Tô Bích lại lần nữa bước vào đại sảnh đường của Băng Tuyết sơn trang. Những khuôn mặt nàng nhìn thấy vào buổi sáng, bây giờ lại nhìn thấy. Thậm chí, nàng còn nhìn thấy nhiều hơn vài khuôn mặt.
Ngồi xuống ghế, nàng nhìn sang bên cạnh mới nhận ra nàng lại ngồi vào cái bàn ban sáng, bên cạnh nàng cũng là cái người ban sáng.
Lâm Thiếu Vụ nở nụ cười nhìn nàng. Hắn chưa từng gặp qua nàng trên giang hồ, nhưng nàng lại có thể xuất hiện ở nơi này chứng tỏ thân phận của nàng rất đặc biệt. Những nhân vật đặc biệt thường mang lại những yếu tố đặc biệt, nếu biết lợi dụng thì sẽ trở thành thế lợi cho hắn.
“Cô nương, nàng không phải ngươi trên giang hồ?” Hắn lên tiếng bắt chuyện, sáng nay đã bỏ lỡ, nhưng giờ thì không.
Tô Bích nhìn hắn, đáp. “Ta là khách của Hàn gia.” Nàng không trả lời, mà ném cho hắn một đáp án nửa vời.
“Vậy cô nương là…?” Hắn không từ bỏ, tiếp tục truy vấn.
“Trước khi hỏi danh tính kẻ khác, phải hay không nên tự giới thiệu trước?”
“Thất lễ!” Hắn cười cười. “Tại hạ Lâm Thiếu Vụ, xin hỏi cô nương…”
“Tô Bích.” Nàng đánh gãy lời hắn, không quan tâm nói. “Xin lỗi, ta không quen nói chuyện với kẻ lạ, xin đại hiệp tự trọng.”
Sau đó, nàng quay đi, nhìn về phía bàn lớn giữa đại sảnh.
Lâm Thiếu Vụ không đạt được mục đích nhưng nhìn biểu hiện của nàng, hắn biết sẽ không thu được kết quả gì, đành giống như nàng, theo dõi tình hình trong đại sảnh.
Lần lượt các đại nhân vật đều xuất hiện. Đại sảnh ngày càng trở nên ồn ào. Cho đến khi Hàn Dực xuất hiện, sự ồn ào mới lắng xuống.
“Các huynh đệ, theo thông lệ hàng năm, chiều nay sẽ tiến hành giải quyết một sô vấn đề trên giang hồ. Đầu tiên sẽ là vấn đề về thay thế Tư Đồ gia, đứng vào hàng tứ đại thế gia.” Hàn Dực nói. “Mộ Dung huynh, mời huynh chủ trì.”
Mộ Dung Khiếu đứng lên, giọng nói sang sảng giữa đại sảnh. “Giờ, tứ đại thế gia cũ sẽ đề cử một thế gia thay thế Tư Đồ gia. Sau đó, chúng ta sẽ xem xét và quyết định. Các vị thấy thế nào?”
Không thấy ai phản đối, Mộ Dung Khiếu nói tiếp. “Vậy, các vị, xin mời đề cử đi thôi.”
Tư Đồ Quân là người đầu tiên lên tiếng. “Ta xin đề cử Lâm gia ở Dạ thành.”
Hoa Vạn Vạn: “Ta đề cử Mộ Dung gia ở Huyền thành.”
Liễu Dương: “Ta không đề cử.”
Hàn Dực: “Ta cũng vậy.”
Mộ Dung Khiếu trong lòng âm thầm ghi nhớ, Hoa bà bà, ngươi muốn kéo ta xuống hố sao, thù này ta sẽ không quên đâu.
“Vậy là hai thế gia Mộ Dung gia và Lâm gia.” Hắn cười cười nói, ánh mắt sắc bén ném về phía Lâm Thiếu Vụ ngồi ở phía xa. “Lâm huynh, mời huynh lên đây đi.”
Lâm Thiếu Vụ đứng dậy, xuyên qua đám người đang xôn xao bàn tán, tiến về phía chiếc bàn lớn.
Lâm gia trên giang hồ tuy cũng là một thế gia, nhưng là loại thế gia xếp vào cho đủ quân số. Nếu so với các thế gia còn lại thật sự thua kém rất nhiều, càng không thể đem ra so sánh với Mộ Dung gia của Mộ Dung Khiếu. Hai thế gia được đề cử này không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được kết quả khi tranh đấu.
“Mộ Dung minh chủ, Liễu trang chủ, Hoa cung chủ, Hàn trang chủ, tại hạ là Lâm Thiếu Vụ.”
“Tư Đồ gia đề cử Lâm gia, Lâm huynh có ý kiến gì không?” Mộ Dung Khiếu hỏi.
“Ta dĩ nhiên là không có ý kiến gì. Lâm gia mặc dù có phần yếu kém so với các đại thế gia, nhưng ta sẽ khiến Lâm gia nhanh chóng đứng hòa nhập trong tứ đại thế gia.”
“Vậy được rồi, Lâm huynh tạm ngồi xuống đây đi.” Mộ Dung Khiếu chỉ vào một chỗ trống trên chiếc bàn lớn. “Ta thay mặt Mộ Dung gia từ chối gia nhập vào tứ đại thế gia. Vậy nên, các vị cứ xem xét xem Lâm gia có thể hay không gia nhập tứ đại thế gia?”
“Có thể từ chối sao?” Hàn Dực hỏi, trên môi treo một nụ cười mà chỉ Mộ Dung Khiếu mới biết là nụ cười chế nhạo.
Mộ Dung Khiếu cắn răng nói: “Ta có quyền từ chối.” Đừng đùa chứ, riêng cái chức minh chủ võ lâm này thôi đã đủ khiến hắn mệt tới tái tê cõi lòng rồi. Giờ còn bắt hắn gánh vác cái gì mà tứ đại thế gia, hắn kham không nổi.
“Vậy cũng không nên ép buộc Mộ Dung minh chủ, chúng ta cứ xem xét Lâm gia có được hay không đi. Nếu không được, lúc đó sẽ bàn tiếp.” Liễu Dương lên tiếng giải vây cho Mộ Dung Khiếu.
Mộ Dung Khiếu dưng dưng nhìn Liễu Dương, rất muốn bổ nhào đến ôm hắn để tỏ lòng cảm kích. Có điều, nếu làm như vậy, chức minh chủ của hắn thật sự sẽ khiến người khác chê cười. Chỉ có hắn mới được quyền chê cười người khác mà thôi.
“Được rồi, theo lời của Liễu trang chủ, các vị hãy đưa ra ý kiến của mình đi.”
“Ta không đồng ý.” Hoa Vạn Vạn lại lên tiếng phản đối. “Lâm gia dù được Tư Đồ Quân đề cử nhưng thực lực thì thật sự rất thua kém. Nếu xếp chung với tam đại thế gia còn lại, không phải sẽ rất khập khiễng hay sao? Ta nhất quyết không đồng ý.”
“Hoa cung chủ, như lời Lâm huynh đây nói, chẳng phải hắn sẽ cố gắng để bù đắp sự chênh lệch đó trong thời gian sớm nhất hay sao?” Mộ Dung Khiếu cố gắng giảng hòa.
Tư Đồ Quân cũng lên tiếng: “Đúng vậy, dựa vào thực lực của Lâm huynh, tại hạ nghĩ đó chỉ là chuyện sớm muộn.”
“Chuyện sớm muộn?” Hoa Vạn Vạn hừ lạnh. “Vậy Tư Đồ Quân, ngươi nói cho ta biết là sớm hay là muộn? Muộn là bao nhiêu lâu? Trong thời gian đó, phải chăng giang hồ đã đủ rối loạn? Tốt nhất, ngươi hãy đưa ra một mốc cụ thể.”
“Chuyện này…”
“Hoa cung chủ việc gì phải làm khó Tư Đồ huynh như vậy.” Hàn Dực chợt lên tiếng. “Tư Đồ huynh chỉ là nêu lên ý kiến của mình, chuyện giang hồ hiện giờ cũng không liên quan đến huynh ấy. Người làm vậy là ép buộc huynh ấy, cũng là ép buộc chính mình.”
“Theo ta thấy, Lâm gia nếu không đủ thực lực, chi bằng cứ đề cử một thế gia khác là được, không phải sao?” Liễu Dương nói. Tứ đại thế gia có hay không cũng không ảnh hưởng nhiều tới hắn. Liễu Kiếm sơn trang từ trước tới nay tuy thuộc giang hồ nhưng lại mang yếu tố thương nhân nhiều hơn. Rèn binh (khí) mới là chức nghiệp chính của Liễu Kiếm sơn trang. Từ trước tới nay, Liễu gia và Hàn gia đều giữ vị trí trung lập, không thể thay thế, một bên chứa bí tịch, một bên chứa thần binh (khí).
Đám thế gia chung quanh nghe vậy bắt đầu xôn xao. Bọn họ tuy rằng thua kém tứ đại thế gia nhưng so với Lâm gia thì tự nhận mình cao hơn hết thảy. Nếu muốn xếp chung hàng tứ đại thế gia, phải xét tới bọn họ trước khi xét tới Lâm gia.
Đại sảnh bắt đầu ôn ào, tràn đầy tiếng tranh giành, xô xát.
Lâm Thiếu Vụ thấy tình hình bất lợi. Ánh mắt như có như không nhìn về chiếc bàn mà hắn vừa ngồi.
Tô Bích nhận thấy điều đó. Khi nàng vẫn đang giải thích ánh mắt của hắn thì một thanh âm trong trẻo, nhu mị vang lên.
“Dực ca ca.”
Tiếng gọi như vậy khiến Hàn Dực sửng sốt. Âm thanh quen thuộc, cách xưng hô quen thuộc. Hắn khẽ nghiêng người về phía phát ra âm thanh, dùng nội công phát ra tiếng nói: “Im lặng.”
Mọi người trong đại sảnh phút chốc bị nội lực trong thanh âm của hắn làm cho trấn động, vội vàng bịt tai lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Hàn Dực không thấy, cũng không buồn để ý đến bọn họ. Khi đại sảnh yên tĩnh trở lại, hắn nhẹ giọng.
“Thương nhi phải không?”
Thương nhi, tên đầy đủ là Hàn Thương nhi, chính là vị đường muội đã thất lạc nhiều năm của Hàn Dực. Nàng ta một thân váy dài màu hồng, xuyên qua đám người đang sững sờ, đi về phía hắn. Khuôn mặt tinh xảo xinh xắn, trong mắt còn hàm chứa lệ quang.
“Thương nhi có tội, đến bây giờ mới trở về.” Nàng nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh Hàn Dực, nức nở nói. “Cha trước khi chết đã cấm Thương Nhi trở về, nay trở về, là tội bất hiếu. Nhưng không trở về lại có lỗi với tổ tông. Xin Dực ca ca trách phạt.”
Mộ Dung Khiếu nhìn tiểu cô nương trước mắt, có chút không dám tin. Hóa ra, nàng ta vẫn còn sống. Nhưng sự xuất hiện đột ngột này có ý nghĩa gì.
Hắn nhìn thoáng qua mọi người trên bàn, tất cả đều mang theo vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu. Duy chỉ có Lâm Thiếu Vụ, trong mắt hắn thấp thoáng ý cười. Chuyện này nghĩa là sao?
“Muội trở về là tốt, sau này cứ ở tại Băng Tuyết sơn trang. Chuyện của nhị bá đã là quá khứ, lời của nhị bá hãy coi như không có.” Hàn Dực nói. Trong lòng hắn không khỏi hồ nghi, nhưng đường muội trở về vẫn là chuyện đáng mừng.
“Cám ơn Dực ca ca.” Hàn Thương Nhi nói bằng giọng mũi, nàng đứng dậy. “Nhưng mà… e rằng, Thương nhi không làm được.”
Hàn Dực nhíu mi. “Muội nói vậy là có ý gì?”
“Muội đã có hôn phu. Hôm nay cùng hôn phu lên đây thăm huynh một chuyến, sau đó sẽ cùng chàng trở về, không đặt chân lên đây lần nữa.” Hàn Thương Nhi e thẹn nói.
“Hôn phu? Là nhị bá lập sao?”
“Không phải, là do muội tự nguyện.”
Hàn Dực trầm mặc hồi lâu, trong lòng đã đoán ra phần nào.
“Vậy… vị hôn phu của muội là ai?”
“Là Lâm lang, Lâm Thiếu Vụ.”
Quả nhiên! Hàn Dực trong lòng cười lạnh. Lâm Thiếu Vụ, ngươi cũng thật cao tay. Mượn sức Tư Đồ gia, còn lợi dụng thế lực của Hàn gia. Trò chơi này coi như ngươi đã thắng.
Hàn Dực nở nụ cười, nói: “Như vậy, Lâm gia liền trở thành thông gia của Hàn gia ta rồi.”
Lâm Thiếu Vụ yên lặng hồi lâu, giờ mới đứng lên chắp tay, hữu lễ: “Hàn ca, ta sẽ chăm sóc Thương Nhi chu đáo.”
“Làm phiền ngươi.” Hàn Dực khách khí nói.
Mộ Dung Khiếu nhìn hai người bọn họ. Ngoài mặt thật sự là hữu lễ có thừa, nhưng trong nội tâm đều là một trận sóng ngầm.
“Chúc mừng Hàn huynh, Lâm huynh!” Tư Đồ Quân lên tiếng chúc mừng.
Hoa Vạn Vạn cũng nối đuôi: “Chúc mừng, chúc mừng!”
Trong đại sảnh nhất thời vang lên những âm thanh chúc mừng.
“Như vậy…” Mộ Dung Khiếu giữa những thanh âm chúc mừng chen vào một câu. “… Lâm gia hình như đã đủ thế lực để đứng vào hàng tứ đại thế gia rồi.”
Một câu làm bừng tỉnh những người còn đang mê muội trong chuyện mừng. Họ cũng nhìn ra người họ Lâm kia quả thực có dụng tâm rất sâu xa, rất rất sâu xa.
“Minh chủ nói đúng.” Hoa Vạn Vạn xiên xỏ một câu. “Cuộc hôn nhân này thật sự rất có ý nghĩa.”
“Ha ha… Hoa cung chủ, vậy Lâm gia có thể trở thành một trong tứ đại thế gia rồi?” Mộ Dung Khiếu nói tiếp. Hàn Dực không nói gì tức là đã không phản đối, hắn còn có lí do gì để phản đối. Người bị lợi dụng cũng không phải đường muội của hắn.
Hoa Vạn Vạn cắn môi, không nói gì. Xung quanh, các thế gia cũng không có ý kiến. Có Hàn gia làm chỗ dựa, Lâm gia thật sự đã trở nên khó đối phó. Bọn họ tự nhận mưu không bằng người, đành chấp nhận thua cuộc.
“Chuyện này kết thúc tại đây, từ giờ, tứ đại thế gia sẽ gồm: Lâm gia ở Dạ thành, Liễu gia ở Huyền thành, Hoa gia ở Nguyệt thành và Hàn gia ở Dương Quan thành.” Mộ Dung Khiếu tổng kết một câu, chính thức mở ra một thời đại mới của giang hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...