Thâu Hương

Cả con phố dài rất nhanh là yên lặng trở lại, thực khách trong lầu nhìn ra ngoài, dân chúng ngoài lầu đều dừng chân đợi trò hay lên đài.

Gần đây tửu lâu Tào gia không chỉ thức ăn thơm ngon, mà ở lại tửu lâu Tào gia còn có thể tám được một số chuyện, thật sự là vật đẹp giá rẻ, phù hợp túi tiền người dân một cách hiếm có.

Trên đường trên lầu, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn tới, Tuân Uẩn cảm thấy có hơi bất an, hiển nhiên là không ngờ tên tiểu tử Đơn Phi này lại hỏi như vậy. Từ khi bị Đơn Phi khiêu chiến trước tửu lâu Hạ Hầu gia, y ít nhiều cũng cảm thấy có chút căm phẫn.

Đơn Phi tuy chỉ là để lại một câu nói khiêu khích, nhưng Tuân Uẩn làm sao mà không biết được, giới con nhà quan đều đang trông chờ xem kết quả cuối cùng. Y không giống như Tào Phi, có Quách Gia nên dễ dàng giải quyết tranh chấp. Cây tên này của y đã bắn ra rồi, làm sao có đường mà quay đầu lại cơ chứ?

Tuân Uẩn tuy không biết Đơn Phi muốn làm cho hắn hối hận thế nào, nên vẫn nghiêm túc chờ chiêu, không ngờ Đơn Phi như chẳng có việc gì xảy ra cả, Tuân Uẩn quyết định ra tay trước.

Y biết rằng bạn bè xung quanh Đơn Phi, thấy Hổ Đầu đang học ở chỗ tiên sinh đang dạy cho Tuân gia, chỉ vì một lời nói là khiến cho Hổ Đầu không còn nơi để học.

Người của Tuân gia, đương nhiên là phải đứng về phía của nhau.

Hôm nay Tuân Uẩn tới đây, vốn định xem trò cười của Đơn Phi, ai ngờ đâu Đơn Phi không tức giận ngược lại còn thỉnh giáo hắn. Y biết rằng tên tiểu tử này không có ý tốt, nhưng thầm nghĩ bổn công tử kiến thức uyên thâm, tiểu tử ngươi chẳng qua chỉ là một gia nô, học vấn có thể lớn đến đâu cơ chứ, bổn công tử còn sợ bị ngươi hỏi mà không trả lời được sao?

Đơn Phi thấy sắc mặt Tuân Uẩn biến đổi liên tục, thầm nghĩ nếu hôm nay lão tử không dạy ngươi một bài học, ngươi thật sự tưởng rằng lão tử ăn chay à.

- Bất tài nhớ Khổng phu tử từng nói qua một câu.

Tào Phi hơi hơi lắc đầu, nhưng Tuân Uẩn thì lại ha ha cười:

- Tiểu tử ngươi cũng xứng mở miệng nói lời của Khổng phu tử sao?

Đơn Phi nói không nhanh không chậm:


- Bất tài không biết xứng hay không, nhưng nếu hôm nay tại hạ không hiểu, và Tuân công tử cũng không thể giải thích, thì tại hạ và Tuân công tử cũng khá xứng nhau đó.

Tuân Uẩn nghe ra ý giễu cợt của hắn, sắc hắn lạnh tanh, thì nghe Đơn Phi cất tiếng:

- Phu tử từng nói: đệ tử nhập tắc hiếu, xuất tắc đễ, cẩn nhi tín, phiếm ái chúng, nhi thân nhân. Hành hữu dư lực, tắc dĩ học văn. Câu nói này rốt cuộc có nghĩa là gì, vẫn mong Tuân công tử dạy ta.

Tào Phi khẽ động trong lòng, còn Tuân Uẩn thì sắc mặt trầm xuống.

Cả hai người đều là người khá giỏi văn thơ, Tào Phi vừa nghe lời Đơn Phi nói, đương nhiên biết Đơn Phi đang trích dẫn câu nói của Khổng phu tử. Chỉ là y thấy ngạc nhiên là tiểu tử này chẳng qua là một tên gia nô, tại sao kiến thức học thức đều vượt xa người thường?

Tuân Uẩn dù sao cũng là trưởng tử của Tuân Úc, sớm đã nghe nói qua những chuyện mà Đơn Phi đã làm, biết rằng miệng tiểu tử này sẽ không nói ra lời hay ý đẹp gì đâu, nói là thỉnh giáo, thực chất là một dao ném thẳng tới, nên nhất thời cũng chưa lên tiếng.

Chỉ có Hạ Hầu Hành là hai mắt sáng lên, chỉnh lý lại tóc tai, ha ha cười lớn và nói:

- Gia nô đúng là gia nô, bất luận thế nào, học vấn đúng là kém quá à.

Y cứ bị tổ hợp quyền của Đơn Phi đánh tới không có thời gian để thở nữa, nên trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng lại không thể làm gì Đơn Phi được.

Đơn Phi tuy là gia nô, nhưng là gia nô của Tào Hồng. Tào gia xử trí hắn thế nào không thành vấn đề, nhưng người khác muốn làm gì hắn, thì thế nào cũng phải dè chừng phản ứng của Tào Hồng.

Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, đánh gia nô nhà người khác không khác nào đánh vào mặt chủ nhân, người bình thường làm sao có thể không suy xét kỹ hậu quả chứ? Theo như sử sách ghi chép, năm xưa có thương gia Hồ vực chỉ là lỡ tay giết chết một con thỏ trong vườn của trọng thần Lương Dực, kết quả truyền ra ngoài, liên lụy tới mười mấy người bị giết.

Thỏ đã như thế rồi, vậy thì con người càng như thế.


Sự việc đã khui ra hết, Hạ Hầu Hành một mặt phải cân nhắc về thân phận, một mặt kiêng dè Tào Hồng, nên không cách nào làm gì được Đơn Phi. Tuân Uẩn lấy chuyện chó chết làm cớ kiếm chuyện, Hạ Hầu Hành nghe xong đương nhiên cảm thấy khả thi, vốn tưởng rằng có thể dạy dỗ Đơn Phi một bài học nhớ đời, ai ngờ đâu trước có Trương Liêu làm chứng, sau có Triệu Đạt xuất hiện, Hạ Hầu Hành buộc phải từ bỏ.

Giết chó có vấn đề, nhưng thả chó cắn người thì bất luận thế nào cũng không đúng đạo lý.

Năm xưa Tào Tháo hai mươi ba tuổi là giết chết hoàng thân quốc thích không giữ lý lẽ. Bây giờ ông ta trấn giữ thành Hứa Đô, gừng càng già càng cay, càng biết được sự quan trọng của luật lệnh, đương nhiên là phải lập rõ ràng chi tiết từng qui tắc một, người vi phạm chắc chắn sẽ không được miếng lợi nào đâu.

Chuyện nào có Giáo Sự nhúng tay vào, đừng nói là Hạ Hầu Hành, ngay cả Tuân Uẩn cũng kiến nghị từ từ hẵng nói _ hậu quả ăn không được thịt dê ngược lại còn bị làm cho tanh hôi cả người, cả hai người đều biết rất rõ.

Hạ Hầu Hành không làm gì được hắn, cảm thấy khó chịu không nói nổi. Mỗi đêm y đều vô cùng thành kính hỏi thăm cả người nhà Đơn Phi rất nhiều lần. Những mỗi lần nhìn thấy Đơn Phi, dường như vẫn còn thấy trên mặt Đơn Phi có viết: ta chính là thích ngươi ghét ta, lại không làm gì được ta.

Hôm nay vừa thấy Đơn Phi thỉnh giáo, cả Thế Tử lẫn Tuân Uẩn đều á khẩu không thể trả lời. Hạ Hầu Hành cuối cùng cũng cảm thấy hãnh diện một phen, cao giọng nói rằng:

- Tiểu tử, để ta dạy cho ngươi, ý câu nói này của Khổng phu tử là: làm người lúc ở nhà phải hiếu thảo cha mẹ, ở ngoài phải tôn trọng huynh trưởng, hành vi cẩn trọng… Ừm, đó là nói phải giữ lời, bác ái dân chúng, thân cận người nhân nghĩa…

Y càng nói thì giọng càng nhỏ, cuối cùng cũng cảm thấy có chút không đúng, nhưng dưới ánh nhìn của tất cả bao nhiêu người, y chỉ có thể cắn răng nói tiếp:

- Nếu những điều này ngươi có thể làm được hết, thì có thể đọc sách học văn được rồi.

Đơn Phi vỗ tay cười nói:

- Hạ Hầu công tử nói chí phải.

Hạ Hầu Hành nhịn không được sửa lại quai nón trên đầu, thì nghe Đơn Phi nói:


- Hạ Hầu công tử xác định Khổng phu tử nói: “yêu thương dân, gần người nghĩa”, chứ không phải là “yêu thương dân, mà cắn người” sao?

Mặt Hạ Hầu Hành biến sắc.

Đơn Phi không để ý tới y nữa, hắn nhìn Tuân Uẩn cao giọng nói:

- Ta nghĩ Tuân công tử xuất thân danh môn thế gia, không lý nào Hạ Hầu công tử hiểu, mà Tuân công tử không hiểu đúng không?

Hắn ngừng lại một lát, thấy Tuân Uẩn xanh cả mặt, mới nhàn nhạt nói:

- Khổng phu tử cũng đã nói: hành hữu dư lực, tắc dĩ học văn. Cũng có nghĩa là, trong mắt Khổng phu tử đều là nên học làm người trước rồi mới học làm văn. Bây giờ Hổ Đầu cầu học dưới nhà họ Tuân, hành vi không có sai sót nào hết, nhưng lại bị tiên sinh trong Tuân gia đuổi ra ngoài này. Không biết rốt cuộc Tuân gia dạy làm người thế nào, học làm văn thế nào? Bất tài thật sự không hiểu, vẫn mong Tuân công tử chỉ giáo!

Giọng hắn oang oang, cả con phố đều im bặt.

Đơn Phi nói thì nghe rất phức tạp, nhưng tổng kết lại cũng chỉ có một câu: học văn vốn là để học làm người, ngươi không biết làm người, thì học vấn có nhiều đi chăng nữa thì dùng để làm cái gì nữa?

Liên Hoa tuy chưa từng đi học, không hiểu Đơn Phi đang nói gì, nhưng nàng hiểu ý nghĩa trong câu nói cuối cùng của Đơn Phi, nàng lớn tiếng nói:

- Hổ Đầu, đệ đừng khóc, Đơn đại ca nói không sai. Đệ tới chỗ tiên sinh ngay cả đạo làm người cũng không biết cầu học, thì làm sao học được học vấn, chi bằng đi theo tỷ tỷ học cách làm màn thầu còn hơn.

Có người bật cười, có người trầm ngâm.

Tuân Uẩn sắc mặt tái mét, nhưng lại không cách nào phản bác lại.

Những đạo lý này y đương nhiên cũng có thể nói rất rành rọt, nhưng người trên đời này đều là như thế, có thể nói chưa chắc có thể làm, có thể làm thì cứ làm sai. Mà Đơn Phi ngôn từ sắc nhọn, bắt ngay chỗ sai của y dùng lời của Thánh nhân đả kích, khiến y không thể nào phản công lại được.

Có tiếng vỗ tay vang lên, một người uể oải cười nói:


- Nói hay lắm, nói hay lắm, lâu lắm rồi không được nghe đạo lý nào hay như vậy.

Hàn quang trong mắt Tuân Uẩn lóe lên một cái, y quay đầu nhìn qua, thì thấy Quách Gia mang guốc gỗ từ từ đi tới, đưa tay kéo cái ghế hồ bên cạnh Đơn Phi qua rồi ngồi xuống, thở phào ra một cách thoải mái.

Đơn Phi thấy Quách Gia đột nhiên tới, hơi ngẩn người ra, hắn biết là tiểu tử này trông có vẻ phóng đãng không gò bó, nhưng học vấn tuyệt đối không thua ai, nên lập tức nói:

- Quách đại nhân.

- A, không đúng.

Quách Gia lập tức phủi tay, nói:

- Nên gọi là Quách đại ca mới đúng, chẳng phải chúng ta từng uống rượu chung với nhau sao? Có thể xem nhau là huynh đệ chứ?

Đơn Phi thấy nụ cười ấm áp của Quách Gia, trong lòng không khỏi ấm lên:

- Quách đại ca, nếu đệ có chỗ nào nói không đúng, mong huynh chỉ giáo.

Quách Gia bật cười, lắc đầu nói:

- Nói đúng lắm, không khác mấy với ý của phu tử. Nếu không Tử Hạ cũng đã không nói: sự phụ mẫu năng kiệt kỳ lực, sự quân năng trí kỳ thân, dữ bằng hữu giao, ngôn nhi hữu tín, tuy viết vị học, ngô tất vị chi học hĩ.

Đơn Phi cũng hiểu ý của y, câu nói này vốn chung một mạch nghĩa với câu của hắn, cũng chính là lời Tử Hạ tiếp lời của Khổng Tử. Nó có nghĩa là: có người tuy khiêm nhường nói là không có học vấn, nhưng làm người rõ ràng hơn ai hết, bởi đó vốn là một dạng học vấn.

Quách Gia thở nhẹ một cái, quay sang nhìn Tuân Uẩn sắc mặt chuyển xanh ngay lập tức, y nhướng mày nói:

- Trường Thiên, phu tử cũng từng nói: học tắc bất cố, quá tắc vật đạn cải, không biết Trường Thiên cảm thấy thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui