Ong đầu hổ vàng đen giao nhau, màu sắc rõ nét, thoạt nhìn còn có loại sáng bóng quỷ dị, Đơn Phi ngạc nhiên không phải vì màu sắc của nó, mà là cái đầu.
Thông thường, cái đầu ong đầu hổ lớn bằng ngón út, nhưng con ong đầu hổ đã chết này cuộn mình nằm lại lớn bằng nắm tay.
Nếu con ong này còn sống đang bay lượn thì tình huống sẽ như thế nào.
Tuy Đơn Phi gặp nhiều việc lạ, nhưng nghĩ đến cảnh con ong đầu hổ này bay lượn trên không trung vẫn không kìm nổi rét run, giống như bình thường một con gián cũng không hiếm thấy, nhưng nếu con gián to bằng nắm đấm đột nhiên hiện ra trước mặt, chỉ sợ người không sợ hãi kêu lên cũng không nhiều.
Đây là ong đầu hổ sao.
Lúc trước Tào Phức bị ong đầu hổ đốt, đã rất nghiêm trọng, con ong đầu hổ này mũi nhọn sắc bén như dao, nếu bị nó chích một cái cũng không đơn giản giống như bị đâm một đao a.
Đây chỉ là ong thợ, không phải ong chúa, nếu là ong chúa… vậy thì sẽ không chỉ có một.
- Này.
Đơn Phi định nói điều này làm sao có thể xảy ra, nhưng nghĩ lại vẫn không nói, sự thật bày ra trước mắt, nếu hắn còn nói lời vô nghĩa sẽ chỉ khiến Triệu Đạt khinh thị, rất nhanh hoàn hồn lại, Đơn Phi chậm rãi nói:
- Ong đầu hổ này đại nhân gặp được ở nơi nào?
Triệu Đạt vẫn quan sát nét mặt của Đơn Phi, không trả lời mà hỏi ngược lại: - Nghe nói lúc trước, ngươi gặp được ong đầu hổ trước cửa Tào phủ, còn cứu ba người bị ong đốt là Tào Ninh Nhi, Tào Phức và Ma Cường.
Đơn Phi thấy Triệu đại nhân không ngờ điều tra rành mạch chi tiết như thế, âm thầm đề phòng, thầm nghĩ ngươi điều tra như thế nào mà cẩn thận tỉ mỉ như thế.
- Ý của đại nhân là?
Trong lòng vừa động, đột nhiên Đơn Phi nhớ tới trước đây không lâu Đặng Nghĩa từng nói ngươi không biết a, có ba cái tổ ong đầu hổ, hai cái xếp thành thế gọng kiềm, cái còn lại bên trong có thể nuôi dưỡng một trăm ngàn nhân mã.
Lúc trước đám người Tào Ninh Nhi bị ong đốt, hắn đã cảm thấy kỳ quái, sau đó Tào Phức nói đi vì dân trừ hại, kết quả mặt xám mày tro quay lại, lúc ấy Đặng Nghĩa nói có phần khoa trương, lúc ấy hắn chỉ nghĩ, người thành công tìm phương pháp, người thất bại tìm cớ, vốn không để lời của Đặng Nghĩa ở trong lòng.
Nhưng hôm nay xem ra, dù Đặng Nghĩa có khoa trương thì tổ ong kia cũng không hề tầm thường.
- Ở trước cửa Tào phủ mấy con ong đầu hổ đốt người đó là từ tổ ong này mà ra. Rốt cục Đơn Phi nói, hắn rất hy vọng đây không phải đáp án.
Triệu Đạt cũng cười gật đầu, lãnh đạm nói: - Lúc ta biết tin tức, dùng tốc độ nhanh nhất mang người đi xử lý, đã có hai người chết mới phá hủy được hai tổ ong này, cũng bắt được mấy con ong đầu hổ như vậy từ trong đó.
Ngừng chốc lát, Triệu Đạt nói: - Ong chúa so với con này phải lớn gấp ba lần.
Đơn Phi kinh hãi, đồng thời ngầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu cái này còn tồn tại ở thành Hứa Đô, tạo thành khủng hoảng không phải chuyện nhỏ nữa.
Biểu hiện của Giáo Sự Triệu Đạt đối với chuyện này, cũng đã chứng minh hiệu suất làm việc cao của cơ quan quốc gia trong một số mặt.
Bất quá hắn hồi phục lại tinh thần rất nhanh, thấy Triệu Đạt quan sát hắn, Đơn Phi hơi nhíu mày:
- Đại nhân cho ta xem con ong này là có ý gì?
- Ngươi không cho rằng chuyện này không thể xảy ra, đúng không. Triệu Đạt hỏi ngược lại một câu.
Trong lòng Đơn Phi rùng mình, khổ sở nói: - Nó đã ở trước mặt ta, nếu ta còn nói không có khả năng, vậy ta.
- Vậy ngươi sẽ không phải cháu ngoại Vu Tiềm. Triệu Đạt ngắt ngang nói.
Đơn Phi tươi cười che giấu bất an trong lòng, hỏi ngược lại: - Chuyện này có liên quan gì tới thân phận của ta.
Ánh mắt Triệu Đạt sắc bén, nói từng chữ: - Trong truyền thuyết, Vu Tiềm nổi tiếng Kinh Sở nhất là do tài thông linh, gặp rất nhiều chuyện không thể tin nổi, nếu ngươi là cháu ngoại Vu Tiềm, chẳng lẽ đối với chuyện này ngươi không có cái nhìn gì.
Cái này còn phải hỏi, nhất định là biến dị gien.
Ánh mắt đầu tiên khi Đơn Phi nhìn thấy ong đầu hổ này, trong đầu hắn đã có suy nghĩ này.
Kỹ thuật gien là khoa học đại mới phát triển, nhưng không có nghĩa là ở cổ đại không có biến dị gien, rất nhiều chuyện vốn chỉ là tồn tại ngẫu nhiên, ngẫu nhiên có một cơ hội kế thừa thì sẽ trở thành tất nhiên, rất nhiều ngẫu nhiên sẽ tiêu vong giữa chừng.
Bởi vậy tuyệt đối không thể nào coi tất nhiên là khởi điểm.
Nói thí dụ đối với kỹ thuật cất rượu, rất nhiều người cho rằng xuất hiện khoảng thời nhà Nguyên, trên thực tế nhiều nhà khảo cổ đã chứng minh cổ nhân đã sớm phát minh ra cất rượu, mà ngôi mộ lớn thời Hán mà hắn khai quật khi đó đã phát hiện ra một thiết bị dùng cất rượu, các nhà khảo cổ lại công bố, phát hiện này có thể làm lịch sử cất rượu có sớm hơn gần ngàn năm.
Đơn Phi cảm thấy những việc như vậy đều tùy theo bọn họ thích thì được rồi, hắn sẽ không làm theo, từ xưa tới nay hắn luôn là người có chủ kiến. Đối với rất nhiều chứng cứ khảo cổ học đều giữ thái độ hoài nghi, nhất là sau khi nhìn thấy ngọc quan Nữ Tu.
Bốn nền văn minh cổ đại lớn có nhiểu thần tích không thể tin nổi, căn bản khoa học không thể lý giải, ngọc quan Nữ Tu là thần tích trong thần tích.
Hiện tại lý luận tiến hóa của Darwin nhìn càng giống định luật cơ học của Newton, đối với việc nhân loại tự nhận thức sâu hơn về mình có cống hiến nhưng cũng có chướng ngại.
Lịch sử trái đất lâu như thế, nhưng chỉ giống như muối bỏ biển trong cả hệ ngân hà, chuyện mà khoa học nhân loại thật sự không thể lý giải còn rất nhiều.
Đơn Phi là nhà khảo cổ học, nhưng khả năng tiếp nhận sự vật mới mẻ còn tiến bộ hơn nhiều nhà khoa học, nhưng ở thời kỳ Tam Quốc bỗng dưng nhìn thấy biến dị gien vẫn không kìm nổi kinh hãi.
Nhưng hắn càng kinh hãi ý đồ đến đây của Triệu Đạt
Đối với chuyện này Triệu Đạt cực kỳ thận trọng, ông ta sẽ không cho rằng chuyện này có liên quan đến ta đó chứ, nhưng nếu chuyện này không liên quan đến ta.
Đơn Phi thầm giật mình, rốt cục hắn nghĩ tới đáp án Triệu Đạt muốn, chuyện này có liên quan tới ai.
Sự tình có thể kinh động sự chú ý của Cục An Ninh Quốc Gia thống lĩnh Giáo Sự Triệu Đạt, như vậy chứng minh chuyện này phải có nguy hiểm tới an toàn quốc gia, quốc gia của Triệu Đạt, đương nhiên chính sự thống trị của Tào Tháo.
Chẳng lẽ đây không phải biến dị tự nhiên mà có người cố ý làm ra.
Lúc Đơn Phi kết luận như vậy, chính hắn cũng có cảm giác không thể tưởng tượng được, thấy Triệu Đạt chỉ đang quan sát hắn, trong lòng Đơn Phi vừa động.
Không đúng.
Chuyện này không đơn giản như vậy, Triệu Đạt đang hỏi cách nhìn của hắn, cũng bởi vì hắn là cháu ngoại Vu Tiềm gì đó.
Chuyện này thoạt nhìn chỉ là chuyện nhỏ, Đơn Phi hắn chỉ biết ong đầu hổ biến dị mà thôi; nhưng dáng vẻ Triệu Đạt vô cùng khẩn trương, nội tình khẳng định càng nhiều.
Cơ mật quốc gia không phải ai cũng có thể tham dự, bất kể Vu Tiềm thần thông cỡ nào, nhưng cháu ngoại của ông ta chỉ là tên gia nô, muốn tham dự việc này, vẫn chưa đủ tư cách.
Đơn Phi nghĩ đến đây, không đáp hỏi ngược lại: - Tào tam gia thấy như thế nào?
Triệu Đạt cười cười, trong mắt tán thưởng: - Tào Quan bảo ta tới hỏi ngươi, ông ta nói nhất định đáp án của ngươi sẽ làm người ta cảm thấy mới mẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...