Thật Trùng Hợp Sư Huynh Cũng Tới Cắt Bao Quy Đầu À


Anh khẽ khép mi, giống như một con mèo đang hài lòng, thản nhiên nói: “Bận rộn trở về viết bản kiểm điểm à? Việc này không vội, em đốt lửa thì sớm muộn gì cũng phải dập lửa.



Trong cuộc đời của Hứa Lê việc bốc đồng nhất cô từng làm đó là đá vào tấm bảng sắt.

Cảm giác từ lòng bàn tay trở nên rõ ràng hơn, Hứa Lê biết không thể nào thương lượng được nữa, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang thoải mái hưởng thụ sự sung sướng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy đàn anh, đừng nhanh quá!”

Thực ra cô cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ là xem phim thôi, nên đến lúc thực hành có hơi hoảng sợ, nhưng cô vẫn không muốn lộ ra vẻ rụt rè trước mặt Lục Từ nên đã giả vờ bình tĩnh, bắt đầu chủ động dùng bao cao su.


Lục Từ buông lỏng sự kiểm soát đối với cô, chịu đựng khoái cảm triền miên gây nghiện, thắt lưng anh trở nên tê dại, nhưng cô gái này lại cứ tùy ý đùa giỡn, thỉnh thoảng còn dùng sức quá mức, khiến anh vừa đau vừa sướng.


Hứa Lê vừa di chuyển tay vừa để ý đến phản ứng của Lục Từ, cổ của Lục Từ đỏ lên, khuôn mặt vốn đã dễ nhìn của anh giờ phút này càng trở nên quyến rũ sau khi bị nhiễm dục vọng.


Hứa Lê nhìn rồi lại nhìn, cô cũng có chút phản ứng, một luồng nhiệt từ giữa hai chân chậm rãi phun ra, cô theo bản năng kẹp chặt hai chân, quay đầu tạm che đi sự xấu hổ.



Hứa Lê khóc thầm trong lòng, một cô gái trẻ chưa từng có người yêu như cô, vậy mà giờ đây lại ở trong phòng bệnh dùng tay giúp đàn ông dập lửa, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đó lại nổi lên phản ứng, cô thiếu đàn ông đến vậy sao?

Mười phút trôi qua, cổ tay của Hứa Lê bắt đầu đau nhức, nhưng vật dưới tay cô chỉ lớn chứ không chịu xuất ra! Lúc này cô đã có chút hối hận vì trêu chọc Lục Từ, cũng nhờ vậy mà hiểu thế nào là tự chuốc họa vào thân.


“Đàn anh, có thể xuất tinh sớm được không, tay em đau…”

Hứa Lê đáng thương cuối cùng cũng chịu thua, cô bắt đầu lơ là công việc, dùng ngón tay kéo bao quy đầu ra, trượt qua các nếp gấp.


“Ha ha.

Vừa rồi có người nói hy vọng tôi đừng ra nhanh quá, vậy mà bây giờ mới mười phút, đã chịu không được rồi hả?” Lục Từ điều chỉnh lại hơi thở, cũng không quên đùa giỡn mấy câu.


Năm phút đồng hồ nữa lại trôi qua, Hứa Lê lúc này đã hoàn toàn mệt mỏi, mỗi lần cô muốn rút lui đều bị bàn tay to lớn của Lục Từ đẩy trở về, cô ngồi ở ghế bên cạnh, lại một lần nữa cầu xin tha thứ.


“Đàn anh, van cầu anh, nhanh lên…”


Lục Từ nghiêm túc đề nghị với cô: “Đổi cách khác đi, có lẽ sẽ nhanh hơn.



“Cái gì?”

Lục Từ ngồi thẳng dậy, nói rõ hai chữ: “Dùng miệng.



“Cái gì?” Hứa Lê suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.


“Không, không, làm sao có thể!”

“Tại sao không? Tôi sợ cuối cùng chỉ có tay của em bị đau, em ở chỗ này lãng phí quá nhiều thời gian, lát nữa có người đến tìm em hay không tôi cũng không biết được.



Hứa Lê: …

Cô không biết phải làm sao, đáng xấu hổ nhất là cô không hề phản kháng việc khẩu giao cho Lục Từ như biểu hiện bên ngoài, ngay giây phút đầu tiên nghe được lời nói của anh cô cũng không chán ghét, ngược lại cô còn có chút kỳ vọng.

Cô tò mò về những thứ chưa từng thử qua, nếu đối tượng là Lục Từ thì cũng không phải là không thể chấp nhận được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận