Kỳ nghỉ ngắn kết thúc, các thầy cô trong trường đều nhanh chóng lao vào công việc, gần cuối kỳ dường như mọi người đặc biệt bận rộn, chuẩn bị thi cử, ứng phó với kiểm tra, từng việc đều ép buộc thời gian của mỗi người.
Đàm Tư Cẩm cũng không tránh khỏi xoay chuyển như một con quay, tuy thân là giáo viên âm nhạc nhưng nhà trường vẫn cho anh thêm rất nhiều công việc, nhiệm vụ sổ sách chồng chất thành núi chật ních chờ xử lý, cũng rất tốt để phân tán sự chú ý của anh với cuộc sống cá nhân.
Tuy nhiên, sau khi kết thúc cả ngày làm việc, Đàm Tư Cẩm nghỉ ngơi tại nơi làm việc một lúc thì ai đó lại xuất hiện trong tâm trí anh rất không đúng lúc.
Nhưng nói đến cũng kỳ lạ, lúc trước mỗi ngày đều phải trốn người đi, thế mà cả ngày hôm nay cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn.
Ngay khi anh đang ngẩn người thì trợ lý hiệu trưởng đột nhiên đến văn phòng, mấy giáo viên đang chuẩn bị tan tầm vội vàng thu dọn túi xách đồng loạt nhìn qua, vẻ mặt không rõ nguyên nhân.
Trợ lý hiệu trưởng bước nhanh đến trước mặt Đàm Tư Cẩm, khách khí nói: "Thầy Đàm, hiệu trưởng tìm thầy."
"À vâng." Đàm Tư Cẩm theo bản năng đáp một tiếng, trong đầu nhanh chóng nghĩ mình có phạm phải chuyện gì hay không, theo lý thuyết chuyện lãnh đạo trường vượt cấp trực tiếp tìm tới cửa hẳn là không phải chuyện tốt gì.
Đàm Tư Cẩm đứng dậy, rời đi trong sự chứng kiến của mấy giáo viên còn lại.
Tuy nhiên, trợ lý hiệu trưởng không đưa anh đến văn phòng mà đưa anh đến một bãi đất trống hẻo lánh gần sân chơi.
Thời gian này, học sinh ở trọ đều ăn cơm xong trở về lớp tự học buổi tối, bên ngoài vắng vẻ hầu như không một bóng người.
Ánh hoàng hôn kéo bóng người rất dài, gần như sắp biến mất ở cuối trời, Đàm Tư Cẩm đi theo bên cạnh trợ lý hiệu trưởng, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ ở bãi đất trống cách đó khá gần.
Bà đứng ở nơi đó, giống như tất cả đều phải nhường đường vậy, cách ăn mặc cũng không phức tạp hoa lệ mà là trong đơn giản lộ ra một loại không đơn giản, khí chất tao nhã không ai sánh kịp càng không hợp với khuôn viên đơn điệu này.
Mà đồng dạng, Lý Mạn Hi cũng liếc mắt một cái bắt được bóng dáng anh đến, bà hơi híp đôi mắt thâm thúy mà không cách nào nhìn thấu, lại đột nhiên liền hiểu được vì sao con trai mình có thể si mê anh đến vậy.
Nếu bà mà là Alpha thì chắc chắn cũng sẽ khuynh đảo vì anh.
Trợ lý hiệu trưởng cả một đường không nói gì dẫn Đàm Tư Cẩm đến bên cạnh Lý Mạn Hi, ngay cả giới thiệu cũng giống như cố ý lướt qua, chỉ ra hiệu lễ phép nói ngắn gọi rồi vội vàng rời đi.
Trên bãi đất trống không có cái gọi là thầy hiệu trưởng, chỉ còn lại hai người đánh giá lẫn nhau, Đàm Tư Cẩm đoán được thân phận quan trọng của đối phương vì thế lễ phép mở miệng trước.
"Xin chào, tôi là Đàm Tư Cẩm.
Hiệu trưởng yêu cầu tôi đến gặp ngài sao?"
Giọng nói ôn nhuận vang lên, Lý Mạn Hi dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới cảnh con trai hôm nay trước khi tới đây.
Trình Khiêm đã bị kỳ mẫn cảm khống chế hoàn toàn, hai mắt đen sâu không thấy đáy, con ngươi hẹp dài rụt ở trung tâm gần như biến mất làm cho người ta nhìn qua cảm thấy giống như một con quái thú mất tập trung, không nhìn ngươi nhưng lại giống như không lúc nào không nhìn ngươi.
Lý Mạn Hi sợ hãi nhìn đứa con trai đã mất đi ý thức của mình, từ trong lời thì thầm lung tung ngẫu nhiên thốt ra chỉ có thể phân biệt được ba chữ, chính là Đàm Tư Cẩm.
"Đúng vậy." Lý Mạn Hi rất nhanh hồi phục tinh thần lại, dùng một loại giọng điệu bình thản cân nhắc không thấu giới thiệu mình, "Xin chào thầy Đàm, tôi là mẹ Trình Khiêm."
Nụ cười của Đàm Tư Cẩm cứng đờ trên mặt.
Đúng rồi, nhìn khuôn mặt lạnh lùng lại xinh đẹp này, quả thật có rất nhiều nét tương tự Trình Khiêm, càng không cần nói đến loại hơi thở cường đại di truyền trời sinh.
Đàm Tư Cẩm buộc mình phải bình tĩnh, cũng nhanh chóng sắp xếp các loại khả năng và hậu quả mà phụ huynh học sinh tìm tới cửa, nhưng lời nói của đối phương lại hoàn toàn ngoài dự liệu của anh.
"Thầy Đàm" Giọng điệu Lý Mạn Hi vẫn bình tĩnh như trước, bình tĩnh đến có chút đáng sợ, "Trình Khiêm đến kỳ mẫn cảm, bởi vì nguyên nhân từ cậu nên tình huống lần này của nó có chút không tốt lắm.
Là một người mẹ, tôi không muốn nhìn thấy nó gặp chuyện chẳng may, nhưng có muốn giúp hay không thì quyền quyết định nằm ở cậu."
Đàm Tư Cẩm thở phào nhẹ nhõm, không khỏi hơi nhíu mày.
Thân là một Omega, kỳ mẫn cảm anh cũng hiểu rõ, anh cũng có thể đoán được "giúp" trong miệng đối phương ám chỉ cái gì.
Kỳ phát tình của Omega cần pheromone Alpha trấn an để vượt qua, tương tự như vậy, đối với kỳ mẫn cảm của Alpha thì cũng cần Omega đồng hành, cả pheromone đến dâng hiến thân thể.
Thấy đối phương là người thẳng thắn nên Đàm Tư Cẩm cũng không quanh co lòng vòng, thành thật nói ra nghi vấn của mình: "Mẹ Trình Khiêm, ngài vừa nói tình huống của Trình Khiêm không tốt lắm là như thế nào?"
Giống như Lý Mạn Hi đã dự đoán được vấn đề của anh nên không chút suy nghĩ đã trả lời: "Trình Khiêm phân hóa cấp bậc là S, mức độ nóng nảy của nó rất mạnh, hơn nữa bởi vì nguyên nhân đặc thù nên so với Alpha cao cấp bình thường còn mạnh hơn, kỳ mẫn cảm lúc trước đều dùng thuốc ức chế cường độ cao để áp chế.
Nhưng lần này, có lẽ bởi vì nguyên nhân nó đánh dấu cậu nên dù có dùng biện pháp gì cũng không thể giảm bớt mức độ nóng nảy của nó, nếu như kéo dài mấy ngày như vậy thì thân thể nó có thể không chịu nổi, nghiêm trọng mà nói sẽ có nguy hiểm đến tính mạng."
Trái tim Đàm Tư Cẩm thắt lại.
Toàn bộ miêu tả trong miệng mẹ Trình Khiêm đều là đang trình bày sự thật, gần như không mang theo bất kỳ màu sắc tình cảm nào, nhưng lời nói lạnh như băng này lại làm cho Đàm Tư Cẩm cảm thấy sợ hãi từng đợt.
Từ vẻ mặt của Đàm Tư Cẩm là Lý Mạn Hi đã đọc ra rất nhiều nội dung phức tạp, bà không lãng phí thời gian chờ đợi mà cho đối phương lựa chọn: "Trước mắt tình huống của Trình Khiêm không quá lạc quan, cơ bản đã không có ý thức tự chủ, tiếp cận nó sẽ có nguy hiểm nhất định.
Vì vậy nếu cậu muốn giúp đỡ thì quyết định là do cậu."
Ngay sau đó bà lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi xách, ký tự uốn lượn chỉ có tên và số điện thoại "Nếu xác định có thể đến thì gọi số này liên lạc với tôi, tôi cử người đến đón cậu."
Tâm trạng Đàm Tư Cẩm trầm trọng giơ hai tay nhận danh thiếp, Lý Mạn Hi thu tay lại, đột nhiên nhắc tới: "Đúng rồi thầy Đàm, chắc thầy biết Trình Khiêm muốn ra nước ngoài học nhỉ?"
Tâm trạng Đàm Tư Cẩm phức tạp nên tốc độ nói cũng chậm lại: "Biết, cậu ấy rất ưu tú, nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học Brown, giáo viên chủ nhiệm và các giáo viên dạy khác đều rất tự hào khi nói về cậu ấy."
Ý đồ của Lý Mạn Hi cũng không phải ở cái này, giọng điệu không gợn sóng lái sang chuyện khác.
"Trình Khiêm có vị hôn thê, sắp tới cũng học ở Brown."
Nói xong, đúng như ý nguyện bà thấy được vài phần khiếp sợ cũng như không thể tin.
Quả nhiên Trình Khiêm không nói chuyện này cho anh biết.
Vì che giấu bối rối mà Đàm Tư Cẩm rũ đôi mắt xuống, hai tay cầm tấm danh thiếp kia, chữ vàng trong đó bắt đầu mơ hồ biến thành uốn lượn rồi lại dần trở nên rõ ràng.
Anh ngẩng đầu hỏi: "Mẹ Trình Khiêm, cậu ấy thích vị hôn thê kia sao?"
Lý Mạn Hi ngẩn ra, đầu tiên là biểu cảm ung dung dừng lại.
Đây là thời khắc bà nghĩ tới không ít, nhưng vẫn vượt quá dự đoán của bà, mà vấn đề này, cũng đồng dạng dấy lên một gợn sóng ở đáy lòng bà.
Bà trả lời trung thực: "Họ chưa bao giờ gặp nhau.
Vị hôn thê của Trình Khiêm sống ở nước ngoài từ nhỏ, cũng coi như là ước định giữa ba mẹ với nhau."
Những gì nên nói đều đã nói xong, bà im lặng một giây sau nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại, "Thầy Đàm, vậy tôi đi trước."
Bà không đợi đối phương nói gì đã nhanh chóng rời đi, thong dong bình tĩnh như vừa mới kết thúc một cuộc đàm phán thoải mái.
Tiếng giày cao gót với tốc độ đồng đều dần dần đi xa, Đàm Tư Cẩm cúi đầu cầm tấm danh thiếp kia, trái tim đập vang từng tiếng như gõ mõ vào tai.
Những quá khứ trải qua cùng Trình Khiêm giống như một quyển sách bị cuồng phong chà đạp, ở trong đầu Đàm Tư Cẩm lật qua hỗn loạn, những hình ảnh thân mật và giãy giụa kia, những lời ôn tồn lại thăm dò kia đều để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong lòng anh.
Anh không có cách nào phủ nhận tình cảm của mình đối với Trình Khiêm, tuy rằng bắt nguồn từ pheromone nhưng cũng không chỉ dừng lại ở pheromone.
Mà hiện tại anh cũng không có biện pháp mặc kệ Trình Khiêm lâm vào nguy hiểm mà không để ý.
Trong cuộc sống đôi khi phải phấn đấu một lần, đúng không? Bất chấp hậu quả, bất chấp tất cả mọi thứ để phấn đấu một lần, duy nhất, cuối cùng.
Coi như là trả lại ân tình hắn giúp mình vượt qua kỳ phát tình, trả lại những rung động, vui mừng cùng thâm tình.
Đàm Tư Cẩm ngẩng đầu đón gió đuổi theo, gió lạnh thấu xương luồn qua sợi tóc, thổi vào áo khoác và ống quần của anh.
Lý Mạn Hi nghe được tiếng bước chân chạy thì quay đầu lại, bà không quá tin tưởng mọi thứ diễn ra trước mắt, rồi lại chân thật nghe được giọng nói của người chạy về phía mình.
"Dẫn tôi đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...