Thầy Âm Dương Lạ Đời


"Anh nói thật sao?" Trong phòng bệnh, một chàng trai trẻ có vẻ tiều tụy nhìn tấm danh thiếp trong tay, hỏi người đàn ông mang vẻ mặt nịnh hót đối diện, tự xưng là Trịnh Nguyên.
"Vâng, đúng vậy ạ, rất linh nghiệm. Mấy hôm trước bệnh viện cũng thông báo ông cụ nhà tôi bệnh tình nguy kịch, còn bảo tôi chuẩn bị hậu sự. Sau đó được người khác giới thiệu, tôi bụng bảo dạ còn nước còn tát, cứ thử xem sao. Cuối cùng không ngờ lại linh nghiệm thật. Bây giờ ông cụ nhà tôi ở phòng bệnh kế bên, anh đi xem thử đi, tinh thần và khí sắc chẳng giống một người sắp chết tẹo nào." Trịnh Nguyên vỗ ngực, nói chắc như đinh đóng cột.
Chàng trai trẻ cầm danh thiếp đi theo Trịnh Nguyên đến cửa phòng bệnh kế bên, nhìn vào trong.
Căn phòng trang trí hệt như phòng bệnh của cha mình, đều là phòng chăm sóc đặc biệt. Trên giường bệnh, một ông cụ đang nói chuyện với một người phụ nữ bụng hơi nhô lên, thoạt nhìn sắc mặt cũng khá khẩm, không giống trạng thái phải (应该) chuẩn bị hậu sự.
"Vâng, cảm ơn anh. Dù kết quả cuối cùng có thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ nhớ ân tình này. Tôi là Tiêu Hàn, có việc cứ nói với tôi, chỉ cần tôi làm được nhất định sẽ cố hết sức."
"Ôi, anh khách sáo quá, tôi biết anh mà, anh và cha anh thường xuyên lên tivi. Anh tên là Tiêu Hàn, là nhà doanh nghiệp lớn của thành phố A chúng ta, còn cha anh thì càng không cần phải nói. Là người cùng một tỉnh, có thể giúp đỡ anh coi như là vinh hạnh của tôi. Nếu vậy, ngày mai anh cứ tìm theo địa chỉ này đi, anh đang bận tôi không quấy rầy nữa." Nói xong, Trịnh Nguyên nhìn Tiêu Hàn, không còn vẻ mặt nịnh hót vừa rồi nữa, mà lại khẽ mỉm cười.
Tiêu Hàn thấy nụ cười của Trịnh Nguyên thì thoáng giật mình. Vẻ mặt này sao lại khiến người ta cảm thấy trong lòng bất an vậy kìa. Thôi kệ vậy, có lẽ là sau này anh ta muốn hợp tác với mình mà thôi. Nghĩ đến đây, Tiêu Hàn khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Trịnh Nguyên về phòng bệnh, quay người chuẩn bị trở lại phòng bệnh của cha mình.
Quay người lại, Tiêu Hàn giật thót cả tim, chủ nhiệm Vương - bác sĩ điều trị cho cha mình - dẫn theo mấy y tá đứng ở cửa phòng bệnh, xem ra vừa mới khám bệnh theo thường lệ xong. Có điều vẻ mặt bọn họ đều hơi lạ lùng.
Tiêu Hàn không suy nghĩ nhiều, đi đến trước mặt chủ nhiệm Vương, cất lời hỏi thăm: "Chủ nhiệm Vương, bệnh cha tôi sao rồi?"
"Ôi, Tiêu Hàn à, cậu phải chuẩn bị tâm lý chút nhé, tình trạng không lạc quan lắm đâu. Bệnh tình có thể trở nên nguy kịch bất cứ lúc nào, cậu nên chuẩn bị sớm đi. Tôi còn có bệnh nhân khác, đi trước đây." Tiêu Hàn khẽ gật đầu với chủ nhiệm Vương, sau đó đi vào phòng bệnh.

Chủ nhiệm Vương rời khỏi, vừa đi vừa hỏi y tá bên cạnh: "Tiểu Lý à, vừa rồi cô nhìn thấy Tiêu Hàn đang gọi điện thoại hay là gì vậy? Sao tôi thấy cậu ta hình như đang nói chuyện với người khác?"
Y tá bên cạnh hoảng hốt nhìn chủ nhiệm Vương, "Chủ nhiệm, ngài đừng nói nữa, vừa rồi tôi cũng sợ chết khiếp. Tiêu tiên sinh không gọi điện thoại, ngài thấy anh ta có cầm gì đâu. Lúc nãy tôi thấy Tiêu tiên sinh đứng đó khoa tay múa chân, còn nhìn vào căn phòng bệnh trống không bên cạnh nữa. Ngài nói xem, không phải là anh ta trúng tà rồi chứ?"
"Đừng nói nhảm, thế giới khoa học làm sao còn những thứ mê tín này, chuyện này đến đây chấm dứt, đi thôi." Chủ nhiệm Vương cau mày, vẻ mặt không tin.
"Nhưng mà, ngài cũng nhìn thấy kia mà. Phòng bệnh kia đã để trống hơn nửa tháng rồi. Nghe nói lần trước cả gia đình trong phòng bệnh đó đều" Thấy chủ nhiệm không tin mình, y tá càng thêm lo lắng.
"Được rồi, thăm bệnh thôi." Chủ nhiệm Vương ngắt lời y tá. Sau đó bước nhanh đến cửa thang máy, như thể đi chậm thì sẽ bị thứ gì đó đuổi theo vậy. Còn y tá này thấy chủ nhiệm tăng nhanh bước chân, cũng cuống quýt đuổi theo.
Tiêu Hàn trở lại phòng bệnh, ngồi trên chiếc sô pha đối diện giường, nhìn tấm danh thiếp màu vàng trong tay. Mặt sau tấm danh thiếp có một chữ "Điếm" to đùng, không biết có phải là tên cửa tiệm này không, có điều là cái tên này thực sự kỳ cục. Góc dưới danh thiếp còn viết số điện thoại và địa chỉ.
"Số 2008 đường Thanh Lâm." Tiêu Hàn nhớ địa chỉ, lật mặt chính danh thiếp lại. Mặt chính danh thiếp không viết giống như mấy cửa tiệm nổi tiếng khác, chỉ có hai hàng chữ "Làm chuyện người thường không thể làm và làm những chuyện bình thường giúp những kẻ khác thường."
Tấm danh thiếp thật kỳ lạ. Có lẽ chỉ có nơi kỳ quái như vậy mới thật sự có thể làm được việc không tầm thường ư? Hôm nay nhìn sắc mặt của ông cụ kế bên cũng không giống người bị bệnh. Huống chi phòng bệnh ở tầng lầu này, nếu như không phải bệnh nặng, thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền để ở đây.
Tóm lại, dù thế nào đi nữa, ngày mai mình cũng đi xem thử. Nếu quả thật như lời Trịnh Nguyên kia nói, chỉ cần cha có thể khỏi hẳn, nắm quyền lại thì gói thầu kia chắc chắn vào tay mình rồi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hàn gọi điện về nhà, bảo người đến bệnh viện thay ca. Còn bản thân, sau khi có người đến thay, anh nhìn cha một lúc lâu rồi xoay người rời đi.
Đường Thanh Lâm nằm tại phía Tây thành phố A. Cũng không biết là có phải chạy theo thế giới cực lạc ở phía Tây hay không, nơi này tọa lạc ngôi chùa Bát Nhã Tự lớn nhất thành phố. Tuy không phải trung tâm thành phố, nhưng mỗi khi đến dịp lễ chùa, nơi đây vô cùng náo nhiệt. Còn hôm nay không phải ngày lễ gì nên hơi vắng vẻ.

Hai bên đường đều là các cửa hàng bán sỉ đồ lễ cho đến các vật dụng trong Phật giáo, vật trang trí cổ kính. Sắc thái thần bí toát lên từ con đường ấy được nhuốm đậm thêm phần nào.
Dĩ nhiên, nếu bạn bỏ qua mái che nắng, ghế mây và búp bê hoạt hình muôn sắc muôn màu trước cửa hàng này, thì chúng ta có thể tạm chấp nhận đây là cửa hàng bán đồ lễ.
Khá ly kỳ là trên cửa treo một tấm bảng trang trọng nhưng duy nhất chỉ có một chữ "Điếm" to đùng. Có lẽ đúng là tên của cửa tiệm này. Biển số nhà ở góc phải bên trên viết: "Số 2008, đường Thanh Lâm".
Gần đến tháng bảy, thời tiết thành phố A rất nóng bức, một cô gái nằm trên ghế mây, trên mặt che một chiếc quạt, nhưng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong miệng.
Tiêu Hàn đối chiếu với tấm danh thiếp trong tay, không khỏi sa sầm mặt mày. Nơi này cũng có thể mua thọ ư? Đang lúc do dự không biết có nên lên tiếng hay không, cô gái trên ghế mây đã ngồi dậy, nhìn Tiêu Hàn, "Anh đã đến rồi à?"
Tiêu Hàn sửng sốt, "Cô biết tôi sao?"
"Không biết. Nhưng tôi biết anh tên Tiêu Hàn, tôi biết hôm nay anh sẽ đến, tôi cũng biết rõ mục đích anh đến đây, cùng với rất nhiều việc. Xin tự giới thiệu, tên tôi là Tô Mạt, là chủ cửa tiệm này, cũng là một thầy âm dương. Anh không cần phải cảnh giác, tôi không có gì để lừa anh, muốn tôi giúp đỡ thì vào nhà nói chuyện." Nói xong, cô không quan tâm đến thái độ của Tiêu Hàn, lập tức quay người vào cửa tiệm.
Sắc mặt Tiêu Hàn hơi biến đổi. Sao cô ta biết mình nghĩ gì? Mới vừa rồi anh thật sự cảm thấy mình bị mắc bẫy. Thôi, kệ đi, vào thì vào. Nghĩ đến đây, Tiêu Hàn quyết tâm đi vào theo.
Vừa vào tiệm, Tiêu Hàn hơi sững sờ. Nhìn cách trang trí bên ngoài cửa tiệm lạ kỳ như vậy còn tưởng rằng trong tiệm cũng mang phong cách tương tự. Không ngờ rằng trong tiệm rất sạch sẽ, sàn nhà lát đá cẩm thạch màu sáng, phối hợp với giấy dán tường màu vàng. Trước mắt có một chiếc bàn lớn, hai bên điêu khắc sóng nước cuồn cuộn nhìn rất thư thái.
Bên phải bàn có một dãy ghế sô pha, bên cạnh ghế sô pha còn có một bể cá trắng phau, trong bể có năm con cá chép bơi lội tung tăng. Trước sô pha có một cái bàn trà lớn màu nâu sẫm, trên bàn còn có một bể cá nhỏ, bên trong là những con cá nhỏ rực rỡ sắc màu, cũng là năm con. Ngoài ra trên bàn còn đặt hai chậu cây không biết tên.

Hơi chếch phía đối diện sô pha có một cánh cửa, nhưng đóng kín mít nên không biết căn phòng phía sau có gì. Hai bên cửa đặt hai chậu Lục La, không thấy bất cứ đồ dùng lễ bái nào.
Quan sát một lượt, ánh mắt Tiêu Hàn trở về cái bàn cách đó không xa. Mà cô gái tên Tô Mạt đã ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế sô pha đặt sau bàn.
Thấy Tiêu Hàn quan sát xong, Tô Mạt chỉ ghế sô pha, ra hiệu cho anh ngồi xuống, "Tiệm của tôi không chú ý bày trí theo phong thủy như mấy cửa tiệm khác, gần giống là được. Tôi cũng vừa mới chuyển đến không lâu, còn chưa kịp trang trí. Chuyện anh muốn làm, tôi có thể làm được, có điều anh phải trả giá."
"Giá? Giá gì?" Đối mặt với cái mà Tô Mạt gọi là giá, hiển nhiên Tiêu Hàn hoài nghi khó hiểu.
"Tôi muốn một phần số mệnh của anh." Tô Mạt hơi nhún vai, giải thích mối ngờ vực của anh ta bằng giọng thản nhiên.
"Số mệnh là sao?" Nghĩ mãi vẫn không hiểu, Tiêu Hàn hỏi tiếp.
"Đúng, chính là số mệnh của anh. Số mệnh của anh vốn rất tốt, về sau còn thay đổi theo việc ác điều thiện anh làm. Có điều nếu như anh không nỡ hi sinh số mệnh của mình, tôi cũng không thể thực hiện lời hứa của tôi, không thể dàn xếp với quỷ sai mua thọ cho cha anh. Nhưng anh nên biết rõ, nếu như cha anh vẫn trong tình trạng này, chuyện anh muốn làm cũng như nước trôi sông thôi."
Tiêu Hàn hoảng hốt, chần chừ nhìn Tô Mạt. Nếu như cha mình có thể đứng lên lần nữa, anh cũng chẳng phải lo mình không còn vận may. Huống chi cũng chỉ một phần mà thôi, đâu phải toàn bộ, chưa hẳn không thể thử một lần. Hơn nữa cô gái này đúng là lợi hại, rõ ràng có rất nhiều chuyện chỉ có mình và cha biết rõ, không thể nào có người thứ ba nói cho cô ta biết dược. Nếu như vậy, cứ thử một lần xem sao, dù cô ta nói thật hay giả, mình cũng không mất mát gì cả.
"Được, cô nói phải làm sao? Bao giờ? Tôi phải phối hợp với cô như thế nào?" Sao một màn đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tiêu Hàn hạ quyết tâm, trầm giọng thốt lên.
"Suy nghĩ nhanh vậy à? Nếu như vậy thì tối nay đi, lát nữa anh trở về bệnh viện, cứ ở đó không phải đi đâu cả, chờ tôi là được. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời khỏi phòng bệnh nhé. Hôm nay cũng đẹp ngày, nếu bỏ lỡ tôi cũng không dám bảo đảm. Còn nữa, đây là hai bản hợp đồng, anh ký đi." Nói xong, cô kéo ngăn bàn, lấy hai bản hợp đồng ra đưa cho Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn nhận lấy, nhìn sơ qua một lần, nội dung đại khái chính là mua thọ giúp cha Tiêu Hàn, cần mượn một phần số mệnh của Tiêu Hàn. Sau khi xong chuyện, hai bên không quấy rầy nhau, đồng thời cũng sẽ giữ bí mật chuyện này. Nếu như sau này có gì cần giúp đỡ sẽ tính giá khác. Tiêu Hàn cầm lấy bút trên bàn ký tên.
"Được rồi, anh giữ một bản hợp đồng đi, sau đó về nghỉ ngơi, nhớ kỹ lời tôi nói. An tâm chờ tôi là được rồi. Không tiễn nhé, tôi muốn nghỉ ngơi." Tô Mạt nói xong, đứng dậy đi vòng ra từ chiếc bàn, đến bên cạnh cánh cửa kia. Không quan tâm Tiêu Hàn vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, cô đẩy cửa vào trong.

Tiêu Hàn nhìn Tô Mạt bỏ đi, vuốt mũi mình, không khỏi cười khổ, cô gái này thật có cá tính. Có điều sau khi cô gái rời đi, sao anh bỗng thấy nhiệt độ trong phòng như giảm xuống vài độ, lành lạnh rợn người. Tiêu Hàn cầm hợp đồng trên bàn, đẩy cửa rời đi.
Tô Mạt trở vào phòng, tiện tay cầm một chiếc cốc rồi lấy một túi trà sữa bên cạnh, xé mở sau đó đổ thêm nước nóng, đặt lên bàn. Cô tựa vào ghế sô pha, sau đó nhắm mắt lại.
"Cô còn có thể mua mệnh giúp người ta à? Đi theo cô lâu như vậy, sao tôi lại không biết vậy?" Tiếng nói đột ngột vang lên khiến Tô Mạt đang ngả người trên ghế sô pha mở mắt ra, nhìn theo phía phát ra âm thanh. Đối diện là một cô gái mặc bộ đồ đỏ, mỉm cười cầm cốc trà sữa cô vừa pha, nghịch ngợm nháy mắt với cô.
"Tôi nói này, cô cũng đâu uống được, giành với tôi làm gì. Anh ta đi rồi sao?" Đối mặt với cô gái áo đỏ, Tô Mạt không biết phải làm sao.
"Ừ, đi rồi." Cô gái nhìn vẻ mặt của Tô Mạt, cười hì hì.
Nếu như bây giờ Tiêu Hàn ở đây nhất định sẽ sợ đến mức mặt mày tái mét. Bởi vì người thường chỉ có thể thấy một cái cốc lơ lửng, và một cô gái tự độc thoại với không khí.
"Người vừa sinh ra đã được định sẵn vận mệnh. Tiêu gia vốn có phúc nhiều đời, đáng tiếc lòng tham không đáy, hôm nay thiện ác có báo, không ai có thể cứu vãn vận mệnh mà hai cha con họ phải đối mặt. Tôi mượn số mệnh của Tiêu Hàn bởi vì sau này anh ta gần như không dùng đến nữa. Mà san sẻ số mệnh cho người cần đến nó để đổi lại lợi ích cho bản thân không phải quá tốt sao?" Như thể đang độc thoại, cũng như đang an ủi chính mình, Tô Mạt không nhìn cô gái áo đỏ, chỉ lẩm bẩm khẽ khàng.
"Hình như cô là thầy âm dương, không phải nên trừ ma vệ đạo sao? Sao lại biến thành cảnh sát thế giới rồi? Tiêu Hàn vốn không phải là vấn đề cô cần giải quyết. Dựa theo lời cô nói, tối nay cha con bọn họ sẽ chết, cô cần gì phải vậy chứ?" Nhìn vẻ mặt của Tô Mặt, cô gái áo đỏ đưa ra nghi ngờ của mình.
"Tôi chỉ nghĩ thuận tiện đòi lại lẽ phải ột số người mà thôi. Người hay ma đều gặp gian truân, dù sao tôi cũng rảnh rỗi nhàm chán, coi như giải trí cũng được." Tô Mạt nhìn cô gái áo đỏ mang vẻ mặt khó hiểu phía đối diện, cười nhạt giải thích.
"Đừng nói dóc, rõ ràng cô lười chảy thây, làm gì có chuyện nhàm chán mà can thiệp vào việc vớ vẩn của nhà người ta? Còn đòi lẽ phải ư? Có trời mới tin cô. Có điều, nói cho cùng, con ma như tôi cũng không tin cô. Cô đó, miệng cứng lòng mềm, nếu không phải là cô, không chừng tôi sẽ phạm phải rất nhiều tội nghiệt, cuối cùng còn có thể bị một số người gọi là nhân sĩ chính đạo làm cho hồn bay phách tán. Mạt Mạt, cảm ơn cô." Đôi mắt cô gái ánh lên vẻ biết ơn.
"Làm ơn đi, cô là ma đó, lạnh lắm rồi, đừng nói mấy chuyện khôi hài với tôi nữa được không. Tôi muốn đi ngủ, Tiểu Hồng Hồng, ra ngoài trông tiệm đi. Tối nay còn có việc phải làm." Tô Mạt ngáp dài, cầm lấy tấm chăn mỏng trên ghế sô pha, đắp lên người. Sau đó phất tay với cô gái áo đỏ, rồi không nói thêm gì nữa.
"Đừng gọi tôi là Tiểu Hồng Hồng, tên tôi là Mạc Ly." Cô gái áo đỏ cau mày bất mãn, sau đó bay ra khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui