Tiểu tử này là ai? Lão tử đào qua phần mộ tổ tiên của y sao?
Nói không chừng thật đúng là đào qua.
Đơn Phi biết người này nói chuyện có lời lối, mở miệng chính là phép khích tướng, hiển nhiên là muốn hắn nhảy vào.
Nhướng mày lên, Đơn Phi nói:
-Đúng vậy, ta có ăn một con chó, lại không biết có phải là danh khuyển Tào Tư Không ban tặng không.
-Đương nhiên rồi.
Hạ Hầu Hành thấy Đơn Phi thừa nhận, vui mừng nhướng mày.
Đơn Phi cười nói:
-Làm sao có thể được? Tào Tư Không năm đó ngựa đạp mầm xanh, cũng phải cắt râu thay đầu, có thể nói là yêu dân như con, làm sao lại đi nuôi ra loại chó dữ này? Con chó kia cắn người bên đường, ta bóp chết con chó kia có thể nói là bất đắc dĩ, Tào Tư Không nếu biết việc này, chẳng những sẽ truy cứu trách nhiệm của người thả chó, nói không chừng còn phải ban thưởng tại hạ vì dân trừ hại.
Tiểu tử ngươi lại ra chiêu này.
Hạ Hầu Hành hơi ngẩn, trong lúc nhất thời tức giận nói không ra lời, Tuân Uẩn mỉm cười nói:
-Đơn Phi, ngươi nói sai vài việc rồi.
Đơn Phi ngóng nhìn Tuân Uẩn, nghĩ lại nói:
-Không biết ta sai ở nơi nào?
-Thứ nhất, chó này cũng không phải là cắn người bên đường, mà là trung thành bảo vệ chủ.
Tuân Uẩn từng chữ nói:
-Chuyện thứ hai chính là, căn cứ theo lời khai của gia nô, lúc đó không phải chó cắn người, mà là người cắn chó.
Đơn Phi mày giương lên, một lòng lại trầm xuống, hắn đã biết Tuân Uẩn muốn nói gì.
Quả nhiên, Tuân Uẩn thản nhiên như không nói:
-Ngươi và Ô Thanh ở trên đường dài vừa đánh vừa mắng người của Hạ Hầu gia, có trung khuyển bảo vệ chủ, lại bị ngươi giết chết.
Ngừng lát, thấy khuôn mặt Đơn Phi lạnh lùng, Tuân Uẩn khẽ mỉm cười nói:
-Nơi này có vài nhân chứng, thành Hứa Đô không chấp nhận được ngươi ăn nói bừa bãi, lẫn lộn đen trắng đâu.
-Ngươi nói dối.
Liên Hoa thét to:
-Đơn đại ca không phải loại người như vậy!
Ô Thanh cũng đỏ mắt lên, nói cũng nói không nên lời, định xông lên phía trước nắm Tuân Uẩn quát hỏi, lại bị Đơn Phi kéo lại.
Thời gian trôi qua một lát, Đơn Phi lúc này mới nhìn phía Tuân Uẩn, chậm rãi nói:
-Còn không biết các hạ cao tính đại danh?
-Tuân Uẩn Tuân Trường Tiềm.
Tuân Uẩn thản nhiên nói.
Dân chúng vây xem dân chúng hơi ồ lên, đều bàn luận xôn xao.
—— Đây không phải là con trai của Thượng Thư Lệnh Tuân Úc Tuân đại nhân sao?
—— Nghe nói Tuân Du mưu sĩ dưới tay Tào Tư Không chính là tòng huynh của người này.
-Tuân Uẩn Tuân Trường Tiềm?
Đơn Phi chậm rãi đọc thêm lần nữa, khẽ mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn, nhìn Tuân Uẩn, hạ giọng nói:
-Tuân Uẩn, ngươi sẽ phải hối hận.
Tuân Uẩn ngẩn ra, thoáng nhìn Đơn Phi mặc dù đang cười, nhưng trong đôi mắt chẳng những không có chút ý cười, ngược lại có ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, bỗng dưng cảm giác trong lòng trầm xuống.
Tuân Uẩn đương nhiên đến đây có chuẩn bị, y sớm biết được Đơn Phi.
Đơn Phi liên kết Quách Gia thắng Tuân Kỳ một lần, chuyện này thoạt nhìn bất hiển sơn bất lộ thủy không động tĩnh gì cả, nhưng đó là nói ở trong dân chúng, trên thực tế trong vòng tròn quan trường thành Hứa Đô đã sớm có tin đồn.
Vòng quan trường và vòng dân chúng tin tức đương nhiên là hoàn toàn khác nhau.
Tuân Kỳ khiêu chiến Quách Gia nhìn như tùy ý, nhưng người sáng suốt ai sẽ cho rằng đây là một hành vi cá nhân đơn thuần? Tuân Kỳ thua ở trên tay Quách Gia, phần lớn người cũng chẳng có ngạc nhiên gì cả, không ngờ chính là trong đó lại có một tên Đơn Phi đã điều chỉnh được thế cục.
Tuân Uẩn tự nghĩ đối với Quách Gia không có cách nào khác, nhưng đối phó Đơn Phi lại là tay cầm nắm cáng, chớ đừng nói chi là khi y ở ngoài nhã gian nghe được Tào Phức nói một câu:
—— Tiểu tử Đơn Phi kia thích nhất muội tử của ta.
Lần này đến đây, Tuân Uẩn mượn chó gây sự, nhìn như lông gà vỏ tỏi, trên thực tế một mũi tên trúng hai chỗ, đánh Ô Thanh là được hả dạ, giúp Hạ Hầu Hành lấy được tín nhiệm của y, lại kéo Đơn Phi xuống nước như vậy hắn trước sau cũng khó khăn, dĩ nhiên là chẳng quan tâm đến kinh doanh của tửu lâu rồi.
Hạ Hầu Hành thắng, Hạ Hầu Uyên tự nhiên đối với Tuân Uẩn y có ánh nhìn khác hơn. Hạ Hầu Hành thua, Tuân Uẩn y cũng không có mất mát gì.
Về phần Tào Phức, Tuân Uẩn chưa từng coi trọng y, Tào Hồng già rồi, người có năng lực của Tào gia ngoại trừ Tào Ninh Nhi ra, chính là Tào Quan.
Mà Tào Quan hoàn toàn là một đối thủ lớn nhất của Tuân gia trong lúc này!
Sau khi thấy Đơn Phi đơn giản phun ra mấy cái chữ, Tuân Uẩn vốn định bật cười, chẳng biết tại sao trong lòng cũng phát lạnh. Người trẻ tuổi y nhìn thấy khá nhiều rồi, sau khi gặp được oan uổng bực này không phải nghiến răng nghiến lưỡi, hoặc là gân xanh đầy mặt, vung quyền đi lên cũngcó nhiều lắm, những thứ đó đều là chưa đủ, sự việc làm đến càng lớn càng tốt, trước tửu lâu có nhiều người như vậy, nếu truyền đi gia nô nhà này đánh Hạ Hầu công tử hoặc là y, thị phi đã không quan trọng, bất kể là ai cũng không thể cứu được tiểu tử này.
Nhưng Tuân Uẩn không nghĩ đến tên Đơn Phi này lại còn có thể cười được, nhưng lúc này y đương nhiên không được yếu khí thế, ra vẻ thản nhiên nhìn Đơn Phi, hạ giọng nói:
-Vậy sao, ta rất muốn nhìn xem một tên gia nô như ngươi làm sao khiến cho ta hối hận?
Đơn Phi biết được sự việc đã không phải đúng hay sai đơn giản như vậy nữa, tuy rằng rất muốn bóp chết Tuân Uẩn, nhưng vẫn duy trì mỉm cười như cũ nói:
-Mới vừa rồi các hạ có rất nhiều lời nói ra có vấn đề, nhưng có một câu lại nói rất có lý.
Tuân Uẩn lông mày nhíu lại, khinh thường đặt câu hỏi.
Đơn Phi chậm rãi nói:
-Thành Hứa Đô dưới chân Thiên tử, có Tư Không đại nhân ở đây, không chấp nhận được ta ăn nói bừa bãi, lẫn lộn đen trắng, như vậy giống nhau không chấp nhận được Tuân Uẩn ngươi nói dối đấy, có phải vậy không?
Tuân Uẩn ngẩn ra, không đợi nói thêm gì nữa, một người quát lên:
-Tuân Uẩn, Hạ Hầu Hành, các ngươi lại tới đây quấy rối, là xem Tào gia chúng ta dễ khi dễ lắm phải không vậy?
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Tào Ninh Nhi mặt giận dữ đi tới, lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Hành nói:
-Hạ Hầu Hành, bản lĩnh của ngươi lớn thật đấy, chuyện kinh doanh làm không bằng người ta, lại tới đây bới móc đúng không?
Hạ Hầu Hành có phần chột dạ, còn có thể kiên trì nói:
-Cái gì bới móc hả? Tôi tớ nhà ngươi Đơn Phi ỷ vào chỉ thị của ngươi, bên đường nổi điên, ẩu đả người của Hạ Hầu gia ta, lại giết danh khuyển do Tào Công ban tặng, tội... lớn vô cùng...
-Ngươi phóng thí.
Liên Hoa không kìm nổi mắng.
Tào Ninh Nhi trừng mắt nhìn Đơn Phi:
-Ngươi coi lại nha đầu kia đi.
Bỗng dưng trông thấy lửa giận trong mắt Liên Hoa, trong lòng Tào Ninh Nhi run lên.
Nàng mặc dù quyết định không hề ngăn cản Đơn Phi, cho hắn muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, nhưng đã nhiều ngày vẫn không có rời khỏi lân cận tửu lâu, trong nội tâm nàng tự nói với mình —— ta chỉ là quan tâm đến kinh doanh của tửu lâu, càng quan tâm đến đánh cuộc thắng hay thua, nhưng nàng thật sự đang quan tâm đến cái gì, chính nàng cũng nghĩ không hiểu.
Thấy kinh doanh của tửu lâu một ngày tốt hơn một ngày, âm thầm chèn ép khí thế của tửu lâu Hạ Hầu gia, trong lòng Tào Ninh Nhi không có vui mừng, ngược lại có cảm giá cđau lòng —— Đơn Phi làm như vậy, có phải là bởi vì biết phải rời khỏi nơi đây không?
Khi tửu lâu gặp chuyện không may, nàng đang ở lân cận, thấy Đơn Phi và Hạ Hầu Hành, Tuân Uẩn đối chất, không chút lựa chọn xông tới, vốn định dựa theo phương pháp trước kia bình ổn sự việc, giống như lúc trước đối mặt với Tào Phi vậy, giữa con nhà quan, không đến thời điểm bất đắc dĩ, cho dù thực chất ở bên trong khinh thường, nhưng ở ngoài mặt, tất cả mọi người sẽ duy trì hoà hợp êm thấm.
Nhưng sau khi nhìn thấy Liên Hoa, Tào Ninh Nhi bỗng dưng nhớ tới nàng từng nói qua một lời ——Cô cũng không hiểu rõ Đơn đại ca.
Hàm răng khẽ cắn, Tào Ninh Nhi như đinh đóng cột nói:
-Ngươi nói hươu nói vượn, ta hiểu rõ Đơn Phi, hắn cũng không phải loại người như ngươi nói vậy, nhất định là ngươi không phục bị hắn đánh bại, lúc này mới thả chó cắn hắn!
Đơn Phi ngẩn ra.
Mọi người đều bàn luận.
Tuân Uẩn ánh mắt lạnh xuống, một bên dịu dàng nói:
-Ninh Nhi, đã lâu không gặp.
-Vậy sao?
Tào Ninh Nhi liếc y một cái, lạnh như băng nói:
-Không ngờ vừa thấy mặt ngươi đã đến nhà ta gây chuyện.
-Rất nhiều chuyện cũng không phải như muội nghĩ vậy.
Tuân Uẩn thở dài, một bộ cưng chiều nói:
-Ninh Nhi, ta tuy rằng muốn giúp muội, nhưng Đơn Phi tên gia nô này...
-Hắn không phải gia nô!
Tào Ninh Nhi cũng không thèm liếc nhìn Đơn Phi một cái, lớn tiếng nói:
-Hắn đã chuộc lại khế ước bán thân rồi, bây giờ ta chính thức tuyên bố, lúc này hắn không phải là tôi tớ Tào phủ, mà là khách của Tào gia.
Tuân Uẩn thấy thế trong mắt chợt lạnh lùng lóe lên, liếc qua Đơn Phi nói:
-Bất kể là tôi tớ hay là khách, có nhân chứng nói hắn làm sai việc, hắn nhất định phải nhận tội.
Tào Ninh Nhi hơi chần chừ. Liên Hoa kêu lên:
-Các ngươi có nhân chứng, chúng ta cũng có. Ta lúc đầu...
-Liên Hoa!
Đơn Phi khẽ quát lên một tiếng, đã ngừng lại câu dưới của nàng, hắn đương nhiên biết nha đầu kia so với Ô Thanh linh hoạt nhiều hơn, sự việc gì cũng có thể làm được, nhưng Tuân Uẩn có chuẩn bị mà tới, Liên Hoa còn nhỏ nói chuyện sẽ không bằng, chỉ sợ nói mấy câu đã bị Tuân Uẩn này vạch trần, khi đó cục diện ngược lại bất lợi.
Người của Tuân gia, Đơn Phi đương nhiên sẽ không xem nhẹ được.
Tuân Uẩn thấy thế, cười ha hả nói:
-Đơn Phi, ngươi cũng là người thông minh, biết đứa nhỏ này mặc dù sẽ giúp ngươi, nhưng không làm thay đổi được sự thật chuyện ác mà ngươi đã làm đúng không?
-Các hạ sai lầm rồi.
Một người bất ngờ nói.
Tuân Uẩn vốn tưởng rằng Đơn Phi đang phản bác, đột nhiên phát hiện người nói chuyện là ở sau lưng của y, quay đầu trông đi, sắc mặt trầm xuống, từng chữ nói:
-Trương Liêu, ngươi nói cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...