Thật Trùng Hợp Sư Huynh Cũng Tới Cắt Bao Quy Đầu À
Hai người đàn em được sủng ái mà lo sợ, không nghĩ đàn anh là người dễ gần như vậy!
Nếu để cho người khác biết được suy nghĩ của hai người, nhất định sẽ nói với họ rằng: Các người nghĩ nhiều rồi…
Con người Lục Từ chính là đối với ai cũng một bộ dạng lạnh lùng xa cách, không quá thân thiết cũng không quá khó gần.
Đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa có ai hái được đoá hoa cao lãnh là anh, vì vậy ai cũng sốc khi nghe đến tin đồn.
Tống Nghiêm, một trong hai đàn em được tuyển thẳng từ trường, anh ấy đã nghe về tin đồn tình cảm của Lục Từ và Hứa Lê, cũng như việc cắt bao quy đầu mất hình tượng của Lục Từ.
Lúc đó anh ấy thực sự không tin, vì buổi tiệc trước đó không lâu chính là lần đầu tiên bọn họ gặp Lục Từ, cho nên anh ấy khẳng định lời đồn là sai.
Tuy nhiên, hôm nay anh ấy lại không dám khẳng định…
Anh ấy nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện, và cái kiểu thân mật đó chắc chắn không chỉ là mối quan hệ mới gặp một lần.
Anh ấy có thể nhìn thấy rõ, cách đàn anh nhìn Hứa Lê và nhìn bọn anh không hề giống nhau! Hơn nữa Hứa Lê đối với Lục Từ cũng không kính trọng, không giống kiểu xa lạ của bọn anh, chính là rất vi diệu…
Tống Nghiêm cẩn thận quan sát mới phát hiện ra, thực tế buổi sáng giờ khám ngoại trú có rất nhiều bệnh nhân, Lục Từ cũng rất nghiêm túc trong giờ làm việc, chỉ thỉnh thoảng rảnh rỗi anh mới tìm cơ hội lén lút trêu ghẹo Hứa Lê, như giật tóc hay xoa eo cô! Anh nghiêng đầu nói chuyện với cô, động tác của anh không lớn, nếu anh ấy không biết trước thì nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ nhiều…
Buổi sáng có chuyên gia nên bệnh nhân xếp hàng dài từ đầu đến cuối, vì vậy đám người Lục Từ đứng bên cạnh giáo sư Lý không có nhiều thời gian rảnh, chân Hứa Lệ có chút đau.
Cô khó khăn chịu đựng chân đau cho đến giờ cơm trưa, giáo sư Lý đưa thẻ cho Lục Từ: “Em dắt mọi người đến căn tin ăn thử, muốn ăn gì thì cứ gọi, em mang cơm hộp đến văn phòng khoa nội trú giúp thầy, thầy có buổi hội chẩn nên lát nữa sẽ ăn sau.
”
Cả một buổi sáng Lục Từ không tìm được cơ hội ở một mình với Hứa Lê.
Nhìn hai cái bóng đèn bên cạnh, anh cảm thấy họ thật chướng mắt.
Nhưng hết cách rồi, hôm nay là ngày đầu tiên nên anh đành phải dắt họ theo.
Căn tin có rất nhiều đồ ăn, bốn người bọn họ ngồi chung một bàn, Tống Nghiêm dường như nhận ra sự tồn tại dư thừa của bọn anh, bèn chủ động kéo người còn lại rời đi, người này vẫn chưa hiểu lý do tại sao thì đã ra khỏi căn tin…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...