Thật Thiếu Gia Từ Cổ Đại Xuyên Trở Về Rồi

Hành vi kéo thù hận của Trang Văn Lượng vẫn không có dấu hiệu kết thúc, hắn chỉ chỉ vào một cái hộp đựng canh đã trống không rồi nói: "Nếu như ông không đi chào đón vị thiếu gia kia, thì canh này cũng có một phần dành cho ông á."

"Hôm nay ông chủ nhỏ bán thêm món mới, tôi đã đặc biệt kêu trợ lý đi xếp hàng mua cơm sớm hơn mọi hôm một chút, không chỉ mua được phần mì xào thăn bò với hai phần canh, ngoài ra con có thêm một cái kinh hỉ nho nhỏ nữa, đó chính là hôm nay ông chủ nhỏ còn ván thêm món rau trộn bạch tuộc mini nữa đó."

"Cái tư vị đó, chậc, nói như thế nào đây…, à đúng rồi, chính là dù cho ông có đập 1000 vạn vào Đức Đỉnh Lâu thì bọn họ cũng không thể nào làm ra được hương vị giống y chang được đâu."

"Nhạ, hộp này còn dư lại nước sốt nè, ông nghe nghe thử mùi vị của nó đi." Trang Văn Lượng nói xong liền đẩy đẩy hộp rau trộn bạch tuộc mini đã ăn hết cái chỉ còn nước sốt về hướng của Cảnh Thành Hà.

Cảnh Thành Hà biết hắn tức giận việc mình vì 1000 vạn đầu tư mà đồng ý cho Tần Vĩnh Tư tiến vào đoàn làm phim, vì chuyện này mà Trang Văn Lượng đã ghim hắn mấy ngày nay rồi.

Cảnh Thành Hà cũng tức muốn chết: "Làm việc ở trong cái giới này, còn có cách nào nữa đâu. Đại thiếu gia nhà họ Tần đã gọi điện nói chuyện với nhà đầu tư của chúng ta, người đầu tư cũng đã mở miệng rồi, tôi có thể không đồng ý được sao?"

"Chỉ là tôi cũng đã nói điều kiện rõ ràng rồi, hắn vào đoàn liền phải nghe theo ông, chỉ cần hắn chơi cái tính tình gì của đại thiếu gia tôi liền sẽ trả hàng ngay lập tức, tuyệt đối không có thương lượng gì nữa hết."

Trang Văn Lượng gật gật đầu: "Tôi hiểu, tô đều rõ ràng, ông cũng không dễ dàng."

Ngữ khí của Trang Văn Lượng thực bình đạm, nhưng Cảnh Thành Hà cảm thấy hắn chính là đang nói mát mình, làm cho tức giận của hắn nghẹn một hơi ở ngực nuốt không xuống mà nhả cũng không ra.

"Được rồi, người cũng đều đã đến rồi, lại nói mấy chuyện này cũng vô dụng. Ông sắp xếp cảm xúc lại cho tốt đi, chiều nay Tần Vĩnh Tư chính thức khai máy, ông cũng đừng nhắm vào hắn quá rõ ràng."

Trang Văn Lượng quay đầu lại, liếc nhìn Cảnh Thành Hà một cái: "Bộ tôi ăn no rửng mỡ ha gì mà muốn nhằm vào hắn?"

"Nếu có thời gian rảnh như vậy, chi bằng tôi đi ăn thêm 2 hộp cơm chiên còn không tốt hơn à?"

Cảnh Thành Hà: "……" Nghẹn một hơi nữa vời, nghẹn đến khó chịu.

Hắn đề cao giọng lên chất vấn: "Vậy ông tức giận với tôi vì cái chuyện gì?!"

Trang Văn Lượng ăn mì xào xong, rồi hắn bưng canh lên bắt đầu chậm rì rì hưởng thức, nâng chân lên ngồi bắt chéo trả lời Cảnh Thành Hà: "Ông hỏi tại sao tôi xem ông liền khó chịu á hả, còn không phải là do cái lão đông tây nhà ông ăn vụng cơm chiên của tôi à. Như thế nào, ông ăn vụng còn không cho tôi được tức giận hả?"

Cảnh Thành Hà: "Tôi, mẹ nó……"


"Còn không bằng ông tức giận chuyện tôi cho Tần Vĩnh Tư tiến vào đoàn làm phim đâu."

Trang Văn Lượng tỏ vẻ: "Hắn làm gì có cửa mà quan trọng hơn cơm chiên của tôi đâu."

Ngay từ đầu khẳng định là có giận, nhưng từ sau khi ăn được cơm chiên của ông chủ nhỏ, cái gì mà Tần Vĩnh Biệt hay Tần Vĩnh Tư gì đó, đã sớm bị hắn quăng ra cái bãi nào rồi.

Thấy Cảnh Thành Hà tức đến đỏ cả mặt, lương tâm của Trang Văn Lượng cuối cùng cũng đã trối dậy, đưa cho hắn phần đá bào mà mình chưa động qua: "Ăn thử cái này đi, Tiểu Trương nói là do đồ đệ của ông chủ nhỏ làm, hương vị cũng không tệ, cố ý mua về cho tôi thử, tiện nghi cho ông."

Cảnh Thành Hà thở phì phì mà xúc một miếng cho vào miệng, sau đó, thật ngon!

"Không tệ, đá bào này hương vị cũng khá ngon, cái này mua về cũng đã được một lúc rồi đi, tới giờ nước đá bên trong cũng chưa tan bao nhiêu hết, thật không tệ."

Mùi hương của chanh rất đậm đà, Trang Văn Lưởng ngửi được cũng rất muốn ăn, có chút hối hận vì đã đưa đá bào cho lão đông tây này.

Nhưng cũng không lấy lại được, Trang Văn Lượng đành phải móc điện thoại ra nhắn tin cho trợ lí.

[ Cảm Ngộ Nhân Sinh: Tiểu Trương ơi, cậu đã ăn phần đá bào mà cậu mua chưa, nếu chưa ăn thì có thể chia lại cho tôi không. ]

Nhận được tin nhắn của Trang Văn Lượng, trợ lý Tiểu Trương nhìn nhìn ly đá bào đã ăn chỉ còn lại mỗi cái ly của mình, lại nhìn qua nữ chính đang ôm ly đá bào ăn đến đầy mặt hưởng thụ, yên lặng trả lời đạo diễn.

[ Trợ lý Tiểu Trương: Đạo diễn Trang, hết rồi ạ. ]

[ Trợ lý Tiểu Trương: Buổi tối lại mua thêm cho ngài nữa! ]

"Buổi tối cũng mua giúp cho tôi một phần với." Tiểu Trương vừa gửi tin nhắn xong liền nghe được thanh âm phát ra ở vên cạnh.

Người nói chuyện chính là người đã cướp đi đá bào, à không, phải nói là lấy trà sữa đổi đi đá bào của hắn nữ chính - Đinh Khả Hân.

Tần Vĩnh Tư bị nhà sản xuất giao cho nam chính, còn Đinh Khả Hân không có tí hảo cảm nào với Tần Vĩnh Tư hết, chỉ nghĩ cách xa hắn ra. Cho nên liền tùy tiện tìm chỗ nào đó ngồi một chút, sau đó liên đã gặp được Tiểu Trương đang ngồi ăn cơm trưa.

Lúc cô đến Tiểu Trương đang ngồi ăn 1 phần cơm chiên, bộ dáng ăn ngấu nghiến của hắn quả thực làm người không dám nhìn thẳng. Nhưng mà không chịu nổi được sự dụ hoặc của mùi thơm, cho nên Đinh Khả Hân - một vị nữ nghệ sĩ trường kì ăn eat clean tự nhiên là không dời nổi được bước chân rồi.


Chân cô không nghe lời điều khiển của đại não mà đứng im tại chỗ, để cho mắt của cô quan khán trực tiếp một màn mukbang không đẹp mắt mấy, nhưng lại sinh sôi mà làm cho chính mình thèm đến nỗi nước mắt chảy ra từ khóe miệng luôn.

Tiểu Trương ăn xong cơm lại mở hộp để ăn canh, sau khi ăn canh xong vẫn còn chưa kết thúc, hắn lấy đá bào ra, mà còn là 2 phần.

Mang theo khí lạnh, lại tỏa ra mùi thơm của chanh.

Ở tiết trời nóng bức này ai mà xó thể nhịn cho nổi, vì thế Đinh Khả Hân quyết đoán cầm ly trà sữa của chính mình đem đi đổi với hắn.

Dám bán trà sữa với giá mắc như vậy hương vị tự nhiẻn sẽ không quá tệ, chỉ tiếc là không thể so sánh được với một phần đá bào tam tiên bình thường, về mặt giá cả càng là không thể so bì được. Ngôn Tình Hay

Đinh Hả Hân nói với Tiểu Trương: "Phần của tôi chỉ cần cho một ít nước đường là được, vất vả cho cậu giúp tôi mua một phần nha, tiền mà cậu mua thì cứ tính hết cho tôi."

Nghe thấy cái này Tiểu Trương liền lập tức có tinh thần ngay: "Chị Hân, chị mời thật hả?"

"Như thế nào? Còn sợ tôi lừa cậu à?" Đinh Khả Hân hơi hơi nhướng mày.

"Đương nhiên không phải." Tiểu Trương vội vàng giải thích: "Là do đồ vật mà tôi muốn mua có hơi nhiều một chút. Chị Hân, để tôi nói cho chị nghe chuyện này, dạo gần đây phố ăn vặt có xuất hiện một ít đồ ăn ngon, tỷ như là thịt tẩm bột chiên giòn, còn có món đậu hủ thiết bản mà trưa nay tôi mua không được……"

Tiểu Trương báo ra một đống tên của đồ ăn, đã thành công làm cho Đinh Khả Hân nuốt nuốt nước miếng: "Thật sự có nhiều món ăn ngon như vậy?"

Tiểu Trương gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, từ sau khi ông chủ nhỏ bày quán ở phố ăn vặt, thì chúng ta liền vô cùng có lộc ăn."

Tiểu Trương biết đến quán cơm chiên của ông chủ nhỏ không phải là qua đạo diễn Trang, mà là biết được từ Phương Cảnh Đồng trong tổ diễn viên quần chúng của đoàn làm phim.

Từ đó trở về sau, quán cơm chiên của ông chủ nhỏ đã trở thành nơi chuyên chúc cho bữa khuya của hắn. Buổi chiều đi mua sẵn tiện lại mua thêm 1 phần, chờ sau khi đã kết thúc công việc của buổi tối lại đem đi hâm nóng để ăn, có thể làm cho mệt nhọc cả ngày tiêu tan trong phút chốc.

Kỳ thật cũng có rất nhiều người trong đoàn làm phim biết đến, nhưng bởi vì là món cơm chiên cho nên cũng không thu hút lắm, vì vậy mọi người cũng chưa từng tuyên truyền qua.

Khi hắn biết được đạo diễn Trang cũng thích món cơm chiên của nhà này, Tiểu Trương cũng có hơi kinh ngạc một chút, chỉ là rất mau liền viến thành vui vẻ. Nếu như đạo diễn cũng thích, vậy thì sau này hắn càng có thêm nhiều cơ hội để hắn đi tới phố ăn vặt mua đồ ăn rồi.


Mà việc Tiểu Trương vô cùng tích cực liệt kê món ngon ở phố đi bộ cho Đinh Khả Hân, đương nhiên cũng là vì hy vọng cô cũng sẽ thích ăn. Vậy thì sau này một nhóm trợ lý bọn họ có thể cùng nhau đi mua cơm, sau khi trở về mọi người liền chia ra cùng nhau ăn, như vậy thì mỗi ngày đều có thể ăn được rất nhiều loại đồ ăn ngon rồi.

Tiểu Trương tiếp tục công cuộc xúi giục, dụ dỗ Đinh Khả Hân: "Nếu như chị Hân không tin, thì tối nay chị kêu Bao Bao đi chung với tôi một chuyến đi, đảm bảo mỗi món đồ ăn đem về đều vừa lòng chị hết."

Bao Bao chính là nữ trợ lý của Đinh Khả Hân.

Đinh Khả Hân cơ hồ không có chút do dự nào liền đồng ý lời đề nghị của Tiểu Trương: "Cũng được, vậy thì khi nào cậu đi mua cơm chiều thì nhớ kêu Bao Bao đi cùng với cậu."

"Ok luôn, chị Hân cứ yên tâm, tối nay chị cứ chờ lâm hạnh mỹ thực đi." Tiểu Trương vui mừng ăn hết phần đá bào còn lại cỉa mình, sau đó đi tìm chỗ để nghỉ ngơi.

Đinh Khả Hân cầm phần đá bào còn lại của mình đi về phía phòng nghỉ, chuẩn vị vào bên trong rồi ăn từ từ.

Nhưng không khéo chính là, trên đường trở về cô đụng phải Tần Vĩnh Tư, Tần Vĩnh Tư nhìn đến đá bào trên tay cô, ánh mắt lóe lóe.

"Chị Hân rất thích ăn đá bào sao?"

Đinh Khả Hân nghe ra mấy phần ý tứ chất vấn, như kiểu là đang hỏi cô vì sao lại muốn ăn cái loại đá bào rẻ tiền này mà không uống trà sữa do hắn đưa.

"Đúng vậy, tôi rất thích ăn đá bào vào mùa hè." Đinh Khả Hân cười đáp, làm như không nghe hiểu hàm ý trong lời của Tần Vĩnh Tư, sau đó liền tiếp tục đi về phía phòng nghỉ của mình.

Tần Vĩnh Tư rất chán ghét người không cho hắn mặt mũi, nhưng bởi vì chuyện trên Weibo Tần Vĩnh Tư biết chính mình hiện tại không được hoang nghênh, chỉ có thể tạm thời chịu đựng.

So với Đinh Khả Hân thì hiện tại hắn còn có một chuyện quan trọng khác cần phải làm, Tần Vĩnh Tư gọi một người vệ sĩ tới: "Đi xem xét vị trí cụ thể của Chung Ý ở hiện tại, cùng với hắn bây giờ đang làm cái gì."

Từ sau khi có người gặp được Chung Ý ở bệnh viện Nhân Dân 1 ở thành phố H, thì từ đó về sau hắn liền giống như biết mất giữa không khí vậy, không có lại bị người của hắn tìm thấy được thêm lần nào nữa.

Còn rất có thể trốn.

Nhưng Tần Vĩnh Tư hắn đã tự mình đến, lần này tuyệt đối sẽ không lại tiếp tục buông tha cho Chung Ý!

……

Từ lúc bắt đầu sử dụng hộp với túi đóng gói có in logo định chế thì hắn đã không nghĩ tiếp tục ẩn giấu nữa rồi.

Cũng là bởi vì chuyện này, hắn lại thu thêm mấy người đồ đệ, thành công hoàn thành nhiệm vụ nhận đồ đệ, lấy được một mảnh ghép của cửa hàng.

Tổng cộng hết tất cả là có 15 quầy gần quầy của Chung Ý. Trong đó có 3 quầy có quan hệ tốt với người ở quầy hàng ở phần giữa, cũng không có giao thiệp nhiều với nhóm người Chung Ý. Còn có 2 người quyết định xài tiền để học kỹ thuật từ Chung Ý, cho nên số lượng đồ đệ mà Chung Ý thu được vừa đúng 10 người.


Hắn thậm chí còn có chút hoài nghi hệ thống đã thăm dò ý tưởng của những người này từ trước, rồi sau đó mới đem nhiệm vụ ấn định nhân số là 10 người.

Hệ thống nhận thấy được ý nghĩ của Chung Ý, lập tức liền phủ nhận:【Không phải à nha, hệ thống chỉ nghĩ ban bố một cái nhiệm vụ có số nguyên cho đẹp thôi à.】

Lý do chính là tự nhiên giảm dị như vậy đó.

Phản bác xong xuôi, hệ thống liền tuyên bố thêm cho Chung Ý 2 cái nhiệm vụ mới, có thể cùng nhau hoàm thành được.

Nhiệm vụ 1: [ Ngưu Đao Tiểu Thí: Làm cho cấp bậc của 10 vị đồ đệ tăng lên 1 cấp, trù nghệ của mọi người mặc định là cấp C, nếu làm ra được 5 món thành phẩm mà hệ thống giám định là cấp B, là có thể tăng lên 1 cấp bậc. Phần thưởng: Mảnh ghép của hàng *1. ]

Nhiệm vụ 2: [ Có Chút Thành Tựu: Trong vòng 10 ngày, tất cả đồ đệ của ký chủ cần cùng nhau bán ra 1 vạn phần đồ ăn đã được ký chủ chỉ dạy qua. Khen thưởng: Mảnh ghép cửa hàng *1. ]

Chung Ý nghe xong 2 cái nhiệm vụ, hắn chỉ có 1 vấn đề: "Hệ thống, tổng cộng hết có bao nhiêu mảnh ghép của hàng vậy?"

Hệ thống trả lời vô cùng tâm linh: 【Số lượng mảnh ghép có liên quan đến giá trị khí cận của ký chỉ á, hong có số lượng cụ thể.】

Chung Ý: "…… Được rồi."

Đương nhiên, hệ thống cũng cho hắn một chút tin tức hữu dụng:【Trước mắt thì giá trị khí vận của ký chủ đang có xu hướng tăng lên khá tốt đẹp, nếu như mà ký chủ có thể mau chóng hoàn thành hết nhiệm vụ, thì ký chủ có thể mau chóng đạt được cửa hàng á.】

Chung Ý nhìn giá trị nhân khí của mình ở phía dưới, phát hiện đã tăng hơn 2000, còn rất nhanh nha.

"Đã biết rồi, tôi liền đi chỉ dạy đồ đệ ngay lập tức."

Vốn định là ở thời gian nghỉ ngơi để an bài cho nhóm người Vương Châu một khóa nâng cao, nhưng bởi vì có mấy vị sư đệ vừa gia nhập vào, cho nên chiều nay vẫn là lớp học cơ sở cho từng người.

Chung Kiến Quốc đã về nhà để lấy xanh xương hầm, một nồi đó là do hắn trước khi ra cửa đã bắt lên trên bếp, hắn đã nói cho ông bà ngoại thời gian hầm xương rồi, chỉ cần coi lửa thôi là được rồi.

Không có rau trộn bạch tuộc mini, hắn chỉ chuẩn bị có 50 phần thôi, bây giờ làm thêm đã không kịp rồi.

Chỉ là Chung Ý đã cùng với ông chủ bán hải sản đặt xong hàng cho ngày mai rồi, nhiều hơn gấp đôi so với hôm nay, giúp hắn chuẩn bị tốt, sáng mai Chung Kiến Quốc sẽ đến lấy.

Mà ông chủ bán hải hải cũng không ngờ được, chỉ ngắn ngủn thời gian 2 ngày thôi, Chung Ý đã trở thành khách hàng lớn của hắn. Vì thế liền vui vẻ liền cho hắn một cái giá ưu đãi để hợp tác lâu dài, còn giải quyết luôn vấn đề nguồn cung cấp hàu biển để cho Tôn Huy bán món hàu chiên nữa.

Chỉ đạo cho 5 người đồ đệ vào sau xong, Chung Ý nghỉ ngơi 1 tiếng, sau đó liền sẵn sàng nghênh đón giờ cao điểm của buổi chiều hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận