Thất Tinh Hành Tẩu

Hàn Phong vẫn giữ sắc mặt rất nghiêm túc, cũng rất thận trọng, cậu ta bây giờ mới nhịn không được khẩn trương lên, cắn môi “ừ” một tiếng, đem pháp khí thu lại cẩn thận rồi mới cùng với Đại Bảo rời đi. Về phòng ký túc xá của Đại Bảo, mới đóng cửa thật chặt rồi mọi người mới ngồi xuống bàn luận.

Tiểu Hoa và Tiểu Kim chỉ một mực ngồi ở bên cạnh bọn họ mà chăm chú lắng nghe, lâu lâu mới đưa ra một vài lặp luận đáng lưu ý.

Tiểu Tứ cùng Đại Bảo có vẻ mặt hồ đồ, nhìn Hàn Phong kiểu như nghĩ không thông, một mực im lặng chờ cậu ta lên tiếng.

“Người bình thường đều là dùng màu đen quan tài hạ táng, dùng Đại Hồng Quan Tài cũng là chu sa hồng, mà không phải huyết hồng Đại Hồng Quan Tài. Âm Sào sau khi được hành thành, dẫn dụ rất nhiều cô hồn dã quỷ đến trú ngụ.”

Đại Bảo gật đầu tiếp lời.

“Vốn oán khí đã vô cùng nặng, cộng với huyết hồng quan tài chính là đại hung, có thể tụ tập người chết oán khí. Oán khí quá nặng, không cách nào đầu thai chuyển thế, sẽ hình thành ác quỷ. Mà hài nhi oán khí quá nặng, đặc biệt là loại này chết thảm hài nhi!”

Hàn Phong đáp.

“Dùng hài nhi oán khí đến chấn trụ trăm âm hồn, chậm rãi hấp thu hài nhi oán khí. Đợi đến lúc nào đó, Quỷ Khấu sẽ dùng nó làm vật bồi táng để công phá trận pháp, rất may vẫn chưa hoàn toàn thôn phệ dương khí của toàn bộ sinh viên ở đây!”

Hàn Phong nói rất nghiêm trọng, cùng Đại Bảo nghe đến Quỷ Khấu đột nhiên da đầu có chút lành lạnh, nhưng giờ không phải là lúc e dè, mọi người đang chờ quyết định của Hàn Phong.

“Năm đó sư huynh Lục Phong Tử của ta còn thu cả đại yêu ngàn năm, chả lẽ ta lại chịu thua hắn sao?”

Đại Bảo chấp tay hình chữ Thập.

“Hàn Phong Tử, đừng bao giờ nhìn người khác qua đôi mắt phàm tục, cậu phải dùng tâm để cảm nhận chúng sinh!”

Hàn Phong đang cao hứng tột độ, đột nhiên nghe tên hoà thượng này nói xong, bao nhiêu hưng phấn tan biến đi đâu mất sạch.

“Tôi không thích tạo sát nghiệt, chỉ là nếu không siêu độ được thì tất nhiên phải giết. Tránh để lại hậu quả, về chuyện này đạo gia chúng tôi rất là thoáng!”

Đại Bảo lắc đầu, điềm tỉnh nói.


“Tất cả điều bình đẳng, siêu độ thật chất là chỉ cho chúng sanh một con đường sáng mà đi. Thoát khỏi luân hồi, thống khổ!”

Hàn Phong nhếch môi cười khinh miệt.

“Đạo khả đạo, phi thường đạo. Tu luyện đạo pháp thật chất chính là tu chính bản thân mình, hà cớ gì phải bỏ gần tìm xa!”

Đại Bảo mỉm cười, rồi mới gật gật đầu nhìn rất là cao tăng.

“Rất lâu rồi, không có người cùng tôi phân tranh thuật ngữ về tu hành với tôi!”

Hàn Phong kết ấn dùng ngón trỏ búng ra, tay phải hướng ngược về sau. Tỏ ý đối với đối phương không hề có ý định tranh chấp thắng thua gì cả.

“Nếu như cậu tiếp tục, vậy thì cậu đã phạm Sân niệm rồi đấy!”

Đại Bảo bĩu môi.

“Mô phật, Tham, Sân, Si, Hỷ, Nộ, Ái, Ố là những thứ dơ bẩn. Tiểu tăng hôm nay rất có hứng thú, muốn thỉnh giáo Hàn Địa Tiên một vài vấn đề!”

Đại Bảo sợ bị Hàn Phong hiểu lầm là mình muốn gây sự, cậu vội vàng giải thích thêm.

“Không phải, vì tôi đang vướng phải vài vấn đề khai ngộ. Sẵn tiện cậu là bài vị Địa Tiên, có thể giúp tôi giải đáp một chút!”

Càng giải thích, Hàn Phong càng cảm thấy khó hiểu với đề nghị này của Đại Bảo. Từ mấy ngàn năm qua, Đạo và Phật điều có những hướng thuyết pháp khác nhau. Đâu có lợi ích gì bổ sung khuyết điểm khai ngộ cho nhau đâu.

“Cậu muốn hỏi vấn đề gì?”

Hàn Phong ngáp ngắn ngáp dài.


Đại Bảo không khách sáo, trực tiếp ngồi khoanh chân xuống nền nhà. Hai tay chấp chữ Thập, miệng lẩm bẩm đọc ra một đoạn kinh phật.

"Vô thị giả tướng, bất vô thị nhân giả tướng.

Bất thị tức thị, vô thị tức thấu thị.

(Nhìn vật trước mắt, chưa hẳn vật đó là thật)

Đăng nghiệt căn, vô ngự cửu liên đài.

(Không sạch nghiệt quả, khó ngồi lên đài sen 9 tầng)

Nhân thị vô giả thị phi tâm thiện, vô thi vô khảm nhân thấu thị.

(Mắt thường không phân biệt được người tốt, giống như ngắm một bức tranh hoạ vậy)

Tâm vô khảo hạnh, trần thị tức thành không.

(Trong lòng không phiền não, thì nhìn nơi nào cũng như nhau)

Niệm nhất ngữ thiện, ác vô ngữ thị tức thị không.

(Niệm một chữ thiện, chữ ác tự nhiên không nhìn thấy nữa)

Hàn Phong gật đầu, ngẫm lại những đoạn mà Đại Bảo vừa đọc. Đây là một đoạn trong bộ kinh dịch Pháp Liên Tự Hoá Độ Trần Không, chủ yếu khuyên người ta bỏ ác làm thiện.


“Thì ra khúc mắc của tên đầu trọc này chính là thiện và ác!”

Hàn Phong mỉm cười, cũng cảm thấy có chút thú vị. Giúp cho người ta khai ngộ, đây là lần đầu tiên cậu trải qua. Không biết Phật môn khi khai ngộ, sẽ là cảnh giới gì và là cấp độ phi thăng như thế nào.

“Đạo sĩ mũi trâu, cậu có đáp được không?”

Hàn Phong chật chật lưỡi, chấp tay ra đằng sau lưng. Nếu đã muốn tranh luận bằng kinh dịch thuyết pháp, thì lão tử sẵn sàng chiều theo ý của tên hoà thượng như cậu.

Hàn Phong đọc ngược lại một đoạn trong quyển đạo kinh Thái Ất Đạo Tâm để phản bác lại khái niệm của Đại Bảo vừa nêu trên.

"Đạo vô thị sắc, thấu vô thị không vạn thị tâm.

(Đạo không nhìn bằng mắt thường, cũng không có sẵn trong lòng.)

Nhân hữu đạo, nhất thấu thị, ngã thủy nghịch nguyệt lưu.

(Nhìn một hướng để tìm đạo, giống như mò ánh trăng dưới nước)

Thiện niệm vô tức thị, sát niệm vô tức thị từ bi.

(Diệt kẻ ác chính là làm thiện, làm thiện sai người lại là làm ác)

Thiên hữu chi đạo, nhân thuận hữu truy đạo.

(Trời thuận đạo ta, ta thuận theo trời)

Thiên bất hữu chi đạo, nhân nghịch thiên truy đạo.

(Trời không thuận đạo ta, vậy thì ta đi ngược lại ý trời)

Đại Bảo hiện một vầng ánh sáng ánh kim giữa mi tâm, chỉ có pháp sư mới nhìn thấy được. Chứng tỏ những câu nói vừa rồi của Hàn Phong, đối với cậu ta quả nhiên là có tác dụng.

Đại Bảo dùng cương khí, liên tục vận hành khắp các kinh mạch. Dồn xuống Đan Điền, là nơi tụ hội cương khí của pháp sư.


“Cậu tính khai ngộ tại đây luôn à?”

Hàn Phong nheo mắt lại, nhìn xung quanh một lát. Có vẻ như cậu cảm thấy khai ngộ là thời khắc yếu nhất của pháp sư, lại còn ở một nơi như thế này quả là khó xử.

Mà lúc này, Đại Bảo giống như nghĩ tới cái gì, nói ra.

“Hàn Phong, cậu giúp tôi hộ pháp xung quanh!”

“Tôi cũng không biết!”

Hàn Phong lắc đầu, thở dài nói.

“Nếu mình đoán không sai, đêm nay Đại Bảo sẽ thăng cấp bài vị, tính ra tên hoà thượng này cũng là kì tài tu đạo hiếm có trong thiên hạ.”

Hàn Phong ra lệnh cho Tiểu Hoa đi ra, bảo vệ Tiểu Tứ cả đêm. Xem ra, chúng ta sớm đã bị tên bí ẩn này cho tính kế. Nhưng ngược lại là cho Hàn Phong cơ hội, có thể điều tra Âm Sào dễ hơn.

Nói đến đây mà thời điểm, vừa nhìn về phía vào ta, trùng trùng điệp điệp nói.

“Tiểu hoà thượng, thế nào rồi?”

Đại Bảo nhìn từ từ mở mắt nhìn qua khắp nơi xung quanh, cũng không có nói gì cả. Mà trong nội tâm của cậu ta nghi hoặc coi như là cởi bỏ, trách không được ngày đó hàng xóm thẩm mà nói chứng kiến cậu ta khai ngộ thăng cấp, nguyên lai thật là khó lường.

“Hoà thượng, bây giờ thế nào rồi?”

Đại Bảo sợ run trong chốc lát, giống như suy nghĩ đối sách. Một lượng phút sau, cậu ta mới chú ý nói.

“Lần khai ngộ này khiến tu vi của tôi trở nên cường đại!”

Hàn Phong nghe ra, cậu ta đang có ý tứ muốn cùng mình đấu pháp. Để biết chính xác thử xem cương khí tăng như thế nào, tất nhiên Hàn Phong không từ chối.

Đợi Đại Bảo khôi phục tại chỗ, chúng ta lúc này mới đứng lên chuẩn bị đấu pháp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận