Lý Lạc Hành vừa than thở bản thân thế nào lại xui xẻo vừa chậm rãi mở mắt.
Chẳng biết hoàng thượng vĩ đại biến mất từ lúc nào, chỉ thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt ưu thương nhìn mình.
Đúng vậy! Chính là người cả đời này hắn không thể nào quên ———Long Ngự Thiên!! Vốn bụng đầy tức giận, nhưng khi Lý Lạc Hành nhìn thấy dải băng trắng trên cánh tay phải của Long Ngự Thiên, nộ khí trong lòng tự nhiên tiêu tan mất!
Lý Lạc Hành nằm trên giường nhảy dựng lên, nâng cánh tay ngọc mảnh dẻ của Long Ngự Thiên, lòng đau như cắt!! Mềm nhẹ, cẩn thận, Lý Lạc Hành xoa cánh tay hắn, dùng giọng ôn nhu nhất từ trước đến nay hỏi: “… Ngươi… thế nào lại…”
Long Ngự Thiên rút tay về, có chút chột dạ trả lời: “… Ta, ta vừa mới từ chỗ hoàng huynh về!”
Lý Lạc Hành dường như không để ý đến ngữ điệu của Long Ngự Thiên, xem ra thực sự rất quan tâm lo lắng. Hắn ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt thanh tú vương nét suy nhược yếu ớt của Long Ngự Thiên, không đành lòng hỏi: “Đau không…”
“Không đau chút nào!” Long Ngự Thiên cười, nếu nhượng Lý Lạc Hành trông thấy tình trạng bi thảm của hoàng thượng, hắn tựu sẽ minh bạch vết thương của Long Ngự Thiên so ra chẳng thấm gì… Huống chi…
Thần thái của Long Ngự Thiên bỗng nhiên u ám, khuôn mặt mỹ lệ tịch mịch như được phủ một làn sương mờ, giọng nói u buồn khôn tả.“Kỳ thực… Ta tới tìm ngươi nói lời từ biệt… Ngươi biết… ta chọc giận hoàng huynh (tác giả: hãn, ngươi căn bản là đánh hắn đánh chết khiếp), tạm thời không thể lưu lại kinh thành… cho nên ta dự định đi Giang Nam tránh nạn kiếp, chờ hoàng huynh hết giận rồi trở về đoàn tụ cùng ngươi…”
Nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của hắn, ngay cả kẻ sắt đá nhất cũng không khỏi mềm lòng, huống chi Lý Lạc Hành là người có tấm lòng lương thiện thuần khiết!!
Tuy rằng có chút hoài nghi, nhưng vừa nghe Long Ngự Thiên phải ly khai ngoài tầm mắt mình, Lý Lạc Hành bất giác kêu to: “Không được!! Ta với ngươi cùng đi!!!”
Đừng nói là Giang Nam, ta tuyệt đối không để cho ngươi có cơ hội khuynh đảo thiên hạ, sát thương sinh linh. Hắn-Lý Lạc Hành phải noi gương tinh thần của Phạm Trọng Yêm lão nhân, lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ(1)!!
Long Ngự Thiên nghe được câu trả lời của hắn, đôi mắt lóe tinh quang, hưng phấn thiếu chút nữa bị lật tẩy! Nhượng ngự y bó chút trầy da nho nhỏ thành lớn như vậy quả nhiên là sáng suốt!!
Huống chi, Vương huynh nào có lá gan đánh với hắn đến cùng, vết trầy này là vô ý gây ra lúc rượt Vương huynh vòng quanh cái cột.
SợLý Lạc Hành hối hận, Long Ngự Thiên nắm cánh tay hắn truy vấn: “Ngươi phát thệ ngươi nguyện ý theo ta đi Giang Nam, quyết không hối hận?!”
Lý Lạc Hành đã trèo lên lưng cọp, liệu còn có đường thoái lui, thấy chết không sờn gật đầu: “Đúng! Ta sẽ đi theo ngươi đến cùng trời cuối đất!!”, miễn là ngăn cản được cái “Ác” của ngươi.
Long Ngự Thiên đạt được mục đích, phấn khởi kêu lên vui mừng, ôm chầm lấy Lý Lạc Hành. Người sau vừa né tránh đôi môi đỏ thắm của hắn, vừa buồn bực hỏi: “Ngươi thật là bị ép lưu vong đến Giang Nam?”
Tại sao nhìn thế nào cũng giống một chuyến ngao du dài ngày?
Long Ngự Thiên biết mình vừa rồi thất thố bèn cuống quít lấp liếm: “Đúng là, ách, nguyên nhân cũng nhiều lắm!! Tóm lại, ngươi bằng lòng cùng ta đồng cam cộng khổ, ta vui vẻ a! Không được sao?!”
Lý Lạc Hành cảm giác mình bị lừa càng lúc càng tăng, cẩn thận cẩn thận theo dõi hắn. Long Ngự Thiên bị nhìn chằm chằm có phần chột dạ, đang muốn đảo qua một lần xem có ổn hay không… thì lớp băng trên cánh tay do “hoạt bát” quá độ tuột ra rơi xuống. Cánh tay khiết mỹ tựa ngọc của Long Ngự Thiên hoàn toàn không bị thương chảy máu gì!!!!
Không khí bỗng trở nên trầm mặc, ngột ngạt đến nghẹt thở. Một lát sau chỉ nghe thấy thanh âm run rẩy nặng nề, Lý Lạc Hành thở không ra hơi, kêu lên: “Long, Long, Long Ngự Thiên!!!! Ngươi, ngươi, ngươi…” Không đợi nói hết câu, các dây thần kinh yếu đuối mỏng mảnh đứt phựt, đôi mắt tuấn mĩ của Lý Lạc Hành khẽ đảo, mọi thứ xung quanh trở nên tối đen!!!
Long Ngự Thiên đỡ Lý Lạc Hành lên giường, nở nụ cười mãn nguyện. Vuốt ve gương mặt anh tú do sinh khí mà sưng huyết của Lý Lạc Hành, Long Ngự Thiên nhỏ giọng dặn dò: “Đừng quên… lời thề của ngươi…”
Hoàng cung.
“Ai u~~ nhẹ tay~~~~ ai u!!!! Hoàng hậu! Nàng muốn trẫm chết vì đau sao! Cư nhiên vỗ mạnh vào vết thương!!!”
“Ta chẳng qua đánh đau vì muốn cho ngươi tỉnh! Người của Giam Quốc Hầu ngươi cũng dám động! Ngươi còn muốn làm hoàng đế?!!”
“Ai u~~ không phải, ta chỉ muốn nhìn một chút. Ngũ đệ hỉ nộ ái ố đều không hiện ra mặt, đến tột cùng vì ai biến thành như vậy a!! Ai u~~~ “
“Không phải ngươi đã thấy rồi sao! Giờ đau đớn thê thảm thế này cũng đáng lắm!!! Hanh!”
“Hoàng hậu~~ ai u~~~~ ngươi tin tưởng ta… Lần sau ta không dám…”
“Không ngờ ngươi thật có gan!! Đúng rồi, ngươi đem hắn sung quân Giang Nam sao?”
“Mới là lạ!! Chính hắn vừa đánh vừa uy hiếp ta!! Nếu như sung quân đi Giang Nam thật là chuyện tốt, ta đã không màng đến danh vị hoàng đế, thay hắn đi!!!”
“…”
“Ai u~~~~”
Nghe nói đêm đó tại tẩm cung tiếng rên rỉ thê lương vang lên không dứt đến khi trời sáng…
~~~~~
“Ô…” Lý Lạc Hành ra sức che miệng lại, đáng tiếc tiếng rên rỉ vẫn lọt ra ngoài.
Long Ngự Thiên nghe được âm thanh, vén mành chui vào, vừa lúc thấy Lý Lạc Hành cau mày, sống dở chết dở vịn chặt thân xe.
Long Ngự Thiên cười cười, nâng khuôn mặt thanh tú tái nhợt của Lý Lạc Hành, nói:“Ngươi say xe buồn nôn thì cứ nói thẳng ra. Hà tất vất vả chịu đựng như vậy ni?”
Lý Lạc Hành u oán nhìn chằm chằm Long Ngự Thiên, dáng vẻ tuy yếu đuối mỏng manh nhưng kỳ thực bên trong công lực phi phàm mà không khỏi oán giận tạo hóa thiên vị.
Hắn, Lý Lạc Hành, vốn không phải là một thư sinh tay trói gà không chặt, thế nhưng người tráng kiện cũng không thể chịu nổi sinh khí mãi a! Kể từ khi lấy Long Ngự Thiên, Lý Lạc Hành ăn không ngon, ngủ không yên (tất cả đều là hắn ban tặng), thân thể vốn khỏe mạnh cứ như vậy mà bị hủy hoại, ai~, hết lần này tới lần khác đương sự gây ra tình trạng này một chút tự giác cũng không có… Ai~ chỉ sợ trước khi hoàn thành nhiệm vụ ngăn tiểu sát tinh này làm càn, hắn đã đi gặp Phật Tổ tổng kết cuộc đời mình!!!!
Lý Lạc Hành đang chìm trong mạch suy tư, không nhận ra Long Ngự Thiên kéo hắn vào lòng.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia gần đến độ không thể gần hơn được nữa, Lý Lạc Hành từ trước đến nay vẫn cẩn thận tuân theo lời dạy của Khổng Tử cũng phải thừa nhận “thực sắc tính dã”(2) quả thật là danh ngôn chí lí.
Song nếu là Long Ngự Thiên, hắn phỏng chừng chưa kịp nuốt xuống bụng đã bị nghẹn đến chết!!
Coi như chiếu theo câu thiên cổ danh ngôn “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông”(3), Long Ngự Thiên và hắn hiện cùng nghĩ về một chuyện!!
Nhìn nụ cười tủm tỉm lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của người kia, Lý Lạc Hành bất giác đánh hơi được mùi nguy hiểm!!!!
“Ngươi, ngươi muốn làm gì…” Nhớ lại vết xe đổ của nhiều lần trước, Lý Lạc Hành giãy dụa thoát khỏi cái ôm của Long Ngự Thiên, cẩn thận dè chừng hỏi.
Long Ngự Thiên bất mãn bĩu môi, nũng nịu nói: “Chúng ta sau đêm đại hôn đến giờ không có ngủ chung…”
Lý Lạc Hành nhất định không để mình bị quay như quay dế, nói: “Gạt người! Mỗi ngày ngươi đều ngủ trên giường của ta, hết lăn qua rồi lăn lại! Nói chúng ta sau đại hôn không ngủ chung giường là hoàn toàn không đúng!!!!”
Long Ngự Thiên trong bụng thầm mắng Lý Lạc Hành chút phong tình cũng không có, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười quyến rũ, hơi thở cố tình gấp gáp, trách móc: “Phu quân~ chúng ta mỗi tối đều chẳng làm gì cả, hảo hảo tịch mịch a~~~~”
Lý Lạc Hành lạnh lùng lườm Long Ngự Thiên, trả lời: “Lão bà, ta mỗi tối đều bị ngươi hành cho đến chết, ngươi biết không?!!”
Chăn bị ngươi giành, giường cũng bị ngươi chiếm quá nửa, ban đêm trời lại lạnh như vậy, hắn – Lý Lạc Hành không đổ bệnh mới là chuyện lạ!!!!
Long Ngự Thiên đối với Lý Lạc Hành vô cùng bền bỉ, không những không nản lòng, ngược lại càng quyết tâm, nhất định phải đạt được mục đích. Hắn cởi áo, để lộ thân thể mềm mại ôn nhu như nước, da thịt trắng nõn mịn màng như ngọc, nằm trên người Lý Lạc Hành!
Hạ thể nóng lên nhắc Lý Lạc Hành hắn hoàn toàn không phải thánh nhân, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại chút lí trí, “Phía, phía dưới! Giá… còn thể thống gì!!” (uầy, cái này là ảnh nghĩ trong đầu nha, hổng phải nói ra~)
Long Ngự Thiên hai tay giữ chặt cơ thể đang chống cự, đôi môi đỏ mọng vân vê vạt áo Lý Lạc Hành.
“Ngừng, ngừng tay!!” Lý Lạc Hành kinh hoàng, nhưng khổ nỗi lực bất tòng tâm, chỉ có thể nhìn y phục bị cởi bỏ!!! Bất quá, dựa vào kiến thức của nam nhân trưởng thành, Lý Lạc Hành ôm một tia hy vọng mong manh, phản bác: “Ngươi, ngươi là thê, ta là phu! Ngươi cưỡng ép ta là không được!!” Long Ngự Thiên đang mút nhẹ cổ Lý Lạc Hành, nghe vậy dừng lại, cười xấu xa trả lời: “Ngươi thật đúng là thuần khiết a! Phu quân~ ta nghĩ ngươi đời này chắc cũng chưa thấy qua sách cổ Xuân cung 108 thế!! Trong đó, a a~~~~ thực có nhiều tư thế không tưởng được a!!”
Lý Lạc Hành rùng mình, không phải bởi vì sợ, mà do khí nóng đã dâng đến tận đỉnh đầu!!
“Ngươi, ngươi!! Ngươi không chỉ là thê tử của ta, người của Lý gia mà còn đường đường là Giam Quốc Hầu! Không ngờ ngươi dám xem cái thứ hạ phầm ô uế Cửu lưu(4)!! Gia phong của hoàng thất đều bị người làm nhơ nhuốc!!!!”
“Cái đó có gì ghê gớm? Thực sắc~ tính dã~~ Nói không chừng sách này là do Khổng Tử, người ngươi sùng bái, biên soạn cho đồ tử đồ tôn các ngươi dùng ni!!” Long Ngự Thiên nói.
Lý Lạc Hành tức giận đến tột độ! Hắn bây giờ không lo thất thân, chỉ muốn dốc lòng… thay Khổng Tử minh oan!!!
“Ngươi, ngươi vô liêm sỉ!!! Ngươi, ngươi, ngươi…”
Long Ngự Thiên tham nhập ngực của Lý Lạc Hành, mập mờ khiêu khích: “Ta còn muốn bị nói là vô liêm sỉ a… Ha ha… “
Lý Lạc Hành thở hổn hển, chính bởi vì tức giận. Thân thể hắn không phải do Long Ngự Thiên kích thích mà xuất hiện phản ứng mất mặt. Thực sự nếu Liễu Hạ Huệ(5) tái thế, cũng phải vái lạy, hô to “Bội phục a!!”
“Phu quân~ nhượng ta hảo hảo bồi thường ngươi một chút nha.”
Lý Lạc Hành không nghe thấy giọng Long Ngự Thiên, chỉ cảm thấy trước mắt chao đảo, hình dáng của Long Ngự Thiên trở nên nhòe nhoẹt, không khỏi ai oán một tiếng, “Ta thật mệnh khổ~~~~”
Thân thể dưới thân đột nhiên mềm nhũn, Long Ngự Thiên hiểu ngay xảy ra chuyện! Quả nhiên không ngoài sở liệu, Lý Lạc Hành chịu không nổi kích thích, ngất xỉu. Long Ngự Thiên ly khai thân thể Lý Lạc Hành, vừa ảo não vừa lưu luyến.
Âu yếm ôm Lý Lạc Hành vào lòng, Long Ngự Thiên cao giọng hỏi xa phu: “Phủ Dương Châu còn xa không?”
Khổ cho xa phu từ nãy đến giờ phải nghe hết động tĩnh bên trong, hắn hoảng sợ, lắp bắp trả lời, lưỡi líu cả lại: “Còn…, còn hai canh giờ…”
Thực sự là, sống lâu như vậy, hắn chưa từng thấy tuyệt sắc giai nhân nào lại chủ động thế này, quả thực là đại họa cho vị thư sinh trong xe mà! Đúng là trong phúc có họa a!!!
Đáng tiếc, nếu xa phu biết rằng Long Ngự Thiên tuy xinh đẹp hơn nữ nhân ba phần nhưng so với ma quỷ còn đáng sợ hơn bảy phần còn lại, thì sẽ minh bạch tinh thần hy sinh vĩ đại của Lý Lạc Hành…
Xe chòng chành chạy, Long Ngự Thiên nhìn chiều tà ảm đạm, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lý Lạc Hành. Thật là… Thế nào lại có cảm giác cô đơn ni…
————–
(1): Phạm Trọng Yêm (989 – 1052), tự Hy Văn, thụy Văn Chánh, là một nhà chính trị, nhà văn, nhà quân sự, nhà giáo dục thời Bắc Tống. Ông là người huyện Ngô, Tô Châu (nay thuộc Tô Châu, Giang Tô).
Tác phẩm văn học đáng chú ý nhất của ông có lẽ là Nhạc Dương lâu kí (ghi chép ở lầu Nhạc Dương). Nó nổi tiếng vì lý tưởng chính trị mà ông thể hiện ở phần cuối trong câu “先天下之忧而忧,后天下之乐而乐 – tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc” (lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ).
Nguồn: Wikipedia
(2): ăn uống, sắc dục là bản năng
(3): trích trong bài thơ Vô đề I của Lý Thương Ẩn, nghĩa là tâm ý tương thông (đa tạ Sa Vũ đã giải thích)
(4): chín trường phái học thuật chủ yếu thời Chiến Quốc, Trung Quốc.
(5): Liễu Hạ Huệ (720 TCN- 621 TCN) nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Một hôm ông dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với phụ nữ, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...