Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Ngày hôm sau, Cố Đình Diệp bèn chuyển sang thư phòng ngủ. Minh Lan lặng lẽ giúp hắn thu xếp chiếu ngọc và chăn đệm, còn cẩn thận phối màu cùng bức màn sa mềm mại màu xanh da trời thêu hình con dế đậu trên hoa nghệ, đặt thêm hai lò hương bằng bạch ngọc mùi cỏ ngải, tác dụng đuổi muỗi.

Cố Đình Diệp đứng ở chái phòng của thư phòng, nhìn sang phòng chính bày biện chỉnh tề chu đáo, càng giận mà không có chỗ trút.

Nghiêm túc mà nói, đây không giống như vợ chồng cãi nhau kiểu thông thường, một bên thì tức giận, một bên lại hiền lành ngồi nghe, còn bị dọa khóc. Có điều kết quả cũng như trình tự thông thường thôi, cãi nhau, chiến tranh lạnh.

Vấn đề phiền toái nhất trên đời, chính là biết vấn đề là gì nhưng không có cách giải quyết.

Đối mặt với ông chồng mang vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống, giống như đòi nợ muốn ép nàng giao ra chân tâm, Minh Lan cực kỳ đau đầu.

Nếu Cố Đình Diệp là đàn ông bình thường, Minh Lan có thể khóc lóc một hồi, nhất định qua được cửa, ngặt nỗi người này kinh nghiệm phong phú, rất giỏi nhìn người, hai năm qua hiểu rõ tính tình Minh Lan tới tám, chín phần, lừa gạt không nổi.

Ví như giờ Minh Lan chạy tới biểu hiện vô cùng đau đớn ‘ôi, em biết lỗi rồi, chàng tha thứ cho em đi, em thật lòng yêu chàng mà’, đoán là người kia đến mi mắt cũng không thèm nhấc lên.

Minh Lan hiểu được ý Cố Đình Diệp nói đêm đó, nhưng ngay cả vợ chồng thắm thiết cũng không thể nói thật hết mọi điều, bằng không, ngay lúc đó nàng nên nói một câu ‘thật ra em xuyên không tới.’ Nàng chợt cảm giác thời gian gần đây sống quá thoải mái, không như trước kia cẩn thận quan sát, cứ như vậy mà lơ là tâm tình của chồng, đúng là không phải.

Nàng quyết tâm tự kiểm điểm.

Một người muốn đối phương tự nhận ra sai lầm của bản thân, đối xử với mình chân thành, cái nàythuộc về vấn đề tình cảm.

Một người cảm thấy tình cảm không thành vấn đề, do phương pháp lộ sơ suất, cần cải tiến chiến lược, cái này thuộc về vấn đề kỹ năng.

Người trước cảm thấy vợ không thành tâm, chỉ muốn đùa giỡn khôn vặt.

Người sau cảm thấy chồng quá phiền phức, sống an ổn qua ngày không được sao, chân tâm cái gì mà chân tâm, có thể ăn thay cơm được sao.

Cố Đình Diệp không tự trở về, Minh Lan lại không nghĩ ra cách, chỉ đành theo lệ để ý việc nhà, trông con, hai vợ chồng im lặng ngồi đối diện ăn cơm cho xong bữa, nếu sắc mặt người kia quá khó coi ảnh hưởng tới khẩu vị, Minh Lan ăn thêm một chút lúc sau.

Qua thời gian, Minh Lan lại không có tiền đồ cảm thấy sống như vậy cũng không quá tệ, nếu có thể sinh thêm mấy đứa nhỏ thì tốt rồi, đáng tiếc người kia không chịu về ngủ.

Thấy tình hình như vậy, Cố Đình Diệp càng tức giận, càng không chịu trở về phòng ngủ, nhưng hắn lại nhớ con, buổi tối thường ôm con đi ngủ ở thư phòng, giờ hắn dỗ con ngủ quen rồi, chẳng lấy gì làm khó.

Nếu hắn về muộn liền giữa đêm hôm khuya khoắt đánh thức Minh Lan đang ngủ mờ mịt, từ trong chăn lôi Đoàn nhi ra bọc kín lại rồi ôm đi, sau đó Minh Lan bị mất ngủ. Nếu sáng hôm sau hắn lâm triều, trước khi rời đi, trong lúc phòng đen như mực thì bế con trai về nhét lại ổ chăn của nàng, Minh Lan sẽ bị đánh thức thêm lần nữa, sau đó ôm Đoàn mập vẫn đang ngủ say sưa, trợn mắt tới khi trời sáng.

Đối với hoàn cảnh nửa đầu đêm ngủ với mẹ, nửa sau đêm ngủ với cha, nhắm mắt là cha mở mắt là mẹ, nhóc mập không có chút khó chịu nào, có khi nửa đêm tỉnh lại còn chơi đùa với Cố Đình Diệp một hồi, mệt liền ngủ thoải mái tới bình minh, vuốt mái đầu mềm mại vừa được cạo trọc của con trai, Minh Lan mệt mỏi thở dài.

Con có biết hay không, cha con gần đây giữa đêm đi trả thù đời.

Mấy ngày vợ cồng chiến tranh lạnh, trong phủ không phải là không có động tĩnh.

Chiến tranh lạnh ngày thứ ba, Thu Nương rục rịch bưng tổ yến muốn đi thư phòng ‘thăm’ Cố Đình Diệp, kết quả là không biết nói cái gì còn làm Cố Đình Diệp không thoải mái, bát tổ yến cũng bị ném ra ngoài cửa. Thu Nương trở về khóc một trận.

Chiến tranh lạnh ngày thứ năm, Thúy Vi lôi một bà hầu thường đi thôn trang đưa đồ cho Thải Hoàn cùng với con gái nuôi của mụ phạt nặng, đánh mỗi người hai mươi gậy rồi phạt đi thôn trang làm việc.

Chiến tranh lạnh ngày thứ tám, nhà mẹ đẻ Vương thị vào kinh.


Cậu Vương ở bên ngoài mấy năm, giờ mãn nhiệm kỳ, gần đây phải vào kinh báo cáo công tác, cả gia đình cùng trở về. Vương thị nhớ người nhà đã lâu, đã báo cho Minh Lan từ sớm, nói là thêm hai ngày chờ Vương lão phu nhân sắp xếp xong, cả gia đình cùng đi bái kiến trưởng bối. Minh Lan khó xử một hồi, chỉ đành lắp bắp nói chuyện với Cố Đình Diệp, sau đó nhìn hắn tha thiết chờ mong.

Cố Đình Diệp ra vẻ lạnh nhạt trên mặt nói: “Ngày mai tôi về sớm một chút, chúng ta cùng đi, Đoàn nhi còn nhỏ quá, không đi.”

“Đa tạ hầu gia.”

Minh Lan chỉ cờ hắn nói câu này, nàng vốn cũng không muốn ôm Đoàn nhi đi, nhưng cũng không muốn mình làm người xấu, hắn nói như vậy không thể tốt hơn, nghĩ vậy liền vui vẻ ôm cánh tay hắn, đầu cũng kề sát vào

Cố Đình Diệp nhìn nàng một lúc, nghiêng đầu, lòng thầm than, nàng giống như đứa bé, thành khẩn nhận sai, đàng hoàng chịu phạt, rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn, nhưng trong lòng nàng cũng không biết sai ở đâu, thậm chí không tình nguyện sửa sai.

Cánh tay trên vai hắn thơm hương mềm mại, mặt cười như hoa, lòng hắn yêu thích, không nhịn được vươn tay ôm eo nàng, rồi hắn còn không có tiền đồ mà nghĩ, như vậy cũng tốt, liền như vậy mà sống thôi, so đo cái gì.

Đến hôm sau, Minh Lan đi mời Thiệu thị, chị ta vẫn lắc đầu, áy náy mỉm cười: “Em cùng cậu Hai đi đi, chờ hai tiểu thư kia tan học về, ba chúng ta cùng ăn cơm.”

Có lẽ do quá quen với những tháng ngày sống biết điều dưới bóng bà Tần nhỏ, hoặc là hiểu rõ ân oán khi xưa của hai anh em Cố Đình Dục, Thiệu thị sống ở Trừng Viên vô cùng an phận, quả phụ trẻ lắm thị phi, xưa nay trừ nhà mẹ đẻ mình, chị ta giống như cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới. Hơn nữa ngày hôm Minh Lan sinh, chị ta cũng không cứu viện, sau này nhìn thấy vợ chồng Cố Đình Diệp càng chột dạ, càng khiêm tốn cẩn thận.

Minh Lan thở dài, nhẹ nhàng nói: “Vậy hai đứa nhỏ đành nhờ chị dâu.”

Kỳ thực nàng cũng không trách chị ta, cõi đời này có mấy người vô lo vô nghĩ, phần lớn là phải lo cho bản thân trước.

Cố Đình Diệp thay triều phục, Minh Lan giúp hắn chọn áo bào gấm Tứ Xuyên màu lam thêu hoa hải đường, Minh Lan cũng sửa soạn cẩn thận, hai vợ chồng cùng đi.

Nhà cổ họ Vương dù không lớn nhưng vị trí tốt hơn nhà họ Thịnh một chút, cách hoàng thành không quá nửa canh giờ xe ngựa, rất nhanh đã tới, lão hầu trông cửa ngóng đã lâu, vừa nhìn thấy ký hiệu trên xe ngựa sơn đen là biết Ninh Viễn hầu cháu rể bên nhà họ Thịnh tới rồi, nhanh chóng cung kính đón hai vợ chồng đi vào.

Vào bên trong phát hiện nhà họ Thịnh đã đến đủ, Thịnh lão phu nhân ngồi cạnh một bà lão tóc bạc, cha Thịnh Hoành cung kính đứng hầu một bên, vẻ mặt tươi cười, có mấy người đang ngồi hoặc đứng một vòng xung quanh.

Tiền lên dập đầu hành lễ xong, bà lão kia vội giơ tay gọi Minh Lan cùng Cố Đình Diệp đứng dậy, Thịnh lão phu nhân cười vui vẻ nói: “Nói ra, đây là lần đầu chị gặp con bé Sáu nhỉ.”

Vương thị đứng một bên không tự nhiên hơi di chuyển mũi chân, Vương lão phu nhân không để ý lắm, kéo Minh Lan đến bên mình nhìn kỹ: “Ừ, đúng là đứa nhỏ chỉnh tề. Em đúng là có phúc lớn.”

Nhà ngoại này kỳ thực Minh Lan chưa từng gặp, giờ lần đầu thấy, nghiêng mắt nhìn kỹ, phát hiện Vương lão phu nhân dù tuổi tác đã cao nhưng sống mũi thẳng tắp, mặt mày đoan trang, rất giống dì Khang, khi còn trẻ chắc cũng là mĩ nhân xinh đẹp, so ra mợ Vương đứng bên cạnh thua kém rất nhiều, thần thái nghiêm túc thận trọng.

Anh họ Vương, tên một chữ Hữu lại hơi giống Vương thị, mặt vuông chữ điền, miệng mũi đều rộng, trẻ trung đôn hậu, cũng không thiếu được người quen cũ của Minh Lan, gả làm con dâu nhà họ Vương, chị họ Khang Nguyên Nhi.

Giờ phút này chị ta dùng ánh mắt kiêu căng soi mói trang phục của Minh Lan, nhìn từ vòng tay song hoàn phỉ thúy bọc vàng trên cổ tay nàng, trâm phượng bạch ngọc nạm vàng cài trên đầu, trên trâm có bảy, tám mảnh ‘dương chi bạch ngọc’ ghép lại bằng vàng ròng, dù là giá trị hay tay nghề đều không đơn giản, phải đánh một khối bạch ngọc bóng mỏng như cánh ve, nghe nói là tay nghề từ tiền triều đã thất truyền.

Khang Nguyên Nhi đắng ngắt trong lòng, có nén không mở miệng.

Minh Lan không để ý tới chị ta, quay về Duẫn Nhi nói: “Chị họ đã hồi kinh?” Thịnh Trường Ngô đúng là ông chồng tốt, không biết dùng cớ gì mà lôi được vợ từ quê lên.

Khang Duẫn Nhi liếc dì Khang đứng đằng trước, tiến lên nắm chặt tay Minh Lan, xấu hổ nhỏ giọng: “Em gái ngoan, chuyện năm trước đều là mẹ chị không phải, em, em đừng để trong lòng.”

Minh Lan khẽ mỉm cười, chuyển đề tài: “Hôm nay sao anh Ngô không tới?”

Duẫn Nhi nói: “Gần đây chàng bị điều đi đại doanh Tây giao, nửa tháng mới được về một lần.” Chị ta thấy Minh Lan không chịu nhận lời xin lỗi của mình, biết nàng vẫn còn giận, lòng vô cùng khổ sở nhưng mẹ đẻ có sai cũng là mẹ đẻ.


“Chị Năm cũng không tới được.” Minh Lan biết tâm sự của chị ta, nhưng nàng không định vì Khang Duẫn Nhi mà tha thứ cho dì Khang, lại chuyển đề tài: “Gần đây một bác trong họ Văn mới qua đời, chị ấy đi về quê phúng viếng.” Việc nhâm chức bên ngoài của Văn Viêm Kính về cơ bản đã định rồi, gần đây Như Lan vô cùng ngoan ngoãn với nhà chồng, chỉ sợ có gì bất ngờ chị ta lại không đi được.

Vương lão phu nhân nhẹ nhàng nói với Cố Đình Diệp: “Ta to gan, gọi Hầu gia một tiếng cháu rể, sau này coi như người trong nhà.”

Cố Đình Diệp nghiêng người, hai tay nhẹ chắp quyền: “Lão phu nhân mạnh khỏe.”

Vương lão phu nhân hơi không vui, vừa rồi lúc chào hắn gọi Thịnh lão phu nhân là ‘bà’, thấy mình lại chào ‘lão phu nhân’, rõ là khách khí; liếc qua thấy mắt con dâu lóe lên, rồi nhìn sang con gái cả mình.

Dì Khang đang căm giận đứng đó.

Vương lão phu nhân thầm than trong lòng, bà ta biết con gái có khúc mắc với phủ Hầu, từ khi vào đến giờ, Minh Lan và Cố hầu ngay cả tiếng ‘bác’ cũng chưa từng kêu. Bà ta thật không hiểu con gái mình, loại thân thích không cùng dòng máu như vậy, hai bên càng khách khí mới phải, nếu không người ta cần gì phải để ý đến ngươi.

Bên kia Thịnh Hoành vô cùng vui vẻ cười nói: “Xin hỏi mẹ, anh vợ khi nào có thể trở lại?”

Lúc trước hắn đi nhà họ Vương cầu thân, mọi người đều không coi trọng mình, chỉ có mẹ vợ là tử tế với mình, anh vợ Vương cũng là người nhân hậu, mấy năm ông ta vừa vào quan trường thì càng đặc biệt chiếu cố chỉ bảo.

Vương lão phu nhân yêu thích nhìn rể quý: “Lâu thì một tháng, nhanh thì nửa tháng, việc trong tay cũng phải bàn giao cẩn thận mới rời đi. Là ta nhớ mọi người, bao năm không gặp em gái già liền đi trước thời gian.”

Thịnh lão phu nhân cười nói: “Nói ra, Bách nhi cũng sắp về kinh báo cáo công tác, đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn viên.”

Ánh mắt mợ Vương hơi ánh lên, ân cần nói: “Lại nói Bách nhi đúng là không chịu kém, tuổi trẻ đã làm quan phụ mẫu một phương, Hữu nhi nhà tôi vẫn còn đọc sách. Đúng rồi, hồi trước không phải nói vợ cháu lại mang bầu sao? Bao giờ sinh?”

Thịnh lão phu nhân càng cao hứng: “Ngày mừng hai tháng ba vừa sinh, mẹ con đều khỏe.”

Vương thị cũng vui vẻ, không nhịn được khoe khoang: “Mấy bà hầu báo tin về đều nói đứa nhỏ mập mạp, ăn khỏe ngủ khỏe. Ngực còn có nốt ruồi phúc, cả đời thông minh phú quý!”

Mợ Vương góp lời chúng mừng: “Đúng là mừng cho lão phu nhân với em chồng, thêm cháu trai, con cháu đầy sân.” Tuy một câu ám chỉ cũng không có nhưng Khang Nguyên Nhi cùng dì Khang đã đứng ngồi không yên.

Lúc này Hoa Lan từ cửa đi vào, vừa đi vừa vuốt tay áo xuống, bên cạnh là một đám trẻ con, miệng nói: “…ăn hết trái cây rồi, phải ngoan ngoãn đợi…” Ngẩng lên cười nói: “Ấy, em Sáu cùng em rể tới rồi.”

“Chào chị cả.” Minh Lan tiến lên cười nói, Cố Đình Diệp cũng đứng dậy chắp tay, “Anh rể gần đây khỏe không?”

“Khỏe khỏe, trong nhà đều tốt.”

Minh Lan cố tình cao hứng nói: “Nghe nói ngựa Khẩu Bắc gần đây sinh sôi vô cùng tốt, giờ không ít người đang chờ ngựa của anh rể đấy.”

“Chàng ấy à!” Hoa Lan khoát tay chặn lại, không giấu vẻ đắc ý, “Mấy hôm nay trời chưa sáng đã đi ra ngoài, nửa đêm mới về. Trong nhà cũng không yên tĩnh, ngày nào cũng có người đến.”

Mợ Vương chỉ Hoa Lan cười nói: “Chả trách hôm nay trời vừa sáng đã tới, hóa ra là để tránh bị quấy rầy!”

Hoa Lan sán lại mợ Vương lấy lòng: “Ơ kìa, hôm nay từ lúc trời vừa sáng đến giờ, cháu giúp mợ chuyển chuyển nhấc nhấc, nào có rảnh rỗi chút nào, không có công lao cũng có khổ lao nhé, mợ nói như vậy là lo cháu đòi tiền công à?”


Mợ vương giả vờ suy nghĩ một lúc mới nói: “Thôi thì, chờ một lúc chia cho cháu ít hoa quả.”

Hoa Lan cắn môi quay lại cười nói: “Bà ngoại thật là giỏi, không biết tìm thấy mợ từ đâu, chà chà, có con dâu như vậy giữ nhà, họ Vương chẳng phải ngày càng thịnh vượng sao?”

Người trong phòng cười nghiêng ngả, Vương lão phu nhân cười vui vẻ, chỉ vào Hoa Lan cười mắng: “Con khỉ con này, người lớn mà cũng dám trêu! Bà bảo cha con cho con mấy gậy!”

Ngay cả mấy người đàn ông cũng không nhịn được mỉm cười, Thịnh lão phu nhân, thậm chí Vương thị, Thịnh Hoành đều nhìn Hoa Lan cười vui vẻ, chỉ có hai mẹ con bác Khang cùng Khang Nguyên Nhi vẻ mặt khó đoán, thấy Trang Nhi dẫn Tuệ nhi đoan trang đứng ở một bên, Toàn nhi cùng Thực nhi lắc lư thân thiết cùng Vương lão phu nhân.

Dì Khang chợt quay sang nói với Minh Lan: “Hôm nay ngày vui, sao cháu không đưa con trai đi cùng?”

Minh Lan hơi sững sờ, trong lòng nàng ghét bà Khang cực điểm, nhưng làm bộ bị khó dễ nhìn Cố Đình Diệp.

Cố Đình Diệp thay nàng đáp: “Thằng bé còn nhỏ, chờ lớn hơn một chút rồi mang theo.”

Bác Khang lộ vẽ cười nhạt, Khang Duẫn Nhi thấy không ổn, lo lắng đi kéo tay áo mẹ, ai ngờ bác Khang không chịu bỏ qua: “Công tử phủ hầu quý quá…”

“Con nhà ai không mà không quý.” Vương lão phu nhân bỗng ngắt lời: “Trẻ con còn chưa tròn tuổi mang ra ngoài làm gì?” Lại dạy dỗ: “Con cũng sinh mấy đứa rồi, chút chuyện như thế cũng không hiểu?”

Bác Khang không cam lòng im lặng.

Minh Lan đứng sau lạnh mắt nhìn Vương lão phu nhân, nhiều năm ở xa như vậy nhưng lại rõ ràng tuổi của Đoàn nhi như vậy.

Mọi người ăn cơm trưa rồi lục tục cáo từ. Bác Khang nói mình không có mẹ chồng, muốn ở lại với mẹ đẻ mấy ngày, dượng Khang phất tay áo bỏ đi. Vương thị vốn cũng muốn như vậy lại bị Thịnh Hoành kéo đi. Vương lão phu nhân nói muốn nghỉ trưa, bảo mợ Vương tự thu xếp rồi cùng bác Khang trở về buồng, cho lui hết người hầu mới nói tới chuyện riêng.

“Tật xấu của con, khi nào mới sửa được!” Vương lão phu nhân than thở: “Con biết Cố hầu thế lớn, việc gì phải đi chọc con bé kia!”

Dì Khang khinh thường bĩu môi: “Thì sao nào, chẳng qua là do nô tì sinh…”

“Im miệng!” Vương lão phu nhân quát lên, “Cần gì biết là ai sinh, giờ nó so với con vị trí cao hơn, so với con vẻ vang hơn, con phải kính, phải nhường, phải khách khí, bằng không chỉ nếm mùi khổ!”

Dì Khang không chịu phục: “Chẳng qua là giờ nó còn trẻ đẹp, sau này Cố hầu không thích nữa tha hồ nếm mùi đau khổ! Có điều, ha ha, cũng sắp rồi. Gần đâu con nhãi ranh đang cãi nhau với Cố hầu, Cố hầu chuyển tới thư phòng ngủ rồi. Nhìn dáng vẻ hôm nay xem, hay người không gần gũi như xưa.” Nói xong cười phá lên.

Ai ngờ Vương lão phu nhân không thèm để ý mắng lại: “Đã bảo con đừng bày mấy trò lén lút, vẫn không chịu nghe lời, đây là nghe từ đâu? Cố hầu không gần gũi nó lẽ nào lại gần với con? Con vui cái gì, con không thấy vẻ mặt hôm nay Cố hầu nhìn con à. Con đến cùng là làm cái gì để người ta xem thường như vậy?”

Bác Kháng bĩu môi, không chịu nói mưu kế của mình với bà Tần nhỏ trước kia, cảm thấy thật đáng tiếc.

Thải Hoàn kia bị Minh Lan phạt đi thôn trang nhưng vẫn mua chuộc được một bà hầu trong phủ, con gái nuôi của bà ta vẩy nước quét sân ở ngoại viện Gia Hi cư; Thải Hoàn vừa được tin đã báo cho mình luôn, đáng tiếc chỉ truyền được một lần, sau bị quản trang phát hiện.

Sau này thông tin nơi đó bị đứt đoạn mất.

Bác Khang nghi ngờ Minh Lan đã sớm hoài nghi bên cạnh mình vẫn chưa sạch sẽ, cố ý chờ đó, nếu không sao lại đúng lúc như vậy.

Vương lão phu nhân chợt nhớ ra một chuyện nói: “Mẹ nghe nói một chuyện, hình như một đứa dòng thứ nhà con đi làm thiếp cho An Dương vương? Lão vương gia kia năm nay đã bảy mươi rồi, con cũng xuống tay được?”

Lần này Khang phu nhân cười thật tươi: “Mẹ, lần này không phải là con. Là con rể tốt của mẹ tự mình muốn trèo cao lên An Dương vương, con chỉ nghĩ ra cách thôi.”

“Con không sợ con nhỏ kia được sủng, quay lại khống chế con?”

Dì Khang đắc ý cười nói: “Mẹ cùng em trai nó đều trong tay con, sợ cái gì!”

“Khó trách con cứng rắn như vậy, hóa ra là bám vào An Dương vương.”

Vương lão phu nhân khuyên can đủ đường, thấy con gái vẫn hồ đồ ngu xuẩn, không khỏi nhụt chí than thở: “Thôi thôi thôi, mẹ già rồi, chuyện của con mẹ không cần biết. Nhưng chuyện Nguyên Nhi mẹ muốn nói một chút, rốt cuộc vẫn là đại sự nối dòng của họ Vương.”


Bác Khang căng thẳng, con gái đến giờ vẫn chưa sinh, mợ Vương bất mãn đã lâu, bà ta run run nói: “Mẹ, Nguyên Nhi là cháu ngoại ruột thịt của mẹ, mẹ không thể…”

“Hữu nhi cũng là cháu ruột thịt của ta!” Vương lão phu nhân tức giận nói.

“…Nguyên Nhi cãi lại mẹ chồng, ngỗ nghịch với cha chồng, ngay cả ma ma bên người mẹ cũng dám đánh, điên điên khùng khùng, chỉ thiếu chưa cầm dao đi đâm người! Nếu không phải là cháu ngoại mẹ, con nghĩ mẹ tha cho nó đến giờ này à?”

Vương lão phu nhân hít một hơi thật sâu, “Một năm, mự đợt nhiều nhất một năm nữa, nếu Nguyên Nhi vẫn chưa có thai, chị dâu con sẽ nạp hầu ngủ cho Hữu nhi. Con cũng đừng vội, đứa nhỏ sinh ra ghi dưới tên Nguyên Nhi, cũng giống như nhau.”

Bác Khang hét lên: “Anh của con rể con, là cháu trai của em rể Thịnh, vợ cậu ta bao nhiêu năm không có thai nhưng gia đình vẫn chờ không phải sao? Giờ cuối cùng cũng sinh ra…”

“Đó là vì nhà người ta có hai anh em trai!” Vương lão phu nhân nói toạc ra, sau đó tiếp tục: “Nhưng chúng ta chỉ có một mình Hữu nhi, thân thể nó vẫn không tốt, không liều được. Nếu chẳng may, mẹ làm sao xứng với cha đã mất của con!”

Dì Khang cắn môi, cuối cùng hung hăng nói: “Được, một năm. Nếu không được sẽ nạp hầu ngủ, nhưng…” Bà ta nhìn chòng chọc mẹ đẻ, “Phải giữ con bỏ mẹ.”

Vương lão phu nhân cả kinh trong lòng, nhìn con gái có khuôn mặt giống mình lại mềm lòng, chậm rãi gật đầu.



Về phủ, Cố Đình Diệp nhìn Minh Lan hứng thú bừng bừng ôm một cái bình nhỏ đi vào, gương mặt vui vẻ như trẻ con cười khúc khích, hắn cũng vui theo, không ra vẻ lạnh nhạt được: “Là đặc sản ở Thừa Đức sao? Có gì ngon mà vui vẻ như vậy?”

Minh Lan ngẩng đầu cười nói: “Là rau cát tường.” Thấy người kia có vẻ chưa hiểu, nói thêm, “Là dưa muối.”

“Em thích ăn cái này?” Cố Đình Diệp ngạc nhiên.

“Không phải em, là chị Trương, Uy Bắc hầu phu nhân.”

Minh Lan nhẹ nhàng nhấc vải bọc lên, nhìn bên trong món rau ngâm mềm mại, nước muối trong sạch, nàng bỗng sinh cảm tình với mợ Vương, vừa mới ăn hai miếng cùng Tiểu Đào, tuy mặn nhưng rất giòn.

“Dưa muối thường phơi khô rồi mới đem ngâm, ngon thì ngon nhưng mất đi vị rau. Vò rau này là ngâm tươi, hình như mới hái không lâu, pha loãng với nước suối là ăn được.”

Cố Đình Diệp thấy mặt mày nàng hớn hở, không nhịn được mỉm cười: “Nghe em nói tôi cũng thấy thèm.”

“Có hai vò đấy, chúng ta giữ một vò.” Minh Lan cười hì hì, “Chàng thích ăn sau này em làm cho chàng. Nấu canh hay xào rau, ấy không, món này trộn là ngon nhất.”

Cố Đình Diệp khẽ cười.

Trên người nàng có một khí chất vui vẻ lạc quan, luôn hướng về phía trước, giống như chuyện lớn thế nào cũng có thế bỏ dằng sau và bắt đầu lại từ đầu, mỗi ngày mặt trời mọc đều là hy vọng, mỗi ngày mai tới đều có niềm vui đang chờ đợi.

“Đưa cái bình cho tôi, tôi cho sai nha đưa đi!” Hắn chợt cảm thấy mình cũng trẻ lại.

Minh Lan nheo mũi, nghịch ngợm cười nói: “Cấp báo tám trăm dặm sao? Đừng khiến người ta chê cười. Sai nha của hầu gia giữ mà dùng. Giờ còn sớm, em đem qua, lại nói mấy mấy câu với chị Trương.”

Trương thị sắp sinh rồi, đưa chút đồ chị ta thích ăn, tiện thể nói chuyện cho thoải mái, coi như tư vấn tâm lý lần cuối trước sinh, hy vọng chị ta có thể thuận lợi sinh em bé, cũng coi như đền đáp Trương phu nhân nhiều lần chăm sóc nàng.

“Đi sớm về sớm.” Cố Đình Diệp đầy mặt ý cười.

Minh Lan ra sức gật đầu, khóe miệng còn có hai núm đồng xu nho nhỏ: “Trở về vừa lúc ăn cơm tối.”

Bên trong sân viện hoa hải đường nở thơm ngát, người kia ngồi ở ghế mây ở hành lang, trong lòng ôm nhóc mập đung đưa, mỉm cười nhìn theo nàng ra ngoài, hắn trước giờ vốn không thể giận nàng lâu.

Tiếc là, mãi tận giờ lên đèn nàng mới về, vẻ mặt mệt mỏi, góc váy còn vương giọt máu nhàn nhạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui