Dường như nghe được tiếng khẩn cầu tha thiết, Lý Lạc Hành bỗng húng hắng ho một chút, chậm rãi mở mắt nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của Long Ngự Thiên!!
“Sao lại khóc…” Muốn đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt ủ rũ của phu nhân nhưng thân thể đau nhức nặng nề nhượng Lý Lạc Hành lực bất tòng tâm…
“Ta không có.” Long Ngự Thiên đặt điểm tâm xuống, nở nụ cười yếu ớt, áp bàn tay Lý Lạc Hành lên má…
Lý Lạc Hành ôn nhu nhìn Long Ngự Thiên, kinh ngạc phát hiện mái tóc của phu nhân ướt mồ hôi, lòng chợt dâng lên bao đau xót… Xem ra… con người đang lúc yếu đuối thật dễ cảm động a…
Trải qua sự tình lần này, Lý Lạc Hành mới hiểu cái chết đáng sợ như thế nào, sợ tử thần đoạt tiểu sát tinh này khỏi hắn… Tuân Huống(1) không hổ danh là nhà hiền triết, đã sớm dự liệu được kết cục của hai người. “Chất đất thành núi, góp nước thành sông; dây kéo hoài gỗ cũng đứt, nước chảy mãi đá phải mòn(2)!”. Ở bên cạnh nhau lâu như vậy, trái tim ở trên cao kia của hắn đã sớm bị Long Ngự Thiên vô thanh vô tức(3) hái xuống mất rồi …
Thiên nhi… ngươi thắng…
“Thiên nhi…” Lý Lạc Hành không muốn bỏ lỡ cơ hội một lần nữa, ngọ nguậy ngồi dậy, ôm Long Ngự Thiên vào lòng, cẩn thận hít sâu một hơi… rồi thêm một hơi nữa…
Tận mắt chứng kiến Lý Lạc Hành bình an vô sự, Long Ngự Thiên liền khôi phục nguyên khí, vừa hay lại nghe được hơi thở thâm trầm, nhìn thấy ánh mắt sâu lắng của hắn, trực giác nhạy bén lập tức dự cảm điều bản thân mong đợi sắp sửa đến… Vừa hồi hộp vừa hưng phấn, Long Ngự Thiên hô hấp gặp chút khó khăn, cùng Lý Lạc Hành hít sâu một hơi…
“Thiên nhi… ta…”
“Ngươi cái gì?! …”
“Ta…”
“Nói a…”
“Cái này… ta…”
“Đừng ngại, ngươi mau nói đi…”
“Ta… Ách…”
Long Ngự Thiên cả chớp mắt cũng không dám, cố sức mở lớn đôi mắt xinh đẹp, tia nhìn hướng Lý Lạc Hành có một điểm uy hiếp! Nói mau a! Để hắn chờ lâu thêm chút nữa, e rằng sẽ bị nội thương mất!!
Lý Lạc Hành thở dốc. Bằng trực giác, Long Ngự Thiên hiểu rõ cuối cùng cũng có thể vén mây nhìn mặt trời mọc!!!
Một giây,
Hai giây…
“Thiên nhi, ta—”
“Vương gia!! Phát hiện được dấu vết của nghi phạm, chúng ta có nên theo sau không?! Ta đã phái thủ hạ đi trước!” Nam Môn Hạo Nhiên sau khi phân phó binh lính, hồ đồ mắt nhắm mắt mở xông vào đại họa, cao giọng cắt đứt triền miên của hai người, ngắt lời Lý Lạc Hành!!!!
“Nam. Môn. Hạo. Nhiên!!” Long Ngự Thiên giận run người, chậm rãi quay lại, thanh âm rít qua kẽ răng!!
Cảm nhận được sát khí bốc lên ngùn ngụt, Nam Môn Hạo Nhiên trong lòng biết không ổn, vội vã lui nhanh ba bước: “Vương gia… cái này… nếu không đuổi theo sẽ mất tung tích…”
“Lần sau hồi kinh…” Long Ngự Thiên quyết ăn miếng trả miếng, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Môn Hạo Nhiên, cười xấu xa: “Ta sẽ thỉnh hoàng đế cho ngươi đi đến nơi chân trời góc biển nhìn cát hít bụi!!! Nói cho ngươi hay… đừng hòng tìm thấy bóng nữ nhân ở đó… Bất quá, chúng ta giao tình tốt như vậy… ta nhất định sẽ bố trí mỹ niên thiếu đi theo hầu hạ ngươi nhậm chức…”
“Vương gia…” Nam Môn Hạo Nhiên rùng mình, sống dở chết dở không biết đã phạm tội gì khiến Long Ngự Thiên trả thù đầy thủ đoạn đến vậy! Hắn… chỉ làm theo lẽ công, nhắc nhở một câu mà thôi …
“Thiên nhi!” Lý Lạc Hành đổ mồ hôi lạnh, cất tiếng giải vây cho Nam Môn Hạo Nhiên:“Ai cũng giống ngươi, qua trăm năm, chẳng phải đoạn tử tuyệt tôn hay sao?!”. Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã muốn hù chết Lý Lạc Hành!!
“Sẽ không.” Long Ngự Thiên quay đầu lại nhìn về phía hắn, khuôn mặt khả ái tươi cười, đường hoàng trả lời: “Để những kẻ xấu xí sinh là được!!”
“… Vậy trăm năm sau, hậu thế làm thế nào nhìn mặt nhau?” Lý Lạc Hành vô lực phản bác!
“Đúng a …” Long Ngự Thiên nghe Lý Lạc Hành kiến giải, nhíu mày suy nghĩ, tán thành gật đầu: “Quả là phu quân của ta! Thật nhìn xa trông rộng!”
Đó là do đầu óc ngươi quá đơn giản… Lý Lạc Hành cùng Nam Môn Hạo Nhiên len lén thở dài. Nhưng lời nói kế tiếp của Long Ngự Thiên làm cho Nam Môn Hạo Nhiên, tưởng tránh được nạn kiếp, lập tức hoa mày chóng mặt!
“Thế nhưng hắn đâu có xấu xí! Duy trì nguyên phán!” Nói xong, không cho Nam Môn Hạo Nhiên cơ hội biện giải, Long Ngự Thiên kéo Lý Lạc Hành, thi triển khinh công, theo hướng chỉ Nam Môn Hạo Nhiên đi mất!!
“Ta mệnh khổ oa—” nhìn bóng người dần mất hút, Nam Môn Hạo Nhiên suy sụp, ai thán một tiếng, vội vã đuổi theo…
Bất quá, Phò mã gia dường như tâm trí hoàn toàn bình thường, theo hắn biết đâu may mắn có thể xóa bỏ vận hạn…
Lúc này, Nam Môn Hạo Nhiên lạc quan có chết cũng không ngờ, vận mệnh sau này của hắn, vô tình đã bị Long Ngự Thiên nắm giữ…
~Hạ hồi phân giải~
—————
(1): Tuân Tử (313 TCN – 235 TCN) là một nhà Nho, nhà tư tưởng của Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc. Cũng gọi bằng Huống, còn có tên là Khanh. Ông sinh ở nước Triệu, làm việc cho Tương Vương của nước Tề. Tuân Tử là một trong Bách gia chư tử.
Xem thêm: cuộc đời và tư tưởng
(2): nguyên văn là “tích thổ thành sơn, tích thủy thành uyên; thằng cứ mộc đoạn, thủy tích thạch xuyên.”
(3): lặng tiếng im hơi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...