【 Video đã bị xóa rồi. 】
Sau khi đã mua xong nguyên liệu, thì Chung Ý đã nhận được thông báo từ hệ thống khi đang trên đường trở về nhà.
"Có xin lỗi hay không?"
Hệ thống: 【 Không có gì hết. 】
"Vậy thì để đó, không xin lỗi, không bồi thường tổn thất, cùng với không có loại bỏ những ảnh hưởng xấu cho tôi, thì đương nhiên tôi sẽ không để yên chuyện này rồi."
Trong lòng của Chung Ý đã có biện pháp giải quyết, chỉ là phải chờ đến thứ hai mới có thể thực hiện được, cho nên hắn chỉ có thể tạm thời để chuyện này qua một bên trước.
Chạy xe về đến nhà, thì Chung Ý thấy ông bà ngoại cùng với ông bà nội đang ngồi ở cửa vừa nói chuyện vừa nhâm nhi món gà Kung Pao do hắn làm.
Hai vị lão nhân thấy Chung Ý liền vô cùng thân thiết, nắm tay của hắn rồi kêu cháu trai hết tiếng này đến tiếng khác, rồi lại hỏi Chung Ý làm việc có mệt hay không, có cần bọn họ đến phụ giúp cái gì hay không này kia.
Chung Ý đáp lời từng câu từng câu, sau đó mới đi vào nhà để chuẩn bị nấu cơm chiều, nhưng chủ vừa mới bước vào trong nhà liền nhìn thấy một đống đồ để đầy cả phòng khách.
"Ông bà nội con kêu ba đem về đó, mấy món đồ này tất cả đều là đồ khô hết, măng tây khô, khoai lang đỏ, cà tím phơi khô, bởi vì ông bà nội con trồng nhiều quá cho nên ăn không hết, vì vậy bọn họ đều đem đi phơi khô hết để trữ cho lâu."
"Ớt cay cũng hái được hai bao lớn, lúc ba trở về đã nhờ ông bà ngoại con đem phơi ở trên nóc nhà, bây giờ chắc cũng đã đem vào rồi."
Trong bếp xuất hiện rất nhiều nguyên liệu tươi mới, hai thùng dầu hạt cải vừa mới ép xong, hai sọt tre chứa đầy trứng gà với trứng vịt, còn tóm thêm mấy con gà con vịt tới đây nữa.
"Cái này là dọn sạch nhà của ông bà nội đến nhà mình luôn rồi hả ba?"
Chung Kiến Quốc vui vẻ nói: "Chứ còn gì nữa, còn chuẩn bị thêm thịt khô với lạp xưởng cho con nữa, ba cản cả buổi trời mới không có đem tới đó."
"Ông bà nội định ở nhà mình mấy hôm vậy ba?" Chung Ý hỏi.
"Ngày mai thì ông bà về rồi, ở nhà còn có nuôi heo dê gà vịt, cần phải có người coi sóc mới được." Lời này là do bà nội vừa đi vào nói.
Bà nội Chung Ý nói tiếp: "Chờ tới tết, trong nhà có mần heo thì hai ông bà lại qua đây ở mấy ngày, chứ bây giờ còn bận việc không ở lâu được."
Biết được trong nhà ông bà mình còn có việc bận, cho nên Chung Ý cũng không có mở lời giữ ông bà nội mình ở lại, chỉ tính là ngày mai sẽ làm thêm chút đồ ăn có thể bảo quản được lâu để cho ông bà nội mìn mang về ăn lấy thảo.
Chung Ý bắt tay vào nấu cơm chiều, hôm nay không cần làm gà Kung Pao, nhưng là có thể lấy lươn cùng với cá lư mà Kinh Quốc Vĩ tặng để làm đồ ăn.
Chân dê thì nằm trong tủ đông, vì vậy có muốn ăn thì cũng rã đông không kịp, cho nên Chung Ý liền dứt khoát để lại cho bữa ăn của ngày mai, có thể thêm được một món ăn nữa vào thực đơn.
Nhìn sơ tất cả nguyên liệu ở trong nhà bếp, trong lòng của Chung Ý mau chóng lên thực đơn cho bữa cơm hôm nay. Món mặn gồm có bốn món sau: mỗi người một phần thịt khâu nhục, còn thùng lươn kia thì nấu món lương om xì dầu, hôm nay không làm cá lư hấp nữa mà đổi thành món cá lư chiên tỏi, thêm một phần thịt hầm ớt xanh nữa là đủ.
Còn về phần đồ chay, thì Chung Ý định làm một nồi khoai tây nghiền, một phần đậu que xào cà tím, cùng với mộc nhĩ xào măng tây, lại thêm một phần rau trộn, nấu thêm một phần canh dưa leo trứng Bắc Thảo nữa là hoàn hảo.
Bữa cơm này có tám người ăn, vì vậy số lượng đồ ăn cần nấu phải nhiều một chút mới được.
Bởi vì hôm nay phải đi chợ thực phẩm một chuyến, cho nên khi hắn nấu cơm có hơi trễ, vì vậy Chung Ý đành phải dùng ba cái nồi một lượt để làm đồ ăn.
Đồ ăn còn chưa làm xong, thì Trần Thước đã đến chờ, vì vậy hắn liền ngồi nói chuyện với mấy vị lão nhân ở trong nhà, hắn vừa dẻo miệng vừa nói chuyện dễ nghe, chuyện trên trời dưới đất gì cũng có thể tiếp được. Đương nhiên, trọng điểm vẫn là khen tài nấu ăn của Chung Ý, đem người lớn ở trong nhà chọc đến vui vẻ đầy mặt.
"Thơm quá đi." Khi Chung Ý đang làm món lươn om xì dầu, Trần Thước liền bị hấp dẫn ngay lập tức, đôi mắt nhìn chằm chằm, thẳng tắp về phía cái nồi đang ở trên bếp lửa ngay trước mặt của Chung Ý.
Lươn om xì dầu cũng không có cho thêm đồ bổi gì vào cả, chỉ là đầu tiên đem gừng tỏi phi thơm bằng mỡ heo với dầu thực vật, sau đó cho lươn vào xào săn, rồi cho nước sốt đã pha xong từ trước cùng với một chút nước vào, rồi đậy nắp lại nấu một lát. Khi gần chín lại cho thêm bột năng đã pha với nước vào rồi nấu lửa lớn để cho phần sốt sệt lại, sau khi cho ra dĩa lại xối lên trên một ít mỡ heo nóng, rồi rải lên trên một ít hành lá nữa là đại công cáo thành.
Nếu như thích dầu hơn một chút cũng có thể cho vào thêm một chút dầu mè để cho mùi thơm đậm đà hơn nữa.
Lươn om xì dầu vốn là một món ăn khá là đậm đà với dầu mỡ, tới mỡ heo còn cho vào tận hai lần, chứ đừng nói đến những gia vị khác nêm nếm cũng không ít mà còn được đun đến khi kẹo lại nữa.
Nhưng hương vị thật sự là không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết được, điều đó được thể hiện khi Trần Thước cứ luôn nhìn chằm chằm vào dĩa lươn trên bàn mà nuốt nước miếng liên tục.
"Má ơi, món lươn này còn có thể nấu được đến độ thơm như vậy hả?" Bà nội của Chung Ý cũng giật mình cảm thán.
Trần Thước nói: "Còn phải xem tay nghề nấu ăn nữa, người bình thường không thể nào mà so sánh được với ông chủ Chung đâu."
Trong đầu của bà nội liền nhảy số ngay tại chỗ, lôi kéo cánh tay của ông bạn già nhà mình nói: "Ngoài ruộng nước nhà mình cũng có lươn nữa đó, nếu không thì kêu thằng cả đi bắt một ít để ngày mai đem lại đây ăn?"
"Nếu vậy thì phải chuẩn bị đồ để bắt mới được, mấy con lươn này trơn lắm, cũng khá khó bắt đó. Để tôi kêu thằng cả đi dọ xem xem có ai bắt được rồi đem bán không, nếu có thì mua một thùng rồi đem lại đây."
Ông nội vừa nói xong liền gọi video cho con trai, sau đó quay món lươn om xì dầu cho con trai Chung Kiến Quân ở bên kia màn hình điện thoại xem.
Ông nội còn chưa thử qua mùi vị của món lươn nữa, chỉ là mới ngửi được mùi thơm thôi mà đã khen món lươn này đến tận trời, kêu thằng con mình ngày mai hãy đi mua lươn nhiều một chút, rồi mang đến đây.
Ở đầu dây bên đây thì Trần Thước cũng đang thương lượng với Chung Ý: "Ông chủ Chung, đồ ăn hôm nay cậu nấu có nhiều không vậy, tôi cũng muốn mua một phần nữa."
Hắn thật sự là bị món lươn om xì dầu này làm cho thèm muốn chớt rồi, đi không được.
Chung Ý cười: "Có thể chừa cho cậu một ít."
Đồ ăn hôm nay nhiều, mỗi món lấy 1 phần nhỏ thì cũng đủ cho một mình Trần Thước ăn được một bữa.
Trần Thước vội vàng nói cảm ơn, rồi đem tiền cơm chuyển khảng cho Chung Ý: "Ông chủ Chung, quen biết được cậu chính là phíc khí của tôi đó."
Câu nói không có mang theo chút trào phúng hay châm chọc gì, lời nói tất cả đều là lời thật lòng hết.
Trần Thước muốn mau chóng trở về njaf ăn phần cơm của mình, cho nên hai phần đồ ăn vừa đóng gói xong xuôi thì hắn liền cầm lấy rồi rời đi ngay lập tức.
Chung Ý bên này cũng mời người lớn trong nhà đến ăn cơm, trước khi ăn còn gọi video cho Diêu Thục Phương, để cho bà nhìn xem một bàn đồ ăn này.
Bà nội nói: "Lát nữa mẹ với thằng hai sẽ cùng nhau mang cơm đến cho con."
Diêu Thục Phương đương nhiên là cười đồng ý, từ sau khi Chung Ý trở về nhà, lượng đồ ăn mà bà ăn ngày càng nhiều hơn một chút, bằng mắt thường cũng có thể thấy được bà cũng đã có da có thịt hơn một ít. Mỗi lần bác sĩ kiểm tra xong cũng đều nói là tình trạng của bà đang tiến triển theo chiều hướng tốt, sức đề kháng cũng đang tăng dần lên từ từ, quả thật là có khả năng chữa khỏi được bệnh của bà.
Hiện tại mỗi ngày Diêu Thục Phương đều được ăn ngon uống tốt, bác sĩ kêu bà làm cái gì bà liền làm cái đó, bởi vì bà luôn mong bản thân mình mau khỏe lên để được xuất viện đi về nhà, bà cũng có thể về sớm một chút để phụ giúp chuyện trong nhà.
Còn hai đứa con gái của bà cũng sắp vào học lớp 12 rồi, khi bà đã hết bệnh rồi, cũng có thể thường xuyên đi đến trường để đưa cơm cho con gái, để cho tụi nhỏ cũng có thể được ăn ngon hơn một chút.
Hôm nay, bà cũng vô cùng chờ mong đồ ăn của bữa tối nay, Diêu Thục Phương vô thức chậc lưỡi, cảm thấy bản thân mình là càng nghĩ lại cành thèm.
Nhưng cũng không còn cách nào nha, ai bảo tay nghề nấu nướng của con trai bà tốt đến như vậy đâu chứ.
Cuộc gọi video kết nối được một lát, Diêu Thục Phương liền thúc giục mọi người mau mau ăn cơm đi, bà cũng đang mong chờ phần cơm tối nay của mình đây.
Đũa đầu tiên thì mọi người tất nhiên đều hướng về món lươn om xì dầu, mùi hương béo ngậy đậm mùi nước tương, bên ngoài còn áo một lớp nước sốt màu nâu óng ánh, làm cho người ta nhìn đến liền muốn ăn ngay lập tức.
Khi cho vào trong miệng, mùi vị càng làm cho người ăn xuýt xoa, thịt lươn thơm giòn ngon miệng, còn có chút đàn hồi, cắn một cái liền trải đều ở trong miệng, vì thế cho nên trọng miệng đều tràn ngập mùi thơm của mỡ heo và hành phi. Nếu như trên miếng thịt lươn áo đầy nước sốt, ăn kèm cùng với một muỗng cơm, sự kết hợp đó càng khiến cho không có lời nào để diễn tả được độ ngon của nó cả.
Trước khi ông bà nội đến đây chơi đã biết được Chung Ý từng có đi học nấu ăn, tài nghệ nấu ăn cũng rất tốt, nhưng họ thật sự không ngờ được là sẽ nấu ăn ngon đến mức này.
Ông nội híp mắt nói: "Ông sống mấy chục năm rồi, cũng đã không biết ăn lươn bao nhiêu lần, nhưng hôm nay chính là lần đầu tiên mà ông được ăn món lươn ngon đến như vậy."
"Tôi cũng như ông vậy." Bà nội tiếp lời ông: "Đừng nói là lươn, còn có cá này, cùng với thịt khâu nhục này nữa, món nào không phải là món mà chúng ta đã ăn mấy chục năm qua đâu, chỉ là hôm nay mới biết được thì ra mấy món này còn có thể nấu ra mùi vị ngon đến như thế."
Bà nội nói xong lại gắp thêm một miếng cải mùi xôi trong thịt khâu nhục, cải mùi xôi này là do bọn họ đem đến, thịt ba chỉ nguyên miếng sau khi đã chiên sơ qua liền cho vào cùng với cải mùi xôi khô đã ngâm từ trước rồi đem đi hấp, khi hấp miếng thịt bóng bẫy, mùi thơm tỏa ra bốn phía. Sau khi ra lò, thịt heo với cải mùi xôi được xếp vào trong một cái chén lớn, miếng thịt heo có phần da được chiên nổ giòn được xếp chỉnh tề ở trong chén mời gọi người đến ăn nó, ai nhìn đến cũng chỉ có thể nói rằng "như này thì ai có thể cưỡng lại cho được".
Cải mùi xôi khô đi cùng với cơm vô cùng hợp, đặc biệt là loại gạo có hạt vừa to vừa thơm, nếu như cho vào thêm một chút thịt băm để làm món cơm chiên cũng rất là bắt vị.
Chung Ý nghĩ nghĩ, thấy ông bà nội cho nhà hắn không ít cải mùi xôi khô, vừa lúc thứ hai tới cũng có thể thêm món mới vào thực đơn.
Nhà họ Chung bên này ăn đến vui vẻ, đãcej hiệt là ông bà nội, hai người là lần đầu tiên ăn đồ do Chung Ý nấu, cảm thấy món nào cũng đều ăn ngon cực kỳ, lượng cơm cũng ăn nhiều hơn kha khá so với mọi ngày.
Ở nhà họ Kinh lúc này cũng là bầu không khí vui vẻ hòa hợp, mọi người trong nhà khó có được tề tựu cùng nhau ăn một bữa cơm.
Đồ ăn của Kinh Quốc Vĩ chính là đồ do Chung Ý nấu được Trần Thước mang đến đây, còn những người khác trong nhà thì ăn đồ ăn đặt mua từ Đức Đỉnh Lâu.
Các thành viên đã ngồi vào đông đủ, sau khi đồ ăn bày lên bàn xong xuôi liền bắt đầu ăn cơm. Hai đứa nhỏ của Kinh Quốc Vĩ nhìn tới nhìn lui đồ ăn ở trên vàn cơm sau đó ngửa đầu nói với Kinh Quốc Vĩ: "Ba ba, sao con cứ cảm thấy đồ ăn mà ba mua về thoạt nhìn có vẻ là ăn ngon hơn đồ nhà mình đặt từ Đức Đỉnh Lâu ấy ạ?"
Kinh Quốc Vĩ gắp cho tụi nhỏ mỗi đứa một miếng cá lư chiên tỏi: "Vậy thì tụi con nếm thử món này xem, đây là ba ba đã mua từ chỗ của một vị Trù Thần, ăn ngon lắm đó."
Hai đứa nhỏ cũng không có nhỏ, vừa nghe liền biết là Kinh Quốc Vĩ đang dỗ tụi nó: "Nào có Trù Thần gì đâu, tụi con mới hong có tin lời của ba đâu ạ."
Không tin thì không tin, nhưng cá là ăn ngon thật sự, cá lư ít xương, cắn vào một cái thì hầu như đều toàn là thịt, thịt cá tươi mới kết hợp với mùi thơm của tỏi quả thật là hoàn mỹ, thậm chí còn có cảm giác như là đang ăn cá nướng vậy, hai đứa nhỏ đều rất là ngạc nhiên.
Sau khi đã ăn xong, liền lập tức duỗi đũa đi gắp thêm thịt cá, trong miệng còn không ngừng nói lời khen nào là thịt cá này ăn ngon các kiểu.
Kinh Quốc Vĩ lại dụ dỗ cha mẹ cùng với vợ mình: "Mọi người đều ăn thử đi, con cảm thấy hương vị của mấy món này so với Đức Đỉnh Lâu cũng không kém cạnh đâu."
Mỗi món ăn đều đượng đóng gói với số lượng không ít, bốn mặn ba chay cùng với một canh, chỉ mới 30 tệ, Kinh Quốc Vĩ cảm thấy Chung Ý chính là đang làm từ thiện mà.
Ông gắp cho hai vợ chồng già mỗi người một đũa thịt khâu nhục, lại gắp cho vợ mình một miết thịt hầm ớt xanh, còn phần mình chính là món lươn om xì đầu.
"Ừm?" Kinh lão gia ăn thịt, đôi lông mày đều dựng thẳng lên, trên mặt đều là kinh ngạc.
"Ăn ngon, còn ngon hơn so với món thịt khâu nhục do Đức Đỉnh Lâu cùng với Giang Nam Yến làm nữa." Kinh lão phu nhân giành trước một bước nói ra cảm nghĩ của chính mình.
Hai nhà kia đương nhiên là cũng có bán món thịt khâu nhục, Kinh lão phu nhân vô cùng thích ăn mấy món thịt đã hầm mềm nhừ, mà tốt nhất chính là loại mà vừa cho vào trong miệng luền mềm tan giống như này. Chỉ là, mặc kệ là loại đồ ăn nào, chỉ cần có thịt mỡ nhiều thì luôn là có cảm giác ngán, mọi người bây giờ thì có khôg ít người chuộng đồ luộc hơn, bởi vì không chịu nổi cảm giác ngấy của thịt mỡ.
Nhưng phần thịt khâu nhục này ăn vào hoàn toàn không có cái cảm giác đó, Kinh lão phu nhân liên tục ăn vài miếng, càng ăn lại càng thích.
Bà vòn hỏi Kinh Quốc Vĩ: "Quốc Vĩ, món thịt khâu nhục này còn có thể mua thêm nữa được không, nếu được thì ngày mai con có thể mua một phần to về không?"
Kinh Quốc Vĩ giải thích: "Đây là do ông chủ bán cơm hộp mà con mua khi nằm bệnh viện làm, ngày mai chắc là không có nữa đâu, con mua đồ ăn ở chỗ của cậu ấy lâu như vậy rồi, nhưng thật ra cũng không được ăn đồ ăn trùng lập được bao nhiêu hết."
"Ngày mai ông chủ Chung có nghỉ bán một ngày để chiêu đãi gia đình thân thích của mình, cho nên đồ ăn của ngày mai chắc chắn là không tệ, đến lúc đó con lại kêu Trần Thước mua ít nguyên liệu nấu ăn đưa qua đó, để xem ông chủ Chung có nhận làm hay không."
"Mỗi bữa cơm này của con chỉ mới 30 tệ thôi phải không? Nếu không thì con đi hỏi xem ông chủ Chung đó có thể làm nhiều thêm một chút hay không, bao hết phần cơm cho nhà của chúng ta luôn?" Kinh lão phu nhân lại ăn thử mấy món khác, quả thật chính là càng ăn càng vừa lòng.
Kinh lão gia cũng gật đầu liên tục, từ sau khi ăn thử một miếng thịt khâu nhục thì hắn liền chưa từng ngừng lại lần nào cả, mấy món mà ông ăn đều là đồ ăn được mua về từ chỗ của Chung Ý.
Lưỡi của ông còn nhạy bén hơn cả Kinh Quốc Vĩ, chỉ ăn qua một lần liền biết đầu bếp nấu món này có trình độ khống chế lửa tốt hơn rất nhiều so với đầu bếp của Đức Đỉnh Lâu. Ở Đức Đỉnh Lâu quả thật là có mấy người đầu bếp có tay nghề có thể được coi là hàng đầu, nhưng không có người nào ở thành phố H cả, Đức Đỉnh lâu ở tại thành phố H cũng chỉ có như vậy, giống hệt như là đồ ăn được sản xuất hàng loạt vậy, món nào cũng như là dùng một cái khuôn mẫu để đúc ra, không có chút mới mẻ nào trong hương vị cả.
Hai đứa nhỏ càng là ăn đến không ngẩng đầu lên, đồ ăn được mua từ Đức Đỉnh Lâu về hai đứa cũng không có động tới miếng nào, mà đồ ăn mua về từ chỗ của Chung Ý đã bắt đầu thấy đáy của cái đĩa rồi.
Này vẫn là dưới tình huống mà Kinh Quốc Vĩ cùng với vợ yêu của mình còn chưa ăn được mấy miếng luôn.
Hai đứa nhỏ vốn đã kén ăn từ trước, hôm nay lại chủ động đòi thêm cơm, đem nước sốt còn dư lại trong hộp trộn hết với cơm, hơn nữa, làm như vậy xong thì cơm ăn vào càng thêm thơm ngon.
Vợ của Kinh Quốc Vĩ nhìn hai đứa con mình ăn mà vui vẻ, rất đồng tình với lời nói của mẹ chồng mình, còn nói: "Chúng ta có thể trả thêm tiền, một người 30 tệ quả thật là quá rẻ rồi." Bọn họ đặt một bàn đồ ăn này ở Đức Đỉnh Lâu, chỉ sáu món ăn mà đã hơn 1000 tệ, nhưng mà ăn còn không ngon bằng phần cơm hộp 30 tệ nữa.
Nhà bọn họ cũng không phải là bữa nào cũng đều ăn đồ của Đức Đỉnh Lâu, nhưng mỗi tháng ít nhiều cũng phải tốn 2~3 vạn tiền cơm, cầm 2~3 vạn này đi ăn đồ an khác ngon hơn không phải là càng tốt hơn hay sao?
Kinh Quốc Vĩ lắc đầu: "Hiện tại mỗi ngày ông chủ Chung đều phải bận rộn bày quán ở phố đi bộ, phần cơm này là do con đặt theo phần ăn của nhà cậu ấy, nếu như làm qua nhiều phỏng chừng là cậu ấy sẽ làm không xuể, sợ là cậu ấy sẽ không nhận đơn đâu."
"Nếu không thì như thế này, sau này mỗi tối con sẽ cố gắng mang đồ ăn về nhà ăn, sau đó lại kêu trợ lý đi phố ăn vặt mua thêm một ít cơm chiên mì xào gì đó, lại mua thêm một ít canh xương hầm, rồi nhà của chúng ta thì làm thêm vài món ăn nữa, sau đó chúng ta cùng nhau dùng bữa, mọi người thấy thế nào?"
Bình thường công việc của Kinh Quốc Vĩ đều rất bận rộn, cơm trưa với cơm chiều hầu hết đều là ăn luôn ở công ty, hôm nay cũng là lần đâu ông kêu Trần Thước mang cơm đến nhà mình, hiện tại, phần cơm của ông liền nhận được sự yêu thích của cả nhà.
"Ông chủ Chung nhìn thế nào cũng là người sẽ trở thành người làm ăn lớn, dù sớm hay muộn gì thì cậu ấy cũng sẽ mở quán cơm, đến lúc đó thì chúng ta sẽ đi ăn mỗi ngày."
"À, đúng rồi, mọi người nếu như vẫn còn thèm, thì lấy phần gà Kung Pao kia ra để ăn chung với cơm đi, cái đó cũng là mua từ chỗ của ông chủ Chung đó."
Con trai của Kinh Quốc Vĩ nghe được những lời này của ba mình, liền đi đến tủ lạnh lấy gà Kung Pao ngay lập tức: "Con rất thích món gà Kung Pao này, mấy bạn của con cũng rất thích luôn, bọn họ còn nhờ con mua giúp nữa."
Kinh lão gia cũng với Kinh lão phu nhân vốn cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú với món gà Kung Pao này, lần trước Kinh Quốc Vĩ kêu bọn họ ăn thử nhưng bọn họ cũng chưa ăn miếng nào, hiện tại vừa nghe được là cùng một người nấu với bữa cơm hôm nay, bọn họ liền lập tức có hứng thú ăn thử xem xem hương vị như thế nào.
Vì thế tối nay ở nhà họ Kinh, tất cả các món ăn được mua ở chỗ của Chung Ý cùng với món gà Kung Pao còn dư lại ở trong nhà đều được các thành viên trong nhà ăn đến sạch sẽ không còn một mảnh, thứ duy nhất còn dư lại chính là bàn đồ ăn được mua về từ Đức Đỉnh Lâu.
Sau khi đã cơm nước xong xuôi, lúc cả nhà đang ngồi xem ti vi, thì Kinh Quốc Vĩ nhận được tin nhắn do bạn ông gửi đến, hỏi ông mua gà Kung Pao ở chỗ nào.
Người bạn này cũng là đối tác làm ăn của Kinh Quốc Vĩ, lần trước sau khi Kinh Quốc Vĩ mua mười mấy cân gà ở chỗ của Chung Ý, ông liền tặng một ít cho ông bạn này để cho tụi nhỏ trong nhà ăn lấy thảo, hôm nay, ông liền đã nhận được phản hồi rồi.
[ Lão Lý: Tụi nhỏ ầm ĩ gần 2 tiếng rồi, một hai đòi ăn gà Kung Pao. ]
[ Lão Lý: Ông cho tôi xin cái địa chỉ đi, để tôi kêu người đi mua về bịt miệng tụi nhỏ lại, nếu không thì tối nay cả nhà tôi đừng mong được ngủ ngon. ]
Kinh Quốc Vĩ cười, trả lời tin nhắn: [ Kinh Quốc Vĩ: Mua không được đâu, cái này là được ông chủ làm tại nhà, nhanh nhất là thứ hai tuần sau mới có hàng, để cho tụi nhỏ ráng nhịn một chút đi. ]
Tin nhắn vừa mới gửi đi, lão Lý liền đã điện thoại đến ngay lập tức, vừa mở miẹng liền hỏi: "Chuyện là như thế nào? Ông chủ của quán nào mà có trù nghệ tốt đến như vậy?"
Kinh Quốc Vĩ nói: "Đương nhiên là ông chủ mở quán cơm rồi."
Lão Lý cũng đã ăn qua gà Kung Pao, hương vị không cần phải bàn cãi, cơ hồ trong nháy mắt ông liền gửi được mùi tiền, cho nên hiện tại ông liền hỏi Kinh Quốc Vĩ: "Gà Kung Pao này đã được sản xuất làm thành đồ ăn vặt hút chân không để bán hay chưa?"
"Lão Kinh, không lẽ ông không có chút tính toán nào về việc này hết hả?"
Kinh Quốc Vĩ: "Không cần tôi phải suy nghĩ đâu, ông chủ người ta đã đang chuẩn bị rồi, hiện tại cũng tạm thời không cần đầu tư, chỉ với hương vị này, chỉ cần sản xuất để bán ra thị trường, thì sao có thể thiếu người chịu đầu tư được, tiền đầu tư đó liền sẽ như tự mọc chân chạy đếnchoox của cậu ấy thôi."
"Tiếc ghê." Lão Lý tiếc nuối vô cùng.
Khinh Quốc Vĩ cũng có chút tiếc, nhưng cunc không có ép buộc, người như ông chủ Chung vừa nhìn liền biết không phải là vật trong ao rồi, tuy không có hợp tác nhưng có thể làm bạn bè thuần túy thôi cũng khá tốt.
Thấy việc đầu tư không thể thực hiện được, lão Lý cũng không hỏi gì nhiều nữa, chỉ dặn dò Kinh Quốc Vĩ thứ hai tuần sau nếu thấy có gà Kung Pao thì mua giúp ông một ít: "Tốt nhất là có thể cay hơn một chút, thì ăn sẽ càng ngon hơn."
"Biết rồi, còn không ít yêu cầu nữa ha."
Sau khi đã kết thúc cuộc gọi, Kinh Quốc Vĩ nói với mọi người trong nhà: "Không chừng sau này nếu muốn ăn đồ ăn của ông chủ Chung còn phải tranh với người khác nữa, ba mẹ, hai người cũng nên học một chút cách mua hàng online đi, nếu không thì nhà chúng ta có ít người có thể tranh mua hàng, rất dễ phải chịu thua sút với người ta đó."
Kinh lão gia cùng với Kinh lão phu nhân liền lập tức nghiêm túc lên theo bản năng, lúc trước hai người cũng không thích học này đó, nhưng hiện tại liền bảo mấy đứa nhỏ chỉ cho hai người cách mua hàng ở trên mạng. Thấy không có ai để ý ông cùng với vợ mình, Kinh Quốc Vĩ liền nắm tay, dắt vợ mình đi ra ngoài: "Đi, đi ra ngoài đi dạo một chút, chúng ta cùng đi hưởng thụ thế giới của hai người thôi."
Vợ ông cười cười, vô cùng phối hợp với chồng mình.
Nhà họ Kinh từ già đến trẻ đều là một mảnh hài hòa, còn ở bên nhà họ Lý, sau khi biết được hôm nay không thể ăn được gà Kung Pao liền có chút gà bay chó sủa.
Tình hình hiện tại chủ yếu đều là mấy đứa nhỏ đang lên án: "Đều là do ba ba giành ăn hết gà Kung Pao của tụi con, chú Kinh rõ ràng đã nói là cho con cùng với em gái mà!"
"Một mình ba ăn nhiều như vậy, còn lừa tụi con là sẽ mua cho tụi con, bây giờ ba lại nói là mua không được, ba là kẻ lừa đảo, ba trả gà Kung Pao lại cho tụi con đi!"
"Gâu gâu gâu!"
Đứa nhỏ vừa nói xong thì bé chó cũng phối hợp sủa lên, giống như là đang cùng với cậu chủ nhỏ của mình lên án người chủ lớn của mình vậy.
Lão Lý, tên thật gọi là Lý Thành Học, làm chut của một cái công ty linh kiện, cũng là một người thành công có tiếng ở thành phố H này.
Nhưng khi ông đối mặt với tình huống này cũng là bó tay không có cách nào, nhỏ giọng dỗ cả buổi trời, lại hứa hẹn không ít điều kiện với tụi nhỏ, thì hai đứa nhot mới coi như là miễng cưỡng không náo loạn nữa.
"Vậy thì thứ hai tụi con nhất định phải nhìn thấy gà Kung Pao, nếu không tụi con sẽ đi mách ông bà nội."
"Được được được." Lý Thái Học giơ 2 tay xin khoan hồng: "Thứ hai nhất định sẽ mua được cho tụi con, hai đứa quả thật chính là tiểu tổ tông của ba mà."
Hai tiểu tổ tông cũng coi như là hài lòng với kết quả này, liền ôm bé cho đi vào phòng chơi.
Vợ của Lý Thái Học đứng ở bên cạnh xem chuyện vui nãy giờ, khi chồng mình vừa nhìn qua bà liền cười nhạo ông một tiếng: "Cũng vừa lắm, ai biểu ông tranh đồ ăn với tụi nhỏ làm chi."
Lý Thái Học sờ sờ mũi, rất là vô tội nói: "Ai mà có ngờ là sẽ ăn ngon đến vậy đâu."
Ngay từ đầu ông cũng không để tâm đến nó lắm, tưởng là đối tác nào tặng cho lão Kinh, rồi lão Kinh lại thuận tay chia cho ông một ít, hai nhà có mối quan hệ tốt, cũng là thường xuyên làm như vậy.
Kết quả lần này lại là ngoại lệ, đồ được cho đợt này quả thật là ăn rất ngon, tranh thủ lúc tụi nho còn chưa về nhà ông liền ăn vụng không ít, vốn dĩ là cho tụi nhỏ cũng không nhiều lắm, lại bị ông chặn trước một khúc, kết quả không cần nghĩ cũng biết rồi.
"Hiện tại, anh thật sự rất hy vọng ông chủ mà lão Kinh đã nhắc đến có thể mau chóng sản xuất món gà Kung Pao này, mua về đề đó lâu lâu lấy ra ăn cho đỡ buồn miệng cũng khá tốt."
Đương nhiên, nếu có thể thường xuyên mua được đồ do chính tay ông chủ làm, vậy thì càng tốt hơn nữa.
Chung Ý còn không biết là món gà Kung Pao của mình còn chưa được đưa vào sản xuất thì đã bắt đầu có người nhớ thương đến rồi, hiện tại, hắn vừa ăn cơm xong liền đi tìm Diêu Vạn Lâm.
Việc đe dọa của ngày hôm qua có hiệu quả cũng không tệ lắm, hệ thống nói là Diêu Vạn Lâm đã treo bán nhà của ông ta trên trang mua bán bất động sản, phỏng chừng là gấp gáp làm vào lúc chiều tối ngày hôm qua.
Lúc Diêu Vạn Lâm mở cửa nhìn thấy người đến là Cuung Ý, ông ta vừa kinh lại vừa sợ, liền cản ngay tại cửa theo bản năng: "Tao đã làm theo lời của mày, treo bán nhà ở trên trang mua bán bất động sản rồi, mày còn muốn làm cái gì nữa?"
Chung Ý nhìn Diêu Vạn Lâm rồi cười: "Không có làm cái gì hết nha, chỉ là tối nay không có việc gì nên muốn thăm cậu một chút thôi."
"Tao không cần, mày đi đi!" Diêu Vạn Lâm hư hư thực thực đẩy Chung Ý một chút, thể hiện cho hắn thấy rằng bản thân ông ta không chào đón hắn một chút nào cả.
"Cậu đừng có gấp, chúng ta cứ tính sổ trước một chuyện đã, nào tính xong thì tự nhiên con sẽ đi thôi." Chung Ý nói xong liền đẩy người vào trong, Diêu Vạn Lâm không có con đường nào có thể phản kháng lại cả.
Chung Ý là muốn tính sổ với Diêu Vạn Lâm để xem ông ta rốt cuộc là nợ bao nhiêu tiền, Chung Ý thấy giá mà Diêu Vạn Lâm treo bán căn nhà này là 400 vạn, cái giá này đương nhiên là không thấp, chỉ là Chung Ý sợ số tiền mà ông ta nợ còn cao hơn 400 vạn.
Diêu Vạn Lâm nào dám giấu diếm Chubg Ý cái gì nữa, chỉ cần ông ta không chịu phối hợp một chút thì Chung Ý liền đánh ông ta, cho nên Diêu Vạn Lâm liền thành thật mà khai báo số tiền mà bản thân đang thiếu nợ.
Ông ta nói lúc đầu mượn nợ 200 vạn, sau đó lại lục tục mượn thêm chút nữa, cụ thể là bao nhiêu thì Diêu Vạn Lâm cũng không có tự mình tính qua, hiện tại ông ta lại đi vay ở trang web cho vay nặng lãi, sau đó cứ lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ số tiền mà hắn nợ đã cao đến mức 1000 vạn rồi.
Chung Ý bóp bóp nắm tay, hắn đang rất muốn đấm chết Diêu Vạn Lâm ngay tại chôc này luôn.
Ánh mắt Chung Ý nhìn Diêu Vạn Lâm vô cùng nguy hiểm, Diêu Vạn Lâm liền lùi về phía sau theo bản năng: "Tiểu Ý, cậu… Cậu chính là cậu ruột của con đó, con đừng có làm xằng bậy."
Tầm mắt của Chung Ý rời khỏi người của Diêu Vạn Lâm, đặt vào cái ghế bên cạnh chân của ông ta, bỗng nhiên Chung Ý nhấc chân, đá mạnh một cái vào cái ghế đó, cái ghế ngay lập tức chia năm xẻ bảy.
Sau đo hắn nhẹ giọng nói cho Diêu Vạn Lâm nghe: "Yên tâm, nếu như không đến lúc vạn nhất bắc đắc dĩ thì con sẽ không làm như thế này đối với cậu đâu."
Diêu Vạn Lâm nhìn cái ghế tan tành ở trên mặt đất, sợ đến nỗi trắng bệch mặt mày, đầu gối của ông ta liền nhắm thẳng mặt dất mà khụy xuống, ông ta thiếu điều muốn quỳ lạy Chung Ý luôn rồi.
"Cậu sai rồi, Tiểu Ý, cậu con sai rồi, cậu sẽ sửa, nhất định sẽ sửa mà, qua cuối tuần này cậu sẽ đi tìm việc làm ngay."
Những lời mà Diêu Vạn Lâm nói lúc này đều là những lời thật lòng, bởi vì ông ta thật sự sợ, hiện tại ông ta rất hối hận bản thân đã đi liên hệ với cái vườn trường thải kia, sau nó lại có những suy nghĩ không nên có. Nếu không phải ông ta muốn động vào nó, thì Chung Ý cũng sẽ không đối với ông như vậy, Diêu Vạn Lâm hối hận đến xanh cả ruột.
Nhưng Chung Ý thì không tin ông ta, chỉ nói: "Vậy ông phải suy nghĩ thật kỹ bản thân ông sẽ làm gì để sửa, làm thế nào để có thể trả dứt được khoảng nợ này của ông. Cậu à, tôi có rất nhiều biện pháp để xử lý loại người giống như cậu đấy."
Công việc hù dọa của hôm nay đã hoàn thành, Chung Ý liền xoay người rời đi.
Mà trước khi hắn đóng cửa lại, thì điện thoại của Diêu Vạn Lâm liền vang lên, Chung Ý liền chỉ khép hờ cửa, muốn nghe xem là điện thoại của ai gọi đến, đồng thời cũng kêu hệ thống theo dõi điện thoại của Diêu Vạn Lâm, ghi âm lại tất cả các cuộc gọi.
Ban đầu Diêu Vạn Lâm không có nghe điện thoại, nhưng đối phương lại cứ bám riết không tha mà gọi lại thêm mấy cuộc nữa, Diêu Vạn Lâm nghĩ có lẽ là điện thoại đòi nợ, vì vậy liền chửi mấy câu rồi đem chặn luôn cái số điện thoại đó.
Ngay sau đó, điện thoại của ông ta nhận được một tin nhắn, là một số điện thoại khác gửi đến, nói là muốn nói chuyện với ông ta. Xem xong tin nhắn, số điện thoại đó liền gọi đến ngay lập tức, lần này thì Diêu Vạn Lâm đã nghe điện thoại.
"Ai vậy, có chuyện gì?" Ngữ khí của Diêu Vạn Lâm rất không tốt.
Thanh âm của người ở đầu dây bên kia đã trải qua xử lý giọng nói, là âm thanh điện tử: "Diêu tiên sinh, tôi biết ông hiện tại đang thiếu tiền. Tôi nghĩ là tôi có thể giúp ông, ông chỉ cần làm giúp tôi một chuyện, tôi sẽ cho ông 100 vạn."
100 vạn, con số này làm cho Diêu Vạn Lâm động tâm, ông ta hỏi: "Chuyện gì?"
Không biết người ở đầu dây bên kia nói cái gì, mà Diêu Vạn Lâm bỗng nhiên nổi giận, chửi một tràng vào điện thoại: "Mày bị ngu à, ông đây đánh cuộc một lần thua không ít hơn 100 vạn, mày kêu ông mày đi làm chuyện phạm pháp mà chỉ cho có 100 vạn, não của mày có vấn đề gì à?"
"Cút, đừng có gọi tới nữa, toàn là cái thứ gì đâu không."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Diêu Vạn Lâm liền đen số điện thoại này kéo đen một lần nữa, trong miệng cứ lẩm nhẩm lầm nhâmg chửi: "Không muốn cho người khác sống an ổn à, mà lại muốn đi động vào cái tên sát thần Chung Ý đó, coi chừng Chung Ý đá cho mày một cước liền đoạn tử tuyệt tôn luôn."
Chung Ý mặt vô cảm mà đóng kín cửa lại, hắn đại khái đoán được người ở đầu dây bên kia nói cái gì, muốn dụ dỗ Diêu Vạn Lâm làm cho mình xảy ra chuyện.
Quả nhiên Diêu Vạn Lâm chính là một quả bom hẹn giờ, nhưng càng làm cho Chung Ý không ngờ tới chính là, có người đến tìm Diêu Vạn Lâm mau như vậy.
May mắn bản thân mình đã uy hiến Diêu Vạn Lâm một trận từ trước, bằng không cái tên này không chừng sẽ vì tiền mà đồng ý ngay lập tức.
Chỉ là trong mắt của người muốn hại hắn, thì cái mạng này của hắn quả thật là không đáng giá tiền, chỉ 100 vạn liền có thể mua rồi.
Hệ thống lại thọt Chung Ý thêm một cái: 【 Ký chủ này, cậu đừng có quên, lần mà cậu té xuống từ sân khấu đó cậu chỉ nhận được có 50 vạn tiền bồi thường thôi, bây giờ chỉ mới trôi qua có hai tháng, giá trị con người của cậu đã tăng gấp đôi rồi, quả thật là không tệ. 】
Chung Ý: "……"
Hắn muốn bỏ qua cái đề tài này: "Hệ thống, cậu có thể giúp tôi điều tra xem người vừa gọi điện cho Diêu Vạn Lâm có được không?"
【 Có thể, là Dương Hạ. 】Hệ thống mau chóng cho Chung Ý biết đáp án.
Chung Ý nhớ đến chuyện hắn kiện Dương Hạ còn chưa có kết quả, đã trôi qua hai tháng, nhưng Chung Ý còn không có nhận được tin tức sẽ mở phiên tòa xét xử.
Thanh âm của hệ thống lại vang lên lần nữa: 【 Hiện tại mọi dấu vết đã bị xử lý sạch sẽ, may mắn tốc độ của bổn hệ thống rất nhanh nhẹn. 】
Hệ thống cho Chung Ý nghe đoạn ghi âm, quả nhiên, đối phương kêu Diêu Vạn Lâm động tay động chân vào chiếc xe va bánh của Chung Ý, muốn làm cho Chung Ý chết vì tai nạn xe cộ, sau khi xong chuyện thì sẽ cho Diêu Vạn Lâm 100 vạn.
"Thế nhưng bọn họ còn rất là đoàn kết nha." Dương Hạ đương nhiên không có khả năng xử lý sạch sẽ mọi dấu vết, đặc biết là đến nỗi hệ thống cũng không thể điều tra được, hiển nhiên là có người đứng ở phía sau lưng giúp đỡ cho hắn ta.
Chung Ý có chút nổi giận: "Hệ thống, bây giờ tôi cần phải làm thế nào?"
Hệ thống hỏi hắn: 【 Ký chủ, cậu muốn làm như thế nào? 】
Chung Ý trả lời: "Tặng cho hắn ta một cái hot search đi, cũng vừa lúc kết thúc chuyện này luôn, tôi muốn thấy Dương Hạ vào tù."
Khi Chung Ý rời giải nghệ đã từng đăng lên một tấm ảnh chụp màn hình tin nhắn, trong tấm hình đó không có thể hiện chân dung của hai bên, nhưng Chung Ý có tấm ảnh hoàn chỉnh của đoạn tin nhắn này.
Hơn nữa hắn còn có một ít ảnh tư mật của Dương Hạ, là những tấm ảnh đồi trụy của hắn ta.
Chung Ý: @đạo diễn Dương Hạ đạo diễn Dương, đã lâu không gặp, nhớ nhìn mấy tấm ảnh này nha, hy vọng vụ án của chúng ta có thể mau chóng mở phiên tòa xét xử, để tránh cho những ngày mà Dương đạo diễn còn thong dong bên ngoài vòng pháp luật lại cứ trăm phương ngàn kế mà muốn mạng của tôi.
Nếu lần sau lại đến tìm cậu tôi để mua cái mạng này của tôi thì có thể ra cái giá cao hơn một chút, chỉ ra giá có 100 vạn quả thật là có hơi keo kiệt rồi đó.
Tôi đoán được là ngài nhất định sẽ đứng ra phản bác lại nói là tôi vu oan cho ngài, vù vậy đạo diễn Dương cứ yên tâm, nếu không có chứng xứ xác thật thì tôi sẽ không tùy tiện lên tiếng đâu.
À đúng rồi, trong tay tôi còn có mấy tấm ảnh riêng tư của ngài nữa, ảnh chụp cũng rõ nét lắm, đạo diễn Dương có muốn được nhìn lại thời khắc huy hoàng này của mình không?
Ảnh minh họa.jpg
Tấm ảnh trong bài đăng Weibo mới rất hào phóng mà không che đi chân dung của hai người trong đoạn chat, hơn nữa cũng tỉ mỉ mà đánh dấu tên họ của hai người đang giao dịch trong ảnh.
Sau khi Chung Ý đăng Weibo xong liền chia sẽ bài viết cho tên bảo tiêu của Tần Vĩnh Tư mà hắn vừa mới kết bạn: [ Nhớ là phải thông báo cho thiếu gia giả của nhà anh nha. ]
Như những gì mà Chung Ý đã dự đoán, Weibo của hắn đã thành công mang Dương Hạ treo lên hot search, xông thẳng một đường mà lên luôn, chỉ trong chốc lát phía sau tên của hot search đó đã được thêm vào chữ "HOT" đỏ rực.
Mà cái tên của mục hot search cũng rất có ý tứ, tên là # Đạo diễn Dương Hạ □□ #
Ở trên mạng xã hội mà nhìn thấy được mục tìm kiếm như vậy, quả thật làm cho người ta kinh sợ.
Chung Ý tặng hot search xong, liền trực tiếp lấy đoạn ghi âm đem đi báo cảnh sát, hắn muốn tính hết tất cả nợ mới lẫn nợ cũ cho xong một lần luôn.
Ghi âm cũng không phải là do cắt ghép mà thành, ở Diêu Vạn Lâm bên kia cũng có một phần ghi âm y hệt như vậy, ở chỗ của Chung Ý có chứng cứ, nhưng ở mấy chỗ khác điều tra không ra được chút manh mối nào thì cảnh sát mới có thể nghi ngờ.
Chung Ý nghĩ, người đứng đằng sau ở bên kia lần này chắc chắn sẽ nghĩ cách để lấp liếm đi chuyện này.
Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, thì trời cũng đã khuya, mà Chung Ý cũng đã nhận được câu trả lời, nói tam thiếu gia của nhà bọn họ đã biết được chuyện trên Weibo rồi.
Tần Vĩnh Tư không chỉ là đã biết, mà còn vô cùng tức giận nữa, vừa mở miệng liền chửi: "Thứ ngu xuẩn, được việc thì ít, mà làm hỏng việc thì nhiều."
Tần Vĩnh Tư cầm điện thoại gửi cho người ta một tin nhắn: [ Tần: Khiến cho hắn đi vào trong đó, sau đó làm cho hắn chết luôn ở trong đấy, hành động nhanh lên. ]
Người đối diện trả lời một câu "Đã nhận được", Tần Vĩnh Tư liền lập tức xóa sạch lịch sử trò chuyện.
Cùng lúc đó, Dương Hạ bị đá ra khỏi nhóm chat, những tin nhắn từ lúc mà Tần Vĩnh Tư gửi ảnh chụp của Chung Ý vào nhóm chat, cho tới những lời xúi giục Dương Hạ hãm hại Chung Ý, tất cả các nội dung trò chuyện cùng với ảnh chụp đó đều biến mất sạch sẽ một cách không rõ ràng, dù cho có sử dụng thủ đoạn nào cũng đều không thể khôi phục được.
Sau khi đã hoàn mỹ đem chính mình tách ra hoàn toàn khỏi chuyện đó, Tần Vĩnh Tư liền nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của Chung Ý trên điện thoại mà ngẩn người: "017, mày nói xem là Chung Ý lấy chứng cứ từ chỗ nào, hắn có phải là cũng có cái gò đó hay không, tỷ như là đồ vật giống như mày vậy?"
Không có ai trả lời.
Nhưng Chung Ý ở bên này nhận được tin tức từ hệ thống, đã khôi phục được những dấu vết đã biến mất rồi, chuyện □□ này Dương Hạ không thể nào chạy thoát được.
【 Ký chủ, vận mệnh của đám pháo hôi chính thức bắt đầu rồi. 】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...