừng chảy lên trán và lòng bàn tay Tô Mạt. Sau đó trở lại trước người Tô Mạt bắt đầu đọc chú ngữ, "Lấy máu của ta, mở ra phong ấn, truyền thừa Phượng Hoàng, đất trời chứng giám."
Chú ngữ vừa cất lên, bóng dáng Phượng Hoàng từ đầu Đào Tử phóng lên cao, bay lượn quanh Đào Tử và Tô Mạt.
Đào Tử vội vàng lấy dao găm ra, rạch một vết tương tự lên tay Tô Mạt, để áu tươi chảy ra, "Lặp lại lời mình mới vừa nói đi."
Nghe thấy lời dặn của Đào Tử, Tô Mạt vội vàng cất lời, "Lấy máu của ta, mở ra phong ấn, truyền thừa Phượng Hoàng, đất trời chứng giám."
Phượng Hoàng màu vàng ngưng vờn quanh hai người, chỉ thấy nó xòe ra hai cánh, hào quang tỏa sáng trên thân hình màu vàng, vươn cổ hót dài, khiến toàn bộ chim chóc khắp nơi cùng bay về phía Tô Mạt và Đào Tử, sà xuống mặt đất cách họ không xa. Sau đó Phượng Hoàng vỗ đôi cánh màu vàng lộng lẫy của mình bay về phía Tô Mạt, chui vào đỉnh đầu Tô Mạt chứ không chui vào thân thể. Lúc này, cả người Tô Mạt cũng được một tầng ánh sáng màu vàng bao phủ, tạo nên cảm giác thần thánh.
Chim chóc bốn phía tuy đều sà xuống cách hai người không xa, nhưng không hề có một chút cảm giác ồn ào, như thể đã hẹn trước, không có bất kỳ một con chim nhỏ nào cất lên tiếng hót.
Mà lúc này Tô Mạt được ánh sáng vàng bao phủ chỉ cảm thấy bản thân mình như muốn bốc cháy. Cơn nóng bức trong cơ thể khiến cô không nhịn được rên lên, nhưng nhớ đến lời dặn của Đào Tử, Tô Mạt cố nén cơn khó chịu trong người, ngồi yên không nhúc nhích. Yên lặng chịu đựng cơn đau do truyền thừa mang lại.
Lúc này, cách đó không xa sắc mặt Đào Tử hơi tái nhợt. Quá trình truyền thừa này có vẻ như đơn giản, nhưng sự phức tạp trong đó lại không ai biết được. Vốn là huyết mạch của mình lại kiên quyết muốn thoát ra ngoài, cơn đau này không thua gì Tô Mạt đang thích ứng với huyết mạch Phượng Hoàng cả.
Vết thương trong tay đã sớm đóng vảy, không còn chảy máu nữa. Đào Tử hơi lảo đảo, nhận thấy phía sau có người liền quay đầu lại nhìn về sau.

Vừa mới quay đầu cô đã thấy được Ly Thương đang đứng cách đó không xa nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.
Anh ấy đã đến đây lúc nào? Vậy mà mình lại không phát hiện ra ư? Đào Tử hoảng hốt, hơi cảnh giác nhìn Ly Thương.
"Em thà truyền thừa huyết mạch cho người khác cũng không chịu cho anh."
Nhìn vẻ mặt có vẻ như đau lòng của Ly Thương, Đào Tư cười sầu thảm một tiếng, "Đúng vậy đó, em thà truyền thừa huyết mạch cho người ngoài cũng không muốn trao ột kẻ mưu mô như anh. Hôm nay thế cục đã định, anh đừng hi vọng gì nữa."
"Thế cục đã định à? Anh lại muốn xem sao." Ly Thương vừa nói vừa xông về phía Tô Mạt. Đào Tử vội vàng ngăn cản. Thế nhưng thân thể vừa truyền lại huyết mạch quá mức suy yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ly Thương xông về phía Tô Mạt.
Đúng lúc đó Tô Mạt vẫn ngồi yên bỗng nhiên mở mắt, Phượng Hoàng màu vàng lao ra khỏi đỉnh đầu Tô Mạt, vờn quanh cô ấy.
Nhìn chàng trai áo đen xông về phía mình, Tô Mạt khẽ cười khẩy. Cô vung tay, một ngọn lửa Phượng Hoàng bay về phía Ly Thương. Ly Thương nhẹ nhàng lách mình, Phượng Hoàng Lửa bay sượt qua quần áo của Ly Thương.
"Thật kém cỏi." Ly Thương khẽ hừ một tiếng, chướng khí màu đen dâng lên trong tay, lần nữa xông về phía Tô Mạt.
"Kém cỏi sao?" Tô Mạt cười khẩy, "Anh quay đầu lại nhìn đi."

Ly Thương ngập ngừng quay đầu lại, phía sau Phượng Hoàng Lửa bị anh né được đã quay lại, lần nữa bay về phía anh.
Ly Thương vội vàng lách mình lần nữa, đang định vận công đánh chướng khí trong tay về phía Tô Mạt thì cảm thấy phía sau lại xuất hiện cảm giác nóng rực. Ly Thương cau mày, quả nhiên ngọn lửa lại xông đến từ phía sau.
"Chết tiệt!"
Ly Thương khẽ rủa một tiếng, bỏ qua kế hoạch xông đến Tô Mạt, quay người lại xông về phía Đào Tử.
"Tiêu rồi!"
Thấy Ly Thương dường như muốn bắt Đào Tử để uy hiếp mình, Tô Mạt hơi lo lắng. Một ngọn lửa Phượng Hoàng lại dâng lên trong tay cô, đuổi theo Ly Thương.
Nhưng mà hiển nhiên cô vẫn chậm một bước. Ly Thương đã đến bên cạnh Đào Tử, anh ta đưa tay ôm chầm lấy cô ấy, che trước người mình.
Tô Mạt vội vàng rút tay lại, thu hồi Phượng Hoàng Lửa vừa đánh ra. Cô muốn tiến lên nhưng lại nghe Ly Thương cất tiếng lạnh lùng: "Đừng đến đây, nếu không tôi bảo đảm an toàn của cô ấy đâu."
Tô Mạt dừng bước, nghe thấy tiếng Đào Tử vang lên. "Anh tội gì phải thế, huyết mạch đã truyền thừa cho cô ấy rồi. Bây giờ anh không đoạt được đâu, nếu như anh ra tay, không bằng giết em đi."
Đào Tử bình tĩnh nhìn chàng trai mà mình vẫn không nỡ buông bỏ trước mắt, hờ hững cất lời. Sắc mặt Ly Thương lạnh lẽo, không còn vẻ dịu dàng thường ngày. Nhưng nghe thấy lời nói của Đào Tử, đôi mắt anh ta lại hiện lên một nét không đành lòng. Anh ta không đáp lời, mà lấy một con dao găm ra từ trong ngực.

Thấy Ly Thương lấy ra dao găm, Tô Mạt rõ ràng hơi kinh hoảng. Cô muốn tiến lên, nhưng lại lo lắng hành động bốc đồng của mình sẽ khiến Ly Thương làm hại Đào Tử.
Mà Đào Tử nhìn thấy Ly Thương lấy ra con dao găm cũng cười khổ cất lời, "Nhanh như vậy đã ra quyết tâm rồi sao? Vậy thì ra tay đi." Nói xong, hai mắt cô nhắm lại, nhưng một giọt lệ nơi khóe mắt Đào Tử nhỏ xuống, chảy xuôi theo gương mặt còn đang tái nhợt của Đào Tử.
Lúc này Đào Tử vẫn đi theo dòng ký ức đã sớm nhạt nhòa nước mắt. Khi đó cô rất tuyệt vọng, cho rằng Ly Thương thật sự muốn giết mình. Cô nản lòng thoái chí nhắm mắt lại, nhưng không ngờ rằng
Nhìn thấy Đào Tử nhắm hai mắt lại cùng với dòng lệ chảy xuống nơi khóe mắt, Ly Thương tiến lên một bước, ôm Đào Tử xoay lại, sau đó cúi xuống hôn cô. Hiển nhiên Tô Mạt không dự đoán được tình huống này, cô nhìn thấy Ly Thương lấy dao găm ra, còn tưởng rằng anh ta muốn làm hại Đào Tử. Nhưng mà với tình huống trước mắt này, ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra không?
Còn Đào Tử vốn chờ đợi cái chết cũng bị nụ hôn bất ngờ xuất hiện này khiến bản thân không biết phải làm sao. Cô mở mắt ra, muốn giãy dụa, nhưng lại nhìn thấy vẻ đau lòng, bất đắc dĩ và nuối tiếc trong mắt Ly Thương. Cô vội vàng chớp mắt, muốn nhìn thật kỹ cảm xúc mà mình vừa mới thấy rốt cuộc là thật hay giả. Nhưng cô hoảng sợ nhìn thấy Ly Thương đặt con dao găm vào tay mình, sau đó anh kéo tay cô đâm thật mạnh vào anh.
Ly Thương che vết thương buông Đào Tử ra, gương mặt tái nhợt lui về sau vài bước, "Tình, tôi đã trả cho em. Từ nay về sau gặp lại các người tôi sẽ không nể tình nữa. Tôi nhất định phải có được huyết mạch thần thú." Nói xong, anh ta không nhìn đến vẻ mặt không thể tin của Đào Tử, quay người bỏ đi.
Tô Mạt nhìn bóng dáng Ly Thương biến mất, vội vàng tiến lên xem tình trạng của Đào Tử. Hiển nhiên Đào Tử còn đắm chìm trong cơn xúc động vừa rồi, nắm con dao đâm Ly Thương bị thương trong tay, ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Cho đến khi tiếng nói lo lắng của Tô Mạt truyền đến, cô mới hồi phục tinh thần. Cúi đầu nhìn con dao trong tay mình, trên đó còn có máu của Ly Thương. Nước mắt cô cứ thế rơi xuống.
Tô Mạt lẳng lặng ôm Đào Tử. Tuy cô không hiểu giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại điều duy nhất cô có thể làm được chỉ đơn giản là một cái ôm, hi vọng nó có thể giảm bớt đau đớn cho Đào Tử.
Chuyện trong ký ức tái diễn, Đào Tử chỉ cảm thấy trái tim tưởng đã lành lặn lại một lần vỡ nát. Nhớ đến cảm giác của mình khi đó, Đào Tử chỉ cảm thấy mình không thở nổi. Cô ôm ngực, hoàn toàn không chú ý đến, vào lúc này có một bóng dáng đang lẳng lặng xuất hiện phía sau mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui