Thâu Tâm


Trước sinh thần của Hàn Dực ba ngày, người từ các bang phái, thế gia lớn nhỏ trên võ lâm đã tụ tập đông đủ tại Tây Quan trấn. Các phòng trọ quanh năm nuôi nhện, nuôi muỗi giờ đây chuyển sang chức năng tiếp đón khách đường xa. Nhà trọ tại Tây Quan trấn mở ra cũng chỉ vì chờ những dịp như thế này, nếu không, kẻ nào rảnh dỗi mà khi không tới vùng đất lạnh giá này để các nhà trọ có khách.
Tiểu nhị quanh năm vác vẻ mặt u ám, hôm nay lại giống như được gió xuân thổi bùng lên sức sống. Khuôn mặt u ám ngày thường giờ lại treo nụ cười thân thiết trên môi, không lúc nào ngơi nghỉ. Tiểu nhị chạy qua chạy lại giữa các tầng lầu, giữa các bàn trà. Dù bận rộn nhưng tiểu nhị rất vui vẻ. Khách đông như vậy, cuối tháng lại được thưởng thêm vài đồng bạc, mua thêm được vài con cừu về nuôi, cuối năm lại có thêm áo ấm mặc.
Nhìn khắp Tây Quan trấn, dòng người tấp nập, không khí vui vẻ. Ai nấy đều mang theo nụ cười trên môi.
Tại một quán trọ nào đó, mấy người nhân sĩ giang hồ đang kể lại chuyện lạ giang hồ để làm trò tiêu khiển. Câu chuyện của họ quả nhiên thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Cả quán trọ ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Hiếu kỳ từ xưa đã là bản tính của con người.
Nam nhân vóc người cao lớn, tay nắm trường đao lớn, đứng trên cái bên giữa quán trọ, giọng nói ồm ồm vang vọng.
“Tư Đồ Quân, thiếu chủ của Tư Đồ gia hai tháng trước vừa kế thừa gia nghiệp của tổ tông, chính thức trở thành đương gia Tư Đồ gia. Tư Đồ Quân là một nam tử xuất sắc, mỹ mạo xuất chúng, võ công tinh diệu. Tính cách của hắn lại khoáng đạt, hào sảng, người gặp người thích. Một người như vậy sẽ có một tương lai vô cùng tươi sáng. Tư Đồ gia do hắn đứng đầu cũng sẽ rất chi hưng thịnh. Tuy nhiên…” Nói đến đây, nam nhân kia dừng lại, thở dài, không nói tiếp nữa.
Đám người vây quanh cảm thấy mất hứng, kêu gào đòi hắn nói tiếp. Đùa chứ, chuyện giang hồ đã hay, chuyện về mấy võ lâm thế gia lại càng hay, sao lại có thể để bị ngắt quãng giữa chừng như vậy?
“Đáng tiếc, Tư Đồ Quân lại không có hứng thú với chuyện giang hồ…” Nam nhân kia nói tiếp, “… mà lại có hứng thú với việc kinh thương. Sau khi tiếp quản gia nghiệp, hắn liền quyết định rửa tay gác kiếm, rút lui khỏi giang hồ để hoàn thành tâm nguyện của hắn, trở thành một thương nhân thành đạt.
Hắn rửa tay gác kiếm thì không nói làm gì, nhưng lại kéo cả Tư Đồ gia đi theo. Tư Đồ gia từ một võ lâm đại thế gia, liền trở thành một gia đình kinh thương bình thường. Lịch sử hơn một trăm năm của Tư Đồ gia chính thức khép lại. Các ngươi nói đó có phải là một điều đáng tiếc hay không?”

“Tại sao lại như vậy?”
“Thật sự đáng tiếc mà, quá đáng tiếc.”
Âm thanh nghị luận nổi lên ở khắp nơi. Sau đó, có một người hỏi: “Vị huynh đệ kia, Tư Đồ Quân làm thế mà không có người ngăn cản sao? Ví như, Nam Cung gia.”
Giang hồ ai cũng biết Tư Đồ gia trở thành võ lâm đại thế gia như ngày hôm nay cũng là nhờ vào sự giúp đỡ của Nam Cung gia. Nam Cung gia nếu đứng riêng trên giang hồ cũng là một võ lâm thế gia, còn khi đứng chung với Tư Đồ gia lại trở thành một nhánh không cùng họ của Tư Đồ gia.
“Nói tới Nam Cung gia, ta lại càng thấy thương tâm. Khi Tư Đồ gia lui về, Nam Cung gia cũng tiếp bước theo sau. Tư Đồ gia và Nam Cung gia như là chim liền cánh, cây liền cành, luôn luôn gắn kết với nhau. Lần này cũng không ngoại lệ. Giang hồ mất đi hai thế gia như vậy, tổn thất thật lớn a.” Nam nhân cảm thán. “Các ngươi biết không? Việc rút lui này cũng gây ra biến cảnh thật lớn cho giang hồ, khiến cho ba đại thế gia còn lại bị ảnh hưởng. Do vậy, ba đại thế gia kia muốn gây áp lực để Tư Đồ gia ở lại, giữ vững thế cân băng giữa các đại thế gia.”
“Thảo nào…” Một nữ hiệp chợt lên tiếng, khiến cho ánh mắt của mọi người liền tập trung vào nàng ta. Nàng ta hắng giọng, nói tiếp: “… mấy ngày hôm nay, ta thấy người của Liễu gia, Hoa gia tập trung tại Tây Quan trấn nhiều như vậy.”
“Đúng vậy. Ngươi nói ta mới nhớ…” Một người khác tiếp lời. “Nhìn thấy vài sát thủ nổi danh của Hoa gia làm ta lạnh sống lưng, cứ tưởng sắp xảy ra huyết chiến chứ.”
“Còn ta, thấy người của Liễu gia lại tưởng họ có bảo khí mới muốn đem cho giang hồ thưởng thức.”
“Hóa ra lại là vì ngăn cản Tư Đồ gia rời khỏi giang hồ. Thật khiến người ta mong đợi.”
“Mong đợi cái gì?”
“Thì là mong đợi kết quả sẽ xảy ra nha. Không biết Tư Đồ gia có rút lui thành công không?”
“Theo ngươi thì sao?”
“Ta đoán không thành công.”
“Ta lại cược thành công. Ta lấy 100 lượng bạc ra cược nha.”
“Năm mươi lượng là không thành công.”
“Ta cược…”


Một cuộc nói chuyện phiếm lại trở thành ván bài đánh cược như vậy. Thật sự không hiểu là người giang hồ quá nhàm chán hay là do họ quá ham mê cờ bạc nữa.
Ngồi ở một góc, nghe được hết những lời bàn tán về mình, Tư Đồ Quân nở nụ cười, nhấp một ngụm trà. Những lời như vậy, hắn đã sớm nghe tới nhàm chán, một chút phản cảm cũng không có. Suy nghĩ của hắn không phải ai cũng có thể hiểu, mà hắn cũng không muốn áp đặt suy nghĩ đó cho người khác.
Nam Cung Duệ ngồi đối diện, thấy hắn như vậy cũng chỉ có thể lắc đầu.
Nam Cung gia ngoài mặt thì là thuộc hạ của Tư Đồ gia nhưng thực chất lại có địa vị ngang hàng. Việc Tư Đồ gia là đại thế gia, Nam Cung gia chỉ là một nhánh nhỏ chẳng qua là việc lấy tên ai để đại diện mà thôi. Do vậy, việc rút lui này, hắn và Quân đều đã cùng bàn bạc, cũng cùng nhất trí như vậy.
“Ta nói này Quân, ngươi không hối hận sao?”
Tư Đồ Quân ngẩng đầu nhìn hắn, mắt lấp lóe ý cười. “Ngươi nói xem?”
“Ai, ta đã biết ngay từ đầu mà. Cũng chỉ vì Liễu tiểu thư kia. Nàng nói không thích làm người giang hồ, ngươi vì muốn thú nàng mà rút lui khỏi giang hồ.” Người si tình như vậy chỉ sợ khắp thiên hạ chỉ tìm được một mình vị Tư Đồ công tử này thôi.
“Ngươi nói đúng, mà cũng không đúng.”
“Chẳng lẽ còn có lí do khác?”
Tư Đồ Quân gật đầu. “Ngươi biết Lâm huynh muốn Lâm gia trở thành võ lâm đại thế gia chứ? Ta rút lui, huynh ấy thế vào, vẹn cả đôi đường.”
“Lâm Thiếu Vụ kia sao? Ngươi vì hắn?” Nam Cung Duệ vỗ vỗ cái trán đau nhức của mình. Cái người trước mắt hắn này không những chết vì tình, mà còn chết vì huynh đệ. Không biết có nên nói kẻ này là ngu ngốc không nữa?
“Thôi, bỏ qua, bỏ qua. Ngươi đã quyết, ta cũng không muốn nói. Nhưng mà, ta cảm thấy, Thiếu Vụ là người có dã tâm rất lớn, làm bằng hữu thì được, nhưng đừng tin tưởng hắn quá.” Nam Cung Duệ luôn cảm thấy người kia không tốt, chỉ là không biết được hắn không tốt ở điểm nào. Linh cảm của hắn trước nay luôn rất chính xác.
“Lâm huynh là người trọng nghĩa khí, ngươi không cần lo lắng.” Tư Đồ Quân khẳng định. Hắn trước nay vẫn luôn dễ tin tưởng người khác.

Nam Cung Duệ nhìn Tư Đồ Quân lắc đầu.
“À, chuyện nhường lại vị trí này, ngươi chắc ăn mấy phần?”
“Không biết. Ta đề nghị với Lâm huynh, huynh ấy bảo, ta chỉ việc đề suất, việc còn lại huynh ấy sẽ lo. Ngươi xem, huynh ấy cũng đâu muốn làm phiền người khác đâu.”
“Cái đấy… chắc chỉ có ngươi nghĩ vậy.”
“Ý ngươi là sao?” Tư Đồ Quân nhướng mày nhìn Nam Cung Duệ.
Nam Cung Duệ cười, lắc đầu. “Không có gì. Chúng ta ở lại nhà trọ này đi, ngày mai lên đường tới Băng Tuyết sơn trang.”
“Được rồi, để ta đi bảo tiểu nhị chuẩn bị phòng.”
Nam Cung Duệ nhìn theo Tư Đồ Quân, cảm thấy mọi chuyện thật sự không đơn giản chút nào. Những chuyện xảy ra sắp tới có lẽ sẽ khơi mào một trận sóng gió lớn trên giang hồ. Nhưng mà, hình như chuyện này không liên quan tới hắn a. Nghĩ vậy, hắn liền mỉm cười. Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui