Ngắn ngủi vài ngày, về chuyện phu nhân quốc cữu gặp nguy hiểm lúc sinh nở, Minh Lan nghe tận bốn, năm phiên bản bất đồng. Hoặc nói vì dì Trâu muốn được phù chính nên hãm hại vợ cả, hoặc nói quốc cữu lạnh nhạt vợ cả khiến Trương thị ưu sầu thành bệnh, còn cả cách nói nô bộc trung thành của Trâu phu nhân trước kia sợ con của Trương thị đe dọa đến địa vị cậu chủ nhỏ, bèn âm thầm ra tay… Chuyện cứ râm ran, Minh Lan nghe mà xanh cả mặt.
Có điều nhìn chung thì, dư luận thiên về hướng nhà họ Trương.
Bây giờ chính là lúc nhận ra tác dụng của danh vọng gia tộc, nửa kinh thành đều là quan hệ hữu hảo thông gia với họ Trương.
Một đằng là gia tộc công thần thuở khai quốc sừng sững bao đời, công trạng hiển hách, lại có hiền danh (hàng năm bố thí cháo), một đằng là nhà giàu mới nổi dựa vào hậu cung phất lên, từ lúc vào kinh đến nay chẳng thấy chuyện tốt đẹp gì (Trương thị đóng cửa, cô Trâu nhỏ không đủ tư cách), chuyện xấu lại vô khối (họ Trâu cống hiến). Minh Lan tự vấn lương tâm, bỗng dưng nghe thấy tranh chấp giữa hai nhà này, người bình thường sẽ nghĩ thế nào?
Cố Đình Diệp bảo Minh Lan, lần này hoàng đế khá lạnh nhạt với hoàng hậu, còn lấy cớ mải chơi quên học trách móc Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.
Minh Lan giật mình: “Chẳng phải Anh quốc công đã lành bệnh lên triều rồi còn gì? Hoàng đế vẫn không chịu tha thứ, chả nhẽ họ Trương…”
Tuy rằng hoàng đế đã lấy thêm vài vị phi tần, nhưng niệm tình vợ chồng hoạn nạn, thường hay đến cung điện của hoàng hậu, tình cảm đế hậu xưa giờ tốt đẹp. Hiện tại phạt cũng đã phạt rồi, giáng cũng đã giáng rồi, cô Trâu nhỏ đang bị giam giữ, quan hệ của Trương thị và Thẩm quốc cữu cũng dịu bớt, tại sao còn…
Cố Đình Diệp nói: “Không phải. Về việc này, lão công gia không hề truy vấn nửa câu, ngược lại còn khuyên nhủ hoàng đế chớ có lo lắng.”
Anh quốc công khỏe lại bèn lên triều, hoàng đế thấy ông lão lưng gù, già hơn mười tuổi, trong lòng dấy nỗi áy náy, định bụng an ủi đôi câu. Nào ngờ Anh quốc công thẳng thắn: “Bệ hạ là bậc đứng đầu thiên hạ, muốn họ Trương đổ máu sa trường, lấy mạng giết định, con cháu sao dám nhăn mày nhíu mặt?! Bất cứ lúc nào, bệ hạ chỉ cần chỉ hướng, mũi kiếm của lão thần sẽ theo ngay, vốn dĩ đó là bổn phận của bề tôi. Huống chi chỉ là việc hôn nhân tầm thường, bệ hạ chớ phiền lòng chỉ vì nước mắt đàn bà.”
Những lời này hiên ngang khí phách, hoàng đế vô cùng cảm động, liên tục thốt: “Ái khanh là rường cột nước nhà, là may mắn của quả nhân.”
Cảm động xong rồi, về cung, hoàng đế mới chậm rãi cảm nhận lại.
Đồng dạng ban hôn, họ Trương tuy không thích, nhưng vẫn thực hiện nghĩa vụ tử tế, tiểu thư con vợ cả phủ Anh quốc công bị vợ bé cưỡi lên đầu lên cổ, nhưng họ Trương không hề oán giận tí nào, cố gắng nhẫn nại, tại sao? Rõ ràng là vì trung thành!
Còn họ Thẩm hoàn toàn trái ngược.
Kết thông gia với họ Trương là ý tứ của hoàng đế, đền đáp nhà họ Trâu là ý tứ của họ Thẩm, hiện giờ chị em họ suốt ngày thiên vị nâng đỡ cô Trâu nhỏ, thờ ơ Trương thị, rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ bất mãn ý vua, không dám ngang nhiên kháng cự, bèn lén trả thù?!
“…Lão quốc công, giỏi quá…” Hồi lâu, Minh Lan lúng túng thốt.
Cố Đình Diệp lên tiếng: “Gừng càng già càng cay.” Trông Anh quốc công trung hậu, hòa nhã rộng rãi, lại có thể bật ra những lời sắc sảo đến thế, nâng chuyện nhà con cái lên thành vấn đề trung thành. Cứ vậy thật không ổn.
Lạnh nhạt hoàng hậu, trách móc hoàng tử, dường như là tín hiệu, đám ngự sử nghe tin tức khắc hành động, dâng tấu vạch tội Thẩm Tòng Hưng “không tu dưỡng đạo đức, việc nhà không phù hợp, làm trái phép tắc trưởng thứ, làm hại kỷ cương lễ nghĩa”, có kẻ ngôn quan lanh lợi còn bỏ qua cả Thẩm Tòng Hưng, trực tiếp bắt được tội trạng của thông gia phủ quốc cữu, dâng mười mấy tấu chương vạch trần đủ loại tội lỗi của họ Trâu “chiếm đoạt tài sản dân, gây tai vạ trăm họ”…
Không khí trên phủ Uy Bắc hầu u ám mờ mịt.
Cố Đình Diệp chau mày, hắn và mấy vị Thẩm, Đoạn, Chung, Cảnh, Lưu đều là thần tử xưa cũ của hoàng đế, vinh nhục lợi hại gắn kết chặt chẽ, lần này đám quan lại dâng sớ hừng hực khí thế, kiểu gì cũng có vấn đề…
Trong lúc kinh thành đang rộn ràng đề tài hai nhà Thẩm Trương, cậu Vương và Hải thị trước sau về kinh, trên tay Hải thị ôm cậu nhóc bụ bẫm, chính là Thuần nhi được sinh ra ở nơi Trường Bách làm quan.
“Sao anh cả vẫn chưa về?” Minh Lan ngó nghiêng dáo dác, không nhìn thấy Trường Bách.
Hải thị cười tít mắt: “Kênh đào trong huyện sắp đắp xong, anh cả em không yên tâm, phải nhìn tận mắt lấp xong đất mới được. Bèn bảo chị và cháu về trước.”
“Cẩn tắc vô áy náy, tốt, tốt, Bách nhi như vậy rất tốt.” Thịnh Hoành thầm đắc ý, song ngoài mặt không chịu hé lộ mảy may.
“Lần này anh vợ đạt được thành tích lớn lắm, chẳng những giúp trăm họ an cư, còn chỉnh đốn hơn mười dặm kênh đào, tôi nghe nói bộ Lại đã đánh giá thành tích ‘ưu"”. Cố Đình Diệp nói.
Minh Lan vui vẻ: “Anh cả giỏi ghê, vậy… liệu có ô vạn dân hay không?”
*Ô vạn dân: Là hình thức dân chúng địa phương biếu tặng ô đính kèm lụa ghi tên lúc quan chủ quản rời đi nơi khác, biểu hiện ý giữ lại, chứng tỏ là quan tốt, quan thanh liêm.
“Chao ôi, đó chỉ là danh hão, không cần quan tâm.” Thịnh Hoành lắc đầu cười: “Làm quan, quan trọng nhất là tạo phúc cho trăm họ, trên đỡ đần giúp vua, dưới giải vây cho dân, không uổng công đọc sách thánh hiền.”
Minh Lan nhìn cha, im lặng, đã lâu chưa được nghe những lời đường hoàng chính nghĩa như thế.
Trong đầu nàng tự động phiên dịch ra ý tưởng thật: ô vạn dân là hư danh, không cần quan tâm – câu này thật lòng, tiếp đến mới là – làm quan, quan trọng nhất là thành tích ưu tú, trên có thể thăng quan tiến tước, dưới có thể phát tài tăng gia sản, mới không uổng công mười năm học hành gian khổ vật vã.
Lần này Vương thị phấn khởi nhất, vừa vui quá mà khóc bởi được gặp lại anh trai sau bao năm, vừa hết sức hào hứng được ôm cháu trai nhỏ, đáng tiếc mới chỉ mấy ngày đã bị lấn lướt.
Mùng bốn tháng sáu, Liễu thị sinh hạ bé gái, do con đầu lòng không phải con trai, chị ta không vui mừng lắm, đâu ngờ Trường Phong lại vô cùng sung sướng, ôm con gái mới sinh khen không ngớt miệng, thấy ai đều khoe khoang một lần, khiến mẹ vợ Liễu phu nhân cảm động vô ngần.
Liễu đại nhân vỗ vai Trường Phong, hiền từ nói: “Rể hiền à, chăm chỉ đọc sách, xuân năm sau giành công danh về cho vợ con nhé.”
Đứa bé dần dần nảy nở, mọi người kinh ngạc phát hiện ngoại hình con bé cực kỳ giống Hoa Lan, mày rậm mắt to, sáng sủa hoạt bát, ngay cả tính khí cũng giống Hoa Lan khi còn nhỏ, không khóc không gào, lại thấy ai cũng cười, so với con ruột Trang nhi còn giống hơn ba phần.
Lễ tắm ba ngày, Hoa Lan thích thú ôm đứa bé, phai nhạt bớt mối hận cũ với dì Lâm, còn tặng Liễu thị hai phần lễ hậu. Vương thị khó chịu, lạnh nhạt vài câu “bé tí thế biết gì mà khoa trương”.
Thịnh lão phu nhân thấy Vương thị lại hẹp hòi, bèn lén nói riêng: “Cô nhớ lại lúc Hoa Lan mới sinh ra xem, cha nó lúc ấy cũng thế còn gì. Hồi tưởng lại, chỉ e lúc đó yêu chiều không tả nổi ấy chứ.”
Vương thị trầm mặc. Khi đó Thịnh Hoành thương yêu Hoa Lan đến độ nào chứ, vì không nỡ rời con gái đang tuổi bập bẹ tập nói, còn dám ôm nó đến nha môn, nhớ lại khoảng thời gian nồng thắm lúc mới lấy nhau, bà ta không khỏi thất vọng – nếu không có dì Lâm, thật tốt biết bao.
Thấy Trường Phong dần hòa thuận với Hoa Lan, trái lại thân là cô ruột Mặc Lan lại chịu lạnh nhạt, chị ta càng tức Liễu thị tính toán lợi hại, xúi giục bợ đỡ, làm cho anh em họ bất hòa, tức khắc lại cãi nhau một trận với Trường Phong rồi tức giận bỏ đi, không thèm nhìn thêm một lần.
Việc nước việc nhà, dường như đều như vậy, bên giảm bên tăng. Đến lúc Minh Lan sờ được cái răng sữa thứ năm của nhóc con, chuyện “vạch tội họ Thẩm” đã hạ màn.
Bữa này họ Trâu siêu xui xẻo, bị điều tra ra giết hại hai mạng người, xâm chiếm vô khối đất đai tài sản của dân chúng, nhóm ngự sử luôn miệng đòi giết người đền mạng, Thẩm quốc cữu vốn muốn biện giải, nhưng nghe nói phủ Tông Nhân giữ lại tấu chương lập thế tử, bèn do dự.
Thẩm hoàng hậu thoạt đầu còn sang chỗ Thánh An thái hậu khóc lóc nỉ non, nhưng nghe phong thanh hoàng đế có ý định dừng chiếu chỉ trung cung*, chị ta mới đột nhiên vỡ lẽ, hiện giờ chồng mình đã là ngôi cửu ngũ, không còn là vương gia ở đất phong.
*Chiếu chỉ trung cung: Hơi giống chiếu thư của hoàng đế, cùng với ấn phượng và sắc lệnh phong hậu, đại biểu cho quyền lợi, quyền lực của hoàng hậu. Chiếu chỉ này có quyền lực lớn nhưng không thể sử dụng thường xuyên.
May mà Thẩm hoàng hậu vẫn có chút tài, vừa phát hiện tình thế nghiêm trọng, bèn lập tức hạ mình, bỏ mũ phượng, cởi áo phượng, mặc quần áo trắng quỳ xuống trước cửa cung Kiền Thanh thỉnh tội, chỉ nói “không quản giáo tốt người nhà mẹ đẻ, đều là tội lỗi của thần thiếp.”
Hoàng đế kỳ thực rất niệm tình cũ, dù sao gắn bó bao năm, nhìn thấy vợ cả khóc lóc khổ sở như vậy, nhớ lại ngày tháng gian nan khi xưa bèn mềm lòng, đêm đó ngủ lại cung Khôn Ninh. Anh quốc công tức khắc dâng sớ, tiến cử hai vị nho gia nổi tiếng đương thời làm thầy giáo cho Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, hoàng đế vui mừng chuẩn tấu, kèm thêm gia phong Anh quốc công làm thái tử Thái bảo, gia phong con trai Trương thị làm Khinh xa Đô úy hàm nhị đẳng.
*Khinh xa Đô úy là tước vị thường được trao cho công thần khác họ vua, không có chức vụ thực.
Chong chóng đo hướng gió lại xoay chuyển.
Kết quả thỏa hiệp cuối cùng là, anh cả họ Trâu lưu đày ba ngàn dặm tới Tây Nam, anh Hai họ Trâu bị đánh ba mươi gậy, số tiền chiếm phi pháp lấy nửa gia sản ra bồi thường, Thẩm quốc cữu bị thánh chỉ khiển trách, phạt lương một năm, đóng cửa hối lỗi ba tháng.
Trong lúc đó Minh Lan tới thăm cô Thẩm nhỏ hai lần, thấy chị ta lo sợ như chim sợ cành cong, bụng thì to, người lại gầy giơ xương, Trịnh đại phu nhân vô cùng bất an, chỉ e tương lai sinh nở gian nan.
Cứ như thế, đến khi con của Trương thị đầy tháng, hai nhà Trương Thẩm tỏ ý phải làm tiệc rượu hoành tráng, quét sạch đen đủi, chấn chỉnh khí thế, đồng thời biểu thị với bên ngoài – hai nhà đã hòa hảo như trước.
Mấy hôm trước tiệc rượu, Trương thị mời Minh Lan sang học hỏi vài việc vặt vãnh, kẻ chạy chân ngừng giây lát mới bồi thêm một câu “đã lâu không gặp, quốc cữu hết sức mong nhớ Cố hầu”, lại tặng thêm hai vò rượu hoa điêu.
Cố Đình Diệp cười khổ, quay lại bảo Minh lan: “Anh Thẩm chắc là đang buồn bực lắm đây. Anh ấy tuân chỉ đóng cửa hối lỗi, đám anh em thân thiết cũng ít khi tới chơi. Thôi được rồi, hôm nay tôi đi cùng em.”
Làm bà chủ phủ Uy Bắc hầu, Trương thị ru rú trong nhà quyết tâm tự mình chuẩn bị tiệc rượu, mượn cơ hội này thể hiện thái độ với người ngoài. Rượu, cơm, các việc rườm rà chiêu đãi khách khứa đã có bà mẹ Trương phu nhân chỉ dạy, Trương thị đại khái nắm được, chỉ có gia quyến của nhóm anh em thân thiết của Thẩm Tòng Hưng, chị ta lại không quen thuộc, bèn mời Minh Lan sang chỉ giáo.
Minh Lan kể lể rành mạch: Của cải họ Đoạn thế nào, Đoạn phu nhân xuất thân danh môn đất Thục, Đoạn tiểu tướng quân đang tìm vợ, Chung phu nhân và Cảnh phu nhân bất đồng ý kiến về vấn đề “hiền huệ”, nữ quyến của đại nhân Lưu Chính Kiệt tại sao lại trông già như thế, không phải Lưu lão phu nhân đâu, là Lưu phu nhân đấy, nhất định đừng nhầm, bởi vì chị ta là con dâu nuôi từ bé, cô dâu mười tám tuổi chồng ba tuổi…
Trương thị chăm chú, thỉnh thoảng xen lời đôi câu, kể lại chuyện cũ năm xưa chốn kinh thành, coi như có qua có lại. Trương thị xuất thân vọng tộc, quen khéo léo diễn đạt mấy việc gièm pha trong nhà kiểu nửa vời. Minh Lan là học trò của thầy Trang, am hiểu kể chuyện vụn vặt trở nên thú vị hấp dẫn, hai người kỳ phùng địch thủ, kể tới chỗ hay ho, không khỏi liếc nhau cười.
Đang hàn huyên, chợt có bà hầu bước vào, cung kính thưa: “Bẩm phu nhân, hầu gia muốn uống rượu với Cố đại nhân, bảo đem hai vò rượu Trúc Diệp Thanh mà Đông Doanh đưa tới ra.”
Trương thị cất giọng: “Hầu gia nói rượu ủ càng lâu càng thơm, chôn xuống dưới đất nhà kho, bà bảo Phàn ma ma sai người đào, xới cuốc cẩn thận đấy, kẻo vỡ mất.”
Bà hầu nhún người thi lễ, lại nói: “Hầu gia còn bảo muốn cho Cố đại nhân xem thanh bảo kiếm Long Tuyền mới có.”
Trương thị đáp: “Sáng hôm nào hầu gia cũng múa kiếm, chắc lại treo vào phòng cậu chủ rồi, tôi sẽ sai người mang sang.”
Bà hầu vâng lời ra ngoài.
Trương thị quay sang dặn dò vài câu, hai đứa hầu nâng một thanh bảo kiếm, nhanh chóng ra cửa. Trương thị quay lại, thấy Minh Lan lẳng lặng nhìn mình, mặt chị ta chợt bừng đỏ, lúng túng thêm thắt: “Rượu đó ngon lắm, màu xanh ngát, thơm nồng, còn một ít đấy, lát nữa tôi tặng cô thêm hai vò.”
Minh Lan hiền lành “ừ”, tiếp tục ngắm chị ta. Sắc mặt có vẻ tốt, mặt mũi hồng hào, dù hàng mày còn loáng thoáng vẻ buồn bã, nhưng cảm giác yếu ớt đơn côi khi xưa đã bị nét đoan trang dứt khoát thay thế hẳn.
Trương thị vờ cả giận: “Cô muốn nói gì thì nói đi, nhìn chằm chằm tôi làm chi!”
Minh Lan bảo: “Có gì đâu, chẳng qua cảm thấy thói quen này của quốc cữu gia hay thật. Trẻ con quen đao kiếm từ nhỏ, tương lai tất nhiên cũng là tiểu tướng quân, tốt, tốt lắm.”
Trương thị trợn mắt, Minh Lan đáp lại bằng ánh mắt chân thành, Trương thị xẹp xuống, gượng cười: “Có là Cửu Thiên Huyền Nữ, đến thế gian phàm trần này, chỉ e chẳng còn là tiên nữ được.”
Ngày thứ tư sau khi sinh con, ông chồng bước vào phòng, vợ chồng tựa hồ chết qua một hồi, kiệt sức mệt mỏi, đôi bên im lặng ngồi đối diện rất lâu, không để ý ma ma khuyên nhủ, Trương thị lao vào lòng chồng khóc nức nở – chẳng biết đang khóc cho bản thân không làm gì được, phải thỏa hiệp, hay đang khóc cho số mệnh phụ nữ khắp thiên hạ.
Minh Lan trầm ngâm hồi lâu: “Phải, trên đời này, làm gì có tiên nữ thật sự.”
…
Ra khỏi phòng Trương thị, Minh Lan yên lặng bước đi.
Thông qua vài câu đối đáp ngắn ngủi của Trương thị và bà hầu, nội dung tiết lộ lại vô cùng phong phú – hiện giờ đêm nào Thẩm Tòng Hưng cũng nghỉ ngơi ở trong phòng Trương thị, buổi sáng dậy múa kiếm, sau đó cầm kiếm sang nhìn con trai, vừa dỗ vừa đùa, tiện đà treo luôn kiếm trong phòng. Vợ chồng hòa thuận, cha con tình thâm, như thế, ai nấy đều vui.
So với điêu tàn héo rũ trong kiêu ngạo, còn không bằng buông xuống, dốc lòng sinh tồn giữa chốn đưa đẩy khéo léo.
Miệng mũi Minh Lan đắng nghét, chẳng hiểu bản thân đang buồn bực cái gì.
Bước tới cửa thùy hoa, chợt nghe thấy tiếng tranh cãi mắng mỏ, âm thanh còn hơi quen tai. Bà hầu dẫn đường cho Minh Lan hơi khó xử, cười thưa: “Đằng trước không hay, chúng ta chuyển sang hướng này vậy.”
Minh Lan gật đầu, nàng cũng không muốn nhiều chuyện.
Vừa dời gót, bỗng một nhóm người lao đến, dẫn đầu là người phụ nữ trẻ tuổi quần áo xộc xệch, tựa hồ đang muốn xông ra ngoài, đằng sau một đống đứa ở bà hầu ra sức ngăn cản.
“…Đứa nào dám ngăn ta, ta liền chết ngay ở đây…!” Người phụ nữ trẻ cầm cây trâm đè lên họng, kêu la thảm thiết: “Ta phải thấy hầu gia, chúng bay không được ngăn ta!… Buông ra… Buông ta ra…”.
Minh Lan định thần nhìn kỹ, hóa ra là cô Trâu nhỏ.
Không thể trách thị lực của nàng kém nhé, trước kia cô Trâu nhỏ luôn trang điểm diễm lệ, vốn không rõ mặt mộc thế nào, giờ đây chẳng những tóc tai rối bù, người ngợm nhếch nhác, miệng còn sưng lên, đôi má mềm mại hằn hai vết sẹo tím bầm to, giống vết sẹo cứng sau khi nặn vỡ mụn trứng cá. Nhưng mà Minh Lan biết, vết thương này là dấu vết sưng lên do bị đánh mạnh.
Bộ dạng vô cùng khó coi, coi như hủy hoại gần hết dung mạo.
“Cố… Phu nhân…?” Cô Trâu nhỏ rốt cuộc phân biệt ra là ai, tức khắc nhào tới, kêu gào ỏm tỏi: “Cố phu nhân, cô cứu anh trai nhà tôi với! Bọn họ muốn giết chết anh ấy đấy!”
Cánh tay Minh Lan bị siết đau đớn: “Chẳng qua là lưu đày và đánh phạt, có lấy mạng họ đâu?!”
“Tây Nam khí độc khắp nơi, rõ ràng nguy hiểm tính mạng mà…” Cô Trâu nhỏ toan tiếp lời, Minh Lan vội vàng xen ngang: “Dì Trâu nói năng cẩn thận, họ Cố và họ Trâu không thân chẳng quen, họ làm sao, đâu đến lượt họ Cố xen vào? Người ngoài nghe thấy, há chẳng phải cười nhạo họ Cố vượt quá chức phận, không hiểu lễ số!”
Cô Trâu nhỏ cũng phát hiện bản thân nói lung tung, bèn lôi tay Minh Lan cầu cứu: “…Hầu gia nhà tôi coi Cố hầu như anh em ruột… Mong Cố phu nhân đỡ lời giùm tôi với!”
Thúy Vi đi theo Minh Lan ra sức đẩy cô Trâu nhỏ ra, đám bà hầu cũng người thì lôi, kẻ thì kéo, nhưng cô Trâu nhỏ tóm chặt cánh tay Minh Lan như sắt, khiến nàng đau đớn.
Tay cô ta còn cầm cây trâm, vùng vẫy vô cùng nguy hiểm, xem chừng bản thân sắp gặp tai bay vạ gió, Minh Lan bèn vội kêu mọi người dừng lại, bảo cô Trâu nhỏ: “Dì Trâu, cô còn nhớ cái hôm tôi kể chuyện vợ bé và công chúa phò mã không?”
Cô Trâu hơi ngỡ ngàng, Minh Lan lại tiếp: “Tôi đã nhắc từ lâu rồi, nếu có vạn nhất, người xui xẻo tất nhiên là cô, tại sao cô không nghe lọt tai?!”
“Nhưng hôm đó…”
Minh Lan dứt khoát: “Đừng so hôm nọ hôm kia, nếu cô có lòng nhượng bộ, kết cục sẽ không như vậy.”
Cô Trâu nhỏ bình tĩnh lại, níu chặt lấy cánh tay Minh Lan như thấy ân nhân cứu mạng: “Ngày xưa chị có ý tốt, tốn sức nhắc nhở em, chị gái thật thương em. Bây giờ xin chị…”
“Cô sai rồi.” Minh Lan lại xen ngang: “Tôi không phải vì cô, tôi là vì nhà họ Thẩm. Ngài quốc cữu là trọng thần, vất vả việc nước. Nhưng hiện giờ chỉ vì cô, suốt ngày phiền nhiễu chuyện vặt trong nhà, vì họ Trâu, suốt ngày bị vạch tội.”
Cô Trâu nhỏ cứng họng.
Minh Lan nghiêm mặt, không hề nể nang: “Còn nữa, đừng gọi tôi là chị, cô là vợ bé họ Thẩm, không phải họ Cố. Nếu xui xẻo, bị người ta nghe thấy lại lời ong tiếng ve, tôi sợ lắm!”
Cô Trâu nhỏ giận dữ: “Cô…!”
Đúng lúc này, Minh Lan tính chuẩn cơ hội rút tay ra, cô Trâu nhỏ đang tức tối, lỏng tay cầm trâm, đám hầu đồng loạt xông lên, giành trâm, vặn tay, ôm chân, cuối cùng tóm chặt được.
Một bà hầu quản sự nói: “Dì Trâu, hầu gia bị cô liên lụy phải đóng cửa hối lỗi ba tháng, cô yên ổn chút cho tôi nhờ, suốt ngày náo loạn, ảnh hưởng đến cả chúng tôi!” Có mấy bà hầu thừa dịp hỗn loạn còn véo mạnh vài cái lên người chị ta.
“Tôi không về! Không về… Các người lại định giam tôi lại phỏng…” Cô Trâu thị vùng vẫy điên cuồng, ngửa cổ khóc the thé: “…Hầu gia, hầu gia… Ngài không phụ lòng chị gái tôi ư! Chị gái tôi chịu bao khổ sở vì ngài… Vì chị ấy ngài cũng không thể… Tôi phải nhìn thấy cậu cả, cô cả, cháu ơi, mau đến đây, đến xem dì của các cháu bị người ta chà đạp!”
Bên cạnh, Thúy Vi xót xa xoa tay giùm Minh Lan, các bà hầu liên tục nhận lỗi.
Minh Lan nhẹ nhàng xua tay, cảm thấy nực cười, quay đầu bảo: “Dì Trâu có biết hay không, vốn dĩ tấu chương lập thế tử đã sắp được duyệt rồi, nhưng ầm ĩ như thế này, phủ Tông Nhân lại trù trừ không quyết. Cô thật sự muốn gọi cậu chủ đến hả? Cô còn mặt mũi nào nhìn cậu ấy chứ.”
Cô Trâu nhỏ tức khắc câm nín.
Minh Lan thở than: “Nếu chị gái cô dưới đất có linh, biết anh trai em gái của mình gây hại cho con cái mình, cô bảo chị ấy sẽ trách các cô, hay là trách ngài quốc cữu?”
Cô Trâu nhỏ dần dần buông xuôi, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng, mềm oặt người ra, để mặc bà hầu lôi vào trong, thoáng thấy đường bị chặn cuối cùng thông thoáng, Minh Lan bèn bước tới, mới đi được vài bước, phía sau lại vẳng tới tiếng kêu sắc bén thê lương của cô Trâu nhỏ.
“…Chị ơi, chị còn sống thật tốt! Trên đời này toàn kẻ không lương tâm, người đi trà lạnh, còn có ai nhớ ơn của chị! Nếu không vì chăm sóc mẹ con hoàng hậu, chị làm sao lại bị sảy thai sắp sinh đến nơi, lại làm sao qua đời? Bây giờ hầu gia có vợ mới con mới, nào còn nhớ mồ chị lạnh lẽo, hắn đã quên chị rồi… Chị ơi, vì sao chị phải dốc ruột dốc gan cho họ Thẩm làm gì… Nếu chị còn sống, bây giờ vinh hoa phú quý mặc cho chị hưởng…”
Âm thanh dần tan biến, có lẽ người đã bị kéo đi xa.
Minh Lan ngừng bước, trong lòng bực bội không thở nổi.
Thúy Vi thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt, bèn khẽ khàng: “Phu nhân không khỏe ư?”
Một bà hầu bên cạnh mau mắn lanh lợi: “Có lẽ trời nóng quá, phu nhân bị cảm nắng rồi, hay là đến đình phía trước nghỉ một lát. Tôi mang cho phu nhân một bát băng nhé.”
Minh Lan cảm thấy ngực nặng nề muốn nôn, vẫy tay bảo: “Không cần, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Nhanh đến chỗ người gác cổng, Cố Thuận bước lên thưa: “Phu nhân, hầu gia vẫn đang uống rượu với ngài quốc cữu…”
Minh Lan mất kiên nhẫn: “Tôi về trước, các người chờ hầu gia đi.”
Cố Thuận thấy sắc mặt Minh Lan khó chịu, không dám hỏi nhiều, đành chạy mau đến chái phòng tiền viện. Cố Đình Diệp và Thẩm Tòng Hưng vẫn đang chén chú chén anh, hắn bèn tiến lên nhỏ giọng: “Hầu gia, phu nhân hình như bị cảm nắng, đã về trước rồi.”
Cố Đình Diệp gật đầu, Cố Thuận bèn lui xuống.
Thẩm Tòng Hưng nghe thấy lõm bõm, cười bảo: “Trông cậu kìa, làm gì còn giữ khí khái hiên ngang oai hùng của cậu hai Cố khi xưa! Bây giờ ai nấy đều khen, vợ chồng Cố hầu đi đâu cũng có nhau, bất luận thăm viếng ăn cỗ, cậu đều phải đưa vợ về nhà trước, tốt tốt tốt, tôi biết, gái ôn nhu là mộ anh hùng…”
Cố Đình Diệp mặt dày, thản nhiên nói: “Nếu chị Trâu còn sống, chỉ e anh Thẩm cũng thế.”
Thẩm Tòng Hưng lặng thinh hồi lâu, đột nhiên cất giọng bi thảm: “Tôi có lỗi với nàng, lúc nàng còn sống, chẳng được hưởng phúc với tôi, lại phải lo liệu đủ đằng, chịu nhiều đau khổ, hiện giờ… tôi lại… ngay cả người nhà nàng cũng không bảo vệ nổi!”
Cố Đình Diệp cầm lấy chiếc bình khắc hình đôi rồng vào biển, từ tốn rót rượu cho chính mình: “Chiều quá hoá hư, nếu anh thật sự muốn tốt cho nhà họ Trâu thì phải nghiêm khắc vào. Hiện thời giữ được tính mạng, nhưng rồi sẽ có lúc anh không che chở họ nổi.”
Thẩm Tòng Hưng ngơ ngẩn: “Đâu phải tôi chưa từng khuyên, nhưng bọn họ… hễ nhắc tới chị dâu cậu, tôi liền hết cách.”
“Anh Thẩm càng ngày càng hiền lành.” Cố Đình Diệp cầm chén rượu lên, cười chế giễu: “Không nghe lời khuyên thì phạt, phạt không xong thì trừng trị… Hiện tại mọi việc trong nhà họ Trâu, ngoài anh Thẩm ra, họ còn biết dựa vào ai?”
Sắc rượu trong suốt, giống như nước suối trong vắt trên núi cao, thong thả uống hết chén rượu, hương thơm thương thoảng, thấm vào ruột gan. Đặt chén xuống, hắn nhìn Thẩm Tòng Hưng, cảm thán: “Ban nãy anh Thẩm chê tôi mất khí khái cậu Hai cố khi xưa. Tôi lại muốn nói, từ lúc anh Thẩm được phong hầu, càng ngày càng bó tay bó chân, đâu còn vẻ uy phong của người lãnh đạo ngũ hổ đất Thục năm ấy!”
Nói rồi thả chén rượu xuống mặt gạch xanh cứng rắn, vang tiếng “leng keng”.
Thẩm Tòng Hưng trầm ngâm giây lát mới ngẩng đầu lên: “Từ khi vào kinh, tôi toàn đi nhầm bước sai, may có anh em giúp đỡ, hoàng thượng thông cảm, bằng không, chẳng biết mất mạng bao lần.”
Hắn nốc cạn chén rượu, cất giọng trầm mặc: “A Đàn qua đời, tôi không thể lấy em gái nàng làm vợ cả, đây là cái sai thứ nhất; đã thế còn không coi như em gái, giúp con bé tìm tấm chồng tốt, trái lại lấy làm vợ bé, đó là cái sai thứ hai. Chính vì thế, mỗi lần bắt gặp người nhà họ Trâu, tôi đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, hổ thẹn khôn nguôi, khó lòng ước thúc họ được!”
Dứt lời, hắn cũng vứt chén rượu xuống đất, mảnh gốm vỡ văng khắp nơi, chỉ còn bóng sáng hắt lên tấm gạch.
Cố Đình Diệp nhìn hắn, chủ động rót rượu vài hai cái bát không, đặng nói: “Anh Thẩm khỏi cần tự trách, theo tôi thấy, họ Trâu vốn có ý đồ này. Ỷ vào lẽ đó mà làm xằng bậy, giờ anh Thẩm đã suy nghĩ rõ ràng, chuyện cũng dễ thôi.”
Thẩm Tòng Hưng cầm bát rượu nhấp một ngụm, chau mày: “Chỉ e bây giờ hoàng thượng cũng giận tôi.”
“Chưa hẳn.” Cố Đình Diệp lấy đũa khuấy rượu: “Nếu chỉ là chuyện nhà của bề tôi, chưa chắc hoàng thượng đã có sức lực để tâm đến. Nhưng lần này, Trương lão quốc công bày ra chữ “trung”, còn anh thì, biết rằng hiện giờ đang cần đến họ Trương, lại còn để mặc mọi sự, không hề bận tâm tới ý vua, hỏi làm sao hoàng thượng không tức giận?”
Thẩm Tòng Hưng áy náy: “Tôi sơ sót quá, phụ lòng thánh thượng…”
Cố Đình Diệp lắc bát rượu: “Chúng ta ở kinh thành, đều là hạng trôi nổi không gia thế không căn cơ…”
Còn chưa dứt lời, Thẩm Tòng Hưng liền bật cười: “Cậu mà là người không căn cơ không gia thế ư, đường đường công tử phủ hầu…”
Cố Đình Diệp lắc đầu: “Có nhà chẳng bằng không có, có thân không bằng chẳng quen.”
Thẩm Tòng Hưng biết chuyện nhà họ Cố, thầm thở dài thông cảm, không nhiều lời nữa.
Cố Đình Diệp tiếp tục: “Sáu năm trước, cậu Đoạn đến kinh thành, từng đưa thiếp bái phỏng họ hàng xa phủ An quốc công, ai ngờ còn không bước nổi qua chỗ gác cổng. Song hiện giờ, phủ An quốc công có kẻ nào không thi nhau tranh giành nịnh bợ cậu ấy? Chúng ta một bước lên mây, phát huy sở trường, dựa vào cái gì, chẳng qua là lòng tin của hoàng thượng mà thôi.” Có lẽ chục năm sau, bọn họ cũng có thể gây dựng nên cơ nghiệp riêng của mình, nhưng hiện tại nền tảng quá nông.
Thẩm Tòng Hưng nặng nề gật đầu: “Cậu nói đúng. Lão thái sơn đồng ý kết thân với tôi, rõ ràng vì lý do này.”
“Không chỉ vì bây giờ. Còn cả… mai sau.”
Thẩm Cố liếc nhau, liền hiểu ý – hiện giờ xem ra, hoàng đế vẫn hài lòng Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử.
“Vậy… Sau này, tôi nên làm thế nào?” Thẩm Tòng Hưng rót rượu cho Cố Đình Diệp.
“Chẳng cần làm gì cả.”
Thẩm Tòng Hưng kinh ngạc: “Sao cơ?”
Cố Đình Diệp nhặt hai chiếc đũa lên: “Lần này anh xem như nguy hiểm, nhưng thực chất lại an toàn. Thứ nhất, hoàng thượng vẫn cần dùng đến anh, chẳng qua tiện đà cảnh cáo. Thứ hai, phủ Anh quốc công sẽ không để anh gặp chuyện, bằng không, chẳng những con gái họ chịu khổ, lỡ sau này đại hoàng tử…” Câu nói kế tiếp, trong lòng họ đều tỏ tường.
“Vì thế, hiện giờ anh Thẩm không cần làm gì hết, chỉ nên ở nhà tu thân dưỡng tính.” Cố Đình Diệp đặt một chiếc đũa xuống: “Hoàng thượng là người trọng tình nghĩa, dù sao anh cũng ở bên ngài qua mười mấy năm mưa gió, ngày rộng tháng dài, hoàng thượng sẽ niệm tình xưa, thương anh mềm lòng, bị họ Trâu liên lụy.”
Huống chi hoàng đế vẫn cần anh.
Thẩm Tòng Hưng gật đầu, nhỏ giọng: “Lần này hoàng hậu nương nương cũng bị tôi vạ lây.”
Cố Đình Diệp lại đặt một chiếc đũa xuống: “Phủ Anh quốc công lừng lẫy mấy chục năm, có danh vọng, có nền tảng, có quan hệ, duy thiếu tân đế tin trọng, sao lại dám bỏ rơi anh? Chỉ cần anh chấn chỉnh chuyện nhà, những việc khác họ Trương sẽ xử lý.”
Trên bàn đặt hai chiếc đũa song song nhau, Cố Đình Diệp đặt một cái bát lên trên: “Như thế, anh liền ổn định.”
Kỳ thực, nếu Thẩm Trương thân như người nhà, hoàng đế chưa chắc đã vui, nhưng nếu thật sự trở mặt, hoàng đế lại giận họ vô lễ. Thẩm Tòng Hưng lấy con gái họ Trương, thoạt đầu trông vẻ vang, kỳ thực là con dao hai lưỡi. Lúc trước chính mình lấy Minh Lan, hoàng thượng biết được chỉ là con thứ quan văn tầm trung, dù đáng tiếc, nhưng lại yên tâm.
Thẩm Tòng Hưng nhìn cái bát vững vàng, yên lặng hồi lâu, thốt: “Chấn chỉnh việc nhà?”
Cố Đình Diệp lẳng lặng: “Họ Trương thắng bởi thẳng thắn hữu lý, còn anh bị đuối lý. Quyết định thế nào, anh đã rõ chưa?”
Một bên là vợ cả có thánh chỉ tứ hôn, một bên chỉ là vợ bé lại nắm trong tay nửa phủ quốc cữu. Nếu Trương phu nhân có lòng ra mặt giúp con gái, có rất nhiều cơ hội, nhưng bà ấy lại nhẫn nhịn. Nhịn đến mức trong ngoài kinh thành, kể cả trong cung đều biết dì Trâu ngang ngược, Thẩm quốc cữu thiên vị mới làm ầm ĩ lên. Đây không phải quỷ kế, đây là dương mưu. Họ Trương muốn thông báo rõ ràng cho tất cả mọi người rằng, bọn họ cực kỳ phối hợp với hoàng đế, không hề qua loa cho xong chuyện.
Thẩm Tòng Hưng cầm bát rượu, ngón tay hơi run, cất giọng lẩy bẩy: “Lúc A Đàn mất, chỉ giương mắt nhìn tôi, chưa từng cầu xin gì, tôi biết, nàng lo cho bọn trẻ…”
Cố Đình Diệp nói: “Cậu cả thì thôi, dù sao cũng là đàn ông, nhưng mấy cô cháu gái, tương lai phải lấy chồng.”
Chỉ cần dì Trâu vẫn còn, Trương thị mãi mãi không thể làm mẹ cả, tương lai đến lúc mai mối, chỉ một câu con gái họ Thẩm được vợ bé nuôi dưỡng, những nhà tốt, môn đăng hộ đối sẽ rút lui ngay. Còn nhìn hành vi của dì Trâu, phẩm hạnh chẳng ra gì, sao dạy dỗ được đứa trẻ tốt.
Chi bằng bắt đầu từ giờ để Trương thị nuôi dạy, tương lai ra mặt lo liệu hôn sự cho con gái – người phụ nữ có thể giận dỗi chồng lâu đến vậy, bản chất chắc hẳn coi thường mánh khoé lén lút.
Thẩm Tòng Hưng đứng dậy, chắp tay đi lại trong phòng, chợt ngừng chân, nghiêm giọng: “Tôi muốn cho Trâu thị văn thư, giúp nàng tìm tấm chồng tử tế khác.”
Ăn miếng thì trả miếng, sau này ai dám nói hắn sủng thiếp diệt thê, có khi sẽ phỏng đoán rằng Trương thị ghen tị, Trương gia ỷ thế không bao dung người khác. Còn họ Trâu, dù sao nằm trong tay hắn, mai sau ước thúc cẩn thận là được.
Cố Đình Diệp nhấp rượu, vợ chồng nghi ngờ, đôi bên tính toán, Thẩm Trương coi như hợp cạ. “Nếu họ Trâu có con em tiến tới, anh lại dạy bọn họ đọc sách tập võ, cũng an ủi hồn thiêng chị dâu.”
Hạ quyết tâm, Thẩm Tòng Hưng tựa như mất hết sức lực, suy sụp ngồi xuống.
Cố Đình Diệp từ tốn bước tới, khẽ khàng: “Nghe tôi đi, Bát vương gia hiện giờ là hoàng thượng.”
Thẩm Tòng Hưng chán nản – hoàng thượng bây giờ đang tuổi tráng niên, hoàng tử liên tục ra đời, chuyện về sau, chẳng ai rõ được, bản thân đích thực phải cẩn thận.
“Còn chúng ta, cũng không phải chúng ta của trước kia.” Cố Đình Diệp thẳng người, thở dài khe khẽ: “Lão Cảnh sợ ngôn quan một phép, bây giờ mỗi lần mở miệng, hắn đều phải uốn lưỡi ba lần.”
Bát vương phi biến thành hoàng hậu, từ đây chồng không phải là chồng, mà là vua chúa. Thẩm Tòng Hưng biến thành quốc cữu, từ đây anh rể không phải anh rể, mà là chúa thượng. Từ biên cương đến kinh thành, từ vương phủ đến hoàng cung, anh em dân dã khi xưa, giờ đây tay nắm quyền cao, mỗi người đều phải sắm một vai mới.
Thẩm Tòng Hưng thất vọng hồi tưởng: “Cậu còn nhớ năm ấy không, mấy người chúng ta chạy tới núi Thanh Nhai uống rượu…”
“Lại còn là rượu tồi mười đồng một bình.”
“Ha ha, Chính Kiệt thì kiếm được rượu ngon gì chứ!” Thẩm Tòng Hưng bật cười.
“Say sưa cả đêm, hôm sau mới tỉnh dậy trên đỉnh núi, đầu ai cũng đau như búa bổ, lại chẳng chịu về nhà.” Cố Đình Diệp cười bảo: “Kể cả cậu Tiềm hay khoe khoang khoác lác còn không dám về gặp vợ. Cuối cùng vẫn phải giải quyết bằng oẳn tù tì.”
“Tôi xui xẻo, đành phải dẫn các cậu về nhà tôi. A Đàn thấy bộ dạng của chúng ta bèn nấu một nồi canh giải rượu to.”
Hồi tưởng tình hình hôm ấy, Cố Đình Diệp không nén nổi hít vào một hơi: “Chị dâu nhẫn tâm thế, sai bà hầu nhéo mũi từng người đổ vào miệng. Nói thật, chúng ta đều tỉnh vì bỏng.”
“Phải… phải…” Thẩm Tòng Hưng lẩm bẩm, nhớ lại tình cảm vợ chồng thân thiết khi xưa, đột nhiên nghẹn ngào: “A Đàn, tại sao nàng lại đi sớm như thế…” Nói rồi cúi đầu khóc rống.
Cố Đình Diệp phủ tay lên vai hắn, an ủi: “Anh nghĩ thoáng lên, sau này yên ổn sống với Trương thị, năm rộng tháng dài, rồi gia đình lại mỹ mãn thôi…”
“Không, sẽ không như vậy nữa.” Thẩm Tòng Hưng thê lương lắc đầu: “Tình cảm vợ chồng, liệu có phải thật lòng thật dạ hay không, không lừa nổi đâu. Trên đời này nhiều cặp vợ chồng tốt đẹp, đa phần lừa mình dối người mà thôi.”
Cố Đình Diệp đứng chôn chân, hồi lâu sau mới cất bước – lừa mình dối người ư?
Uống rượu lúc buồn say ngất ngưởng, một chốc sau, Thẩm Tòng Hưng liền say bí tỉ.
Cố Đình Diệp thong thả ruổi ngựa về phủ, bấy giờ trời đã tối sầm, gió lạnh sao thưa, không khí rét lạnh, làm bay mùi rượu đi nhiều. Hắn lặng yên về nhà, bỗng thấy trong phòng tối đen như mực. Hắn không gọi người, tự tay thắp nến.
“Tại sao không thắp đèn?”
Minh Lan tựa bên cửa sổ ngắm bầu không, từ tốn quay lại: “Hầu gia muốn ăn gì không.”
Cố Đình Diệp lắc đầu, chống tay ngồi xuống bàn, nhìn ánh nến nhảy nhót, một con thiêu thân run cánh, yếu đuối mà kiên định tới gần ngọn lửa.
“Em lại đây, chúng ta… trò chuyện một lát.”
Minh Lan đồng ý, dời bước đến bên bàn ngồi xuống: “Được, hầu gia nói trước đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...