Bắt đầu từ tháng 5, Đại học C bước vào mùa hoa tường vi rộ nở khắp khuôn viên trường.
Chiều nay Tạ Thời Quân có tiết nên nhiệm vụ đưa Tạ Di An đến lớp ngoại khoá giao cho Hướng Sơ. Lớp ngoại khoá do sinh viên mĩ thuật của Đại học C tổ chức ngay trong trường.
Tạ Di An đeo bảng vẽ trên lưng nom rất ư hưng phấn, ríu ra ríu rít quanh Hướng Sơ suốt cả quãng đường. Hôm nay cô bé mang hai cái bím tóc xinh xinh, chẳng cần đoán cũng biết là tác phẩm từ tay Tạ Thời Quân sáng nay. Chạy nhảy cả một sáng ở nhà trẻ nên giờ hai bím tóc đã hơi xù, Hướng Sơ thử sửa lại giúp cô bé mà ngặt nỗi tay chân vụng về sửa chả ra sao, chỉ đành để cô bé xài tạm.
Tạ Di An bỗng nhiên kéo tay áo Hướng Sơ, ngoắc ngón tay ý bảo cậu ghé sát tai lại, coi bộ bí mật lắm: “Anh đẹp trai này, có phải anh với bố em đang yêu nhau không?”
“Ơ, anh…”
Quả nhiên chạy trời không khỏi nắng. Hướng Sơ đang sầu não chẳng biết nên giải thích thế nào thì bỗng thấy Tạ Di An nhíu đôi mày nhỏ hệt như bà cụ non, lắc tay Hướng Sơ bảo: “Anh đẹp trai, anh tuyệt đối không được chia tay bố em nha. Bố em vất vả lắm, bận ơi là bận, làm việc xong rồi còn phải vừa làm bố vừa làm mẹ cho em nữa.”
Nói đoạn nó còn chắp tay sau lưng, vừa lắc đầu vừa thở dài: “Cho dù bố có làm bằng sắt đi chăng nữa cũng có ngày hỏng mất.”
Hướng Sơ bị cô bé chọc cười ngặt nghẽo: “An An em bắt chước những lời này từ ai đấy?”
“Từ bà nội em đó, bà nội em còn nói, chẳng dám trông mong bố em tìm mẹ kế cho em, tìm cha kế thôi cũng mừng lắm rồi.”
Hướng Sơ chỉ cười không nói gì. Cậu dắt Tạ Di An đến bên bồn hoa, ngồi xuống xoa đầu cô bé, tiếp đó duỗi ngón út ra nói với cô bé: “An An, bố em là người tốt nhất thế giới này đó. Hai chúng ta ngoắc ngoéo, hứa từ đây về sau sẽ cùng nhau yêu bố nhé?”
“Vâng ạ!” Tạ Di An ngoéo ngón út Hướng Sơ, ngón cái chạm vào nhau đóng dấu, “Ngoắc tay hứa một trăm năm không nuốt lời!”
Đưa Tạ Di An đến lớp học ngoại khoá xong, Hướng Sơ đi dạo loanh quanh chờ Tạ Thời Quân tan lớp. Cả hai đã hẹn tối nay sẽ dẫn Tạ Di An đi ăn lẩu và nhân tiện chuyện trò đôi chút về vấn đề “biến động gia đình”.
Giữa hai toà nhà dạy học có chỗ đất trống đặt hai cái xích đu, kế bên là tiệm tạp hoá nhỏ. Hướng Sơ nhớ hồi cậu học đại học, có một con mèo tam thể hay đúng giờ xuất hiện ở đó xin ăn, sau đó nó được chủ tiệm thương tình nhận nuôi, từ đó nó đã nhảy vọt lên một cương vị mới, còn sinh một ổ mèo con chẳng rõ cha là ai. Hiện tại con mèo đang nằm ở cửa tiệm không biết đã là đời thứ mấy của nó rồi.
Bấy giờ đang trong thời gian tiết một của buổi chiều, bốn bề tĩnh lặng, Hướng Sơ ngồi một mình trên xích đu nhẹ nhàng đung đưa.
Trong giảng đường bên cạnh ngồi đầy sinh viên, Hướng Sơ lắng tai nghe, đoán trong đó hẳn đang học đại cương lịch sử cận hiện đại. Hồi cậu học đại học ghét nhất là mấy môn tư tưởng chính trị này, bởi vì cậu có cố ôn thế nào cũng chỉ có thể lấy được tầm 8 điểm là cùng, mà mấy môn này lại chiếm rất nhiều tín chỉ, kết quả điểm GPA của cậu bị kéo xuống.
Đến đây, Hướng Sơ bất giác hồi tưởng về thời sinh viên của mình. Cậu bất ngờ nhận ra rằng, dẫu có loại bỏ hoàn toàn cái tên Hứa Hoài Tinh ra khỏi kí ức thì cũng còn sót lại rất nhiều kỉ niệm đáng để nhìn lại.
Chẳng qua khi ấy cậu đã phớt lờ chúng nó, cố chấp đinh ninh rằng Hứa Hoài Tinh là nét bút rực rỡ duy nhất suốt tuổi thanh xuân của cậu, những thứ khác đều chẳng đáng kể.
Tuy nhiên thứ thật sự đáng giá của quá khứ chẳng hề phải một khoảng thời gian gắn liền với một ai đó, mà là một bản thân đã từng đong đầy nhiệt huyết, gan dạ và hi vọng, gặt hái điểm số bình thường hoặc nổi bật, hoàn thành một tờ lại một tờ bài thi của cuộc đời.
Và sau đó gặp được đúng người vào đúng thời điểm.
–
Tiếng chuông hết tiết reo lên, sinh viên ùn ùn ra khỏi toà nhà dạy học, ngôi trường vốn đang yên tĩnh tức thì nhộn nhịp hẳn lên. Hướng Sơ đoán chừng có lẽ hiện giờ Tạ Thời Quân đang bị sinh viên vây quanh giải đáp thắc mắc nên cũng chẳng vội. Cậu thong thả đi đến toà nhà đào tạo, chuẩn bị vào văn phòng của Tạ Thời Quân chờ anh.
Toà nhà đào tạo đã qua tu sửa, may mà trước văn phòng có treo bảng tên. Hướng Sơ rẽ trái quẹo phải đi lạc tận hai lần mới tìm được căn phòng treo bảng “Giáo sư Tạ Thời Quân”.
Tạ Thời Quân đã đưa chìa khoá cho cậu, cậu mở cửa đi vào, quan sát quanh phòng một vòng rồi ngồi vào ghế của Tạ Thời Quân.
Bàn làm việc của Tạ Thời Quân không khác với tưởng tượng của cậu là bao, gọn gàng sạch sẽ không một chỗ chê. Cậu đợi một lúc, bèn bóc một tờ giấy nhớ và đặt bút viết: Tạ Thời Quân.
Vừa dứt nét cuối cùng của chữ Quân, nội dung sau đó còn chưa kịp viết thì cửa bất chợt bị đẩy ra, Tạ Thời Quân bước vào khoá cửa lại. Anh vừa được sinh viên thả đi, tay còn dính đầy phấn đã vội vã trở về văn phòng, lúc này vừa rửa tay vừa ngoái đầu nhìn Hướng Sơ: “Em đợi có chán lắm không?”
“Không chán, em vừa mới đi dạo trong trường xong.” Hướng Sơ đứng dậy, đi đến sau lưng Tạ Thời Quân ôm eo anh, “Thầy Tạ ơi, em bỗng dưng nghĩ, mười năm trước… anh đang làm gì nhỉ?”
Tạ Thời Quân đáp: “Chắc là vừa du học ở nước ngoài về, đang làm trợ giảng cho giáo sư, thỉnh thoảng cũng dạy thay cho sinh viên hệ đại học.”
Hướng Sơ ngẫm nghĩ cũng phải, khi ấy Tạ Thời Quân cũng sắp quen Nhiễm Thu Ý rồi, có khi Nhiễm Thu Ý đã bắt đầu yêu thầm anh từ lúc đó. Nghĩ đến đây, giọng điệu Hướng Sơ không khỏi hơi chua: “Ồ… Khi ấy anh đã làm giảng viên ở Đại học C rồi, tiếc là em chưa từng học lớp của anh lần nào.”
Ngặt nỗi đã hứa sẽ không ghen nữa, vả lại thuở đó cậu cũng đương độ mặn nồng với Hứa Hoài Tinh mà, kẻ tám lạng người nửa cân thôi.
Nhằm kịp thời tiêu diệt mầm mống ghen tuông, Hướng Sơ rúc vào trước người Tạ Thời Quân, cất giọng mềm mại: “Em nhớ thầy rồi, hôn em một cái đi.”
Tạ Thời Quân cười rằng: “Một cái sao mà đủ.”
Tạ Thời Quân ôm chặt eo Hướng Sơ, chậm rãi cọ xát cánh môi cậu chốc lát rồi vào thẳng vấn đề, tách răng cậu ra liếm hôn phần hàm trên nhạy cảm. Hôn một lúc anh không cầm được luồn tay vào trong áo Hướng Sơ, Hướng Sơ bị ngón tay vừa rửa qua nước lạnh của anh chạm giật thót, toan tránh mà chẳng tránh được. Cả người cậu bị hôn đến nhũn ra, bất giác tựa lên bàn làm việc, tay phải đặt trên vai Tạ Thời Quân, tay trái níu chặt mép bàn.
Tạ Thời Quân thay đổi nhịp điệu nụ hôn, khẽ mút từng đợt nhẹ nhàng, lòng bàn tay đặt trên mu bàn tay Hướng Sơ.
“Thật ra trong mười năm từ ba mươi tuổi đến bốn mươi tuổi này, tính ra cũng chẳng có bao nhiêu bước ngoặt đáng kể. Cuộc sống anh của hiện tại so với anh của mười năm trước hầu như chẳng có thay đổi gì nhiều, ngoại trừ có thêm An An,” Tạ Thời Quân thoáng ngập ngừng, “và có thêm Trân Trân.”
Hướng Sơ nhẩn nha khép hờ đôi mắt, ôm cổ Tạ Thời Quân để anh dựa sát vào mình: “Thầy Tạ còn chưa tới bốn mươi tuổi nữa mà, sao phải vội tự nhận mình già thế chứ.”
Tạ Thời Quân ngẫm nghĩ đoạn nói: “Có lẽ là anh đã nóng lòng muốn em cùng già đi với anh rồi đấy.”
“Anh có già rồi cũng vẫn sẽ đẹp trai.” Hướng Sơ tháo kính của Tạ Thời Quân và của mình ra, ngón trỏ mơn qua trán, khoé mắt và gò má anh, khẽ khàng tựa hôn mà tha thiết hơn cả hôn, “Chỗ này, chỗ này và cả chỗ này đều sẽ có nếp nhăn, tóc cũng sẽ bạc. Nhưng em cảm thấy anh như thế sẽ càng hấp dẫn hơn, bởi đó là quà tặng của thời gian.”
“Chừng hai ta đều già rồi, mỗi sáng mở mắt ra trông thấy anh, trái tim em vẫn sẽ rung động.”
Tạ Thời Quân mỉm cười ôm Hướng Sơ, nhìn cậu thật lâu chẳng hé một lời.
Hướng Sơ không chỉ cận thị nặng mà còn loạn thị nghiêm trọng, nhìn bất cứ sự vật gì cũng có bóng chồng, dưới ánh sáng tất cả mọi thứ trong tầm mắt đều tự động được bao quanh bởi một quầng sáng loá, cực kì khó nhận ra. Nhưng cậu vẫn thích đối diện với Tạ Thời Quân bằng cách này, bắt đầu từ đêm giao thừa hỗn loạn hôm ấy cậu đã trót say mê cảm giác an toàn khi tháo kính ra rồi.
Song cậu chợt muộn màng nhận ra rằng, cảm giác an toàn chẳng hề bắt nguồn từ thế giới mờ mịt hư vô, mà bắt nguồn từ chính người đã tháo kính cậu ra.
Kì thật lúc trước khi vừa được biết kính của Tạ Thời Quân ít độ hơn của cậu, cậu còn so đo thiệt hơn, thế mà bây giờ lại cảm thấy chẳng sá chi. Cậu thậm chí còn muốn gỡ quách hai lớp ngăn cách trong suốt ấy ra để lưu giữ vĩnh cửu dáng hình của Tạ Thời Quân trong tầm mắt, và rồi chuyển hoá thành biển chỉ dẫn không bao giờ hoen gỉ.
Hồi lâu sau, khi Hướng Sơ cho rằng chủ đề về việc về già đã kết thúc thì Tạ Thời Quân bỗng nhấc tay cậu đặt lên môi thơm nhẹ, rằng: “Đến khi hai chúng ta già rồi, anh vẫn sẽ gọi em là Trân Trân.”
“Ừm… Đến khi ấy, có lẽ em sẽ gọi anh là… Thời Quân; cũng có lẽ sẽ gọi anh là…” Hướng Sơ cố ý kéo dài giọng, “ông già.”
Hướng Sơ hãy chưa dứt lời, Tạ Thời Quân đột nhiên gồng tay nhấc cả cơ thể cậu lên bàn, đoạn nghiêng người về trước chen vào giữa hai chân cậu. Hướng Sơ giật mình thon thót: “Oái, anh làm gì thế…”
“Gọi anh thêm lần nữa.” Tạ Thời Quân nói.
Giả như đổi thành bình thường, Hướng Sơ hẳn sẽ giả nai chơi xấu, bắt bí lỗ hổng trong lời anh mà gọi anh là ông già. Song khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt của Tạ Thời Quân, cậu đã cảm nhận được một niềm mong mỏi khẩn thiết đến lạ, và rồi bỗng dưng cậu chẳng muốn làm như thế nữa.
Hướng Sơ ngả đầu vào lồng ngực Tạ Thời Quân, khẽ gọi: “Thời Quân.”
“Em yêu anh.”
Đây là điều cậu đã muốn nói từ rất lâu mà mãi chưa thể thốt ra thành lời, là điều mà cậu đã lén ngoéo tay hẹn ước với Tạ Di An, là điều mà khi nãy cậu định viết vào giấy nhớ lại bị ngắt ngang. Quả tình nó đã bị trì hoãn lâu quá rồi, cậu bèn lặp lại lần nữa như thể bồi thường: “Thời Quân, em yêu anh.”
–
Lớp ngoại khoá của Tạ Di An vẫn chưa tan, cả hai bèn quyết định đi dạo trong sân trường, dĩ nhiên là không thể nắm tay, bởi thi thoảng gặp sinh viên từng dạy chào mình Tạ Thời Quân còn phải đáp lại.
Tuy nhiên Hướng Sơ vẫn hưng phấn lắm, rốt cuộc cậu đã được trải nghiệm cảm giác yêu đương lén lút ở trường mà hồi trước Tạ Thời Quân từng kể rồi.
Hai người dạo bước một trước một sau. Lúc đi ngang qua mấy chú chó con lấm lem đang nằm tắm nắng trên cỏ, Hướng Sơ khẽ níu Tạ Thời Quân lại: “Thầy Tạ ơi, anh có nhớ hồi xưa trong trường có một con chó hoang cụt một chân không? Mọi người đặt tên cho nó là anh ba, về sau hình như nó qua đời trong kì nghỉ đông mất rồi, chẳng còn thấy nó nữa.”
Tạ Thời Quân xoay người lại: “Nhớ chứ, có nhiều truyền thuyết và câu chuyện về nó lắm, hồi đó anh còn từng cho nó ăn giăm bông nữa mà.”
“Thật ạ?” Hướng Sơ ngạc nhiên nói: “Em cũng từng cho nó ăn.”
Hoá ra từ mười năm trước, cuộc sống của cậu và Tạ Thời Quân đã từng có điểm giao thoa. Tuy cả hai chẳng quen biết nhau, nhưng có lẽ đã từng đi trên cùng một con đường vào cùng một thời điểm; tuy bên cạnh cả hai là một người khác, nhưng cũng đã từng nghe kể cùng một câu chuyện, từng thưởng thức cùng một mùa hoa tường vi.
Sự thật này khiến Hướng Sơ vui mừng khôn tả, bước chân cũng không khỏi nhanh nhẹn hơn.
Trên quảng trường trước trung tâm hoạt động sinh viên bày một hàng banner tuyên truyền Ngày hội Việc làm vừa được cử hành dạo trước. Hướng Sơ chỉ vô tình liếc sơ qua đã trùng hợp trông thấy ảnh của Hứa Hoài Tinh.
Người đàn ông trẻ tuổi trong bộ âu phục trang trọng và chiếc đồng hồ vô cùng tinh xảo trên cổ tay, nhìn vào ống kính bày gương mặt mỉm cười công nghiệp.
Hướng Sơ chẳng có bất kì cảm xúc gì, thậm chí còn thầm chê Hứa Hoài Tinh dù có mặc cả bộ âu phục vào cũng chả tăng thêm miếng chững chạc nào, còn chả bằng Tạ Thời Quân mặc bừa một chiếc áo sơ mi nữa. Quả nhiên, khí chất là thứ không thể đắp nặn từ quần áo được.
Tuy thế nhưng Hướng Sơ vẫn lo Tạ Thời Quân nhìn thấy sẽ ghen, quan trọng nhất là Tạ Thời Quân ghen không có biểu hiện ra ngoài đơn giản như giận dỗi, đến chừng đó thứ xấu số chịu trận chắc chắn sẽ là cái mông của cậu.
“Thầy Tạ à chúng ta đến bờ hồ ngồi đi, lát nữa sẽ được ngắm mặt trời lặn…”
Hướng Sơ chưa kịp nói nốt câu thì Tạ Thời Quân bỗng kéo cậu tới góc tường không người: “Tiểu Sơ, anh có chuyện này muốn thật lòng với em.”
“Hồi tháng 3 cậu ta đến trường diễn thuyết, anh đã hẹn cậu ta ra gặp mặt.”
Hướng Sơ trợn tròn mắt, nhất thời có hơi phản ứng không kịp: “Sao, sao anh… Hai người… đã nói gì vậy?”
“Em đừng lo.” Tạ Thời Quân bóp tay cậu trấn an. Thật ra thì tình hình gặp mặt khi ấy không thể nào thuật lại rõ ràng trong vài ba câu được, nhưng anh đã lược bỏ đi phần giương cung bạt kiếm và không hé nửa lời về nội tâm đấu tranh kịch liệt của mình, chỉ nói rằng: “Anh đã nói cảm ơn cậu ta.”
“Dạ?” Hướng Sơ hơi kinh ngạc, nhưng rồi lại thở phào một hơi, đùa rằng: “Sao lại cảm ơn anh ta? Em còn tưởng anh sẽ đánh anh ta một trận báo thù cho em chứ.”
Cả hai nhìn nhau cười, không khí căng thẳng phút chốc biến tan. Tạ Thời Quân thừa cơ xung quanh không người cúi đầu thơm lên khoé môi Hướng Sơ: “Anh nói như thế là vì…”
“Cảm ơn cậu ta đã đẩy em về phía anh, Trân Trân của anh.”
Anh khom lưng ngắt một đoá hoa dại màu tím nhạt đưa cho Hướng Sơ, trong đoá hoa bé xíu lưu giữ gió thổi mưa sa giao mùa xuân hạ, cũng ẩn chứa tình yêu anh dành riêng cho người trong lòng. “Anh nghĩ có lẽ sẽ lâu một chút, chậm một chút, nhưng thể nào cuối cùng em cũng sẽ thuộc về anh.”
Hướng Sơ không nhận hoa ngay mà nghiêng đầu nhìn anh: “Thầy Tạ à, em nhận ra hình như anh rất thích tặng hoa cho người khác nhỉ?”
Tạ Thời Quân cài đoá hoa lên tai Hướng Sơ, mơn trớn thái dương cậu: “Anh chỉ tặng hoa cho người trong lòng anh thôi.”
Hướng Sơ cúi đầu ngó bóng hình liền kề bên nhau của cả hai, nét cười nơi khoé môi ngày một rạng rỡ. Sau giây lát, cậu ghé vào bên tai Tạ Thời Quân nỉ non, đoá hoa cài trên tai khẽ sượt qua gò má Tạ Thời Quân.
“Vậy em… chỉ cài hoa do người trong lòng em tặng thôi.”
Trước thềm mùa hè cập bến, thời kì khôi phục đằng đẵng sau thất tình của Hướng Sơ đã đi đến hồi kết. Cậu quyết định lãng quên đi những đoá hoa từng trồng và bước vào một mùa hoa hoàn toàn mới. Cậu không sợ mình sẽ sa vào vết xe đổ bởi Tạ Thời Quân sẽ luôn kề bên dẫn lối cho cậu, dẫu có loanh quanh trong hệ toạ độ khổng lồ của thành phố đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không sợ lạc đường.
Trong lòng thành phố có hằng hà sa số bí mật, anh là bí mật dịu dàng nhất trong tất cả, vun vén nên muôn vàn bí mật phía sau anh.
– HẾT CHÍNH TRUYỆN –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...