Đến giờ Mùi nữ quyến mới lục tục cáo từ, Minh Lan xoa quai hàm cười nhiều đến sắp bị chuột rút, bò lên trên giường êm ái, nhắm mắt một cái là bất tỉnh nhân sự, cũng không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng trên eo với ngực xuất hiện cảm giác bị đè nén vô cùng quen thuộc.
Minh Lan thờ ơ mở mắt ra thấy ngoài cửa sổ mặt trời đã ngả về tây, thân thể nặng nề của người kia nửa đè lên người mình, đùi đặt ở trên eo Minh Lan, cánh tay ở ngang ngực, đầu đặt bên cổ, đang phả hơi nóng vào mình.
Minh Lan chật vật thở ra một hơi, đầu tiên là vặn vẹo eo, cố gắng duỗi hai cánh tay từ dưới chăn mỏng, giống như nâng tạ đẩy cánh tay người kia lên hai, ba tấc, sau đó liền vặn người lăn ra khỏi giường. Động tác nhịp nhàng như nước chảy mây trôi, vô cùng thành thục.
Ngửi mùi trên xiêm y của mình xong, Minh Lan nhanh chóng chạy vào tịnh phòng. Đan Quất giúp nàng tháo tóc và cởi xiêm y, Tiểu Đào vội vàng pha nước nóng lấy khăn. Hai người thấy sắc mặt giận dỗi của Minh Lan, hai mắt nhìn nhau. Đan Quất nhịn không được nói: “Hạ Trúc với Hạ Hà đã trải giường theo phân phó, có điều ai biết…” Tiểu Đào nhanh mồm nhanh miệng: “Nhưng ai mà biết lão gia vừa vào nhà liền hỏi ‘phu nhân ở đâu’ sau đó say khướt đi về phía sương phòng phía đông.” Giọng điệu có chút căm giận.
Minh Lan khẽ cáu: “Các em không cần nói, ta còn không biết sao.”
Rửa mặt xong, Minh Lan thay áo lót sạch sẽ, ngoài mặc bộ áo dài màu vàng nhạt thêu hoa mai hổng có lớp lót bằng vải bông, ngồi trước gương chỉnh trang xong bảo Tiểu Đào: “Gọi Tiểu Toàn Tử với Tiểu Thuận Tử đến đây, ta hỏi một chút tình hình ngoại viện hôm nay.”
Tiểu Đào đáp lời rồi đi, chỉ chốc lát hai cậu bé đã đến.
Cố Toàn nhanh mồm lanh lợi, Cố Thuận thận trọng chu đáo, hai đứa nhỏ chừng lớp năm, cùng lắm là lên sơ nhất (năm đầu cấp hai). Minh Lan đem cho bọn họ một đĩa trái cây, ôn hòa đặt câu hỏi. Cố Toàn há miệng lộ hai cái răng nhanh nho nhỏ, lần lượt nói từng chuyện. Tuổi thằng bé tuy nhỏ nhưng có trí nhớ rất tốt, nào là vị đại nhân nào uống say được nâng trở về, vị đại nhân nào vừa uống rượu là không còn ra hình dáng, hay là người nào có tửu lượng tốt, thằng bé đều nhớ rõ ràng.
Anh em họ Đoàn có thể nói là tửu lượng cao, một nửa người bị nâng ra ngoài đều là do hai bọn họ chuốc say, trong đó bao gồm cả Cam lão đại nhân luôn tự xưng mình là gừng càng già càng cay vẫn chưa chịu trí sĩ. Có người nói lúc đó ông ta đang lôi kéo Cố Đình Diệp nói chuyện, kết quả là trong lúc hăng say bị ngã vào vò rượu.
Bạc lão tướng quân vuốt râu, mỉm cười thể hiện ‘lớn tuổi rồi, phải chú ý uống rượu sao cho hợp lý.’
“Cam lão đại nhân cuối cùng là bao nhiêu tuổi?” Minh Lan hiếu kỳ nói, thời cổ đại không có tuổi về hưu tiêu chuẩn.
“Nhìn như năm, sáu mươi.” Nhìn chung không rõ ràng lắm. Cố Thuận đứng bên nhẹ nhàng thêm vào: “Tiểu nhân nghe nói, Cam Lão đại nhân năm năm trước mới làm đại thọ sáu mươi.”
Minh Lan hài lòng gật gù, Cam phu nhân nhìn như mới trên dưới bốn mươi. Trừ khi bà ta là đồng môn của Cung Tuyết Hoa, nếu không bà ta hẳn là vợ kế.
(*) Cung Tuyết Hoa: Nữ nghệ sĩ 66 tuổi nhưng có gu thời trang hồi teen, nghiện phẫu thuật thẩm mĩ giờ được coi là thảm họa.
Bữa tiệc trên căn bản là thành công, không chỉ đồ ăn phong phú, bao nhiêu trò chơi thẻ bài, thẻ tre, phi tiêu, tửu lệnh chơi lúc chờ bàn rượu đều đầy đủ, thậm chí còn chuẩn bị sẵn trà giải tượu cùng với thuốc tỉnh rượu. Minh Lan không ngờ chính là phụ huynh của chính mình, vốn cho là bữa tiệc phần đông là tướng lĩnh xuất thân binh nghiệp hoặc công tử bột con nhà có tước, cha con Thịnh Hoành sẽ cảm thấy vô cùng nhàm chán, ai biết tình hình hoàn toàn ngược lại.
Khai tiệc không bao lâu, Trường Bách vẻ mặt vô cùng nghiêm túc lại gặp phải người còn nghiêm túc hơn là đại nhân hữu tự thừa ở Hồng Lư tự Phù Cần Nhiên, ngoài ra còn có Cừu Thứ đang rèn giũa ở Quốc Tử Giám, ba người vừa ngồi lễ độ nghiêm túc vừa nói chuyện, người không biết nhìn vào còn tưởng bọn họ đang ở lễ truy điệu.
Mà Thịnh Hoành cùng Ngũ lão thái gia ‘vừa gặp như đã quen’. Hai người nói chuyện khổ học thời niên thiếu, nói đến khoa cử gian nan, nói đến làm quan không dễ dàng, càng nói càng hợp ý. Cả đời của Ngũ lão thái gia vô cùng ngưỡng mộ những người có học vấn. Quan văn xuất thân từ khoa cử đa số đều xem thường con cháu nhà quyền tước nhưng Thịnh Hoành lại là loại người đặc biệt thông thạo chuyện xã giao, nói năng nhã nhặn, khí chất không tầm thường. Dù trong lòng ông ta nghĩ thế nào về đối phương thì biểu hiện ra ngoài đều làm người ta hết sức vừa lòng.
Ngũ lão thái gia nói ông ta ngốc già hơn mười năm nhưng nhiều lần khoa cử không thuận lợi, thật là vô cùng xấu hổ. Nhưng mà cha Thịnh lập tức chân thành thể hiện thái độ phản đối, cái gọi là văn không hạng nhất võ không hạng nhì, nên dùng cái gì để luận thành bại của anh hùng đây. Cũng khó nói có khi không may gặp phải giám khảo không thích cách hành văn của ngài, sau đó ông ta lập tức nêu ví dụ nhiều văn hào nổi tiếng từ xưa đến nay không thuận lợi chuyện thi cử.
Ngũ lão thái gia nóng viền mắt, lập tức coi cha Thịnh là tri kỷ.
Minh Lan nghe xong không khỏi oán thầm: phí lời! Không có chút tài năng này có thể ở trên quan trường thuận lợi đi đến ngày hôm nay sao, bao nhiêu lão già giảo loạt trên quan trường còn bị cha Thịnh nói đến lắc lư.
Sau đó đề tài của hai người chuyển đến vấn đề giáo dục, nếu bàn về tổ tiên, Thịnh Hoành tất nhiên không bằng Ngũ lão thái gia. Nếu bàn về con cháu, Ngũ lão thái gia dù có phóng Lamborgini cũng không đuổi kịp Thịnh Hoành. Nói đi nói lại Ngũ lão thái gia dần dần tự ti, giống như họp phụ huynh ở trường học, phụ huynh của học sinh cá biệt không thể ngẩng đầu trước phụ huynh của học sinh gương mẫu.
Minh Lan vui vẻ nghe, không nhịn được mà nâng bát trà cũng run run vai.
Mãi đến tận khi Cố Đình Diệp tỉnh lại, Minh Lan không còn quá phấn khích nữa, vừa chuẩn bị bày biện cơm, vừa cười kể lại chuyện này. Thật ra giờ đã là cuối giờ Dậu, vì buổi trưa uống rượu nhiều, hai người đều cảm thấy không thoải mái. Minh Lan liền bảo nhà bếp làm ít cháo đậu xanh hạnh nhân, thêm vào thịt bò kho tương ăn cùng bánh nướng gừng, cùng với mấy món chay thanh đạm ngon miệng bày trong đĩa nhỏ, còn có món sở trường của Cát ma ma, dưa cải muối trộn dầu vừng với hai giọt giấm thơm ngon, cực kỳ hợp ăn với cơm.
Thật ra buổi trưa Cố Đình Diệp cũng không ăn no, mới đầu hắn còn mệt mỏi, ăn mấy miếng xong liền có khẩu vị, ầm ĩ đòi ăn ba chén cháo lớn, năm cái bánh nướng mềm kẹp thịt bò, cảm thấy thoải mái hơn không ít, thỉnh thoảng nghe Minh Lan nói mấy chuyện thú vị cũng không nhịn nữa mà cười lên.
“Giờ mấy vị anh họ của tôi phải chịu khổ rồi!” Trong con ngươi sâu thẳm của Cố Đình Diệp lóe lên ánh cười trên sự đau khổ của người khác, lập tức đổi giọng, lạnh lùng nói: “Nhưng mà cũng không cần lo lắng, thím Năm này của tôi có khi lại có cách giải quyết.”
Minh Lan nghe ra trong lời nói của hắn có ý châm chọc, mấy ngày nay nàng hỏi thăm từ mấy vị ma ma không ít tin tức của phủ Ninh Viễn Hầu. Trong đó mấy cậu chi thứ năm là vô dụng nhất, đặc biệt là cậu cả Vũ Đình Dương, trước khi lấy vợ đã có một trai một gái với hầu ngủ, còn ở bên ngoài bao kỹ nữ nuôi con hát, đủ loại chuyện hoang đường không có gì thiếu (gớm anh Cố cũng đâu có kém). Có điều mỗi khi Ngũ lão thái gia nổi giận đều có Ngũ lão phu nhân đến bảo vệ.
Ôi! Có mẹ thì con cái như báu vật! Minh Lan lén lút nhìn Cố Đình Diệp.
“Ấy…” Minh Lan đổi chủ đề “Em định sáng mai đến chỗ thái phu nhân thỉnh an, tiện thể đón mấy người Dung nhi về, chàng xem có được không?”
Cố Đình Diệp hơi nhướng mày, đặt bát đũa xuống: “Sớm như vậy?”
“Sớm muộn gì cũng như nhau, việc gì phải cho người ta có chuyện để nói.” Minh Lan gọi người bưng chậu nước với dâng trà vào cười nói: “Còn nữa, từ mai em định cách năm, sáu ngày đi phủ hầu thỉnh an thái phu nhân một lần.” Nghĩa là tuần một lần, một tháng bốn lần.
Cố Đình Diệp càng nhíu chặt mày hơn, giữa đầu lông mày còn có nếp nhăn, vẻ mặt hắn không vui nói: “Cần gì phải thế? Tự nhiên thêm rất nhiều phiền phức, không xa không gần như vậy là được rồi.”
Minh Lan biết là không ổn, không thể làm gì hơn là nhẹ nhàng khuyên giải, nói: “Người khác phạm sai lầm, mình vì vậy cũng sai theo, giống như cắm châu ngọc lên cọc tiêu, mình cũng không thể nói được người ta nữa.”
“Lời này là ai nói?” Cố Đình Diệp ngẫm lại lời Minh Lan vừa nói, hứng thú hỏi: “Là lão phu nhân nhà em?”
Minh Lan cười nói: “Không phải, là cha em.” Trong lòng oán thầm, sao hắn biết không phải là chính nàng nói.
Cố Đình Diệp vô cùng ngạc nhiên, khẽ cười nói: “Cha vợ rất có chính kiến.” Cách khuyên giải của Thịnh Hoành rất thực tế, không nói gì đến lễ tiết sĩ diện vô nghĩa, chỉ tính đến hậu quả.
Hạ Trúc cùng Tiểu Đào đem khay trà với chậu đồng đựng nước nóng vào, Minh Lan bảo mấy đứa đặt đò xuống, sau đó chính mình đón lấy, vừa cười tủm tỉm vắt khăn đưa đến vừa nói: “Khi còn bé, có một lần nọ anh chị em đang cùng nghe Trang tiên sinh kể chuyện, chị Tư cố tình vẩy mực làm dơ bộ đồ mới của em, em tức giận, liền tranh thủ lúc đi thay y phục, lén trộm đi hai miếng mỡ meo lớn, bôi rất dày xuống dưới đệm ở chỗ ngồi của chị Tư…”
Lời còn chưa kể hết, Cố Đình Diệp đang vùi mình trong chăn ấm cũng phải xì ra cười, nhìn con mắt to trắng đen rõ ràng của Minh Lan đang trừng trừng nhìn mình, hắn vội vã bật ngón cái khen ngợi: “Làm rất tốt!” Sau đó kéo Minh Lan qua, đặt nàng ngồi trên chân mình, thổi mạnh vào mũi nàng cười nói: “Sau đó ra sao?”
Minh Lan đỏ mặt, lại có một chút đắc ý, ậm ờ nói: “Chị Tư không để ý, vừa ngồi lên một cái chỉ kêu một tiếng liền bị trượt từ trên ghế xuống đất, ngã chổng vó lên trời.”
Quan trọng là, Tề Hành cũng đang ở đó! Mặc Lan xưa nay luôn khoe khoang văn nhã, giờ bị té ngửa lên trời giống như con cóc. Vẻ mặt công tử Tề lúc đấy là giật mình há to mồm. Mặc Lan chỉ hận mình không thể chui xuống đất, một thời gian lâu về sau cũng không dám hiện trước mặt Tề Hành!
Cố Đình Diệp cười ha hả không ngừng, nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn đắc ý của Minh Lan, không nhịn được cắn vành tai tinh xảo mềm mại của nàng một cái, cười nói: “Em là đồ quỷ nghịch ngợm!” Sau đó đưa tay vò lỗ tai nàng, “Sau đó thì sao? Có bị phạt không?”
Minh Lan thật thà gật đầu: “Cũng may là có chị Năm làm chứng, em với chị Tư đều bị phạt chép sách 300 lần. Câu nói kia là cha dạy em khi đó.”
Nàng che giấu một chút sự thực. Thực ra là Thịnh Hoành sao lại hoàn toàn tin Như lan? Minh Lan định tìm Trường Bách làm nhân chứng, ai biết Tề Hành sau giờ học lập tức đi tìm Thịnh Hoành, khéo léo nói ra tình hình lúc đó, nói rõ là Mặc Lan cố ý bắt nạt em gái trước. Lúc đó Thịnh Hoành mới xử phạt công bằng hợp lý cả hai người. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng hơi đau xót.
Minh Lan từ lâu đã nhận ra, thật ra Tề Hành từ sớm đã nhìn rõ Mặc Lan (Giáo dục của Bình Ninh quận chua rất hiệu quả), chẳng qua là từ nhỏ anh ta đã được dạy dỗ tốt nên mới dùng nụ cười tao nhã ấm áp che khuất bao nhiêu mỉa mai cùng chán ghét.
Buồn cười nhất chính là, Mặc Lan từ đầu đến cuối không biết, còn suốt ngày giả vờ giả vịt trước mặt người nhà họ Tề.
Trong nụ cười của Minh Lan có một loại thương hại không tên. Nàng vòng tay qua cổ Cố Đình Diệp, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ở gần phủ Ninh Viễn Hầu như vậy, nếu không đi thỉnh an thì chính là do chúng ta không tốt? Vì lẽ đó, em phải đi.”
Cố Đình Diệp vẫn đen mặt, miễn cưỡng gật đầu. Minh Lan mỉm cười nói: “Chàng không cần lo lắng, thực ra em cũng đã tính toán rồi. Giống như nhà họ Lô, từ khi Lô lão đại chuyển vào dinh thự vua ban, ông bà vẫn ở nhà cũ giữ nhà. Do đường xá nên bọn họ đi thỉnh an cha mẹ năm ngày một lần. Còn có họ Hàn, nhà đó dù cha mẹ vẫn còn nhưng đã cho con thứ hai và thứ ba phân nhà. Hai con dâu này nửa tháng đi thỉnh an một lần. Em nghĩ, chúng ta coi như ở nhà riêng, cũng gần giống như vậy, nhưng cũng không phải ruột thịt, đơn giản là học quy củ của họ Lô là được rồi.”
Cố Đình Diệp nhìn vẻ mặt nàng tính toán linh hoạt, không khỏi buồn cười nhỏ giọng nói: “Tôi vốn không muốn em phải lội vào vũng nước đục này, lúc trước được ban thưởng dinh thự cũng không nghĩ nhiều như vậy.” Trong giọng nói lăn tăn áy náy.
“Không cần! Em cũng không phải là đồ sứ dễ vỡ.” Minh Lan trêu đùa, bày ra dáng vẻ rất hiểu chuyện nói: “Có câu là, nơi nào có người là có giang hồ. Giang hồ mà, chỗ nào lại không có nước đục.”
Cố Đình Diệp trong lòng ấm áp, vỗ về gò má Minh Lan, dịu dàng nói: “Câu nói đó đừng nói là cũng của cụ thái sơn nhé?...... Em rất kính yêu bố vợ?” Nhưng hắn nghe nói, Minh Lan cũng không phải là con gái được Thịnh Hoành chiều chuộng nhất.
Minh Lan cũng không tiện phủ nhận, suy nghĩ một chút thản nhiên nói: “Bà nội cảm thấy cha bất công, nhưng em lại thấy cha là người cha tốt. Khi còn bé, ngọc bội em được cho bị các chị gái cướp đi, ít nhất cha sẽ đền lại cho em cái khánh vàng. Dù cho có bận thế nào mỗi tháng cũng đều sẽ đến hỏi thăm…”
Nhất là sau khi Minh Lan chuyển vào Mộ Thương trai, mỗi lần gặp Minh Lan Thịnh Hoành đề sẽ hỏi han nàng có khỏe không, quần áo đồ dùng liệu có thiếu, hầu hạ có chu đáo không, hỏi ngay trước mặt Vương thị để cảnh cáo.
Thịnh Hoành xuất thân là con vợ lẽ, rất rõ ràng mấy chuyện kẻ hầu người hạ ác ý bắt nạt chủ nhân, dối trên lừa dưới. Ông ta chưa bao giờ vì nghe Vương thị nói ‘bọn nhỏ đều rất tốt’ mà không quản chuyện. Chỉ cần con gái nói hầu gái ma ma nào làm điều gì vô lễ đều sẽ bị đổi. Từ trước khi Diêu Y Y xuyên đến, Vương thị đã cùng dì Lâm tranh giành mấy hiệp. Bởi vì nguyên nhân này mà dì Lâm đều có thể thanh lọc hết người Vương thị đặt bên cạnh Trường Phong cùng Mặc Lan, sau đó đổi thành người của mình.
Đương nhiên chỉ có dì Lâm có lá gan này, dì Hương cũng không dám.
Dưới sự che chở của Thịnh Hoành, trai gái con vợ lẽ nhà họ Thịnh đều bình an khỏe mạnh lớn lên, đãi ngộ chênh lệch không mấy. Tuy rằng ông ta thường bất công, nhưng so với bao nhiêu đàn ông ích kỷ mê muội chỉ lo sinh không lo dưỡng đã là tốt hơn rất nhiều.
Ở thời đại này, ông ta thật sự không phải người cha tệ.
Cố Đình Diệp nhìn vẻ mặt hoài niệm của Minh Lan, khóe miệng xinh đẹp còn hơi mỉm cười vểnh lên. Hắn chần chờ một lúc cuối cùng vẫn mở miệng: “Cha tôi,.. ông ta đối với tôi vô cùng nghiêm khắc. Tôi từ nhỏ đã bướng bỉnh, ăn không ít gia pháp.”
Minh Lan lấy làm ngạc nhiên, lần đầu tiên nghe hắn nhắc đến lão hầu gia quá cố. Nàng nhẹ giọng nói: “Cha chồng đối xử với chàng có tốt không?”
“… Tốt không? Cái này cũng khó nói.” Cố Đình Diệp dừng một lúc lâu mới lạnh nhạt nói: “Ông già thích nhất là giày vò xử phạt tôi, trời mùa đông lạnh, anh Cả cùng em Ba đều ở trong phòng sưởi ấm, tôi lại ngày ngày phải dậy sớm luyện công. Nhưng mà… tất cả các anh em chỉ có tôi là có công phu của cha, từng chiêu thức đều là cầm tay dạy, nhưng chỉ cần có một chút sai lầm là phải chịu một trận đòn đau, ai đến khuyên cũng không được.”
“Anh Cả với em Ba thì sao?” Minh Lan khẽ hỏi.
“Anh Cả thân thể yếu đuối, không cần nói. Em Ba là do hộ vệ ngoại viện dạy.”
Minh Lan cảm thấy không đành lòng, liền nhỏ giọng nói: “Cha chồng là vì muốn tốt cho chàng, ừm, thái phu nhân có tốt với chàng không?” Thực ra trong lòng Cố Đình Diệp hiểu rất rõ, chẳng qua là không bỏ qua được điểm mấu chốt kia.
“Vô cùng tốt.” Cố Đình Diệp trả lời vô cùng nhanh, khóe miệng lan ra một vệt trào phúng. “Mỗi lần tôi cùng em Ba tranh giành đồ vật, bà ta nhất định sẽ bênh vực tôi. Tôi muốn bao nhiêu tiền bạc bà ta chưa từng nói hai lời. Hầu gái trong viện của tôi không chỉ nhiều nhất mà còn xinh xắn nhất. Tôi làm sai việc gì bà ta nhất định ra mặt che chở tôi. Trên dưới hầu phủ đều khen bà ta đôn hậu hiền hòa, khoan dung rộng rãi.”
Minh Lan âm thầm mắng: chiêu cũ, không có sáng tạo.
Cố Đình Diệp trào phúng cười khẽ, “Đây cũng không phải cái gì mới mẻ, hầu như ai cũng nghĩ được. Tôi lớn dần phát hiện ra không ổn, có điều khi đó ông già đã không chịu tin tôi nữa. Cha con không nói được vài câu đã ầm ĩ. Sau đó Thường ma ma đến tìm tôi, nói cho tôi chuyện mẹ đẻ…” Hơi thở hắn bỗng dồn dập, trên mặt hiện ra nét phẫn hận mơ hồ, “Khi đó tôi mới thật sự hận! Nhiều năm như vậy, ông già rõ ràng là biết nhưng cái gì cũng không nói, để cho bọn nô tài đểu cáng cũng có thể cười chuyện nhà mẹ đẻ tôi xuất thân thấp hèn! Mỗi lúc chú Tư chú Năm mắng chửi tôi đều nhắc chuyện nhà mẹ đẻ tôi!”
“… Chàng tức giận cũng là có lý.” Minh Lan thở dài nói.
Lời đã ra khỏi miệng, phía sau nói càng dễ dàng. Cố Đình Diệp tự giễu nói: “Tôi ở bên ngoài càn quấy, ông già biết chuyện liền quở mắng. Tôi liền cười gằn với ông ta, nói ‘Không có chút bạc của mẹ con, tước vị này của cha chắc gì đã giữ được. Toàn bộ trên dưới phủ hầu đều dựa vào mẹ con mới có thể mở mặt đến giờ, còn khoe khoang cái bộ dáng đáng tởm’. Ông già tức ngã lăn ra, người cả nhà đều mắng tôi bất hiếu. Có điều tôi làm ông già giận cũng không chỉ dừng lại lần đó.”
Minh Lan xoa mái tóc cứng dày của hắn, không nói một lời.
“Tôi ngay cả lần cuối cùng cũng không gặp được ông.” Cố Đình Diệp lặng lẽ kể lại, hắn tựa đầu vào ngực Minh Lan, cảm giác ấm áp mềm mại, “Ba ngày ba đêm tôi không nhắm mắt, làm mệt chết mất sáu con ngựa, cuối cùng vẫn không kịp gặp.”
Giọng điệu của người kia nhàn nhạt nhưng Minh Lan lại cảm thấy một trận đau xót mơ hồ.
Cảm xúc của con người trên đời này là thứ phức tạp nhất bởi vì không hề có tính logic. Bao nhiêu dụng cụ máy móc tinh vi đều rất khó có thể đo lường tính toán. Lão hầu gia quá cố có thể không yêu thương Bạch thị nhưng ông ta có lòng áy náy với đứa con này. Nhưng trước có tình cảm với bà Tần lớn, sau có thể diện danh tiếng của gia tộc. Ông ta không có cách nào làm gì để bồi thường trước mặt.
Minh Lan không phải chuyên ngành tâm lý, cũng không biết nói cái gì cho phải. Chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo: “Cha chồng mất đã nhiều năm, em không có cơ hội kính trà cho ông. Hay là chàng nói chút chuyện của ông cho em nghe.”
Ánh mắt Cố Đình Diệp mờ mịt, qua một lúc lâu mới nói: “Sáng sớm tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, tôi lúc đó khoảng chừng bảy, tám tuổi đi. Trời đông lạnh đến run rẩy, thật chỉ muốn về ổ chăn sưởi ấm. Nhưng mà ông già vẫn không buông tha tôi, tôi vừa luyện thương vừa thầm mắng mỏ trong lòng. Tuyết rất lớn, rơi xuống rì rào, xuống trên đầu ông già, trên lông mày, trên bả vai, phủ trắng trên nửa người mà ông vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm chiêu thức của tôi. Ông nói, tôi cùng anh em không giống nhau, tôi phải dựa vào chính mình.”
Dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt anh tuấn của hắn hiện lên một nét thất vọng kỳ lạ.
Minh Lan vẫn chỉ có thể thở dài, hai người ngồi đã lâu, Minh Lan cảm thấy có chút mệt chỉ muốn ngủ, đang lo nghĩ có nên để người kia yên tĩnh một mình không, Cố Đình Diệp bỗng nhiên nhẹ cười lên, trong phòng đang yên tĩnh, tiếng cười kia có chút làm người sợ hãi.
Trên mặt hắn hiện ra vẻ mặt tàn nhẫn, tiếng cười khẽ đã biến thành cười gằn: “Hừ hừ, dựa vào cái gì?!”
Hắn quay đầu nhìn Minh Lan, giọng điệu lạnh lùng mỉa mai: “Dựa vào cái gì tôi phải đem đao đi liếm máu sống qua ngày! Bọn họ so với tôi lại quý giá hơn, có thể ung dung nhãn nhã hưởng thụ ân ấm của tước vị? Cả nhà họ Cố đều dựa vào bạc của họ Bạch mới có thể diện đến nay, dựa vào cái gì mà tôi phải xếp đuôi làm người? Như con chó nhà có tang phải lưu lạc bên ngoài!”
Cố Đình Diệp đột ngột đứng lên, tóc đen rối tung xõa dày trên áo khoác gấm màu tím nhạt, tỏa ra thứ ánh sang thảm đạm đến ghe người, khuôn mặt anh tuấn biến mất trong bóng tối của ngọn nến, đứng thẳng tắp ở đó. Cả người tràn ngập hơi thở nguy hiểm kìm nén lòng căm hận, giống như con thú hoang đang muốn cắn xé.
Hắn cười gằn, giọng nói như tiếng kim loại lạnh lùng nói: “Oan có đầu, nợ có chủ! Nếu tôi theo ý bọn họ, cả đời này im hơi lặng tiếng, món nợ này dĩ nhiên không đòi được. Nhưng hôm nay tôi vẫn cứ đứng dậy, đây là ông trời bảo tôi phải thanh toán món nợ này!”
Thân thể Minh Lan co lại trong ghế bành, cả người bị trùm bởi bóng tối dưới thân thể cao lớn của hắn, trong lòng lo lắng sợ sệt. Nàng rất muốn nói ‘có thể ông trời có ý khác chàng hiểu lầm rồi’, nhưng không dám mở miệng. Nàng biết, thực ra hắn cũng không ham muốn tước vị tiền tài này, chỉ là tính tình hắn cao ngạo quật cường, không thể nuốt trôi cơn giận này. Có điều, ai có thể hờ hững đối với loại bạc đãi này đây.
Lúc này, Minh Lan bỗng nhiên có suy nghĩ trong lòng, ngẩng đầu thử dò xét nói: “Chàng định làm cái gì?”
Cố Đình Diệp quay đầu, ánh mắt đã chỉ còn nét thư thái trấn tĩnh, tao nhã kéo bào phục, ngồi xuống dựa nghiêng ở trên giường mềm, lại trở về bộ dáng cao quý thong dong, hắn lại còn dịu dàng cười cợt: “Vợ đừng sợ, cái gì tôi cũng sẽ không làm.”
Minh Lan ngồi yên, ngờ vực nhìn người kia, bỗng bình thường trở lại, con người rất phức tạp, nàng còn chưa hiểu rõ hắn, chính hắn cũng không phải là rất hiểu bản thân nàng.
Lời tác giả:
Từ chương sau bắt đầu đấu cùng Dung nhi, Thu Nương, còn cả Hồng Tiêu.
Gia phả họ Cố:
Chi trưởng:
Cố Yển Khai (Ninh Viễn Hầu đời trước, cha nam chính) x Bà Tần lớn (Vợ đầu)/ Bạch thị (Vợ kế thứ nhất)/ Bà Tần nhỏ (Vợ kế thứ hai)
Con cả đích tôn: Cố Đình Dục (Ninh Viễn hầu đương nhiệm, mẹ là bà Tần lớn) x vợ Thiệu thị = con gái Nhàn nhi
Con thứ hai: Cố Đình Diệp (mẹ Bạch thị) x Dư Yên Hồng (vợ đầu)/ Thịnh Minh Lan (vợ kế). Con dòng thứ: Xương nhi, Dung nhi (Mẹ đẻ phòng ngoài Mạn Nương)
Con trai thứ ba: Cố Đình Vĩ (mẹ bà Tần nhỏ)× Chu thị (nhà mẹ đẻ Thái Bình bá)= Hiền nhi( con trai cả dòng chính)
Con gái: Cố Đình Xán (mẹ bà Tần nhỏ, chưa gả)
Con gái dòng thứ: Cố Đình Yên (đã gả)
—————————————–
Chi thứ tư
Tứ lão thái gia + Vợ đầu đã mất/ Tứ lão phu nhân (vợ kế)
Con trưởng đích tôn: Cố Đình Huyên (mẹ là bà vợ đầu)
Con gái: Cố Đình Huỳnh (mẹ là bà vợ kế, chưa gả)
Con thứ: Cố Đình Bỉnh (mẹ dì Lưu)
Con gái thứ: Cố Đình Văn (mẹ dì Lưu, chưa gả)
Chi thứ năm
Ngũ lão thái gia + Ngũ lão phu nhân
Con trưởng đích tôn: Cố Đình Dương, Con gái: Huệ nhi
Con thứ: Cố Đình Địch
Con gái thứ: Cố Đình Linh
Editor: giải thích một chút đầu đề, tên gốc là anh không hiểu lòng tôi (tiếng trung chi có hai ngôi nhĩ ngã nên dịch thế thì không đủ nên tớ đổi là ta chưa hiểu lòng nhau). Đây chính là nội dung xuyên suốt chương này, cách nhìn của Minh Lan và Cố Đình Diệp về gia đình tình thân về người cha được thể hiện rõ ràng. CĐD tưởng rằng Minh Lan là con thứ không được sủng sẽ oán hận, chẳng ngờ nàng lại coi cha mình là một người tốt (tốt trong giới hạn của nàng) và kính yêu trong khi với cha mình, CĐD vừa tồn tại song song yêu thương và oán hận mà Minh Lan chưa từng biết. Qua mỗi chương truyện, càng về sau, lăng kính của mỗi người lại hiện lên rõ ràng trong mắt đối phương, nhân sinh quan, cách đối nhân xử thế, tâm tình dần dần trao đổi, tạo nên một bức tranh sinh động hài hòa về 2 con người buộc chặt số phận nhau trong mối quan hệ được gọi là vợ chồng – gia đình thời cổ đại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...