Thất tịch không mưa

Sau khi mắc bệnh, thể lực của Thẩm Thiên Tình càng xuống dốc, thường bất giác ngủ mê man. Cùng với thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, tính mạng của cô cũng trôi dần đi, tình trạng sức khỏe càng kém, thời gian ngủ mê man càng ngày càng lâu.
Không muốn anh trai lo lắng, cô thường cố chống đỡ không để bản thân mất đi ý thức, cô biết mỗi lần cô mê man là một lần anh nơm nớp lo sợ, sợ cô lần này sẽ không tỉnh lại……
Số lần co cơ, đau đớn càng ngày càng nhiều, muốn cầm một đồ vật gì đó, đầu ngón tay cũng không thể thuận lợi, khi ăn, cảm thấy nuốt khó khăn, cuối cùng đến nói nhiều hơn vài câu sẽ nhanh bị mất đi tất cả sinh lực của cô, cô biết rõ trong lòng, cô sắp tới giới hạn rồi.
Giả vờ trở thành một việc cực kỳ khó khăn, cô dần dần lực bất tòng tâm, quá nhiều sơ hở, anh có lẽ sớm phát hiện ra rồi……
Đêm qua, không cẩn thận lại ngủ mất, sau khi tỉnh dậy trong phòng, cô tìm kiếm con búp bê bằng tượng ở đầu giường, ngón tay dừng một lúc, lại di chuyển lên phía trái.
Cô cảm thấy cổ họng khô rát, nhớ cốc nước hình như ở chỗ này……
Cô chạm đúng cái cốc, ngón tay lại không theo sự khống chế, do không nắm chặt, một khoảng trống trong lòng bàn tay, sau đó vọng ra tiếng thủy tinh vỡ.
Anh – chắc không nghe thấy?
Cô vội vàng dò dẫm dưới đất, cơ thể mất đi sự cân bằng, té xuống, cô chỉ lo thu dọn mảnh vỡ trước khi anh phát giác.
Ngón tay đau nhói, có lẽ là bị thương, nhưng vết thương chắc không lớn, sao cô không cảm thấy đau, viết thương nhỏ này có lẽ không chảy quá nhiều máu –
Đột nhiên, đôi tay lớn có lực kéo cô lên, cả cơ thể đột nhiên bay lên, cô lại trở về giường, [Anh?]
[Ừ.] Giọng anh không nghe ra tâm tư, cũng không biết đến bao lâu rồi.
Một miếng giấy ép lên đầu ngón tay bị thương của cô. [Sau này gọi anh một tiếng là được rồi.]
[Bị anh phát hiện nhỉ?] Cô lè lè lưỡi, cố nói nhẹ nhàng: [Hồi nhỏ làm vỡ bát đĩa đều bị mẹ mắng, đáng tiếc anh còn nhanh trí hơn mẹ, muốn trốn tội đều không được. Được rồi, anh có thể đánh mông em, nhưng chỉ được đánh dưới ba cái, không được phép mặc cả.]

Anhh không lên tiếng, trầm mặc giúp cô cầm máu, bôi thuốc, quấn vải, đổ cốc nước đặt vào tay cô, sau đó mới quay đầu thu dọn thủy tinh vỡ dưới đất.
Toàn thân cô hơi lắc lư một chút, cố nặn ra nụ cười yếu ớt: [Anh, em đói bụng.]
Gói mảnh vỡ thủy tinh vào trong giấy báo rồi vứt vào thùng rác, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái. [Em muốn ăn gì?]
[Uhm….. bánh đậu đỏ bán trước miếu thổ địa.]
[Rất xa.] Giọng nói không nghe rõ tâm tư.
[Người ta muốn ăn mà!]
Ánh mắt anh sâu lắng nhìn cô chăm chú vài giây. [Được, anh lập tức về ngay.]
Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô lấy hết sức lực, cả người đổ sụp xuống giường.
Đầu choáng váng, trời đất như quay cuồng trước mặt, đau đớn vô cùng lại đến lúc này, cô co giật, tay run rẩy tìm đầu giường, như mỗi lần đụng vào tượng Chồng, ngực ấm lại, cô có thêm sức lực chống đỡ tiếp, di chuyển về phía thuốc giảm đau bên phải……
Thuốc giảm đau sớm đã bị lấy đi một bước, liều thuốc lấy ra theo tiêu chuẩn và cốc nước để cô uống.
Cô kinh ngạc tới mức không thể động đậy. [Anh……]
Anh vẫn không lên tiếng, không nói lời này giúp cô xoa bóp đôi chân co giật.
Một giọt, hai giọt, giọt nước ấm nóng rớt trên chân cô.
[Anh, anh đừng như vậy, đừng khóc…] Cô xót thương vỗ nhẹ hai má ướt của anh, dường như anh gầy đi một chút rồi.

[Anh không sao.] Thẩm Hàn Vũ cứng rắn trả lời, giọt thứ ba, giọt thứ tư, rơi xuống không âm thanh.
[Anh!] Đau quá, trái tim đau quá, đau hơn cả nỗi đau bệnh tật, người cô quan tâm nhất đang rớt nước mắt vì cô…
[Anh nói anh không sao! Em không sao rồi, chết tiệt, sao anh lại có chuyện chứ!] Anh thất bại, gầm nhẹ, giọng nói nghẹn lại, không thể thốt ra lời nữa.
Cô giơ tay ôm chặt anh, Thẩm Hàn Vũ vùi mặt lên vai cô, run rẩy, ôm nhau.
Ngoài cửa sổ mưa phùn nhẹ lấp lánh, không trộm được bao nhiêu tình si.
Vai trái, một khoảng ướt âm ấm.
Thời gian có thể đủ tỉnh táo càng ngày càng ít
Tính mạng của cô chất trong đồng hồ cát còn lại bao nhiêu dường như có thể dự đoán, nhưng cô vẫn rất bận lòng, bộ dạng của anh khiến cô rất lo, đã mấy đêm liền anh không ngủ, ngơ ngẩn nhìn cô tới khi trời sáng.
Anh cho rằng cô không biết, giống như cô cố tình che giấu cơn đau bệnh tật, thực ra cả hai đều rõ tất cả.
Cô sợ nhỡ may cô đi rồi, anh sẽ không chịu được, anh nhất định sẽ phát điên.
Cô đến nhà Đại Mao một chuyến. Ngày nào cô không còn, cô hy vọng có người có thể giúp cô trông nom anh, đi qua đoạn này.
Khi Đại Mao đưa cô về nhà, trước cửa kinh ngạc nói: [Trời ạ -- anh trai em điên rồi ư?]
[Sao vậy?] Cô không hiểu

[Tậc tậc!] Đại Mao không dám tâng bốc, lắc đầu: [Nhà em cứ như có trộm, mỗi góc trong ngoài đều bị lật tung một lượt, thật thảm.]
Sao có thể như vậy? Đang định hỏi, Thẩm Hàn Vũ đã phát hiện cô ở cửa, giận dữ hét vang: [Em chạy đi đâu vậy!]
Anh chưa bao giờ có khẩu khí giận dữ như vậy đối với cô, cô sững lại giải thích: [Em đến nhà Đại Mao --]
[Đến nhà Đại Mao?! Bây giờ sức khỏe em thế nào em biết không hả? Nếu muốn đi, sao không chờ anh về, một mình chạy lung tung, muốn tự sát phải không?]
[Em, em gọi điện kêu Đại Mao tới đón em……]
[Tiễn Tiểu Tình đến nhà rồi, em về trước!] Đại Mao lập tức gạt dầu ở bàn chân, tránh bị cuốn vào chiến trường.
Đừng trách anh không nghĩa khí, không ai có thể giơ đầu ra cho gã đàn ông điên này nắm.
[Anh, anh bình tĩnh nghe em nói--]
[Trước khi làm việc sao em không nói với anh một tiếng? Em đi lại không tiện, không nhìn thấy, lẽ nào không biết anh sẽ lo lắng ư? Em có biết hay không, anh về không thấy em đâu, trong lòng lo sợ biết bao? Hay là em đột nhiên phát bệnh, hay là em được đưa vào bệnh viện, hay là em lạc đường, không tìm thấy phương hướng về nhà, hay là em lại trốn đi, bản thân chịu đau không cho anh biết, hay là  … hay là có rất nhiều khả năng có thể khiến anh mất em, chỉ cần nghĩ tới những điều này, anh còn bình tĩnh được không? Anh gần như đã lật tung mỗi một góc ở cái nhà này để tìm em, tìm xem em có thể để lại cho anh vài chữ…] Giọng anh đầy giận gữ, kìm nén cơn nóng nảy, nỗi lo sợ tột cùng.
Nói ra cùng, anh chỉ là sợ hãi, sợ hãi mất cô.
Cô đã hiểu, đáy mắt tràn nước mắt, thử lại gần anh. [Anh, em không sao --]
[Em đi đi! Dù sao em không có anh cũng không sao, cái gì em cũng không cần nói với anh, khi bị bệnh có thể tự mình kiên cường chịu đừng, anh chỉ là dư thừa, cái gì anh cũng không thể giúp em được--] Anh xua tay, không cho cô lại gần.
Cô rất rõ, không phải anh đang giận cô, mà là giận bản thân không thể chia sẻ nỗi đau, giận bản thân bất lực, còn khiến cô cố cười vui vẻ đau đớn chống đỡ trước mặt anh…
[Không phải đâu, anh à, anh rất quan trọng --] Cô giơ tay, lại bị anh đẩy ra, đột nhiên choáng, mất đi cảm giác cân bằng, té khỏi xe lăn, anh vội vàng ôm chặt, tim suýt chút ngừng đập.
[Tình, em đừng dọa anh --]
Cô ngẩng đầu, hôn lên môi anh.

Anh nhắm mắt, tim đau ôm chặt cô, đôi môi giao nhau nếm được vị mặn chát, không rõ là nước mắt của anh hay của cô.
[Như vậy sẽ không sợ nữa chứ?] Dụi vào lòng anh, dùng nhiệt độ thực trấn an trái tim hoảng sợ của anh, nói khẽ: [Lần sau em đi đâu nhất định sẽ nói với anh, để anh đi cùng, đừng giận, có được không?]
[Lần nào em cũng lừa anh.] Tên lừa đảo tín dụng phá sản.
[Lần sau sẽ không thế, em thề.] Tâm trạng anh dần dần bình tĩnh lại, cô yên tâm hơn, uốn cong vào ngực anh, giọng nói yếu dần: [Có lẽ em lại phải ngủ một chút, hai tiếng sau gọi em, buổi tối chúng ta còn phải cùng ngắm sao, đừng để em ngủ lâu quá.]
[Ừ] Anh khẽ đáp, dịu dàng ôm cô về phòng, không rỡ rời xa, cũng nằm bên cạnh cô, ngủ cùng cô một lúc.
[Tình, tỉnh dậy đi]
Tiếng gọi dịu dàng, thúc giục cô thoát khỏi giấc mơ, khi mở mắt, trong phút chốc đột nhiên không biết mình đang ở đâu.
[Tỉnh chưa? Chẳng phải em nói muốn ngắm sao cùng anh à?]
[Sao? Có chưa?] Cô quên rồi, gần đây trí nhớ càng ngày càng kém, có lúc lời nói buổi sáng, buổi tối đã quên rồi, nhưng lại thường nhớ việc hồi nhỏ, thật lạ.
[Em vừa mơ thấy mẹ, mẹ hỏi em có muốn đi với mẹ  không… kỳ lạ quá, mẹ chẳng phải đang nấu cơm ư? Buổi sáng em đi mua thức ăn còn hỏi em muốn ăn gì…]
[Ngậm miệng ngay, đừng nói nữa.] Thẩm Hàn Vũ kinh hãi, nghiêm khắc mắng.
Trong mơ gặp người thân đã mất, điều này nói lên cái gì? Anh không mê tín, nhưng không nén nổi sợ hãi.
[Đã nói em là tên ngốc mà, đến bữa tối cũng ngủ quên mất, bây giờ đương nhiên là nửa đêm, không tối om lẽ nào phải có mười ông mặt trời đợi em chiếu rọi? Ngoan, nhắm mắt ngủ một lúc nữa là trời sáng.]
[Vậy anh ở bên em chứ? Nửa đêm tỉnh dậy không thấy anh, em sẽ sợ…]
[Không đâu, anh sẽ không để em không tìm thấy anh.] Anh ôm chặt cô, muốn trấn an, không phân biệt rõ là cô hay là bản thân. [Không sao, không sao, anh sẽ luôn ở bên em, đừng sợ…]
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui