Ánh nắng chói chang, trước tửu lâu dòng người như biển.
Sắc mặt Tuân Uẩn lúc xanh, lúc trắng, y đột nhiên nói:
- Thế Tử, Bá Quyền huynh, chúng ta đi.
Y không nói gì thêm nữa, kéo cương ngựa, đi về phía tửu lâu của Hạ Hầu Hành trước.
- Trường Thiên huynh, huynh đợi tôi với.
Hạ Hầu Hành thất vọng vô cùng, vội thúc ngựa đi theo. Tào Phi chỉ là cười cười, từ tốn thúc ngựa rời đi.
Đơn Phi khẽ động trong lòng, thầm nghĩa con người Quách Gia không tồi, y trích dẫn lời của phu tử, thật ra là muốn nhắc nhở Tuân Uẩn: người có học vấn không bao giờ cố chấp quyết giữ ý kiến của mình, càng không sợ sửa sai.
Tuân Kỳ tuy có ác ý với Quách Gia, nhưng Quách Gia lại nhắc nhở Tuân Uẩn, chỉ đang tiếc là thành kiến của Tuân Uẩn quá sâu nặng, xem ra nhất thời y vẫn chỉ ghi hận, chứ không hối cải rồi.
Quách Gia thấy vậy khẽ lắc đầu, sau đó quay lại nhìn Đơn Phi:
- Xem ra đệ hiểu ra rồi, nhưng y lại không hiểu, Hổ Đầu, đệ có hiểu không? Tại sao lại khóc nữa rồi, chẳng phải đã nói rồi sao, nam tử hán đại trượng phu, rơi máu không rơi lệ, ủy khuất chút xíu thì có là gì?
Hổ Đầu lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Đệ không thích chưng màn thầu.
Liên Hoa đưa tay lên định đánh, nhưng Đơn Phi đã kéo tay nàng lại, hắn cười nói:
- Không chưng màn thầu cũng còn những việc khác có thể học, không cần nóng vội.
Đơn Phi thả tay Liên Hoa ra, cười và nói:
- Cô đừng có mắng Hổ Đầu hoài, nó chẳng qua chỉ là thằng bé, nghĩ gì thì nói gì thôi.
Liên Hoa nhìn bàn tay vừa nãy bị Đơn Phi cầm lấy của mình, cúi đầu nói:
- Đơn đại ca, muội biết rồi, sau này muội sẽ không đánh nó nữa. Hổ Đầu, chúng ta đừng làm phiền Đơn đại ca làm việc nữa.
Nàng không nói thêm gì nữa, kéo tay Hổ Đầu đi qua một bên.
Đơn Phi cười, thầm nghĩ Liên Hoa đúng là hiểu lý lẽ, nên quay sang Quách Gia nói:
- Quách… đại ca…
Lão tử kiếp trước cũng không lớn bằng ngươi, kêu ngươi một tiếng đại ca cũng không có gì:
- Sao hôm nay huynh có thời gian đến đây vậy?
Hắn nhìn hai chân của Quách Gia, thì thấy lần này hai chiếc vớ của y mặc đúng rồi, hắn rất muốn hỏi tại sao lần trước y chỉ mặc có một chiếc vớ, có phải là bị lão công nhà người ta đánh ra ngoài không, nhưng cuối cùng hắn vẫn im miệng không hỏi.
Quách Gia vỗ vỗ chiếc ghế dựa đang ngồi, cười hỏi:
- Cái này do đệ làm ra?
Tôn Vi đứng bên cạnh lần này chính mắt nhìn thấy Đơn Phi thỉnh giáo Tuân Uẩn tới mức người ta nói không nên lời, y vô cùng bái phục, nên nói:
- Đây là ghế dựa do Đơn lão đại nghĩ ra, sau đó chúng ta tìm thợ mộc làm ra đó.
- Tặng huynh một cái được không?
Quách Gia không hề khách sáo.
Thấy mọi người người trợn tròn mắt ra nhìn mình, Quách Gia giải thích:
- Chiếc ghế dựa này vừa nhìn là thấy đơn giản thuận tiện, dễ mang vác. Quan trọng nhất là, bây giờ tiết trời chuyển lạnh, cứ ngồi quỳ trên chiếu, không chỉ chân quá lạnh không được khỏe, mà eo cũng không khỏe nốt. Huynh luôn nghĩ cách giải quyết chuyện này, chỉ là không được thông minh như Đơn huynh đệ.
Nói rồi Quách Gia lắc đầu thở dài, mông y như dính luôn lên mặt ghế:
- Thôi, cái này là của ta rồi. Đơn Phi, đệ đừng nói chuyện tiền nong với ta, nói tới tiền bạc mất cảm tình.
Lời này nên là ta nói mới đúng chứ?
Ngươi cướp lời thoại của ta rồi.
Đơn Phi lần đầu tiên thấy có người mặt dày mà nói tới như mình là một nai tơ, nên cũng không nói được thêm gì nữa, cuối cùng hắn chỉ đành cười nói:
- Tôn Vi, lập tức kêu Trụ Tử làm thêm 10 cái ghế nữa, đưa đến Quách phủ, tính tiền của ta.
Tôn Vi vâng một tiếng, mới rời đi, nhưng bị Quách Gia kéo tay lại. Tôn Vi tưởng Quách Gia định cảm tạ, nên vội nói:
- Quách đại nhân không cần khách sáo.
Mặt già của Quách Gia dường như ửng đỏ, cuối cùng vẫn nói:
- Ngươi biết chỗ ở của ta chứ?
Tôn Vi xém chút té xỉu.
Đợi dặn dò xong Tôn Vi, Quách Gia mới hoàn toàn yên tâm, y cười nói:
- Đơn huynh đệ, đệ xem cũng đã trưa rồi, ta vẫn còn chưa dùng cơm, không thì… ta mời đệ, nhưng đệ nhất định sẽ không đồng ý, đúng không?
Đơn Phi cảm giác tên này có lẽ đã tốn quá nhiều tiền vào việc cắt tỉa và chăm sóc cái đầu của mình, nên mới tính toán như vậy. Hắn mỉm cười nói:
- Khách quý như Quách đại ca, nể mặt tới đây dùng cơm, làm sao có thể để huynh mời chứ?
Quách Gia rất là tán thưởng.
Đơn Phi thấy bên Tôn Vi đã dặn dò xong xuôi, lập tức kêu y qua đây:
- Lấy một bộ bàn ghế dùng cho quán ăn lề đường đến đây.
- Đặt ở đâu?
Tôn Vi thắc mắc.
- Quán ăn lề đường, đương nhiên là đặt bên đường rồi.
Đơn Phi cười nói:
- Quách đại ca nể mặt, hôm nay đệ cũng chuyên làm một nồi lẩu thật ngon cho Quách đại ca.
- Cái gì?
Dù cho là Quách Gia có hiểu biết nhiều đến đâu, nhưng nghe một danh từ mới như thế cũng không kịp phản ứng.
Đơn Phi không giải thích nhiều. Hắn đích thân vào nhà bếp lấy nguyên liệu. Bọn Trì Hoặc thấy là Đơn Phi, đương nhiên là toàn lực ủng hộ. Huống hồ sớm từ trước đó, Đơn Phi đã từng đề cập qua với bọn Trì Hoặc về kế hoạch này của hắn. Lần này đột ngột đưa ra trước mắt mọi người, xem như lại một nổi tiếng của tửu lâu Tào gia, đương nhiên là phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Không lâu sau, bọn Tôn Vi đã bày sẵn bàn ghế.
Thời cổ đại trước Tùy Đường, đa phần là theo chế độ chia ra ăn, cũng có nghĩa là mỗi người một cái bàn, bàn ăn nhẹ và thấp. Còn cái bàn mà lần này Tôn Vi chuẩn bị gần giống với bàn ăn được dùng cho nhà hàng ở thời hiện đại, chỉ là chính giữa nó có cái lỗ.
Tôn Vi lấy một cái lò sắt đặt dưới bàn, bỏ than củi đã cháy hồng vào đó, sau đó lại đặt một cái nồi đồng lên trên.
Quách Gia ngồi trên ghế thèm nhỏ nước dãi, gật đầu liên tục:
- Chuyến này không uổng, chuyến này không uổng rồi.
Đợi tới khi Đơn Phi đổ nước lèo đã chế biến xong vào trong nồi, chẳng lâu sau nước lèo sôi ùng ục, nhất thời mùi hương lan tỏa ra xa, có thể nói là cả con phố đều ngửi thấy mùi hương.
Quách Gia không đợi Đơn Phi mời, sớm đã chủ động kéo ghế dựa qua ngồi xuống, so độ cao, y không nhịn đượn khen ngợi:
- Thì ra chiếc ghế này và chiếc bàn này là một bộ.
Y đang nghĩ xem là thế nào để Đơn Phi tặng thêm cho mình một bộ bàn qua đó nữa, tốt nhất là tặng thêm cái nồi đồng và lò lửa, chỉ là nhất thời bị mỹ vị hấp dẫn, nghĩ không ra cớ nào hết.
Đơn Phi cười nói:
- Chỉ e là Quách đại ca không quen ăn như thế.
- Sao mà không quen.
Quách Gia quen tới nỗi nước bọt chảy ròng ròng luôn:
- Nói thật lòng, huynh không quá quen với việc ăn chia bàn, cái bàn này tốt quá rồi, mấy người bạn ngồi chung với nhau, ăn ăn uống uống, thật thoải mái.
Đơn Phi không ngờ Quách Gia lại chấp nhận cách ăn này nhanh như vậy, hắn thầm nghĩ đại ca ngươi chỉ cần miễn phí là quen hết đúng không?
Hắn mỉm cười không nói, rồi cho đồ gia vị được làm từ trái thù du vào một cái chén, đưa tới trước mặt Quách Gia, thấy người trên cả con phố đều bị hấp dẫn tới cái bàn này, ai nấy cũng quay đầu lại nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ, không khỏi ngầm đắc ý.
Quách Gia dùng của hắn mười chiếc ghế dựa, hắn đương nhiên phải lấy lại vốn từ trên người Quách Gia rồi.
Nói thế nào Quách Gia cũng là máy chiến đấu trong đám smart, lại còn là VIP trong số máy chiến đấu. Ở thời đại này y còn là một V lớn đương đại, Đơn Phi sống ở thời đại đó đương nhiên biết rõ hiệu ứng danh nhân là như thế nào rồi.
Đặt quán ăn bên lề, sau đó mời một đại V qua đây ủng hộ, phí thù lao nói thế nào cũng phải mấy vạn chứ, bây giờ chỉ cần mười cái ghế dựa và một bữa cơm, quá đáng giá đi!
Bên kia Quách Gia chỉ là đang tính toán xem làm sao để có thêm một bộ thiết bị như thế này ở nhà, hoàn toàn không ngờ mình ngầm bị Đơn Phi lợi dụng một phen. Đợi sau khi nghe xong Đơn Phi giải thích xong, y trụng vài cái một lát thịt dê được cắt rất mỏng vào trong nồi lẩu, rồi lấy ra nhúng vào chén gia vị sau đó bỏ vào miệng.
Quách Gia nhắm mặt lại nhai nhai vài cái, đầu gật liên tục, rồi đột nhiên mở mắt ra nói:
- Đúng rồi, đệ nói đây là cái gì?
- Nếu khó nhớ quá ta cứ gọi là lẩu là được.
Đơn Phi bổ sung một câu:
- Lẩu Tào thị!
Quách Gia giơ ngón tay cái lên, tán thưởng liên tục:
- Hay, hay, Đơn huynh đệ giỏi bản lĩnh.
Y ngừng lại, nhìn dĩa thịt dê một cái, trông như muốn thêm một dĩa thịt dê nữa, chỉ là ánh mắt hơi nhướng lên, nhìn về phía xa và nói:
- Nếu Trương Tướng Quân đã tới rồi, sau không qua đây dùng lẩu chung?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...