Chớp mắt đã nghênh đón kì nghỉ Tết Nguyên Đán.
Hướng Sơ phải về quê ăn tết với mẹ như mọi năm. Buổi tối trước khi đi, cậu đến nhà Tạ Thời Quân, nghe bảo là bạn nhỏ Tạ Di An mời cậu đến ăn cơm, thế mà sau khi cậu đến lại chẳng thấy bóng dáng cô bạn nhỏ nhiệt tình ấy đâu.
“An An đâu?” Hướng Sơ vừa đổi giày vừa hỏi.
“Nó qua nhà bà nội rồi.”
Tạ Thời Quân vừa đi họp ở trường về, cà vạt còn chưa kịp cởi, bởi vì đây là cuộc họp bộ môn rất quan trọng nên anh cần ăn mặc trang trọng đôi chút.
“Cạnh nhà mẹ tôi có hai anh em vừa chuyển đến, nghe nói người anh làm cảnh sát, con nhóc mê trai Tạ Di An gặp được là chả chịu đi nữa. Làm sao đây, bây giờ nó đã không muốn kết hôn với em nữa rồi, chỉ muốn kết hôn với chú cảnh sát thôi.”
*2 anh em này là cp chính bên bộ “Cùng say” cùng tác giả, incest, bạn nào có hứng thú có thể lên web hồng đọc.
Hướng Sơ híp mắt nhìn Tạ Thời Quân vận âu phục, tâm trí cậu bị anh cuốn hút đi hết, miệng chỉ đáp một câu lấy lệ: “Ôi thế thì em buồn lắm.”
Ngặt nỗi chả nghe ra buồn tí nào.
Tạ Thời Quân nói: “Không sao. Nó không muốn, tôi muốn.”
Hai người mặt đối mặt đứng ở huyền quan, khoảnh khắc ánh mắt giao thoa tràn ra sóng ngầm cuộn trào, như thể hai cao thủ mập mờ đang so găng, đến cả không khí xung quanh cũng nóng lên.
Hướng Sơ cúi đầu bật cười, cậu đi lên mấy bước đoạn tháo cà vạt của Tạ Thời Quân ra, cuốn lên rồi lại thả xuống như có như không.
“Thầy Tạ thả thính sao mà mượt quá vậy. Năm xưa Nhiễm Thu Ý nhất định đã bị thầy làm cho chết mê chết mệt… ưm…”
Tạ Thời Quân luôn giỏi nói chuyện bằng hành động.
Môi bị cắn có hơi đau, bàn tay vốn đang đặt bên eo khéo léo chui vào vạt áo, và rồi mơn trớn men theo eo cậu bằng sự thô bạo hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng hằng có trên con người Tạ Thời Quân. Hướng Sơ lờ mờ nhận thấy rằng anh đang biểu đạt sự không hài lòng.
Nụ hôn kết thúc, cả hai đều hơi thở dốc. Tạ Thời Quân vẫn ghì siết lấy eo Hướng Sơ, cố định cậu ở trước người mình.
Sự chênh lệch chiều cao buộc Hướng Sơ phải kiễng chân lên, hôn xong vốn đã hơi nhũn chân, cậu muốn đứng thẳng lên lắm mà ngặt nỗi hình như Tạ Thời Quân không định buông cậu ra.
“Thầy Tạ à, thả em ra đi…”
Vừa dứt lời thì cậu lại bị siết càng chặt hơn, cậu chỉ đành phải vịn vào vai Tạ Thời Quân để giữ thăng bằng.
Tạ Thời Quân cau mày, hỏi: “Em đã từng học một môn tự chọn tên là nghệ thuật giao tiếp ở Đại học C chưa?”
Rốt cuộc Hướng Sơ đã vỡ lẽ rằng Tạ Thời Quân giận rồi. Anh không thích nghe cậu nhắc đến Nhiễm Thu Ý, đặc biệt là ngay lúc men tình đương nồng, có vẻ như hơi sát phong cảnh.
Thôi được, vậy thử dỗ xem nào?
Hướng Sơ ôm lấy cổ anh, mượn lực nhảy phóc lên, hai chân tách ra quấn quanh eo Tạ Thời Quân. Tạ Thời Quân đỡ lấy mông cậu theo bản năng, tạo thành tư thế bế em bé điển hình.
“Em biết lỗi rồi. Thầy Tạ phạt em đi ạ.”
Cậu cố ý pha thêm đôi chút giọng mũi khi nhả chữ, nghe hệt như là làm nũng.
Tạ Thời Quân hừ một tiếng thật khẽ tỏ vẻ không vui, Hướng Sơ suýt nữa đã bị phản ứng trẻ con này chọc cho cười thành tiếng. Vừa rồi lúc nói chuyện cậu luôn nâng lấy mặt Tạ Thời Quân và cụng trán vào trán anh, bấy giờ nhằm che giấu nét cười trên mặt nên cậu bèn nghiêng đầu đi, tiện thể thơm lên vành tai anh. Ngay sau đó trên mông ăn hai cái đánh, Tạ Thời Quân bế cậu vào phòng.
Trong góc phòng khách đặt một chiếc gương toàn thân, chuyên dùng cho Tạ Di An làm đỏm, hình dán hoa hoè hoa sói trái một cái phải một cái. Tạ Thời Quân thoáng liếc nhìn rồi dừng lại với vẻ rất ư hứng thú.
Hướng Sơ nhìn sang chiếc gương theo tầm mắt của anh, lập tức hiểu ra tại sao anh lại muốn đứng ở đây.
Cậu cứ tưởng hôm nay phải chơi với Tạ Di An nên đã mặc áo hoodie và quần thể thao rộng rãi nhằm thuận tiện hoạt động. Bây giờ đu trên người Tạ Thời Quân vận âu phục nghiêm túc thế này khiến sự chênh lệch về khí chất trở nên rất kì lạ.
Vả lại, sao ấy nhỉ, khiến người ta rất dễ liên tưởng đến phương diện không mấy trong sáng cho lắm.
Hướng Sơ kẹp chặt eo Tạ Thời Quân, vùi đầu vào hõm cổ anh nghẹn cười: “Thầy Tạ, bỗng nhiên em phát hiện, con người thầy có hơi lưu manh giả danh trí thức nha.”
“Vậy là hôm nay thầy cố ý lừa em đến đây phải không?”
“Em đoán xem.” Tạ Thời Quân đè cậu lên bức tường kế bên mặt gương, mặt anh chậm rãi ghé sát lại, ngũ quan anh tuấn không ngừng phóng đại, Hướng Sơ chừng như có thể nhìn rõ vết lằn mờ mờ do kính mắt đè ra trên sống mũi anh. “Tiểu Sơ.”
Lời hãy chưa dứt, Hướng Sơ thốt nhiên trợn to mắt, cánh tay khoanh sau cổ Tạ Thời Quân bỗng siết lại.
Tiểu Sơ.
Đây là lần đầu tiên Tạ Thời Quân gọi cậu là Tiểu Sơ.
Xưng hô này đã từng độc thuộc về Hứa Hoài Tinh, mười một năm qua chỉ thuộc về một mình Hứa Hoài Tinh. Nhưng Hứa Hoài Tinh đã ruồng bỏ nó rồi, để nó phiêu dạt khắp bầu trời xám xịt của thành phố Bắc Kinh, dính đầy bụi, mất linh hồn.
Cuối cùng, nó được Tạ Thời Quân nhặt lấy.
Trái tim Hướng Sơ dường như hẫng đi một nhịp, cậu ngẩn ngơ nhìn Tạ Thời Quân. Đến tận khi đôi môi mềm mại áp lên, hơi thở thân thương phả lên mặt, cậu cũng quên bẵng cả việc nhắm mắt lại.
Khi làm tình phải tháo kính ra, khi hôn môi phải nhắm mắt lại. Đây là quy định bất thành văn giữa hai người họ.
Bờ môi của Tạ Thời Quân dán vào bờ môi cậu, nhẹ nhàng cọ xát. Giọng anh nhỏ nhẹ như thể đang dỗ dành: “Ngoan, nhắm mắt lại nào.”
Hướng Sơ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đồng thời hé miệng mặc anh xâm lược, quyết định dung túng cho người đàn ông hiếm được một lần ngang ngược này. Chẳng qua khi không bắt kịp với tiết tấu có phần hơi gấp gáp, cậu không khỏi thầm than vãn một xíu trong lòng.
Lại hôn nữa à, dạo này thầy Tạ thích hôn thật đó.
Hình như trong mối quan hệ bạn tình đơn thuần, rất hiếm có ai hôn nhau chẳng chút ngại ngùng như hai người họ cả. Mà lí do thường thấy là, hôn môi chỉ có thể làm với người yêu thôi.
Cơ mà Hướng Sơ cho rằng chả cần phải lằng nhằng như thế, cũng có phải xử nam ngây ngô gì nữa đâu, làm cũng làm cả rồi còn ngại ngùng hôn môi, nghe có chối tỉ không cơ chứ… Nhưng rồi cậu thiết nghĩ, giả như người ấy không phải thầy Tạ thì có lẽ cậu cũng sẽ không chấp nhận hôn môi, thử tưởng tượng thôi đã thấy cấn không chịu được…
Đương lúc bị hôn đến choáng váng, Hướng Sơ vẫn không ngừng nghĩ ngợi linh tinh, tinh thần vẫn rất tràn đầy.
Tiếc thay chẳng mấy chốc sau cậu đã không tài nào phân tâm được nữa.
Trước gương, cậu bị tháo kính ra, hai chân bị tách ra rồi đâm vào, mặt đối mặt ôm nhau. Trong mắt cậu phủ một lớp hơi tình cháy bỏng bắt nguồn từ nước mắt đầy ắp lại chẳng thể rơi xuống, cậu chộp giữ được một cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi giữa ham muốn ngập ngụa và hôn mút nhẹ nhàng.
Cậu nghe Tạ Thời Quân luôn gọi cậu rằng: “Tiểu Sơ.”
–
Đợi đến khi cả hai quấn quýt xong thì đã qua giờ cơm từ lâu.
Tạ Thời Quân mở tủ lạnh ra xem, xác định vẫn còn đủ nguyên liệu. Hướng Sơ tựa người lên khung cửa, thực sự cậu chẳng còn sức để nhúc nhích nữa, cổ họng cũng tắt tiếng luôn rồi.
“Đói quá, nấu cái gì nhanh chín í. Nhà anh có mì ăn liền không?”
Có thì có, ngặt nỗi chỉ còn một gói, tất nhiên không đủ ăn.
Tạ Thời Quân cho thêm một gói sủi cảo trẻ em và một gói mì bươm bướm vào nồi, mấy thứ này đều là món Tạ Di An thường thích ăn. Cũng chỉ có mấy thứ nho nhỏ này nấu mới nhanh chín, có thể nấu chung với mì ăn liền.
Trong lúc anh lục lọi tủ bếp tìm đủ thứ đồ ăn trẻ em, Hướng Sơ đứng dựa ngay bên cạnh dõi mắt theo.
Cậu càng nhìn càng thấy quái lạ, rõ ràng Tạ Thời Quân có một khuôn mặt trẻ trung điển trai, đứng cạnh thanh niên hơn hai mươi tuổi cũng chưa chắc sẽ kém sắc, thế mà anh lại hợp với những nơi nồng vị khói lửa như nhà bếp đến lạ, thậm chí còn khiến cho anh trở nên càng thêm quyến rũ.
Nồi canh thập cẩm chốc lát đã chín, Tạ Thời Quân bưng cả cái nồi lên bàn ăn, lót dưới đáy nồi bằng một quyển “Tạp chí IEEE (Hiệp hội kĩ sư điện và điện tử)” cũ. Hai người một nồi bắt đầu đánh chén bữa tối đến muộn.
Thoạt đầu trên bàn chỉ có âm thanh chén đũa va chạm, bởi vì bọn họ thật sự đã đói lả cả rồi.
Hướng Sơ ngấu nghiến xì xụp một hồi, ngẩng đầu lên thì trông thấy Tạ Thời Quân đang gắp mấy miếng sủi cảo bị lòi ruột vào trong chén của mình và dồn phần còn nguyên vẹn về phía Hướng Sơ. Nước canh trong nồi hãy còn bốc khói nghi ngút, chúng ngưng tụ thành một mảng sương mờ bên dưới tròng kính của anh, song sắc mặt anh vẫn chuyên chú chẳng khác gì lúc viết bảng trên lớp cả.
Dáng vẻ nghiêm túc của anh mới đẹp trai làm sao.
Nếu nói thế thì hình như Tạ Thời Quân chẳng có lúc nào mà không đẹp trai cả, bởi anh luôn luôn rất nghiêm túc, làm mọi việc một cách nghiêm túc, đối xử chu đáo với mọi người một cách nghiêm túc.
Đến cả mẹ ruột cậu còn chưa đối xử chu đáo với cậu được như vậy đâu, Hướng Sơ trộm nghĩ.
Tạ Thời Quân là người như thế đấy, bất cứ sự phỏng đoán nào cũng đều là thừa thãi. Lấy anh làm trung tâm, những người có thể bước vào vòng tròn bán kính 50 mét quanh anh dẫu chỉ là vô tình hay chỉ dừng chân tạm thời thôi cũng đã là may mắn.
Hướng Sơ cảm thấy bản thân đã rất đỗi may mắn khi có thể tiện đường với Tạ Thời Quân, bầu bạn cùng anh đi qua đoạn đường này.
Dẫu cho… dẫu cho một ngày nào đó không còn tiện đường nữa thì cũng không có gì nuối tiếc.
Hai người cứ thế yên lặng ăn hết một nồi canh thập cẩm, Hướng Sơ buông đũa rồi đánh phào một hơi dài: “Phù. Hâm mộ công chúa Tạ Di An thật í, có một người bố vừa đẹp trai vừa chu đáo vừa nấu ăn ngon thế này thì có khác gì đã thắng từ vạch xuất phát rồi đâu.”
Tạ Thời Quân cười xoà thu dọn chén đũa: “Con nhóc đó thì không nghĩ thế đâu. Mỗi tuần nó đổi một người muốn kết hôn, tuần trước là em, tuần này là chú cảnh sát, dù gì chẳng có lần nào đến lượt tôi.”
Hướng Sơ cười ngả cười nghiêng, an ủi anh chẳng có lấy một tí chân thành nào: “Rồi cũng sẽ đến anh thôi, anh cứ đợi đi.”
Hướng Sơ vốn định rửa chén nhưng lại bị Tạ Thời Quân lấy lí do “Em là khách mà” từ chối. Vậy nên khi Tạ Thời Quân rửa chén, cậu chỉ đành đứng bên cạnh lột một quả quýt, tách từng múi đút cho anh.
“Thầy Tạ, anh và An An ăn tết thế nào?”
“Qua nhà mẹ tôi ăn cơm tất niên, xem Gặp nhau cuối năm với bà, sau đó ở lại mấy ngày, cùng nhau đi chúc tết họ hàng.” Tạ Thời Quân nói, “Nhìn chung là như thế, cũng không có gì đặc biệt.”
Hướng Sơ nhét múi quýt cuối cùng vào miệng mình: “Cũng được lắm mà, ăn tết phải như thế mới đúng.”
“Thật sự em chả muốn về quê ăn tết chút nào. Mẹ em có hơi thần kinh, lần nào em về nhà cũng rất mệt mỏi, thật sự không biết phải nói chuyện với mẹ thế nào, cứ sợ sẽ lỡ lời câu nào đó.”
“Hồi trước, Hứa Hoài Tinh về nhà chung với em, anh ta biết nói chuyện, biết nịnh mẹ em vui, nhưng mà em thì không làm được.”
“Mẹ em vẫn chưa biết em và Hứa Hoài Tinh đã chia tay, em phải nghĩ nên giải thích với mẹ thế nào, thật sự không được thì đành tạm thời giấu mẹ một thời gian vậy.”
Hướng Sơ cứ tự độc thoại như thế, Tạ Thời Quân không nói năng gì, chỉ cúi đầu rửa chén.
Thật ra rất nhiều lúc Hướng Sơ đơn phương trút bầu tâm sự, chẳng hề trông đợi Tạ Thời Quân sẽ hồi đáp, mà trái lại, cậu càng thích sự trầm lặng ăn ý giữa cả hai hơn. Song lần này thì không giống thế, cậu có chút muốn Tạ Thời Quân an ủi cậu, lại không biết phải mở lời yêu cầu thế nào.
Hồi lâu sau, tiếng nước dừng lại, rốt cuộc Hướng Sơ cầm lòng chẳng đặng tiến lên hai bước, ôm lấy eo Tạ Thời Quân từ sau lưng và vục mặt vào vai anh dụi nhẹ.
“Em thật sự không muốn về…”
“Thầy Tạ, anh dỗ em đi, giống như cách anh dỗ Tạ Di An vậy đó.”
Trên tay Tạ Thời Quân còn dính nước, chưa kịp lau khô đã xoay người đối diện với Hướng Sơ. Anh khẽ chạm gò má Hướng Sơ bằng mặt trong cổ tay, đoạn cúi người thơm lên trán cậu.
Giống như cách anh dỗ Tạ Di An vậy.
“Ngoan nào, cố gắng một chút thôi, sau khi về tôi sẽ tặng quà năm mới cho em.”
Hướng Sơ ôm lấy cổ anh, vành mắt không khỏi hoe đỏ: “Ừm, em sẽ thật ngoan, anh phải khen thưởng em đó.”
Cậu bỗng nhiên thật ganh tị với Tạ Di An, ganh tị cô bé có thể được Tạ Thời Quân dỗ dành mỗi ngày. Thắng từ vạch xuất phát chỉ là một câu bông đùa, song có thể được Tạ Thời Quân nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương chiều chuộng hiển nhiên là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này.
–
Từ Bắc Kinh đến quê hương của Hướng Sơ phải ngồi hơn năm tiếng tàu cao tốc, cực kì giày vò.
May mà thời tiết khá tốt, Hướng Sơ nhàm chán dõi mắt ra cửa sổ, trong tai nghe phát đi phát lại bài hát “Thất lí hương”.
Dạo này cậu đang huấn luyện bản thân bằng bài hát này, bao giờ nhạc dạo đầu vang lên, Hứa Hoài Tinh không còn cùng “Chim sẻ ngoài cửa sổ” bật ra trong đầu cậu thì cậu sẽ thắng.
Vô tình bắt gặp một đám mây có hình dạng rất giống một con cua, Hướng Sơ bèn giơ tay chụp hình lại rồi gửi cho Tạ Thời Quân.
– Ông chủ Cua, xem này.
Tạ Thời Quân nhanh chóng trả lời cậu. Anh vẽ thêm một đường viền vào bức ảnh gốc của Hướng Sơ, khoanh lại một đám mây hình dẹt bên dưới con cua.
– Đây là bọt biển, một miếng bọt biển đang nằm.
Hướng Sơ cầm điện thoại, tựa đầu lên cửa sổ tàu cười ngặt nghẽo.
Cậu tạm dừng bài hát trong tai nghe, dường như có thể nghe thấy trái tim đang nhảy thình thịch trong lồng ngực, át cả âm thanh ồn ã của đoàn tàu.
Phải làm sao đây Tạ Thời Quân, hình như em đã bắt đầu nhớ anh rồi.
Thật mong chờ món quà năm mới anh đã hứa, nhưng mà, em càng nhớ anh hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...