Thâu Tâm


Mấy ngày nay, Tô Bích đều cố tình tránh mặt Hàn Dực. Nàng không biết tại sao nàng phải làm như vậy. Nàng chỉ biết nếu nhìn thấy hắn, trái tim nàng sẽ nhói đau một chút. Cảm giác đau đau ấy thật sự không quá mạnh, giống như có hàng ngàn cây kim nhỏ thật nhỏ nhẹ nhàng chạm vào trái tim nàng, không đâm sâu, chỉ nhẹ nhàng chạm vậy thôi, nhưng lại khiến nàng cảm thấy không thoải mái. Cảm giác như vậy giống như đang xoa dịu lại càng giống như tra tấn.
Nàng nghĩ, nhất định là bởi tâm của nàng đã bị hắn lấy đi. Cho nên, nàng mới có cảm giác như vậy. Vì không có được tâm của hắn, nàng mới khó chịu như vậy.
Nhưng là, tâm của nàng khi nào thì rơi vào trong tay hắn?
Đây quả thực là một vấn đề rất khó trả lời.
Điều duy nhất nàng biết chính là Hàn Dực đã khắc sâu vào trong tim nàng một thứ tình cảm khó có thể phai nhạt. Hắn không làm gì cả, nhưng lại khiến nàng luôn nhớ đến. Giống như hắn là một cơn gió, nhẹ nhàng lướt qua đời nàng. Đối với hắn thì không là gì, nhưng đối với nàng lại là sự xáo trộn rất lớn. Hắn vô tâm, mà nàng thì lại quá đa tình.
Trước ngày sinh thần của Hàn Dực một ngày, Bích Liễu, Bích Đào chợt tới chỗ nàng. Bích Liễu cùng Bích Đào vốn là thị nữ thân cận của Hàn Dực, luôn theo sát bên cạnh hắn, bảo hộ hắn. Thân phận của hai nàng cao hơn nha hoàn một chút nhưng vẫn chỉ là hạ nhân trong Băng Tuyết sơn trang.
Hai nàng tới mang theo một bộ y phục mới giao cho Tô Bích. Hai nàng nói trang chủ hy vọng Tô Bích có thể mặc bộ y phục này vào ngày mai, sinh thần của Hàn Dực.
Tô Bích cảm thấy thực khó hiểu, mới hỏi các nàng. “Trang chủ của các ngươi có ý gì?”
“Tiểu thư, trang chủ là hy vọng tiểu thư xuất hiện trang trọng một chút thôi. Tại tiểu thư ở Hàn gia đã lâu, không xuất môn lần nào. Trang chủ nghĩ, y phục của tiểu thư đều đã cũ, thật sự không thích hợp với dịp quan trọng như thế này.”

“Trang chủ chính là hy vọng khách quý trong phủ hài lòng với sự sắp xếp của chủ nhà thôi. Hy vọng tiểu thư hài lòng.”
Bích Liễu, Bích Đào thay phiên nhau nói. Khuôn mặt thanh tú của hai người khẽ nở nụ cười hiều hòa, có cảm giác như muốn an ủi người khác.
Tô Bích gật gật đầu, nhận lấy bộ y phục đó.
Bích Liễu, Bích Đào sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng nhanh chóng lui ra ngoài. Ngày mai là một ngày quan trọng đối với Băng Tuyết sơn trang. Hai nàng còn rất nhiều việc phải lo liệu.
Mà Tô Bích, sau khi hai nàng đi khỏi, nhìn bộ y phục kia mà ngẩn người. Nàng thật sự không đoán được, người kia đang nghĩ gì trong đầu.
Ngày mai, mọi việc có thể sẽ sáng tỏ thôi.
Băng Tuyết sơn trang từ trước tới nay không tiếp khách đường xa. Vậy nên, hàng năm, khi Băng Tuyết sơn trang tổ chức những sự kiện trọng đại, nhân sĩ khắp nơi trên giang hồ đều phải nghỉ lại tại Tây Quan trấn. Sau đó, vào lúc gà chưa gáy, họ sẽ nối đuôi nhau lên Băng Tuyết sơn trang. Vùng núi Hắc Phong sơn quanh năm tĩnh mịch, vào những ngày như vậy cũng sẽ trở nên đặc biệt ồn ào, náo nhiệt.
Bởi vì hạ nhân trong Băng Tuyết sơn trang không nhiều nên việc tiếp khách gặp đôi chút khó khăn. Thức bá từ sớm đã đứng ở cửa đón khách. Từng khuôn mặt lão đều rất quen thuộc dù rằng một năm chỉ gặp họ có một, hai lần. Sau khi khách nhân chào hỏi Thức bá, gia đinh trong phủ sẽ chịu trách nhiệm dẫn từng đoàn người tới đại sảnh. Những nhân sĩ võ lâm này bình thường sẽ cảm thấy khó chịu bởi sự tiếp đón không chu đáo như thế này. Nhưng trước danh tiếng của Hàn gia, họ cũng chỉ đành cúi đầu tuân theo, không một câu phàn nàn.
Khi vị khách cuối cùng đã tiến vào trong đại sảnh, Thức bá cũng nhanh chóng đi mời Hàn Dực tiến tới tiếp đãi khách nhân.
Trong đại sảnh bày la liệt những dãy bàn ghế. Ở giữa đại sảnh là một chiếc bàn lớn giành cho những nhân vật nổi trội trên giang hồ. Xung quanh là các bàn nhỏ hơn giành cho những người có chút tiếng tăm. Còn xa hơn nữa chỉ có những dãy ghế xếp lẫn lộn vào nhau, giành cho những vị mới bước vào giang hồ. Cách sắp xếp như vậy cũng là một sự phô bày danh thế đối với người trong võ lâm.

Tô Bích xen lẫn vào đám nhân sĩ võ lâm, ngồi vào một cái bàn nhỏ cách xa cái bàn lớn kia một chút. Nàng cũng lựa chọn được vị trí tốt nhất để quan sát hết thảy mọi việc đang diễn ra.
Nàng đưa mắt nhìn đến những người ngồi trên bàn lớn. Người của tứ đại thế gia đều tụ tập đông đủ, còn có trưởng môn của thất đại bang phái. Ngay cả, minh chủ võ lâm Mộ Dung Khiếu cũng đến. Trên bàn lớn kia chắc chỉ còn thiếu vị thần y Bạch vô thường cùng thần thâu Phiêu Phiêu nữa mà thôi. Nhưng hai nhân vật này chưa từng xuất hiện trước bất kỳ sự kiện đặc biệt nào.
Mà không, Tô Bích nghĩ, hai nhân vật đó là có xuất hiện, nhưng mà không để người khác nhận ra. Tựa như thần thâu là nàng, giờ xuất hiện ở đây với thân phận một tiểu thư gia đình thương nhân bình thường.
Nghĩ vậy, nàng chợt đưa mắt nhìn xung quanh, hy vọng bản thân có thể bắt gặp một người nào đó giống với hình tượng thần y.
Dĩ nhiên, vận may của nàng không lớn đến mức có thể nhìn thấy vị thần y trong truyền thuyết kia. Nhưng nàng lại bắt gặp một nam nhân kỳ quái, hắn cứ nhìn nàng suốt.
Nam nhân kia ngồi cùng bàn với nàng. Hắn có một khuôn mặt nghiêm nghị, góc cạnh, trên môi luôn nở một nụ cười hòa ái dễ gần. Tuy nhiên, khi nhìn hắn, nàng lại có cảm giác dựng tóc gáy. Bởi nàng phát hiện, nụ cười của giả tạo hệt như nụ cười của nàng khi đóng kịch với kẻ khác.
Hắn cứ nhìn nàng, khiến nàng khó chịu. Nàng lại nhìn hắn, đôi lông mày khẽ nhíu.
“Xin hỏi, ngươi là?”
“Tại hạ Lâm Thiếu Vụ, lần đầu gặp cô nương.” Người kia lên tiếng, giọng nói trầm khàn, ánh mắt khẽ lóe lên một chút giảo hoạt của hồ ly.
“Hạnh ngộ.” Nàng đáp khẽ, rời lực chú ý khỏi hắn.

“Cô nương…” Hắn bất chợt lên tiếng bắt chuyện với nàng. Nhưng đúng lúc đó, Hàn Dực từ đại môn bước vào, khiến hắn phải dừng lại.
Hôm nay, Hàn Dực mặc một bộ y phục trắng như tuyết. Tóc dài được vấn lên cao bởi một cây trâm bạch ngọc. Hai bên là Bích Liễu và Bích Đào nhẹ nhàng dìu hắn bước tới. Tạo hình như vậy khiến người ta thật không nhận ra hắn là một kẻ mù hay là một vị công tử cao quý luôn được người khác bảo hộ.
Tiến đến chủ vị bên bàn lớn, hắn ngồi xuống. Sau khi nở một nụ cười hiền hòa, hắn mới lên tiếng.
“Hôm nay, các huynh đệ trên giang hồ bỏ công tới tệ xá, thật sự là vinh hạnh cho Hàn mỗ. Nếu tiếp đón có điều gì sơ sót, xin các huynh đệ bỏ quá cho.”
“Đâu có, đâu có. Được tới Băng Tuyết sơn trang là hân hạnh của chúng ta.” Không biết là ai lên tiếng, những người khác vội vàng theo đuôi.
“Không sai, không sai.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Hân hạnh, hân hạnh.”

Bỏ qua vài câu đối đáp dài dòng của đám nhân sĩ võ lâm, những câu chúc tụng đối với Hàn Dực cũng được lược bỏ. Qua gần một canh giờ, không khí đã có phần dịu xuống, chẳng còn ai lên tiếng chúc mừng nữa.
Bấy giờ, Hàn Dực mới nhẹ nhàng lên tiếng. “Nghe nói, các huynh đệ lần này tới tệ xá không phải chỉ vì mục đích mừng sinh thần tại hạ, mà còn có mục đích khác. Không biết có phải hay không?”

Tin tức trên giang hồ như gió thổi mây bay, không nơi nào không truyền tới được. Hàn gia dù ở nơi thâm sơn cùng cốc cũng không phải không biết thế sự giang hồ.
Tư Đồ Quân nghe thấy Hàn Dực nói vậy, cũng không câu nệ việc có làm hỏng buổi tiệc hôm nay hay không, hắn chắp tay đứng dậy, nói: “Hàn huynh, xin bỏ quá cho ta, ta cũng không muốn làm phiền đến chuyện vui của huynh.”
“Tư Đồ huynh, ngươi lại khách sáo nữa rồi.” Nhìn khắp một lượt khắp giang hồ, Hàn Dực chỉ cảm thấy vừa mắt vài người, Tư Đồ Quân nằm trong số ít đó. “Có việc gì xin cứ nói.”
“Hàn huynh, ta tới Hàn gia lần này, trước tiên là mừng sinh thần huynh, sau là có việc muốn tuyên bố.” Tư Đồ Quân không khách khí nói tiếp. “Ta muốn tuyên bố rút khỏi giang hồ võ lâm.”
Một câu này của Tư Đồ Quân nói ra, mọi người trong đại sảnh liền xôn xao. Dù đã nôm na nghe được tin tức này, nhưng khi thật sự xảy ra, mọi người vẫn không nhịn được mà bàn tán đôi câu.
“Các huynh đệ cũng biết, Tư Đồ Quân ta không có ý muốn tranh giành trên giang hồ. Ta chỉ muốn có một cuộc sống bình bình thường thường. Nên rút lui khỏi giang hồ cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Nay ta rút lui hy vọng các huynh đệ hiểu cho ta.”
“Tư Đồ huynh thật sự muốn như vậy hay sao?” Hàn Dực hỏi. Việc thoái ẩn giang hồ của Tư Đồ Quân, hắn hoàn toàn hiểu được, cũng biết được âm mưu phía sau. Nhưng Tư Đồ Quân muốn thoái ẩn cũng vì lí do riêng, hắn không tiện ngăn cản.
Tư Đồ Quân cười cười nhìn hắn. “Ý ta đã quyết, nhất định sẽ không thay đổi. Hàn huynh, ngươi sẽ không có ý kiến gì chứ?”
“Ta không có ý kiến gì.”
“Nhưng ta có ý kiến?” Hàn Dực vừa dứt lời, đã có tiếng nói khác vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui