Thật Trùng Hợp Sư Huynh Cũng Tới Cắt Bao Quy Đầu À


Đôi môi Lục Từ vừa khô vừa nóng, anh hôn cô mãnh liệt, hai tay anh giữ chặt đầu Hứa Lê, không cho cô rút lui.


Môi và răng quấn quýt nhau không rời, đầu lưỡi của Lục Từ liếm vòm miệng của Hứa Lê, sau đó liếm vào mặt lưỡi, lưỡi quấn vào nhau, khao khát nhiều ngày của anh cuối cùng cũng bùng phát vào lúc này.


Nụ hôn muộn màng đánh thức ký ức của hai người, Hứa Lê cũng từ bỏ giãy giụa mà hưởng thụ.


Nụ hôn giữa hai người trở nên dịu dàng và kéo dài, không còn khẩn trương.



Trước đó Lục Từ luôn nhắc nhở chính mình, sau khi gặp cô phải tự kiềm chế bản thân, nhưng gặp được cô rồi, anh mới phát hiện sao có thể kiềm chế đây? Khi nhìn đôi môi đóng mở của cô, anh muốn xâm chiếm, muốn đè cô xuống và hôn cô cho đến khi nào thiếu oxy thì thôi.

Dường như anh nghiện Hứa Lê hơn anh tưởng.


Rốt cuộc anh vẫn ý thức được chỗ này là phòng khám, người khác có thể bước vào bất cứ lúc nào, vì vậy Lục Từ miễn cưỡng rời khỏi môi Hứa Lê, dùng ngón tay cái xoa xoa cổ cô, giọng điệu trêu chọc: “Trước cửa phòng khám nhiều người nên không thể, ở chỗ không người thì có thể rồi nhỉ ~ đàn em?”

Đôi môi bị mút của Hứa Lê trở nên sưng tấy, sau khi vô thức liếm môi dưới, cô đẩy Lục Từ ra, hít một hơi thật sâu: "Đồ lưu manh!"

Lời nói của cô không hề mang tính sát thương, ngược lại còn tăng thêm vài phần quyến rũ, nhìn đôi mắt long lanh của cô, Lục Từ thật sự rất muốn hôn cô thêm lần nữa.



Anh xoay người đi vào phòng thay đồ, mở cửa tủ đựng đồ và mặc áo blouse vào, anh vừa cài khuy vừa nói: “Sao không gọi anh là đàn anh nữa, trước đó ở trên giường không phải em gọi đến là vui vẻ sao? Xuống giường rồi là em trở mặt không nhận ra ai nữa ~ chậc chậc ~”

Lục Từ đối diện nói chuyện với Hứa Lê, đôi mắt của anh luôn dán chặt vào cô, trong khi tay vẫn đang cài cúc áo, ai có thể cưỡng lại được điều này chứ?

Cô không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Lục Từ khi cơ thể của anh ra vào liên tục trong cơ thể cô, lại càng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh khi anh nghiêm túc mặc áo blouse.

Lời phản bác đến bên môi cô lại không nói ra được, chỉ có thể hừ một tiếng, quay đầu tự mặc áo trắng mình mang theo.


Lục Từ đem túi xách của cô bỏ vào tủ đựng đồ của anh: “Lần này cả ba người bọn em đều đến nên không có đủ tủ đựng đồ, em với anh dùng chung một tủ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận