Màn đêm lạnh lẽo buông xuống trên ngọn núi Hắc Phong. Màu trắng của tuyết trong đêm bỗng trở nên nhạt nhẽo. Sự lạnh lẽo lan tỏa trên từng gốc cây ngọn cỏ, phả vào lòng người một sự đạm mạc đến tuyệt tình.
Giữa những tán mai tươi đẹp, những đôi mắt sắc lạnh theo dõi con đường mòn dẫn tới chân núi. Gió lạnh thổi qua, sát ý nồng đậm.
Tiếng xe ngựa chạy trên đường mòn tạo ra những âm thanh lộc cộc, lộc cộc, trong đêm khuya vắng vẻ lại càng thêm vang vọng. Ngồi đằng trước điều khiển chiếc xe ngựa là một cô nương trẻ tuổi. Tà áo màu tím khiến nàng tựa như một đóa phong lan dịu dàng tỏa hương trong đêm, xinh đẹp nhưng cũng man mác buồn thương, rất đúng với tâm trạng của nàng bây giờ.
Tô Bích biết quyết định rời đi khi chưa từ biệt như vậy là không đúng. Nhưng nàng rất sợ khi đối mặt với người kia, nàng sẽ thay đổi quyết định của mình. Càng ở gần bên hắn, nàng sẽ càng đau thương. Tình cảm của nàng mỏng manh và tinh tế như lớp băng mỏng, mà nàng lại bước đi trên lớp băng đó. Chỉ cần nàng sơ xẩy dù chỉ một chút, lớp băng đó sẽ vỡ tan, tâm của nàng sẽ đau buốt.
Rời xa hắn, nàng sẽ thoát khỏi cảm giác dày vò lo lắng, sợ bản thân không kìm chế được mà tự hủy hoại mình. Nàng sẽ nhớ về hắn như một hồi ức đẹp đẽ nhất, nhưng cũng sẽ là hồi ức đau thương nhất.
Thúc ngựa chạy nhanh trên con đường mòn để nàng có thể nhanh chóng kìm hãm lại nỗi buồn trong tim.
Đêm, yên tĩnh, nàng không hề biết rằng bản thân sắp phải đối mặt với nguy hiểm.
Đám người nấp giữa những tán hoa mai, phát hiện ra nàng chính là mục tiêu của mình, bắt đầu triển khai hành động.
Một sợi dây thừng bất chợt được giăng ra trước lối đi của nàng, khiến con ngựa đang phi nước đại không kìm hãm được lực đẩy mà lao về phía trước. Chiếc xe ngựa cũng theo đà đảo một vòng giữa không trung.
Lợi dụng chút thời gian ngắn ngủi khi chiếc xe ngựa bay trên không trung, Tô Bích vội vàng trở lại trong xe, ôm lấy A Hạnh đang kinh hoảng phi thân ra khỏi chiếc xe từ đường cửa sổ.
Một tiếng nổ mạnh oanh động núi rừng. Vài con thú hoang bị kinh hoảng mà chạy loạn khắp nơi. Không gian yên tĩnh bỗng chốc nhuốm màu kinh hoàng, oanh động tâm trí của con người.
Tô Bích phi thân ra khỏi chiếc xe ngựa, rơi xuống đụn tuyết ven đường. Nàng cảm thấy trên bả vai nhói đau một chút. Sau khi cơn trấn động đi qua, nàng ngồi dậy, cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh.
Vây quanh nàng là bảy, tám kẻ lạ mặt. Y phục trên người chứng tỏ bọn họ là người giang hồ. Khuôn mặt không hề che lại thể hiện sự đường đường chính chính, quang minh chính đại. Ánh mắt nhìn nàng như thể nhìn đại ma đầu hủy hoại võ lâm. Cách xuất hiện như vậy khiến nàng biết được rằng bọn họ tới để trả thù. Thân phận của nàng đã bị lộ.
Trên môi nàng hiện lên nét cười mỉa mai. Kết cục này đâu phải nàng chưa từng đoán được. Dù có thần thông đến đâu, chung quy rồi sẽ có một ngày thân phận bị bại lộ. Hôm nay chính là ngày đó.
Mắt hạnh đảo quanh một vòng đám người trước mặt. Nàng cảm thấy bọn họ đến rất đúng lúc.
“Ma nữ, chịu trói đi.” Trong đám người, ai đó hô lên.
Nàng đưa măt nhìn về phía người nọ, ánh nhìn có chút khinh miệt. “Ma nữ? Tại sao lại gọi ta như vậy?”
“Ngươi vốn chính là ma nữ chuyên môn đi trộm cướp khắp nơi. Ngươi trộm cướp vì việc nghĩa thì ta không nói, ngươi lại là loại đầu trộm đuôi cướp, giết người khắp nơi, gây hại cho võ lâm. Không gọi người ma nữ thì gọi ngươi là gì?”
“Trộm cướp? Ta đường đường tiểu thư danh môn khuê các, từ khi nào thì trở thành trộm cướp?”
“Ngươi đừng có già mồm nói láo. Ngươi chính là thần thâu Phiêu Phiêu giả trang. Tô gia đại tiểu thư cái gì, căn bản chính là nói láo. Trên người ngươi có mùi Âm Tiêu tán của tiêu cục chúng ta, là lần đó người cướp đồ của chúng ta bị chúng ta đánh dấu. Thiên hạ không ai có thể xóa được mùi của nó, cũng không ai có thể nhận ra mùi hương của nó trừ người trong tiêu cục chúng ta. Hôm nay gặp lại ngươi, ngươi trốn không thoát. Chúng ta hạ hương chính là vì đợi ngày hôm nay.”
Người nọ vung tay, quát lớn: “Lên!”
Đám người xung quanh nghe hiệu lệnh, đồng loạt tung trưởng, chĩa kiếm về phía nàng. Cùng lúc đó, nàng đẩy A Hạnh vào búp sau đống tuyết rồi phi thân bay lên, tránh khỏi công kích của đám người kia.
Một trưởng lại một trưởng đánh tới, nàng một lần lại một lần bay lên tránh thoát. May mắn trong lúc đó, nàng còn có thể đánh vài chiêu về phía họ, cướp lấy một thanh đoản kiếm.
Tiếng binh khí, tiếng kình lực xé gió thi nhau vang lên. Mảnh rừng yên tĩnh cũng trở nên náo động, sự náo động của sự chém giết. Máu của đám người kia lần lượt vương trên mặt tuyết, trong đêm tối chỉ còn là những mảng tối u ám.
Giao đấu hồi lâu, thương tích của đám nhân sĩ vì gian diệt ác càng ngày càng tăng, mà trên người Tô Bích lại không hề vương lại dù chỉ một vết thương nhỏ. Quả nhiên danh hiệu thiên hạ đệ nhất khinh công không phải chỉ là nói suông. Nữ nhân này dù võ nghệ không bằng người nhưng khinh công lại cao như vậy, vừa có thể lẩn tránh những chiêu thức của người khác, vừa thuận tiện khắc lên người họ những vết thương nhỏ, từng bước từng bước cướp đi tính mạng của người ta.
A Hạnh núp sau đụn tuyết, căng hai mắt nhìn vào thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện của Tô Bích. Mỗi khi có một kiếm chém tới, nàng lại thở gấp một lần, rất sợ Tô Bích sẽ bị thương. Trận chiến càng lâu, nàng lại càng hồi hộp.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy bên cổ mình có vật gì lành lạnh, cảm giác này truyền đến dọc theo xương cột sống của nàng. Nương theo ánh sáng mờ mịt, nàng ngẩng đầu nhìn lên. Khuôn mặt của nam nhân hiện ra trước mắt nàng, lưỡi kiếm sắc bén đang kề bên cổ nàng.
Nàng kêu không thành tiếng. Đôi mắt đẫm lệ nhìn nam nhân trước mặt, muốn cầu xin nhưng nàng căn bản không thể lên tiếng.
“Ma nữ, còn không mau dừng tay!” Kẻ nọ kéo A Hạnh đứng dậy, kéo nàng đến trước mặt Tô Bích, dùng tính mạng A Hạnh uy hiếp.
Tô Bích nhìn khuôn mặt sợ hãi của A Hạnh, trong lòng khỏi mắng vài tiếng bỉ ổi. Nàng dừng lại không tiếp tục né tránh, mà đám người vây quanh nàng cũng chủ động thu lại chiêu thức.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Nàng hỏi.
“Muốn ngươi phải chết.” Người nọ nói.
“Ta không hiểu. Ta chết có lợi gì cho các ngươi?”
“Vì võ lâm trừ hại cần có lợi ích gì sao?”
Tô Bích hừ lạnh. Hay ột câu vì võ lâm trừ hại.
Thấy nàng không động thủ, đám người kia lại xông lên. Lần này, một chiêu so với một chiếu càng ngoan độc, một chiêu so với một chiêu càng muốn lấy đi tính mạng của nàng.
Thân ảnh của nàng vẫn như cũ bay lên, trượt xuống, nhanh nhẹn tránh thoát đám người kia. Tầm mắt của nàng thì luôn dừng lại trên người A Hạnh. Rốt cuộc, nàng phi thân về phía A Hạnh, ý đồ đoạt lại A Hạnh để cùng nhau tẩu thoát. Nếu biết trước có ngày hôm nay, nàng đã không dẫn A Hạnh đi theo. A Hạnh ở lại Băng Tuyết sơn trang làm một nha hoàn, sống một cuộc đời bình thường còn tốt hơn.
Khi đến bên cạnh A Hạnh, Tô Bích nắm lấy tay A Hạnh chuẩn bị lôi đi, thì một trưởng lực mạnh mẽ đánh sấp vào người nàng. Toàn thân nàng trấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay lúc nàng chưa kịp phòng bị lại, một trưởng lực nữa lại đánh trên ngực nàng, một kiếm đâm xuyên qua bả vai của nàng. Bàn tay đang nắm chặt tay A Hạnh trượt xuống, buông thõng.
Một trưởng cuối cùng đánh lên trên ngực nàng, nàng không chịu đựng được mà ngã sấp xuống trên nền tuyết. Máu tươi từ trong miệng nàng, bả vai nàng chảy ra nhuộm màu cho tuyết. Hơi thở nàng yếu dần, yếu dần. Mắt nàng mờ đi, khung cảnh xung quanh bỗng trở nên nhạt nhòa.
A Hạnh giãy thoát khỏi vòng trói buộc, vội vàng chạy tới bên cạnh nàng. Đỡ nàng ngồi dậy trên đùi mình, A Hạnh a a nói không thành tiếng. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh.
Tô Bích nhìn hình ảnh nhạt nhòa của nàng, nở một nụ cười xinh đẹp. Mắt nàng nhẹ nhàng khép lại, tựa như một con bướm nhỏ gấp cánh nghỉ đông.
Trước mắt Tô Bích là một mảnh trắng xóa. Tuyết trắng xóa. Ánh mặt trời trắng xóa. Vạt áo trắng xóa. Khuôn mặt tươi cười cũng trở nên trong suốt như băng.
Trong giây phút cuối cùng, khi mắt nàng nhắm lại, trên môi nàng vẫn nở nụ cười xinh đẹp, bởi nàng phát hiện ra, không biết vì sao trái tim vẫn khắc ghi hình bóng của hắn. Thâu tâm vốn đâu phải vì không muốn thua kém, thâu tâm chỉ bởi vì tâm của nàng đã bị đánh cắp từ lâu.
Khi sắp đối mặt với cái chết, nàng bỗng nhận ra rằng, chỉ cần có được một nụ cười, một chút quan tâm, một tia ôn nhu của hắn thôi cũng được. Nếu phải bỏ mạng tại nơi này cũng tốt lắm, gần như vậy, có thể thường xuyên tới thăm hắn. Như vậy tốt lắm, tốt lắm…
A Hạnh nhìn đôi mắt nàng đang dần khép lại, nước mắt chảy càng ngày càng nhiều. Tiếng kêu đau đớn trong cổ họng nghẹn lại mãi không thể phát ra. Âm thanh qua cuống họng chỉ như tiếng côn trùng nhỏ vang lên trong đêm, như kéo một bản tình ca, khóc ột người đang dần biến mất khỏi cõi trần gian.
Đám người chung quanh trơ mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra. Họ rất muốn tiến lên xác định thần thâu đã thực sự chết hay chưa, nhưng lại bị đôi mắt ngập tràn bi thương cùng hận thù của A Hạn khiến cho hoảng sợ, lui về phía sau vài bước.
“Ngươi tới xem nàng chết chưa?”
“Không, là ngươi, ngươi đâm nàng nhiều nhất.”
“Không, là hắn, hắn…”
…
Tranh cãi qua lại, cũng không ai chịu tiến lên. Cuối cùng, một người nói: “Nhìn thương thế của nàng rất nặng, chắc không thể qua khỏi đêm nay. Chúng ta đi thôi.”
Đám người nhìn nhau gật đầu, đồng loạt rời đi.
Dưới ánh trăng cô độc, chỉ còn lại tiếng khóc thê lương, ai oán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...