Phía này Đào Tử đi theo dòng ký ức đến lúc mới vừa gặp gỡ Tô Mạt. Hiển nhiên là Đào Tử may mắn, tối thiểu trước mắt cũng không có bất cứ nguy hiểm gì. Nhưng xem xét lại phía Tô Mạt bị hút vào khe kết giới, không biết cô có may mắn được như vậy hay không.
Trong nháy mắt bị hút vào khe kết giới, Tô Mạt cũng bị một màn tăm tối bao quanh như vậy. Phượng Hoàng màu vàng phóng lên cao, bay vờn quanh Tô Mạt, chiếu sáng con đường phía trước cho cô.
Quan sát khắp nơi trên con đường trước mắt, Tô Mạt hơi lo lắng cho người bạn thân. Không biết bây giờ Đào Tử thế nào rồi. Cô ấy lại vào trước cả mình, không biết đến cùng đã gặp phải những thứ gì.
Trước lúc đi vào, Tô Mạt loáng thoáng nhìn thấy bùa chú trên bình, giống như dấu hiệu đi vào trận pháp thượng cổ khác vậy. Cô không nhớ rõ tên, nhưng hình như đã từng thấy bùa chú tương tự như vậy trong sổ ghi chép của gia tộc.
Đây dường như là một tà trận, cái tà trong trận là có bảy trận pháp nhỏ, người bị hút vào trong trận pháp sẽ gặp phải những mối nguy hiểm khác nhau. Có người may mắn một chút là sẽ ôn lại chuyện mà mình không muốn nhớ lại nhất trong ký ức. Có thể nói là chống lại tâm ma của mình, tâm ma chưa diệt trừ thì sẽ không gặp được trận pháp khác.
Mà người xui xẻo một chút có thể phải đối mặt với các loại yêu ma quỷ quái gây nguy hiểm đến tính mạng. Tóm lại, mọi thứ đều không biết trước được, mà cô cũng không biết kết giới này có phải là trận pháp bản thân cô đã từng thấy hay không.
Chỗ tốt duy nhất có lẽ là thời gian trong trận pháp và thực tế chênh lệch nhau. Nói cách khác, người trong trận pháp có thể trải qua một cuộc đời, nhưng ở thực tế thì chỉ vài giờ mà thôi.
Nhưng mà nếu muốn bình an đi ra khỏi trận pháp và sống sót ra ngoài có lẽ còn khó khăn hơn cả khó khăn.
Tô Mạt vừa nhớ lại những gì mình từng thấy trong sổ ghi chép về trận pháp, vừa cẩn thận quan sát tình huống xung quanh. Biến hóa kỳ lạ nhanh chóng xảy ra.
Phía trước cách Tô Mạt không xa lại xuất hiện một đội ngũ rước dâu. Tô Mạt sửng sốt, chuyện gì thế này?
Kiệu hoa ư? Niên đại này còn có kiệu hoa tồn tại sao? Nhìn kỹ lại, Tô Mạt không khỏi cười khẩy, không ngờ mình lại gặp được cảnh quỷ đón dâu.
Chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một đám tùy tùng gióng trống thổi kèn đi trước mở đường. Phía sau đội ngũ kèn trống là kiệu hoa. Hai chiếc đèn lồng đỏ treo cao cao trên kiệu. Kiệu phu khiêng kiệu bốn phía có vẻ như không khác gì người thật. Tuy nhiên nó không che giấu được mắt Tô Mạt, rõ ràng đó chính là tám người giấy.
Thật quá phô trương, kiệu tám người khiêng nữa chứ!
Hai bên kiệu hoa còn có vài đồng nữ (1) đi theo, trên khuôn mặt đỏ rực mang theo nụ cười quái dị.
(1): Bé gái còn là xử nữ chưa phá thân.
Sau các cô bé là một người phụ nữ trung niên thân hình béo núc, lắc lư đi theo phía sau chiếc kiệu. Tô Mạt quan sát cẩn thận, cuối cùng không nhịn được bật cười. Đồng nữ hai bên và kiệu phu giống nhau, đều làm từ người giấy, nhưng người phụ nữ trung niên kia rõ ràng là một con chồn hôi thành tinh đang lắc lư cái đầu.
Nghe thấy tiếng Tô Mạt cười, người phụ nữ trung niên có thân hình béo núc chuyển ánh nhìn sang, trong đôi mắt lóe lên tia sáng tinh quái.
Nó nhìn thấy Tô Mạt cười cũng không giận, ngược lại vung tay lên ra lệnh cho đội ngũ dừng lại, cười híp mắt đi đến bên cạnh Tô Mạt, nói với vẻ mặt nịnh bợ, "Không biết cô nương đã bao nhiêu xuân xanh? Có đính hôn với ai chưa vậy?"
Ối chà, điều này thật thú vị, mình không phản ứng, ngược lại nó dám đụng đến mình. Chẳng biết con súc sinh này nghĩ thế nào, chi bằng đi theo một hồi tìm hiểu tình hình xem sao. Dù gì trận pháp này không phá được thì mình cũng chẳng qua được trận kế tiếp.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt khẽ lắc đầu.
Khi con chồn hôi kia thấy Tô Mạt lắc đầu thì không khỏi mừng rỡ, "Ôi chao, cô nương gặp phải tôi là cô may mắn lắm nhé. Vài trăm dặm xung quanh đây ai mà không biết bà mai Khả Khả tôi chứ. Cô có thấy đội ngũ rước dâu này không? Đây chính là nhà phú hộ giàu có nhất trong vòng vài trăm dặm, cô nương nhà ai được gả vào đó là có phúc tu mấy kiếp đấy. Hiện nay công tử của nhà thành chủ Tuyên Thành đương nhờ tôi làm mai, tôi thấy tướng mạo cô nương cũng thật là trăm người mới có một, cô có chịu gả cho tiểu thành chủ làm vợ không?"
Tô Mạt nghe đến đây không khỏi bật cười. Cô cười chính là tên thành chủ kia không biết lai lịch ra sao, không chừng cũng là súc sinh giống con chồn hôi thành tinh này. Bây giờ giả làm người ở nơi đây, còn vọng tưởng muốn kết hôn nữa. Chi bằng mình đi theo qua đó dò xét kết quả xem.
Bên này con chồn hôi thấy Tô Mạt cười thì cho rằng chuyện đã thành công, vội vàng bảo đám kiệu phu hạ kiệu, sau đó dìu Tô Mạt ngồi vào trong kiệu giấy. Đám người tiếp tục gióng trống thổi kèn đi thẳng về phía trước.
Tô Mạt ngồi trong kiệu ngắm nghía cảnh ven đường. Cô ủ rũ phát hiện dù đi bao lâu nhưng vẫn là cảnh này, chẳng mảy may thay đổi. Ngoại trừ thấy bọn người giấy dốc sức gióng trống thổi kèn phía ngoài thì chẳng nhìn thấy gì nữa cả.
Tô Mạt nhàm chán ngáp một cái, nhưng lại không dám ngủ. Vì không biết rõ tình trạng hiện giờ và cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo. Thêm phần trong lòng cô còn đang lo lắng cho Đào Tử không biết đã gặp phải chuyện gì trong kết giới nữa.
Chiếc kiệu chậm rãi lắc lư, đương lúc Tô Mạt cảm giác mình không thể khống chế được cơn buồn ngủ nữa thì nghe thấy con chồn tinh Khả Khả gọi mình, "Cô nương, cô nương, đã đến rồi, mau tỉnh lại." Tô Mạt mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy xuất hiện trước mắt là một tòa dinh thự có thể nói là xa hoa.
Ngồi bên cửa là hai con sử tử đá to, cửa ba gian đầu thú, trên cửa giăng đèn kết hoa, treo vài đèn lồng đỏ thẫm. Chữ hỷ thật to dán trên cửa son, cửa chính mở rộng, rõ ràng để nghênh đón cô dâu.
Trên cửa chính có một tấm biển viết vài chữ to mạ vàng sáng loáng là Đại Viện Thành Chủ. Tô Mạt nghĩ thầm, cái này cũng mới mẻ nhỉ, tên dinh thự cũng chẳng ra sao. Nhà người ta đều là phủ gì gì đó, cái này ghi hẳn là đại viện, mà còn ghi rõ mồn một là dinh thự của thành chủ, cũng thú vị đây.
Ra cửa đón chào có già có trẻ, có nam có nữ. Tô Mạt ngước mắt đánh giá, thật đúng là mèo rừng dã thú tụ hội, cái gì cũng có. Có yêu, có quỷ còn có quái, đủ cả giống loài, không biết trong phủ này là thứ gì đây.
Tô Mạt xuống kiệu, đi đến cửa lớn, vừa đi vừa quan sát khung cảnh xung quanh. Bởi vì cô bị chặn giữa đường vì vậy không mặc áo cưới gì cả, cũng chẳng có tấm khăn che mặt cho cô dâu, đương nhiên tầm mắt không bị bó hẹp.
Vào cửa chính, băng qua một hành lang gấp khúc nhỏ, rồi vào cửa Thùy Hoa (2), hai bên là hành lang có hàng rào (3). Chính giữa là tiền sảnh, nơi đó đặt một giá bình phong gỗ tử đàn đá cẩm thạch, xung quanh là đồ trang trí. Trong sảnh ba gian nho nhỏ chất đầy quà tặng chúc mừng của khách khứa. Sau tiền sảnh là dãy nhà chính của đại viện.
(2) Cửa thùy hoa: là loại cửa được rất chú trọng trong kiến trúc của người Hán. Nó là lối đi duy nhất nối liền giữa nhà trong và sân trước. (Tham khảo hình ảnh tại link sau: e.hiphotos.baidu /baik ... a34349b023bba68.jpg )
(3): Hành lang có hàng rào là một kiến trúc phụ, kết hợp với cửa Thùy Hoa, nó bao quanh hiên nhà và nhà chính nhằm tiện cho việc đi lại trong ngày gió tuyết. (Tham khảo hình ảnh tại link sau: g.hiphotos.baidu /baik ... 5ce36d3d539bd25.jpg )
Chính diện có năm căn phòng chính, đều là rường cột chạm trổ, mà căn phòng ở giữa hiển nhiên là nơi làm lễ cưới. A hoàn sắp thành hai hàng đứng hai bên cửa, trên tay bưng rượu bánh. Trong sân bày đầy bàn tiệc, khách khứa đến chúc mừng ngồi đông đủ tất cả các bàn, hình như đang chờ cô dâu đến.
Tô Mạt được đồng nữ giấy dìu theo con chồn tinh kia tiếp tục đi đến nơi làm lễ cưới. Có lẽ chủ nhân trong nhà chính biết cô dâu đã đến nên từ trong nhà ra đón. Tô Mạt quan sát người ra đón kia không khỏi hoảng hốt. Nó đã thành quỷ vương tại nơi này, thảo nào phô trương như thế. Nhiều yêu ma quỷ quái đến chúc mừng như vậy, một mình cô thật đúng là không đối phó được, cuối cùng phải làm sao mới tốt đây?
Tô Mạt vừa tính toán cách giải quyết, vừa tiếp tục đi về phía trước. Cô không hề chú ý trong đám khách khứa đầy cả sân này có một người đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp lại lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...