Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

“Chuyện gấp như vậy, sao em lại không báo cho ta?” Minh Lan quay sang, khẽ chất vấn.

“Có báo.” Tần Tang kinh hoảng, thì thào: “Lúc ra ngoài, lão gia nhờ Công Tôn tiên sinh lo việc ngoại viện, tiên sinh nói chuyện này quan trọng, liền phái Cố Toàn đi tới doanh trại báo cho lão gia trước, rồi đi báo cho ngài. Ai biết buổi tối thằng nhóc Cố kia trở về, nói là lão gia phân phó, ngài đang bận rộn nhiều việc, không để mấy việc này phiền ngài. Tương tự nói với người phía phủ hầu bên kia là – hoàng thượng duyệt binh là việc hệ trọng, lão gia lại bận bịu việc quân, không rời ra được, ngài dù rất sốt ruột nhưng cũng hết cách.”

Gánh nặng trong lòng Minh Lan liền được buông lỏng, người kia vẫn có lương tâm, để nàng vô can sạch sẽ, không uổng công mấy ngày hôm nay trên giường dưới giường mệt gần chết.

Chỉnh trang thỏa đáng xong, Minh Lan cũng chẳng có thì giờ hỏi han Tần Tang dăm câu đã phải mau chóng theo Cố Đình Diệp ra ngoài. Mới vừa ra khỏi hai lớp của thùy hoa, đang trên con đường nhỏ lát đá trắng đã thấy Dung Nhi đứng xa xa đầu bên kia cúi đầu không biết nghĩ ngợi gì. Bàn chân nhỏ vạch tới vạch lui trên mặt đất, bên cạnh có một đứa hầu bé đang khuyên bảo nó.

Con bé vừa nhìn thấy Cố Đình Diệp cùng Minh Lan đi tới, lập tức tránh vào dưới bóng cây. Cố Đình Diệp dừng lại, thấy con bé vẫn như mọi khi, bộ dáng gầy yếu rụt rè, không khỏi nhướng mày lên, ngẩng đầu ngước mắt nhìn, trầm giọng hỏi: “Con làm sao lại ở chỗ này? Có thời gian thì bỏ công học thêm mấy chữ, chạy loạn bên ngoài làm gì?”

Minh Lan nhìn thấy thân thể Dung nhi co rúm lại, trên mặt ảm đạm ủ rũ, vội nhẹ nhàng nói: “Giờ này nắng gắt nhất, cha con sợ con bị nóng, giờ ta với cha con có việc, con về phòng trước đi, buổi tối tới phòng ta nói chuyện.”

Dung Nhi cúi thấp gương mặt nhỏ nhắn xuống, không đáp tiếng nào.

Lông mày Cố Đình Diệp hơi nhăn lại, cũng không biết nói gì cho đúng, chỉ ừ một tiếng rồi tiếp tục đi. Minh Lan liếc mắt nhìn Đan Quất, bản thân mình thì chạy nhanh theo Cố Đình Diệp.

Đan Quất hiểu rõ, lập tức tiến lên kéo tay Dung Nhi, cười nói: “Vừa mới đi núi một chuyến, lão gia cùng phu nhân vẫn nhớ thương Dung nhi, đem cho em một ít đồ lặt vặt, có hai con thỏ trắng nhỏ bằng lòng bàn tay, một con chim sơn ca biết hót, còn có một ít trái cây ăn rất ngon…”

Minh Lan và Cố Đình Diệp vừa khuất bóng ở đường giao, Dung nhi nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thẳng tắp về hướng đó.

Đan Quất thấy thế, khẽ thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt Dung nhi, ôn tồn bảo: “Em à, nửa tháng nay lão gia cùng phu nhân có chuyện quan trọng cần làm, không phải bỏ lại em, chốc nữa em mang chữ luyện mấy ngày hôm  nay cho lão gia nhìn, lão gia thấy mấy hôm nay em tiến bộ, không biết là cao hứng biết mấy…”

Không chờ chị ta nói xong, Dung nhi đã đẩy Đan Quất ra, chạy nhanh như bay. Đan Quất chầm chậm đứng lên than thở, “Cuối cùng vẫn là cha ruột, vẫn luôn nhớ nhung, chỉ là không biết có nhớ chỗ tốt của phu nhân mấy hôm nay không.”

Lục Chi ở phía sau đi đến bên người Đan Quất, há miệng nói: “Cơm ngon váy đẹp đủ đầy, không ba thì năm ngày lại hỏi thăm, con ở bà hầu chẳng dám chậm trễ chút nào, chớp mắt là đuổi tiệt ngay, phu nhân cũng coi như tận tâm tận ý, bao nhiêu ngày như vậy mà một tiếng ‘phu nhân’ cũng không tình nguyện gọi, nói đến chẳng qua là…” Chợt nhớ lại tính khí cùng quy củ của Minh Lan, con bé vội vã cắn môi.

Đương lúc chuyện trò, hai vợ chồng đã ngồi trên kiệu mềm trước sau đi về phía phủ Ninh Viễn hầu. Tới cửa phủ, còn chưa xuống kiệu, Minh Lan đã cảm thấy ngoài phủ quạnh quẽ. Cố Đình DIệp rời kiệu trước, cách lớp cửa kiệu nói khẽ: “Chốc nữa em không cần nói cái gì cả, chỉ đáp lời theo tôi là được.” Minh Lan đang lo lắng, nghe lời này xong như gãi đúng chỗ ngứa, vội vã đáp vâng.

Mãi cho đến khi vào trong cửa cũng chỉ có hai vú già trang phục tầm thường. Hướng ma ma đứng ở đó ngóng cổ chờ, thấy hai vợ chồng đến vội sai người đến đón.

“Nhị lão gia, nhị phu nhân, cả nhà đều đang chờ ở Huyên Ninh đường, xin mời đi theo tôi.”

Minh Lan囧(hớ), bước chân hơi ngừng lại, theo ‘nhị’ lão gia đi tiếp vào trong.

Trên đường đi vào, cửa xung quanh đều đóng kín, số người làm ít ỏi, trên đường mòn lả tả lá khô rơi, trong ao nổi lên rong rêu xanh vàng. Minh Lan càng cảm thấy không khí tiêu điều. Mấy đời họ Cố tới nay, mấy người kia có vài cách, một số tôi tớ tích cóp của dư thừa, nếu không phải tự mình trốn đi thì chính là đã đến cầu xin chủ nhân cho chuộc thân ra ngoài, số còn dư cũng bang hoàng trong bụng, chỉ lo bị chủ nhân liên lụy, đến lúc đó bị lưu đày hay bán đi cũng chưa biết chừng, nào có tâm tư đi quản lý nhà cửa.

Minh Lan lo lắng trong lòng, lén nhìn sang gò má anh tuấn của Cố Đình Diệp, chỉ thấy thần sắc hắn tự nhiên, vẫn soải bước thong thả.


Đi tới Huyên Ninh đường đã thấy bên trong không ít người đang ngồi. Ngoại trừ Cố Đình Dục thân mình không khỏe, toàn bộ người có chữ lót Đình trong phủ đều có mặt… ngồi phía trên cùng là Thái phu nhân, tiếp theo là đôi vợ chồng Tứ lão thái gia cùng Ngũ lão thái gia, sau đó đàn ông trong nhà ngồi lần lượt, bên cạnh thính đường là đầy phòng nữ quyến ngồi sau bức bình phong lớn bằng gỗ từ đàn chạm hoa

Vừa thấy Cố Đình Diệp đi tới, bọn họ vội vàng đứng dậy ân cần.

“Anh Hai đến rồi!Như vậy là tốt rồi.”

“Em Diệp cuối cùng cũng đến, cả nhà đừng lo, giờ không có chuyện gì rồi!”

“Cháu Hai, giờ cháu nhất định phải giúp đỡ, dựa cả vào cháu.”



Cố Đình Diệp lại không sốt ruột, thái độ ôn hòa chắp tay đáp lễ từng vị anh em. Minh Lan thì lại đi sang bên, đã thấy bên đó năm vị chị em bạn dâu đương ngồi, thêm mình là tổng cộng sáu vị chị em bạn dâu, mỗi phòng hai vị. Vẻ mặt mấy người kia không tốt, cũng không dám ồn ào, chỉ lấy ánh mắt ra hiệu. Chu thị muốn nói cái gì với Minh Lan, môi giật giật, nhưng cũng không thốt ra miệng.

Chị dâu cả Huyên xem như là bình tĩnh nhất, cười kéo Minh Lan ngồi xuống bên mình: “Nghe nói em vừa đi coi sóc thôn trang ở Kinh Giao, thế nào, tất cả đều tốt chứ?”

“Đúng đó, đều nghe nói mấy tòa thôn trang của cậu Diệp to kinh người, e là quản lý không dễ dàng đâu. Em dâu nếu như không có người để sai khiến, chị có mấy vị đắc lực, gốc gác nhiều năm rất rõ ràng.”Địch nhị phu nhân cười nói.

“Tạ ơn hai chị để tâm. Em nhớ lời của chị Hai rồi, nói không chừng có lúc cần người.” Minh Lan mỉm cười khom người, Địch nhị phu nhân hài lòng cười cười.

Lúc trước Cố lão thái gia phân nhà xong, mỗi chi đều có tài sản riêng. Nhưng Ngũ lão thái gia văn nhã, ngũ lão phu nhân cũng tự coi mình là thanh cao, hai vợ chồng không giỏi quản lý việc vặt. Con trưởng Cố Đình Dương chỉ là cái thùng rỗng, Dương đại phu nhân càng không cần phải nói, giống như cái hũ nút. Có ba ngọn núi lớn ở đó, quản sự thực tế là Địch nhị phu nhân cũng chi tiêu không thoải mái lắm.

Dù là điền trang hay cửa hàng đều không kinh doanh tốt bằng đích tôn cùng chi thứ tư, lâu ngày quản sự trong nhà khó tránh khỏi ít việc, sư nhiều cháo thiếu, nhân sự thừa thãi, mỡ béo thì ít, dù những quản sự kia không tự mình nói cũng khó tránh vợ con họ bất mãn, dần dần cũng truyền bất mãn ra ngoài.

Minh Lan giờ đang cần người, đã sớm để ý tình huống người làm của nhà họ Cố gia, thường ngày cũng hay hỏi thăm. Nếu thật sự là người có thể dùng, Minh Lan cũng không ngại thu nhận mấy người. Thiên hạ không có lòng trung thành nào là bất biến.Tìm mấy người lai lịch trong sạch, chịu khó làm việc, so với mua từ bên ngoài vẫn hơn, dù thế nào cũng coi như biết tổ tông ba đời.

Nhưng Minh Lan cũng không trả lời rõ ràng, chỉ chuyển đề tài, tự giễu nói: “Trước đây lão phu nhân nhà mẹ đẻ em cũng bắt em học chuyện ruộng đồng, hàng năm còn cho em ngồi nghe quản sự thôn trang báo cáo. Hồi đó em chỉ thấy phiền phức vô cùng, còn không bằng học thêu thùa thi ca, vừa thanh tĩnh lại phong nhã. Giờ đến phiên chính mình mới biết trưởng bối vất vả tốn sức.”

Huyên đại phu nhân vỗ nhẹ vào đùi, đáp lời nói: “Ai dám nói không phải! Lúc làm tiểu thư đâu có biết làm phu nhân nhiều việc như vậy, còn tưởng một quyển Nữ Giới một cái kim là đủ dùng rồi.”

Bỉnh nhị phu nhân nghe mấy người nói một thôi một hồi chuyện đâu đâu, không che giấu được lo lắng, chen miệng vào: “Em dâu đúng là người bận bịu, chúng ta cho bao nhiêu người đi tìm, không tìm được em thì thôi, chị hỏi em đến cùng là nghe cậu Diệp nói gì? Chúng ta ở đây lửa cháy đến nơi, em còn như không biết gì, cứ như không phải chuyện mình.”

Minh Lan rất muốn nói ‘thật sự cái gì cũng không biết’, Huyên đại phu nhân lập tức tiếp lời: “Em dâu cũng là người tuân thủ nữ tắc, chuyện bên ngoài làm sao hiểu được, mấy ngày nay hai người họ một bận bịu trong doanh trại, một lại nhiều việc trong thôn trang, sợ là cũng chưa nói cùng nhau được mấy câu. Em dâu nào có thời gian hỏi đến! Vẫn nên nghe mấy vị đàn ông nói chuyện đi.”

Nữ quyến nghĩ lại cũng đúng, nhanh chóng vểnh tai lên nghe.

“Diệp nhi, con nói xem việc này nên làm gì?”Giọng nói của Thái phu nhân vẫn ôn hòa lịch sự, chỉ phảng phất thêm mấy phần lo lắng.


Cố Đình Diệp nghiêng người, hời hợt nói: “Nghĩ đến cũng chỉ là hỏi mấy câu thôi, trả lời rõ ràng là không có việc gì.”

Tứ lão thái gia sốt ruột nhất, nghe xong câu nói không lạnh không nhạt này, tức giận nói: “Mày nói gì vậy! Ngày đó Lưu Chính Kiệt dẫn một đội cấm vệ quân như hổ sói xông vào, không phân rõ đúng sai đã lục soát thư phòng của của anh cả, lại nhốt chúng tao ở bên trong thẩm vấn, gà bay chó sủa cả nhà, một chút nể tình cũng không cho. Coi nhà họ Cố chúng ta là nhà gianh mái ngói mà làm loạn sao?!”

Minh Lan suy nghĩ, không nể chút tình nào á, cứ như cha chồng của Mặc Lan cùng mấy vị anh chồng mà xem, bị đưa đến Đại lý tự thẩm vấn chứ không phải hỏi ở nhà đâu đấy.

“Đúng vậy!” Ngũ lão thái gia vỗ bàn trà giận dữ nói: “Ỷ vào hoàng thượng tin tưởng, liền không coi ai ra gì. Tên họ Lưu kia, xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, một khi thăng quan, thấy nhà công huân có tước muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, thực sự là quá đáng giận!”

Sau đó cả phòng tôi một lời anh một lời, cùng dồn dập mở máy hát, chẳng qua là chửi bới cái quan viên thụ án của Đại lý tự cùng Hình bộ phụ ngu dốt vô năng, cấm vệ quân bắt người bỏ tù hung hăng càn quấy, không để ý thể diện của nhà thế gia quyền tước, sau đó ai oán kêu than gia môn bất hạnh, trọng điểm là gợi lên mối thù chung với Cố Đình Diệp.

Tiếc thay Cố Đình Diệp bất động như núi, bản thân hờ hững, chờ mọi người nói gần đủ mới rằng: “Vị Lưu Chính Kiệt kia là cận thần tâm phúc của hoàng thượng, ông ta tới cửa hỏi tất nhiên là đã bẩm báo lên trên, mấy vị đại nhân thẩm tra án này nếu không phải do hoàng thượng bổ nhiệm thì cũng là có danh tiếng lâu năm. Chúng ta ở đây lại chửi bới cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, không khỏi bất kính.”

Lời này vừa ra, mọi người đều yên lặng. Cố Đình Diệp khẽ động cánh tay đang đặt trên ghế, hững hờ: “Trước đó phủ Lệnh quốc công cùng mười mấy nhà, đều là có chứng cứ rõ ràng, đúng thật là liên quan đến ‘án phản nghịch của Tứ vương gia tiên đế’, đã sớm bị định tội. Bây giờ vụ án còn đang thẩm tra, tra ra một chút liên đới đều bị thẩm vấn. Phủ Vĩnh Xương hầu, phủ Vĩnh Bình bá, còn có nhiều nhà khác nữa, tra rõ không liên quan liền thả người ra, không phải là yên ổn rồi sao. Nhà người ta hỏi được, dựa vào cái gì nhà chúng ta lại không thể hỏi?”

Mấy lời này nghe cũng có lý, hai vị lão gia lập tức cũng không có gì để phản bác. Nhưng mà Cố Đình Bỉnh lại đứng lên cao giọng nói: “Cái gì gọi là hơi liên quan?! Chẳng qua là bọn họ không có bản lĩnh điều tra, liền khiến cho người khác gặp xui xẻo, muốn ra vẻ mình có khả năng sao?! Mấy đời họ Cố chúng ta trung thành, sao có thể sơ suất! Em Hai, em giờ trước mặt vua cũng có thể diện, chẳng lẽ cứ để người ta chê cười nhà chúng ta như vậy?”

“Biết việc này xảy ra, em cũng đã tìm cơ hội nghe ngóng.”Cố Đình Diệp cười nhạt, “Nói là Hình bộ có nhân chứng vật chứng, kiểm tra lại thật sự là có điểm đáng ngờ. Hoàng thượng giờ mới cho người tới cửa hỏi. Anh họ cảm thấy đây là chuyện tiếu lâm?”

Cố Đình Bỉnh bị nghẹn lại.

Minh Lan ở bên trong nghe xong, không nhịn được thầm than trong lòng, mấy vị chú chồng anh chồng này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Giờ vẫn còn hót như khướu, bọn họ đến cùng là có biết vấn đề mấu chốt ở nơi nào không vậy?

Từ sau khi Cố Đình Diệp phẫn nộ rời nhà đi, họ Cố cùng Cố Đình Diệp đã là hai chuyện khác nhau, đặc biệt là sau khi Cố lão hầu gia qua đời, ràng buộc cuối cùng của Cố Đình Diệp cũng đã mất. Mà trong mấy năm kinh thành tranh đấu gay gắt khốc liệt nhất đó, Cố Đình Diệp còn đang ăn bát mì dương xuân giá ba đồng, lăn lộn trên giang hồ, lấy lưỡi đao liếm máu làm kế sinh nhai. Bọn họ xui xẻo liên lụy vào, liên quan gì đến Cố Đình Diệp?

Lúc này bên cạnh vang lên một hồi tiếng động, chỉ thấy Bỉnh nhị phu nhân đột nhiên đứng lên, đi về hướng phòng ngoài, đến trước mặt Cố Đình Diệp lên tiếng khẩn cầu đau khổ, “Cậu Hai Diệp, tôi là người tuân thủ nữ tắc, không hiểu đại sự, chỉ hiểu một nét bút không viết ra được chữ Cố, giờ chú bác anh em cậu gặp nạn, cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Minh Lan khen thầm, vẫn là giác quan thứ sáu của phụ nữ đáng tin. Đạo lý lớn gì đó không cần nói, khổ sở cầu xin đánh vào nhân tình mới là biện pháp đúng đắn. Quả nhiên Cố Đình Diệp nhíu mày, đứng dậy né khỏi lễ của Bỉnh nhị phu nhân, quay về Tứ lão thái gia nói: “Không bằng mời chị dâu đi vào trong, như thế này không hợp lễ nghi.”

Tứ lão thái gia cũng không để tâm, “Đều là anh em thân thích, không cần chú ý nhiều quy củ. Chị dâu cháu sốt ruột cũng là lẽ thường.”

Bỉnh nhị phu nhân lau nước mắt, cung kính đứng ở một bên.

Kỳ thực trừ việc lớn như ở riêng phân tài sản, nữ nhân nội viện thời cổ đại thường không thể tùy tiện lộ diện, ngay cả chú bác anh em chồng cũng không dễ gặp, chính là vì cấm kỵ lễ nghi.


Minh Lan chớp mắt, đây là ý gì? Vừa đấm vừa xoa?

Cố Đình Diệp hơi nheo lông mày, lập tức nói: “Tốt. Nếu như thế cháu liền nói thẳng.” Lập tức nghiêm túc ngồi xuống, cao giọng mà nói: “Tứ vương gia đã sớm bị Tiên đế định tội mưu nghịch, mấy người tòng phạm trợ giúp quan trọng nhất đều đã bị đinh tội, hiện giờ đang tra đến những người khi đó từng giúp đỡ tòng phạm, đi lại cùng người thân cận với nghịch vương, hoặc có liên quan đến người có mưu phản nghịch.”

Hoàng đế Nhân Tông cả đời mềm lòng, trước khi chết cũng hiểu rõ ràng, vì để cho tam vương gia xui xẻo cùng với Đức phi một câu trả lời thỏa đáng, cũng vì để cho con đường kế vị của bát vương gia sau đó dễ dàng hơn một chút, đã định tội phản nghịch cho Tứ vương gia.

Lời này vừa nói ra, trong sảnh mọi người đều kinh hãi. Ngũ lão thái gia cũng coi như rõ ràng chuyện quan trường, trầm giọng nói: “Lúc trước Tứ… Nghịch vương làm nghiêng ngả nửa kinh thành, lui tới cùng vương phủ không biết có bao nhiêu người, chẳng lẽ lui tới thân thiết chút cũng bị coi như phản nghịch?”

“Đương nhiên không phải.” Cố Đình Diệp bưng chén trà lên, hớp một ngụm, “Hoàng thượng là đức minh quân, còn có Hình bộ, Đại Lý tự cùng Đô sát viện, ba bên cùng tra xét, định án sao có thể qua loa. Thời gian nghịch vương phản nghịch đó, bên ngoài có năm trên mười sở binh mã hợp sức, bên trong có mấy nhánh cấm vệ quân phối hợp, trên điện còn có người giúp đỡ viết chiếu thư giả, đầu tiên là bức tử Tam vương gia, sau đó bức tiên đế nhường ngôi, bao nhiêu lực lượng cùng ra sức, trong ngoài cấu kết mới gây ra đại loạn.”

“Cha lăn lộn ở trong quân hai mươi năm, thủ biên hơn mười năm, tuy rằng về sau không để ý đến việc bên ngoài, nhưng trước kia cũng có đề bạt hoặc chiếu cố qua, nhiều năm như vậy phân tán đi các quân doanh, phần lớn đều có chút quan chức không lớn không nhỏ. Hiện giờ quan trọng là những người này có tham gia mưu nghịch không? Nhà chúng ta từng có người từng giúp nghịch vương đi chào hỏi những người này không? Nếu như có, cũng coi  như là có tội cấu kết phản nghịch.”

Ánh mắt Cố Đình Diệp lạnh lùng khác thường, chậm rãi đảo qua mấy người đang ngồi trong phòng.Trong lòng bọn họ giống như bị nước đá giội qua. Giúp nghịch vương lôi kéo, việc này có thể là chuyện lớn cũng có thể là chuyện nhỏ. Nói đó là chuyện nhỏ, chính là đi giới thiệu người cho Tứ vương gia biết, nói là chuyện lớn, mấy người này bởi vì nhân tình với họ Cố mà bị cuốn vào tranh đoạt hay không cũng khó nói.

“Chuyện này…” Thái phu nhân cuối cùng cũng đã rõ nặng nhẹ, run giọng nói: “Cha con là người thế nào con hiểu rõ, ông ta chắc chắn sẽ không!”

Cố Đình Diệp cũng không trả lời, ánh mắt tiếp tục quét qua mấy người còn lại, giọng nói càng chầm chậm, từng chữ từng câu phát ra giống như lăng trì: “Con không có cách rời khỏi đại doanh Kinh Giao, nhưng cũng cho người hỏi tin ở chỗ Lưu Chính Kiệt. Ông ta không tiện nói những chuyện khác, chỉ nói cho con tin thức, nói là năm đó từng có người giúp nghịch vương chọn mua mấy người thiếu nữ từ Giang Nam.”

“Chuyện này... Cũng coi như tội lỗi?”Cố Đình Huyên trước giờ vẫn mất tập trung đột nhiên kinh hãi hỏi.

Cố Đình Diệp đặt chén trà xuống, lạnh nhạt nói: “Sau đó, quá nửa trong số thiếu nữ này được đưa vào trong nhà võ tướng trong triều, dùng để mua chuộc lấy lòng.”

Ngũ lão thái gia nhìn Tứ lão thái gia một chút, cúi đầu trầm tư không nói. Vẻ mặt Cố Đình Vĩ bất ổn, quay đầu ra nhìn Cố Đình Bỉnh, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trên trán từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu tong tong chảy xuống.

Minh Lan đang tập trung nghe, trên tay lại bị nắm chặt, quay lại nhìn thấy Huyên đại phu nhân vẻ mặt châm biếm. Chị ta tiến lại hạ giọng cực thấp, hơi cười lạnh: “Phát tài không đến lượt tôi, phạm tội lại tính cả mình vào.”

Minh Lan ngẩn ngơ nở nụ cười, cũng không tiện lên tiếng. Hiện tại rất rõ ràng, Cố lão hầu gia cả đời thận trọng sẽ không dính líu vào. Cố Đình Dục thân thể kém nhiều bệnh, đoán là cũng không có sức đi thông đồng. Cố Đình Vĩ có mẹ nhìn, phỏng chừng là cũng không có gì thái quá. Mà những người khác thì khó nói.

Nàng cũng từng đọc hình luật cổ đại, bình thường nghe cha nói mưa dầm thấm đất, ít nhiều cũng hiểu chút lề lối. Như vừa rồi Cố Đình Diệp nói, nếu tội danh cấu kết được chứng thực, họ Cố rốt cuộc vẫn là huân quý khai quốc, thêm vào Cố Đình Diệp ở đây, đoán là cũng không thảm đến mức chặt đầu hoặc sung quân. Như vậy tình huống xấu nhất là gì?

Minh Lan lại nhìn ra bên ngoài, ngoại trừ Cố Đình Diệp vẫn thản nhiên uống trà, tất cả mọi người còn lại đều đang hoang mang hoặc kinh hoảng, hoặc sốt ruột, dáng vẻ không giống nhau.

Đích tôn lo lắng nhất, đương nhiên là bị khiển trách trị gia không nghiêm, tịch thu điền trang ngự tứ, thậm chí bị đoạt tước. Còn điều lo lắng nhất của chi thứ tư cùng chi thứ năm hẳn là tội danh bị định xuống bản thân mình, đến lúc đó không chắc là bị phạt ra sao, cải tạo lao động, hoặc ngồi tù, hoặc lưu vong, không cái nào là dễ chịu. Như vậy Cố Đình Diệp muốn cái gì?

Minh Lan không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi ngay ngắn bên kia. Chỉ muốn nhìn những người trước kia khiến hắn khổ sở gặp điều không may sao?

“Cháu Hai nói nhiều như vậy vẫn không rõ ràng, chẳng lẽ là định thoái thác?” Ngũ lão thái gia cắn răng nhìn chằm chằm Cố Đình Diệp, “Cháu có thể sống yên ổn một mình nhìn chú bác anh em của mình chịu tôi! Cháu liền nói một câu đi, đến cùng là có giúp hay không.”

“Chú Năm cũng trả lời cháu một câu, cháu vừa nói xong, chẳng lẽ thật sự có liên can?” Cố Đình Diệp thản nhiên nói.

Ngũ lão thái gia bị chặn họng, ông ta cũng không thể phủ nhận, cũng không mất mặt đi thừa nhận, tránh cho Cố Đình Diệp lại bày ra một hồi trung quân ái quốc dạy dỗ ông ta, ông ta là người đọc sách, rốt cuộc vẫn muốn giữ mặt mũi.

Tứ lão phu nhân vốn không muốn xen mồm, nhưng nếu Tứ lão thái gia có chuyện gì thì con gái của mình cũng đừng hỏng gả tốt, liền ngọt nhạt: “Cháu Diệp, con người không phải thánh nhân, ai cũng có sơ suất, dù chú bác anh em của cháu có sai, cháu cũng nên giúp đỡ một chút, chẳng phải vẫn là người một nhà?”


Cố Đình Diệp nhìn bà ta một cái, nói: “Cháu dĩ nhiên là không thể ngồi yên.”

Minh Lan thầm nghiền ngẫm câu nói ba phải này, nghĩ thế nào cũng được, vậy nên, đề tài lại trở về chỗ cũ.

Tứ lão phu nhân móc khăn ra lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn Cố Đình Diệp nói: “Cháu Diệp, nhà chúng ta bây giờ chỉ có cháu là có khả năng, anh trai cháu thân thể không tốt, cũng không gánh vác được việc gì, tước vị cùng gánh nặng của cả nhà còn cần cháu làm trụ cột nâng đỡ…”

Thái phu nhân thình lình ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Tứ lão thái gia, trong mắt như ẩn hiện nết phẫn hận.

“Chú Tư cẩn thận!” Cố Đình Diệp lập tức đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: “Lớn nhỏ có thứ tự, sao có thể nói bừa! Rối loạn gia pháp tổ tông, làm hỏng tình cảm anh em, chú Tư không nên như vậy.”

Tứ lão thái gia ngượng ngùng lại ngồi xuống.

Minh Lan hơi nhướng mày, Tứ lão thái gia này cũng quá trắng trợn, có thể coi là vô liêm sỉ. Bọn họ từ đầu đến cuối không hiểu rõ suy nghĩ của Cố Đình Diệp. Hắn không phải vì muốn tước vị mà phải có tước vị, hắn là vì không thể nuốt trôi cơn giận kia, vì mẹ hắn mất sớm, vì bao nhiêu năm chịu oan ức. Nhìn từ khía cạnh này mà nói, chi thứ tư cùng chi thứ năm thật còn ghê tởm hơn cả người ta.

“Diệp nhi, vậy con nói một câu xem.”Thái phu nhân thấy không ổn, dứt khoát hỏi, “Chuyện này đến cùng là nên làm gì để chấm dứt?”

Cố Đình Diệp nhìn dáng vẻ bà ta nóng nảy, chậm rãi nói: “Nếu như điều tra ra vô can, vậy là tốt nhất. Nếu là …” Hắn bất đắc dĩ nở nụ cười, không nói thêm nữa.

Ngũ lão thái gia lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Đình Diệp, điềm tĩnh nói: “Ta chỉ cần Cố gia bình an vô sự, người nhà họ Cố cũng có yên ổn thoát liên can!”

… Cắt! Thế này mà là ‘chỉ cần’? Yêu cầu của ngài cũng thấp thật đấy. Minh Lan thầm oán.

Cố Đình Diệp lẳng lặng nhìn ông ta, tiếng nói như dòng suối lạnh lẽo: “Đã muốn bình an, sao lúc trước còn như thế. Chú Năm không cần nổi nóng, nếu Đình Diệp nay vẫn ở bên ngoài chưa về, chú Năm định làm thế nào?”

Mọi người trong sảnh đều chấn động trong lòng, năm đó lúc Cố Đình Diệp rời nhà, trước giường lão Hầu gia bệnh tật đứng đầy người, Tứ lão thái gia cùng Ngũ lão thái gia từng khuyên bảo như vậy: coi như họ Cố không có đứa cháu như vậy!

Mọi người trong chốc lát không biết nói gì. Thái phu nhân rơi lệ khóc: “Diệp nhi, đều là ta không phải, trước kia khiến con chịu oan ức, ta biết trong lòng con vẫn tức giận! Nếu con có giận thì trút lên ta, là ta không quan tâm con chu đáo, khiến con khổ sở phải bỏ đi ra ngoài…”

Cuối cùng thì vẫn là mẹ kế, khóc lóc như vậy cũng khó nhìn. Minh Lan đang nghĩ ngợi có nên ra ngoài khuyên bảo không.

Cố Đình Diệp đã tiến lên, đỡ Thái phu nhân hòa nhã nói: “Nếu như có việc, đương nhiên con cũng sẽ đi khơi thông thu xếp.”

“Có thể vô sự hay không?” Thái phu nhân chưa từ bỏ ý định.

Cố Đình Diệp trả lời ngắn gọn: “Hiện giờ không có gì rõ ràng, còn khó nói.”

Lời liền chấm dứt ở đây, người ta đã cam đoan sẽ hỗ trợ, ngươi còn có thể nói cái gì. Mọi người trong sảnh nhìn nhau, đều không thể làm gì. Hôm nay Cố Đình Diệp rõ ràng là mềm không được cứng không xong, cứ đánh tới lui như thái cực quyền.

“Có điều,” Cố Đình Diệp khẽ mỉm cười, nhìn mọi người đang ngồi xung quanh, “Những cái khác không dám nói, ít nhất là tính mạng, con đảm bảo không phải lo.”

Lời này có ý sâu xa, mọi người đều giật mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui