“Ưm” nhập nhèm đôi mắt của mình, nàng vươn người dậy, khẽ ngắm nhìn xung quanh, bất giác nàng lại nằm xuống, nhắm nghiền đôi mắt lại, như thể sợ hãi một thứ gì đó.
“Tiểu thơ, ô…ô…ô…tiểu thơ, đừng có dọa tiểu Châu” tiểu Châu liền lay lay lấy thân ảnh vừa mới tỉnh dậy mà đã ngã xuống lại thì khóc tới bu lu bù loa.
Trốn trong chăn, bất giác nàng tự nhéo nhéo má mình “Ui da” di! Như thế nào giọng nàng lại bị biến thành như thế? Nàng khẳng định đây tuyệt không phải là giọng nói của mình, cảm giác khiếp đảm dâng trào.
Nàng vươn người lên, chạy như vũ bão, bổ nhào xuống gường, cầm lấy một vật thể gì đó có thể tự ngắm mình trong đó.
Khuôn mặt của nàng được hiện thị trong lớp kính màu vàng, khóe mắt co giật, cả người nàng như chết lặng đi.
“Tiểu thơ, người làm sao vậy?” sắc mặt tiểu Châu tái mét đi, khi thấy tiểu thơ nhà nàng hành động như một kẻ quẫn trí.
Bất chợt gương đồng rớt xuống đất “Xoảng”
……
Hai năm sau, tại kinh thành, đi qua một dãy phố đầy lồng đèn đỏ, các tiểu cô nương đang vẫy khăn mời gọi bạn tình.
“Lại là ngươi” Dương ma ma vừa thấy khuôn mặt của người trước mặt thì mắt của bà đã hướng lên trần nhà, lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Ta nói ngươi đó, bỏ cuộc đi” Dương ma ma bám theo thân ảnh của một nữ tử mà khuyên nhủ.
Đôi mắt lạnh lẽo quét qua người của Dương ma ma, làm cho bà chết lặng đi, liền thở dài, rồi trở lại bàn mà tiếp khách.
“Lại tới nữa sao, đại hoa si [1]” một cô nương vừa tiếp khách xong, chồm hõm nửa người qua cửa sổ, cười xòa lên (Đại hoa si: tức là người rất si tình, thông thường người ta thường để ‘hoa si’ nhưng ta nghĩ mỗ nữ của chúng ta chính là một đại hoa si)
“Lo mà tiếp khách của ngươi đi” nữ tử liền liếc xéo, rồi ung dung đi tiếp.
Nhìn dáng vẻ của nữ tử này không hề dung tục như các dung chi tục phấn ở nơi lầu xanh, vậy nàng ta ở đây làm gì?
Đương nhiên là có việc rồi!
Mọi ngõ ngách ở đây, Đường Thanh Thanh đều ngắm gọn trong lòng bàn tay, nơi này có bao nhiêu người đang hành nghề, hay có bao nhiêu khách nhân thường tề tụ tại đây, nàng còn hiểu rõ hơn cả Dương ma ma – lão bản nơi này.
“Xoạt” cánh cửa phòng vừa mở ra, Đường Thanh Thanh cao ngạo xuất hiện.
Hành động này khiến cho nam nhân đang hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương phải nhăn cả đôi mày rậm, đôi mắt mang đầy sát khí rà xoát một vòng, khiến cho hai tiểu mỹ nữ bị dọa tới phải tháo chạy.
Sau khi chứng minh rằng hai tiểu mỹ nữ đã đi xa “Người đã đi, ngươi muốn gì” thanh âm ôn tồn lãnh đạm phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng, Đường Thanh Thanh vọt tới nắm lấy bàn tay hắn “Ta yêu chàng”
Bàn tay của Kỷ Hoằng Phong rất to, rất ấm áp, nên Đường Thanh Thanh phi thường thích được cầm bàn tay của Kỷ Hoằng Phong, ngược lại với tâm trạng vui vui vẻ của nàng thì Kỷ Hoằng Phong hờn hợt đáp “Ta không hứng thú”
Nhận được câu trả lời như vậy, Đường Thanh Thanh trề cả môi, mặc cho đây là lần thứ 1001 hắn từ chối nàng, nhưng Đường Thanh Thanh – nàng vẫn không bỏ cuộc “Nhưng ta yêu chàng”
“Tình là phải đến từ hai phía, không nên cưỡng cầu” thật suôn miệng nói, Kỷ Hoằng Phong lạnh lùng gạt bỏ đi đôi tay mềm mại của Đường Thanh Thanh.
Khuôn mặt thanh tú, mày cong lá liễu, đôi môi đỏ mọng, mặc dù không được liệt kê vào danh sách ‘đại mỹ nữ’ nhưng miễn cưỡng được cho là ‘mỹ nữ’ đi.
Nàng đã quên câu nói ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’ mà tình nguyện sà vào lòng Kỷ Hoằng Phong, sẵng giọng nói “Vậy thì chúng ta có thể cùng bồi dưỡng” chỉ là tại hắn không cho ta cơ hội bồi dưỡng tình cảm, nếu không hắn sẽ không lãnh đạm và vô tình như vậy đâu.
Đôi đồng tử nheo lại, khóe môi nở lên nụ cười nhàn nhạt “Rất tiếc bổn công tử lại không có thời gian ‘ngoạn’ cùng tiểu oa nhi ngươi”, câu nói này là sai rồi, nàng đã mười tám chứ đâu ít, sao lại gọi nàng là tiểu oa nhi?
Ngũ quan tuyệt mỹ, mày rậm kiên quyết, ánh mắt lãnh đạm, một thân lục bào, cả người đều tản ra khí chất cao quý, có thể nói Kỷ Hoằng Phong chính là một suất nam nhân.
Kỷ Hoằng Phong đẩy đi cái đầu đang chôn vùi ở trước ngực mình, liền đứng phắt lên, muốn rời đi, Đường Thanh Thanh mau chóng túm lấy một góc áo của hắn “Chúng ta có thể bồi dưỡng tình cảm mà, ta không hề nói đùa”
Kỷ Hoằng Phong nở lên nụ cười yêu nghiệt tựa như vô hại của mình, nhỏ nhẹ nói vào tai của Đường Thanh Thanh “Đường tiểu thơ, thứ lỗi, ta không muốn cùng tiểu thơ bồi dưỡng tình cảm” liền xoay lưng ra đi, bỏ lại mỹ nhân đa tình ở trong phòng.
Dương ma ma thương tâm lắc đầu, lắc cái mông to tròn của mình đi tới, khẽ khuyên can “Thanh Thanh a, ma ma đã nói rồi, kinh thành này ngoại trừ Kỷ Hoằng Phong vẫn còn Phùng Sở Khứ, Ứng Dụ Vân, Lâm Khang Điềm, thiếu gì cho ngươi lựa chọn, không cần phải cực khổ như vậy a”
Người có mắt cũng đều nhìn ra Kỷ Hoằng Phong không hề yêu thích Đường Thanh Thanh, thay vì lãng phí thời gian vào chuyện không đâu, nàng có thể đi kiếm nam nhân khác, mà ba nam nhân kia cũng suất không kém gì Kỷ Hoằng Phong.
Mới đầu Dương ma ma cũng không hài lòng cái thái độ dai dẳng cứ lẽo đẽo theo nam nhân của Đường Thanh Thanh, cho rằng nàng làm mất hết sỉ diện của nữ nhân, nhưng là càng tiếp xúc với Đường Thanh Thanh thì bà biết, mình đã sai khi nhận định một người qua ánh nhìn, thật ra Đường Thanh Thanh là một cô nương hảo tốt, chỉ tiếc rằng Kỷ Hoằng Phong là một hoa hoa đại công tử, làm sao mà nhận ra điều này?
Hít mũi trong thật đáng thương, tưởng chừng Đường Thanh Thanh sẽ khóc nức nở như các tiểu cô nương khác, nhưng đã lầm to rồi.
“Ta không tin là không lấy được lòng của chàng” đôi lông mày lá liễu nhướn lên, lộ ra vẻ quật cường, nàng kiên quyết nói, rồi vén váy lên, chạy như một cơn giông bão ra đi.
Nhìn bóng lưng của Đường Thanh Thanh, Dương ma ma lắc lắc đầu, khẽ than thở “Thanh Thanh a, Dương ma ma ta thật phục ngươi, truy đuổi một nam nhân tới 2 năm, biết rõ không kết quả nhưng cũng cố lao vào, thật là nữ hài đáng thương”
Xuyên qua hai năm, ngay từ cái lần bắt gặp Kỷ Hoằng Phong tại trong khi cải trang nam tử đi lầu xanh ‘ngoạn’ một chuyến liền trúng tiếng sét ‘ái tình’ của hắn.
Bao nhiêu ngày quen biết là bao nhiêu ngày đeo theo Kỷ Hoằng Phong như con bạch tuộc, và mở miệng ra là ‘Ta yêu huynh’ kết thúc cũng là ‘Ta yêu huynh’.
Chỉ tiếc rằng nữ thần hữu ý, tương vương vô mộng.
Kinh thành có ai mà không biết tính nết của Kỷ Hoằng Phong, hoa tâm đã đành mà còn phong lưu, đích thị là một hoa hoa công tử, lầu xanh luôn là nơi cư ngụ thứ hai của hắn.
Mà sống tại kinh thành cũng không ai là không biết Đường Thanh Thanh – đại tiểu thơ của Đường gia, hơn hai năm truy đuổi cái nam nhân Kỷ Hoằng Phong tới mê muội, mặc cho hắn từ chối muôn vạn lần, nhưng Đường Thanh Thanh vẫn không hề bỏ cuộc.
Có kẻ thì nói nàng da mặt dày, không biết xấu hổ, đâu xứng đáng làm ‘tiểu thơ danh môn khuê các’.
Nhưng có người lại ủng hộ nàng đi truy đuổi tình yêu đích thật của mình, càng ngưỡng mộ hơn là nàng có lòng kiên nhẫn, họ cứ chống mắt chờ xem cái nam nhân kia có bị nàng thu vào trong tay hay không.
“Thanh Thanh, chơi đùa thì chơi đùa, nhưng con nên chừa lại cho phụ thân một chút mặt mũi” đối diện với Đường Thanh Thanh, Đường Quan Phi khẽ than thở.
Phồng môi “Phụ thân, nữ nhi người theo đuổi tình yêu của mình, người làm phụ thân đáng lẽ nên kích lệ nữ nhi mình mới phải, sao lại đối xử với nữ nhi như vậy” liền chớp chớp mắt, nhõng nhẽo, nàng biết nếu dùng chiêu này thì phụ thân sẽ bị bại dưới tay nàng, hắc hắc.
Đối diện với hành động làm nũng và trách tội của nữ nhi mình thì Đường Quan Phi cười khổ, bây giờ muốn trách tội của nàng cũng khó a, đành phải xuống nước “Vi phụ biết, Thanh Thanh mến gã, nhưng gã không thích hợp cho Thanh Thanh đâu”
“Hảo, chuyện này ta sẽ nói vào ngày sau” rồi rất chân chó chạy đi, vì mỗi lần nói tới đây nhất định phụ thân nàng sẽ đưa ra danh sách ‘con rể tương lai’ vào cuộc, 36 kế, tẩu là thượng sách!
Mím chặt môi, khóe môi còn giật giật, cả người Đường Quan Phi đều run nhẹ, chứng tỏ ông đang sinh khí.
Hồi lâu, ông mới thở mạnh, Đường Thanh Thanh là nữ nhi bảo bối của ông, làm sao lại nhẫn tâm trách móc nàng chứ.
Có điều ông trách nàng quá thiên trân, muốn thay đổi một nam nhân lãnh đạm vô tình thành một hảo trượng phu, e rằng đó là điều khó, mà nam nhân kia lại chẳng hề động lòng với Thanh Thanh nhà ông, đã khó còn khó hơn.
Thân là nam nhân, ông biết một khi nam nhân bạc tình sẽ rất vô tâm, ông không muốn nữ nhi mình bị tổn thương, càng không muốn nàng đau lòng, vì vậy, ông phải tính kế thôi.
Đến đây hai năm, ta chỉ hy vọng tìm được tình yêu của ta thôi, và ta nhận định rằng tình yêu của ta chính là Kỷ Hoằng Phong, Phong lang, chờ ta nhé, ta tin chắc một ngày nào đó chàng sẽ yêu thương ta.
Vừa nói thì thầm trong đầu, nàng ngẩng đầu nhìn trời cao, đêm nay bầu trời cũng xinh đẹp như hai năm về trước:
“Cố lên, cố lên” trong một tửu lâu rộng lớn, tất cả các khách nhân đều hét to lên như cỗ vũ cho ai đó.
Một cái bàn gỗ lim hình chữ nhật to lớn đặt chính giữa tửu lâu, trên chiếc bàn hiện đầy các vò rượu lớn, tựa như đây là một cuộc thi uống rượu.
“Cố lên, cố lên” mọi người càng kích động mà hò hét, kẻ dưới đất, người trên lầu, cũng đồng thanh đồng tiếng mà ủng hộ kích lệ các thí sinh.
Ở đầu bàn cùng cuối bàn, có một nam một nữ đang đang đâm đầu vào cuộc thi, miệng uống không ngừng nghỉ, tay cầm hết vò này tới vò khác.
Cuộc thi đã bắt đầu hơn nửa canh giờ, vò rượu trên bàn cũng đang dần dần mất tích, chỉ còn chừa lại hai vò, tiện tay tóm một vò, liền đưa lên uống, sau một lúc, nữ tử nhếch môi thành đường cong hoàn mỹ, nhìn nam nhân đối diện “Ngươi thua rồi”
“Hoan hô” một số người tựa như không thể tin nổi, phấn kích mà hô to lên
“Xoảng” nam nhân hung hăng ném vò rượu xuống đất, rồi hống lên “Chết tiệt” thân là đấng mày râu mà thua một tiểu cô nương, quả thật là điều xỉ nhục, nhưng mà…., hắn cũng thua một cách tâm phục khẩu phục.
Nội dung ghi rõ, ai uống nhiều hơn, nhanh hơn đối phương thì kẻ đó là người thắng cuộc “Và kẻ thắng cuộc chính là Đường cô nương” lão bản hưng phấn nâng tay của Đường Thanh Thanh lên tuyên bố.
mọi người thêm một tràng phấn kích, phía dưới nhốn nháo, xôn xao, tiếng cười, la hét vang vọng khắp nơi, ước chừng tiếng hò hét của họ truyền khắp cả Phố Thiên Lung. (Thần Tài tửu lâu được đặt tại phố Thiên Lung, khi xưa người ta thường gọi một con đường lớn = phố)
“Lại là nàng ta thắng sao” ở trong phòng thượng khách, thanh âm của một nam tử vang lên, gã sai vặt –Văn Đồ vừa đóng khép cửa lại, gật gật đầu “Tháng này, nàng ta đã liên tục thắng rất nhiều trận”
Vị tiểu thơ này khiến người ta ngưỡng mộ vì ‘ngàn ly không sai’, uống rượu như uống nước lã, làm nam tử như hắn cũng phải ghen tỵ
Nghe được lời này thì nam tử nhăn mày rậm lại, mắt co thắt liên hồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...