Thâu Trọn Gió Xuân

Hôm nay đúng là sinh nhật của nàng. Trước kia khi còn ở nhà, mỗi năm Tô
Thanh Mai sẽ tổ chức cho nàng. Bây giờ xa nhà, nàng hoàn toàn không có
tâm trạng mừng sinh nhật, nhưng không ngờ vẫn có người nhớ tới sinh nhật nàng, hơn nữa còn là người mà nàng không ngờ tới.

Nàng không
nhịn được nên buột miệng hỏi: “Sao ngài lại biết sinh nhật của ta?” Quá
ngạc nhiên, quá bối rối khiến cho người trước nay vốn nhanh mồm nhanh
miệng như nàng cũng trở nên nói chuyện không lưu loát, lúng ta lúng túng đến nỗi suýt cắn phải lưỡi.

“Muốn biết thì sẽ biết thôi.”

Y trả lời rất ngắn gọn nhưng ý tứ trong đó lại khiến người ta không thể
không nghĩ sâu xa. Tại sao y lại muốn biết sinh nhật của nàng? Tại sao
lại mượn danh nghĩa của thái hậu để tặng quà cho nàng? Có một đáp án
đang nảy ra nhưng nàng lại không muốn tin, thà nghĩ rằng bởi vì cha nàng bán mạng cho triều đình nên họ muốn lấy lòng nàng.

Nhưng lý do
này cũng khó mà thuyết phục được chính bản thân nàng. Trước nay nàng
luôn to gan bạo dạn, thế mà không biết sao giờ phút này lại trở nên nhút nhát, không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt y. Nàng nhủ với bản thân là vì
trời quá tối, có ngẩng lên thì cũng không thấy gì. Nhưng trong lòng nàng lại có một giọng nói nho nhỏ lên tiếng phản đối, nó nói không phải vì
trời tối mịt mà bởi vì ngươi đang sợ hãi.

Ta sợ cái gì chứ! Lòng
nàng lập tức có một giọng nói khác lớn hơn, át đi giọng nói nho nhỏ kia. Thế nhưng giọng nói kia cứ như muỗi vo ve vào tai nàng, vào đầu nàng,
khiến bộ óc vốn nhão như tương kia càng thêm hỗn loạn.

Nàng lúng
ta lúng túng, thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Ngài không cần phải lấy lòng ta, cha ta nhất định sẽ tận trung với triều đình.”

Úy Đông Đình có vẻ hơi tức giận, y đến gần thêm một bước, giọng trầm xuống: “Nàng nghĩ rằng do cha của mình sao?”

Nàng hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy thì vì cái gì?”


Y lại ép sát thêm một bước: “Nàng nói xem?”

Nàng hung dữ nói: “Ta cũng không nhìn thấy trong lòng ngài đang nghĩ gì thì
làm sao mà biết được.” Khi nàng bối rối thì thường dùng vẻ hung dữ để
che giấu, đối với y cũng vậy.

Y trầm giọng nói: “Vậy thì nàng hãy bước vào lòng ta đi.”

Câu nói này giống như sấm sét giáng xuống, làm tim nàng muốn nhảy vọt ra
ngoài. May mà trời tối om, có đỏ mặt thì y cũng không nhìn thấy. Mặt
nàng nóng lên, không dám tiếp tục kiêu căng nữa nên xách váy chạy xuống
cầu, nếu còn nói nữa thì chắc chắn sẽ không hay ho.

Không có đèn, nàng hoảng loạn nên bước tới hai bậc thang, chân nàng chệch một cái,
rồi người nhào về phía trước. Thấy sắp ngã nhào xuống đất và lăn vòng
vòng như bánh trôi trong nước sôi, nàng sợ tới mức hét lên. Ngay sau đó, chỉ trong một khoảnh khắc, thắt lưng nàng được ai đó ôm lấy, người nàng được cố định vào một lồng ngực rộng vững chãi.

Y không nén được cơn tức cười: “Ta cũng không ăn nàng, sao nàng phải chạy chứ.”

Hai tay nàng chống lên ngực y, mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn: “Ngài, ngài
mau buông tay ra.” Từ khi biết y đến nay, đây cũng không phải lần đầu
tiên nàng ngã vào lòng y, nhưng lúc này nàng lại vô cùng bối rối và căng thẳng, vì lần này khác hẳn những lần trước.

Y chẳng những không
buông tay mà ngược lại còn ôm lấy nàng đặt lên lan can bằng gỗ sau lưng
mình. Dưới chân Vân Phỉ không còn gì đỡ, lại giãy giụa nên liền mất
thăng bằng, bên dưới là ao hoa quỳnh, nàng lại không biết bơi, càng
không muốn ngã bùm xuống đó thành bánh trôi nước nên chỉ có thể muối mặt bấu chặt y.

Y chống hai tay ở hai bên hông nàng, nhốt nàng vào
trong vòng tay mình, như vậy mới có thể nói chuyện được, bằng không nàng sẽ chạy trốn mất.

Vân Phỉ không ngờ mình sẽ bị y nhốt như vậy
nên vừa thẹn vừa giận. Trước giờ luôn là nàng bắt nạt người khác, nhưng
bây giờ trời đất xoay vòng, từ khi gặp y đến nay nàng luôn bị y bắt nạt.


Nàng níu lấy cánh tay y, giơ chân đá qua một cái, vì dùng sức quá mạnh nên
chiếc giày dưới chân văng ra, rơi xuống đất, tạo thành một tiếng vang
nhỏ.

Úy Đông Đình không nén được mà bật cười: “Nàng xem, ngay cả giày cũng không giúp nàng kìa.”

Nàng vừa quýnh quáng vừa tức giận, nghiến răng nghiến lợi véo cánh tay y: “Mau thả ta xuống.”

Úy Đông Đình cố ý rướn người tới trước, Vân Phỉ vô thức nhích ra sau để
né. Kết quả vừa ngửa ra sau thì lập tức muốn rơi xuống cầu. Dưới tình
thế cấp bách, nàng lập tức ôm lấy cổ y, sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Bên tai là tiếng cười đáng ghét kia, đời này nàng chưa từng rơi vào tình
cảnh khốn đốn như vậy nên tức đến muốn ngất xỉu, lại không dám kêu lên,
càng không dám giãy giụa, lỡ như rớt xuống nước, bị đồn ra ngoài thì
càng bị người ta chế nhạo.

Hai tay Úy Đông Đình vòng lại, ôm lấy thắt lưng của nàng, tư thế của hai người vô cùng thân mật.

Ánh đèn xa xa chiếu lên trên mặt nước, những đốm sáng lấp lánh lóe lên phát ra ánh sáng mê ly say lòng người. Nhờ ánh trăng lờ mờ, nàng loáng
thoáng thấy được gương mặt y, nụ cười dịu dàng mãn nguyện, giống như có
được một báu vật.

Y cúi đầu, cười hỏi: “Mười lăm tuổi không muốn lập gia đình, vậy mười sáu thì sao?”

Nàng luống cuống tay chân, không biết nên trả lời y thế nào. Khi đó đúng là
nàng có đồng ý gả cho y, nhưng chẳng qua đó chỉ là kế thích ứng tạm
thời, hoàn toàn không coi là thật.

Tuy nàng chưa từng trải qua
chuyện tình cảm nhưng trong tiềm thức cũng đã có ý bài xích. Những lời
ngon tiếng ngọt, chót lưỡi đầu môi kia giống như một cái khăn che mắt
khiến người ta mụ mị đầu óc, tâm hồn điên đảo nhưng thật ra sự thật phía sau lại rất ghê tởm và đáng ghét, mãi mãi không thể chân thành như ngân lượng.


Thề non hẹn biển đều là lừa gạt. Người tới tay rồi cũng giống như quần áo, có mới nới cũ. Mẹ nàng là một thí dụ sờ sờ ra đó.

Úy Đông Đình trước mặt nàng cũng là người giống như Vân Định Quyền, bụng
dạ sâu không lường trước, chỉ làm nàng tránh còn không kịp. So với y,
nàng thà gả cho Chương Tùng Niên.

Nàng trốn tránh không trả lời vấn đề này, hung dữ nói: “Mau thả ta xuống.”

Úy Đông Đình hôn phớt lên má nàng như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, sau
đó thì thầm vào tai nàng: “Chờ cha nàng khải hoàn về triều, ta sẽ cầu
thân với ông ấy.”

Đùng một tiếng, trên đầu nàng như vang lên tiếng sét tung trời. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn y.

Tiêu rồi, chắc chắn cha sẽ đồng ý.

Nàng không biết nên nói gì mới phải, lòng thì rối như tơ vò, chỉ muốn nhanh
chóng rời khỏi đây nhưng y cứ như là một bức tường chắn trước mặt, nàng
dốc hết sức đẩy vào ngực y nhưng cũng chỉ như kiến bò trên cây.

Nàng vừa đánh vừa đẩy, làm mình mệt gần chết mà vẫn không giải trừ được vòng vây, cuối cùng thất bại dừng tay, thở hổn hển như một con cá mắc cạn.

Úy Đông Đình không ngăn nàng, cũng không tức giận, kiên nhẫn đợi nàng dừng cơn bạo hành này lại rồi mới cười, nói: “Ta tặng nàng lễ vật, nàng cũng nên có qua có lại chứ.”

Vân Phỉ thở hồng hộc, hỏi: “Cái gì mà có qua có lại?”

“Chương Tùng Niên tặng nàng cái túi thơm thì nàng tặng hắn bút lông. Ta tặng
nàng mười sáu đĩnh vàng, nàng phải tặng lại ta cái gì đây?”

“Ngài muốn, muốn thứ gì?” Vân Phỉ bị hơi thở nam tính và tươi mát kia vây
lấy, đầu loạn thành một mớ bòng bong nên lắp ba lắp bắp.

Y cười mà không nói, rồi bất ngờ cúi đầu hôn lên môi nàng. Mười sáu đĩnh vàng đổi một nụ hôn, cũng coi như hợp lý.

Vân Phỉ không ngờ y lại tấn công như vậy nên đầu ong cả lên, máu từ chân
tay như chảy ngược lên đầu, làm đầu óc nàng vừa nóng vừa căng thẳng, như sắp nổ tung.

Một lúc sau nàng mới bừng tỉnh từ cơn hoảng loạn, ra sức mà giãy giụa, đáng tiếc y quá mạnh, hai cánh tay cứ vòng chặt lấy nàng.

Nhân lúc nàng hoảng loạn thất kinh, y tách môi của nàng ra, hơi thở tươi mát ùa vào miệng nàng, môi kề môi, cùng quấn lấy nhau. Nàng chưa từng bị
hôn một cách mãnh liệt như vậy nên chỉ biết cởi giáp xin hàng, chiếc

lưỡi mềm mại cũng bị y ngậm lấy, mút đến nỗi tê dại và nóng lên làm nàng cảm thấy nó không thuộc về mình nữa.

Đôi môi anh đào khờ dại kia bị y xâm chiếm, giống như đang tuyên bố đó là lãnh địa của y.

Nàng hít thở không thông, trước mắt mơ hồ như có sao bay đầy, làm nàng nhớ
đến lần đầu tiên nhìn thấy y, y từ trong rừng trúc bước ra, anh tuấn
đĩnh đạc, khiến người không mê sắc đẹp như nàng cũng phải nhìn với ánh
mắt sững sờ.

Khi đó nàng từ tư thế khom người vớt cá dưới suối
đứng thẳng lên, cũng giống như bây giờ, trước mắt đầy sao, lấp lánh như
hào quang của những đĩnh vàng.

Nhưng bây giờ nàng không muốn vàng, nàng chỉ cần không khí.

Nàng bị hôn đến nỗi chân nhũn ra, không thể thở được, cơ thể yểu điệu hoàn
toàn dựa vào người y. Y thì nắm chặt eo nàng, cơ thể mềm mại thơm mát
trong lòng, y hít lấy mùi hương ngọt ngào kia, cắn lấy vành tai nàng và
thì thầm: “A Phỉ, nàng là tiểu hồ ly.”

Gặp phải tiểu hồ ly trong
mắt chỉ có tiền mà không hiểu chuyện tình cảm này, xem ra chỉ có thể
dùng cách cưỡng ép mà thôi, chứ chờ nàng hiểu ra mà bày tỏ tình yêu dịu
ngọt thì chắc không đời nào.

Nàng bình ổn lại hơi thở, càng thêm tức giận, giơ tay cào lên mặt y giống như là một con báo nhỏ đang nổi cáu.

Y nắm tay nàng lại, cười khẽ: “Đợi nàng gả cho ta rồi, mỗi năm sinh nhật nàng ta đều tặng nàng những đĩnh vàng, được không?”

Nghe tới hai chữ đĩnh vàng thì lửa giận ngập trời trong lòng nàng dần được dập tắt giống như là có gió xuân thổi qua.

Nàng nghi ngờ hỏi: “Thật không?”

“Thật.” Mặc dù trong bóng đêm không nhìn thấy được khuôn mặt y, nhưng nàng vẫn
có thể nhận ra vẻ vô cùng thành khẩn qua giọng nói của y.

Vậy
chẳng phải sinh nhật tám mươi tuổi nàng sẽ có được tám mươi đĩnh vàng
sao. Nàng nuốt nước miếng, lập tức hỏi: “Có thể cho ta ứng trước không?”

Úy Đông Đình: “.....”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận