Quay sang nhìn Như Tiên, Tuân Kỳ mỉm cười nói: - Tại hạ mới về đến Hứa Đô, vừa nghe thấy Hạ Hầu Hành mời khách, không mời mà tới, không nghĩ tới Như Tiên cô nương cũng ở đây, quả thật là một chuyện đáng mừng.
Như Tiên chỉ hé miệng cười khẽ, đáp: - Tuân công tử khách khí rồi. Hôm nay nàng cũng không mở miệng nhiều lắm, thế nhưng giữa mỗi nụ cười hay mỗi cái nhăn mày đều như một đoá tiên hoa phong tình vạn chủng, khiến người nhìn vào tâm động không ngừng, Tuân Kỳ cũng không thể tránh khỏi.
Đơn Phi thấy như thế cũng âm thầm kỳ quái, thầm nghĩ trong cái thời loạn thế này, thân phận phụ nữ chỉ như đoá phù dung mà thôi. Thời Tam Quốc không có nhiều danh nữ, ngay Đại Kiều và Nhị Kiều nếu không phải gả vào nhà tốt, cũng sẽ không nổi danh khắp thiên hạ như vậy. Chân Mật cũng vậy, nàng cũng nhờ gả vào nhà tốt mới nổi danh, thế nhưng sách sử có lưu danh hay không vẫn chưa thể biết được. Còn Điêu Thuyền thì lại được người đời xưng tụng là một trong tứ đại mỹ nhân, thiên cổ lưu danh, thế nhưng hình như cũng chỉ là nhân vật hư cấu. Thế mà vị Như Tiên cô nương này lại có thể ở dắt mũi đám con cháu nhà quan trong thành Hứa Đô này, có thể khiến cho bọn chúng chỉ tỏ ra ái mộ chứ không háo sắc, luôn luôn khách khí với nàng, thật sự cũng xem là một dị số. Đến tột cùng là vì lý do gì, trong này chỉ sợ còn có ẩn tình khác.
Lúc này Tuân Kỳ liền lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp, bên ngoài có màu trắng nhạt, thoạt nhìn là từ bạc tinh khiết làm thành. Y liền đưa chiếc hộp cho Như Tiên, nói: - Đây là một món đồ tại hạ ngẫu nhiên lấy được, cũng có chút thú vị, kính xin Như Tiên cô nương vui lòng nhận cho.
- Ngay cả Tuân công tử cũng phải nói thứ này thú vị, Như Tiên quả thật phải nhìn xem nó là thế nào mới được. Như Tiên cũng biết Tuân Kỳ là người có kiến thức phi phàm, thứ đồ tầm thường thật đúng là không hợp nhãn y.
Khẽ mở nắp hộp, đôi mắt đẹp của Như Tiên liền sáng ngời, thở nhẹ nói: - Đáng yêu quá.
Mọi người đều âm thầm lấy làm lạ, không biết vật này đáng yêu đến mức nào mà khiến Như Tiên phải kêu lên như thế. Tất cả mọi người đều bị nắp hộp che mắt, chỉ mơ hồ cảm thấy trong hộp có chút hào quang dịu dàng thấu ra.
Cánh tay ngọc của Như Tiên khẽ nhấc, thật cẩn thận lấy từ trong hộp ra một con thỏ con trắng nõn, đặt trên lòng bàn tay để mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Con thỏ con này tuy nhiên chỉ bé cỡ nắm tay, thế nhưng hai mắt đỏ bừng, thoạt nhìn giống như loài khỉ ngón cái mà Đơn Phi từng được trông thấy.
Đơn Phi thầm nghĩ nữ nhân đều ưa thích động vật nhỏ, tỷ như BMW, Land Rover vân vân, gã Tuân Kỳ này quả thật rất biết chiều gái. Nghĩ đến đây hắn lại cảm thấy có chút không đúng, mỹ nhân tay ngọc nõn nà, thỏ ngọc khiết bạch thắng tuyết, dưới ánh đèn chiếu rọi, càng tôn lên phong thái của mỹ nhân, thế nhưng con thỏ con này vẫn không hề nhúc nhích.
Không phải sống, cũng không phải chết, mà là ngọc thật đấy.
Tay nghề của thợ điêu khắc quả thật rất giỏi, không ngờ có thể tạo hình cho thỏ ngọc sống động đến như vậy.
Đơn Phi vừa nhận ra điểm này, rốt cuộc cũng có đôi chút hứng thú.
Mọi người cũng lần lượt nhận ra con thỏ con trước mặt thật ra là do ngọc thạch điêu khắc mà thành, đều là tán thưởng không ngừng. Như Tiên hiển nhiên cũng cực kỳ yêu thích con thỏ ngọc này, liền lập tức hỏi: - Con thỏ ngọc này được tạo hình thực sự vô cùng đáng yêu, thế nhưng chỗ thú vị của nó là ở đâu?
Đơn Phi nghe thấy thế liền hơi giật mình.
Y vẫn cảm giác vị Như Tiên cô nương này rất có tâm cơ. Lúc này lại thấy nàng trong tình huống này vẫn không quên cân nhắc từng chữ trong lời nói của Tuân Kỳ, liền biết tâm tư của nàng tuyệt không phải nữ tử tầm thường có thể sánh được.
Nàng có phải đang cố ý diễn trò hay không?
Đơn Phi dù sao cũng là người từng trải qua đầu sóng ngọn gió, đương nhiên không muốn quấn vào loại chuyện như thế này, liền tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Thế nhưng nhìn thấy Quách Gia vẫn đang cầm lên chén rượu chậm rãi uống, lại cảm thấy có chút vấn đề.
Ngoại trừ Đơn Phi là hạ nhân không đáng chào hỏi, Tào Phức thì đang chịu uất ức, còn lại mọi người trên lầu đều được Tuân Kỳ chào hỏi qua, thế nhưng vì sao y lại giả bộ như không nhìn thấy Quách Gia?
Trên thực tế, nếu bàn về địa vị chốn quan trường, Quách Gia mới là người có chức vị cao nhất ở đây. Tuân Kỳ đương nhiên không phải là loại người thất lễ, như vậy y cố ý không chào hỏi Quách Gia là vì hai người có mâu thuẫn à?
Quả nhiên, lúc này Tuân Kỳ rốt cục cũng quay về phía Quách Gia chậm rãi nói: - Tuân Kỳ còn không biết Tế Tửu đại nhân cũng ở trên này.
Quách Gia lẩm bẩm đáp: - Ngươi cũng không phải là vạn sự thông, làm sao có thể cái gì cũng biết chứ.
Trong mắt Tuân Kỳ chợt lộ ra hàn quang, nói: - Xem ra Như Tiên cô nương cũng không biết chỗ thú vị của thỏ ngọc này là ở đâu, không biết Tế Tửu đại nhân có phát hiện huyền cơ trong đó hay không.
Như Tiên cũng phụ hoạ theo: - Đúng vậy nhà, Như Tiên thật sự không biết chỗ thú vị của thỏ ngọc này ở đâu, Tế Tửu đại nhân bác học đa tài, có thể giúp Như Tiên nhìn một chút không?
Nàng duyên dáng đứng lên, đem thỏ ngọc giơ lên trước mặt Quách Gia. Quách Gia chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền lắc lắc đầu nói: - Ta nhìn không ra.
Như Tiên nghe thấy thế hình như có đôi chút thất vọng.
Hạ Hầu Mậu đứng một bên liền kêu lên: - Như Tiên cô nương, hay nàng để chúng ta xem thử xem sao.
Nói xong liền đứng lên tiếp lấy thỏ ngọc từ tay Như Tiên, truyền cho mọi người cùng xem. Đám người Tào Phi, Hạ Hầu Hành đều thưởng thức được một lúc lâu, chỉ thấy toàn thân thỏ ngọc trắng nõn, riêng hai con mắt lại được làm thành màu đỏ, do hai viên hồng ngọc khảm thành.
Sự quý trọng của thỏ ngọc không cần nói cũng biết, bề ngoài quả thật rất đáng yêu, thế nhưng nói đến chỗ thú vị, mọi người cũng nhìn không ra.Chuyền một vòng xong, thỏ ngọc rốt cuộc quay trở về tay Như Tiên, nàng liền gắt giọng kêu lên: - Tuân công tử, công tử mau mau vạch trần câu đố đi thôi, nếu không đêm nay Như Tiên chắc chắn sẽ ngủ không ngon đâu.
Tuân Kỳ chỉ khẽ mỉm cười, vẫn nhìn chằm chằm vào Quách Gia nói:
- Mới vừa rồi ta nghe thấy Tế Tửu đại nhân cũng có hứng thú chơi đánh cược. Tại hạ hiện tại cũng có hứng thú bày ra một cuộc đánh cược, chỉ cần Tế Tửu đại nhân nhìn ra chỗ thú vị của con thỏ ngọc này, tại hạ liền thua cho Tế Tửu đại nhân một trăm kim, thế nào?
Mọi người nghe thấy thế đều xôn xao.
Đơn Phi cảm thấy Tuân Kỳ đang cố ý khiêu khích Quách Gia. Trong lòng liền lấy làm lạ, hơi hơi nghĩ lại, liền cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
Bên người Tào Tháo có vô số mưu sĩ, thế nhưng chân chính có danh tiếng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vừa vặn có năm người là: Giả Hủ, Trình Dục, Tuân thị song kiệt Tuân Úc, Tuân Du, và cuối cùng là Quách Gia.
Giả Hủ tính toán không một chỗ sai sót, Trình Dục trung thành và tận tâm, thế nhưng hai người này đều đã già nua, lúc này được Tào Tháo nể trọng nhất phải kể đến ba người Tuân thị song kiệt và Quách Gia.
Người ta vẫn nói anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng. Hạ Hầu Hành và Tào Phức cũng xem như là huynh đệ đồng tộc, vẫn luôn tranh đấu gay gắt không ngừng. Tuân thị và Quách Gia đều là mưu sĩ xuất lực cho Tào Tháo, nhưng nếu ngươi nói ba người bọn họ đều là đồng lòng như một, đánh chết Đơn Phi cũng không tin.
Nhưng Quách Gia thân là kỳ tài của Tào Tháo, có vẻ được ông ta tín nhiệm nhiều hơn, Tuân thị tự nhiên không cam lòng như thế. Điều này liền giải thích tại sao Tuân Kỳ vừa tới liền khiêu chiến với Quách Gia. Việc làm của Tuân Kỳ chính là đại biểu cho thái độ của Tuân gia.
Liếc mắt nhìn Tào Phi, Đơn Phi thấy y chỉ mỉm cười bàng quan, thầm nghĩ tiểu tử này tuy tuổi còn trẻ, kỳ thật cũng có đôi chút khôn ngoan.
Mọi người đều là nhìn vào Quách Gia không nói, chỉ thấy y chậm rãi uống hết chén rượu, thản nhiên nói: - Chỗ thú vị của con thỏ ngọc này, ta nhìn không ra.
Như Tiên nghe thấy thế liền bĩu môi, Tuân Kỳ cũng chỉ đành cười ha hả, không dám nói thêm gì nữa, thế nhưng lúc này lại nghe Quách Gia nói tiếp: - Tuy nhiên nếu ngươi thật tâm muốn đánh cược, ta quả thật cũng có thể đánh cược với ngươi một chút.
Trong lòng Tuân Kỳ rung lên, hào quang trong mắt chợt loé, bất quá vẫn có chút hiếu kỳ hỏi: - Tế Tửu đại nhân định đánh cược như thế nào?
- Ta cược là trên lầu này có người biết rõ chỗ thú vị của con thỏ ngọc này. Quách Gia chậm rãi đáp.
Như Tiên duyên dáng cười nói: - Tuân công tử tự nhiên là biết rồi.
Mọi người liền cười lên ha hả, Tuân Kỳ cũng hơi hơi rùng mình, vừa rồi y đang định tiếp chiến, không nghĩ tới suýt chút nữa liền dính phải bẫy của Quách Gia, cảm kích liếc nhìn Như Tiên một chút, Tuân Kỳ liền cười nói: - Tế Tửu đại nhân ngoại trừ cái trò dùng ngôn ngữ bẫy người này, không biết còn có bản lĩnh nào khác hay không?
Tuân Kỳ nói câu này đã là rất không khách khí rồi, thế nhưng Quách Gia vẫn như cũ bình tĩnh phi thường, chậm rãi nói: - Ngoại trừ Tuân công tử, còn có một người nữa cũng biết.
Mọi người nghe thấy thế đều ngẩn ra, Tuân Kỳ liền hít vào một hơi hỏi: - Tế Tửu đại nhân cũng biết?
- Ta đã nói, ta không biết.
Nói xong Quách Gia chỉ tay vào một người nói: - Ta cược là hắn nhất định biết.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của Quách Gia, vừa thấy người y chỉ chính là Đơn Phi, đều là kinh ngạc không thôi, thầm nghĩ vừa nãy Quách Gia còn đặt tiền vào bên Đơn Phi, lúc này lại tiếp tục chọn hắn. Vì cái gì mà Quách Gia lại yêu thích tiểu tử này đến thế nhỉ?
Như Tiên hơi chớp động làn thu ba, liếc mắt về phía Đơn Phi, trong đôi mắt đẹp liền lộ ra mấy phần ngạc nhiên.
Tuân Kỳ cho đến lúc này mới chính thức đưa mắt về phía Đơn Phi, chỉ thấy hắn mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, thân hình hơi chút gầy gò, mặc trên người bộ quần áo của gia nô, không kìm được liền cười nói: - Tế Tửu đại nhân đang trêu đùa tại hạ sao?
Quách Gia đặt chén rượu xuống, trong mắt hiếm thấy hiện lên một chút mỉa mai, nhìn thẳng vào Tuân Kỳ nói: - Ta không phải đang trêu đùa ngươi, nếu như ngươi đã thích, một trăm kim, ta và ngươi cùng đánh cược.
----------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...