Không biết trải qua bao lâu, chỉ biết tuyết đã rơi đầy trên con đường nhỏ, những đụn tuyết đã cao hơn gần một trượng và bầu trời dần ngả sang sắc màu u ám. Tô Bích cùng Hàn Dực vẫn ngồi đối diện nhau trong lương đình. Ấm trà đã nguội lạnh, không gian chẳng còn lưu lại chút hơi ấm nào.
Tô Bích nhàm chán đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Tầm mắt dừng tại hồ nước bên cạnh. Mặt nước bị đóng băng tạo thành một tấm gương mỏng, trong suốt, thu thoảng còn nhìn thấy từng đám cá vàng đang bơi lượn bên dưới. Lạnh như vậy, mà cá vẫn sống. Nàng không khỏi cảm thấy chúng thật kỳ diệu.
Khẽ nở nụ cười, nàng quay đầu nhìn về phía trước. Tuấn dung thanh thoát ở ngay trước mắt, cảm giác chỉ cần với tay là có thể chạm vào. Chỉ là, nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, an nhàn như một con mèo nhỏ này, kỳ thực lại là một con hổ lớn. Nếu chẳng may kinh động đến giấc ngủ của loài chúa sơn lâm, hậu quả thật chẳng dám tưởng tượng.
Đã ngồi ở nơi này lâu như vậy mà vẫn chưa có kẻ nào đi ngang qua, nàng thầm nghĩ, phải chăng hạ nhân ở Băng Tuyết sơn trang này là những kẻ lười biếng, chủ tử của họ ngồi đây mà không ai đến hỏi han, chăm sóc.
Nhìn đông rồi lại ngó tây, suy nghĩ miên man những vấn đề chẳng ăn nhập gì với nhau, Tô Bích chợt cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Nàng hôm qua rất khuya mới đi ngủ, hôm nay lại dạo chơi cả một buổi, cảm giác có chút mỏi mệt. Đưa mắt nhìn Hàn Dực, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vung lên trước mặt hắn, rồi lại gõ nhẹ lên mặt bàn, nàng rất muốn xác định hắn là đang nhắm mắt dưỡng thần thật hay là đã chìm vào giấc ngủ.
Sau một loạt những hành động gây rối, thấy hắn không phản ứng gì, nàng có thể khẳng định, hắn đã ngủ từ lâu. Nàng cắn môi, cố gắng không cười thành tiếng. Hóa ra, trang chủ Hàn Dực cũng có thể đáng yêu như vậy, nhắm mắt dưỡng thần mà cũng có thể ngủ quên. Nàng đoán, hắn vẫn thường làm như vậy nên hạ nhân mới không đến đánh động hắn.
Nghĩ vậy, nàng cũng chẳng còn kiêng dè, nằm nhoài trên bàn đá lạnh lẽo, nhắm mắt đi gặp Chu Công. Lúc cùng Chu Công đánh cờ, trên môi nàng, nụ cười vẫn không hề biến mất.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, Hàn Dực mới mở mắt ra. Hắn nhẹ nhàng phẩy tay, một bóng đen chợt xuất hiện trước mặt hắn.
“Trang chủ.”
“Đưa nàng về phòng đi.” Hắn nhẹ nhàng phân phó.
Kẻ mặc áo đen không nói gì, lẳng lặng bước tới bên cạnh nàng, bế nàng dậy từ trên ghế đá, chuẩn bị mang đi.
“Điều tra một chút thân phận của nàng.” Hắn lại lên tiếng.
“Dạ.” Hắc y nhân đáp lời, sau đó khinh công đi mất.
Trong lương đình chỉ còn lại một mình Hàn Dực, hắn ngồi lặng yên hồi lâu, rồi cũng đứng dậy, men theo lối mòn nhỏ trở về thư phòng của mình.
Sáng sớm, sương mù bao phủ cả khung cảnh của Băng Tuyết sơn trang, khiến cho nơi đây càng thêm vài phần hư ảo. Không khí trong lành, yên tĩnh bỗng bị một âm thanh vang dội phá vỡ.
“Hàn Dực, ngươi ra đây cho ta!!!”
Tiêu Hồng ở lại sơn trang đã hơn nửa tháng, đến cái bóng của Hàn Dực nàng cũng chưa nhìn thấy. Sự tự tôn kiêu ngạo của nàng bị chà đạp, cảm giác tức giận từ lâu đã không thể kìm nén.
Nàng đường đường là đại tiểu thư của Tiêu gia, một trong những thế gia giang hồ được người người kính trọng. Trên giang hồ, nàng cũng có được danh xưng khiến người người thèm muốn: giang hồ đệ tứ mỹ nhân. Vậy mà, nàng lại bị ép hôn với một kẻ mù, suốt ngày ẩn cư tại nơi núi rừng nghèo nàn này. Hơn nữa, cái kẻ mù đó lại còn không biết thân biết phận, dám bỏ mặc nàng không hề quan tâm, nàng tới gặp hắn cũng không cho gặp. Hắn tưởng hắn là ai chứ? Còn nàng lại là ai chứ?
Thân phận hôn thê của Hàn gia nàng từ lâu đã muốn buông xuống. Chỉ tại lão cha quá mức ham hư vinh, luôn muốn cùng Hàn gia kết thân, như vậy, địa vị Tiêu gia trên giang hồ cũng tăng lên.
Tại sao lão cha nàng không nghĩ đến, Hàn gia dưới sự lãnh đạo của một kẻ mù, không bao lâu sẽ biến mất khỏi hàng tứ đại thế gia? Thế mới biết, tầm nhìn của lão cha quá hạn hẹp. Nhưng nàng thì không như vậy, nàng chắc chắn sẽ phá bỏ hôn ước này.
Tiếng kinh hô của nàng khiến mọi người trong sơn trang chú ý. Hầu hết mọi người đều tập trung lại tại nơi ở của nàng. Thức bá là người đầu tiên bước vào.
“Tiêu tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Thức bá vẫn giữ thái độ cung kính dò hỏi, nhưng trong âm thanh, qua ánh mắt đã phản ánh một chút tâm trạng bất mãn của lão.
Tiêu Hồng chẳng phải người tinh tế, nàng không nhận ra thái độ bất thường của Thức bá, vẫn tưởng Thức bá nhún nhường trước thân phận của mình. Nàng nhướn cao lông mày, cao giọng nói.
“Hôm nay, bữa sáng của ta không được mang đến đúng giờ, đây là cách làm việc của hạ nhân Hàn gia sao? Thật không chút khuôn phép, chủ sao tớ vậy.”
“Tiểu thư nói vậy là ý gì?” Thức bá ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nàng. Trong ánh mắt có chứ hàm ý cảnh cáo rõ ràng.
Nhưng, Tiêu Hồng lại ngu ngốc không nhận ra. Nàng nói: “Ta nói sao chính là ý như vậy. Trang chủ của các ngươi là phế nhân, các ngươi cũng chỉ là phế nhân, một chút việc nhỏ cũng làm không xong. Ta không biết, Hàn gia này còn tồn tại được bao lâu nữa.”
“Tiểu thư xin rút lại những lời mình vừa nói.” Thức bá nghiến răng nói. Nếu nàng không phải là hôn thê của trang chủ, lão không dám khẳng định mình không ra tay đánh nữ nhân.
“Sao ta phải rút? Những lời ta nói, một câu cũng không sai.” Tiêu Hông vênh mặt nói.
Thức bá tức giận, bàn tay già nua khẽ vung cao, đánh về phía nàng. Âm thanh thanh thúy vang lên, “chát”, khiến Tiêu Hồng sững sờ, hạ nhân trong trang lại cảm thấy hả dạ.
“Ngươi… ngươi dám đánh ta?” Tiêu Hồng ôm bên má bị đánh, run run nói. Nàng từ trước tới nay chưa từng bị người khác đánh qua, nay lại bị một hạ nhân thấp hèn đánh, chẳng khác nào một sự sỉ nhục đối với nàng.
“Ta chỉ là đang dạy dỗ tiểu thư. Tiểu thư muốn bước vào cửa Hàn gia, thái độ như vậy không nên có.” Thức bá chắp tay sau lưng, nói. Cái tát này là xứng đáng.
“Cửa Hàn gia? Cánh cửa thối nát như vậy, ta không thèm bước vào.” Nàng quát lớn. “Ta sẽ bảo cha ta đến phá tan nơi này, để xem các ngươi còn dám như vậy hay không? Một hạ nhân… một hạ nhân mà lại dám đánh ta.”
Thức bá còn còn muốn lên tiếng, lại bị một thanh âm trầm thấp, thanh thoát cản lại.
“Thức bá chưa bao giờ là hạ nhân.”
Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía thanh âm thoát ra.
Hàn Dực đứng ở đại môn, vạt áo khẽ lay động, khí chất cao ngạo, băng lãnh khiến Tiêu Hồng khẽ co rúm người lại. Nàng biết người này, nhớ như in đôi mắt kia, đôi mắt không nhìn thấy nàng, chưa từng để nàng vào mắt.
“Ngươi…”
“Tiêu Hồng, mời cô nương rời khỏi Hàn gia, cũng mong cô nương đừng bao giờ bước vào nơi này lần nữa. Hàn gia không dung nổi cô nương. Hãy nói lại với Tiêu bá bá như vậy.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng, bước từng bước đến trước mặt nàng.
“Ngươi muốn từ hôn?” Nàng hỏi hắn.
“Đúng.”
“Không thể!!!!”
“Lí do?”
“Vì… vì…” Vì sao? Nàng cũng không biết, chỉ biết hắn không thể từ hôn. “Ta… chỉ có ta mới có quyền đó.”
“Vậy sao? Vậy cô nương về nói lại với Tiêu bá bá, cô nương từ hôn, ta đồng ý.” Hắn rất sảng khoái chấp nhận yêu cầu của nàng.
“Không được!!!” Nếu để lão cha biết nàng từ hôn, nàng làm sao có thể sống trong Tiêu gia nữa.
Hàn Dực lắc đầu, nói với Thức bá. “Thức bá, chuẩn bị xe ngựa, tiễn khách.”
Nói rồi, hắn quay người, rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...