Thất Thiên Nữ Đế

Một thân đen thui cứ như vậy ôm Thanh Vân ta cũng không khỏi ngượng ngùng và khó chịu đi. Nói gì thì nói ta bây giờ là một cô nương trong trắng, thanh bạch lại rạng ngời tỏa nắng như thế này cơ mà. Đúng không? Vậy mà hắn là kẻ nào lại dám ôm ta chứ! Hừ!!!

Ta cố đẩy hắn ra, miệng kêu oai oái:

- Này, này, này... Buông ta ra chứ,... Hừ, nam nữ thụ thụ bất thân, lễ nghĩa cơ bản này ngươi cũng không biết hả???

Ta nói quá chuẩn, tự mình gật đầu tán thưởng. Hắn chẳng biết suy nghĩ lung tung thế nào, lấy tay gõ đầu ta nói

- Muội nói cái quái gì vậy? Ngày xưa là ai cứ bám theo ta đòi ôm bằng được? Nam nữ thụ thụ bất thân cái CMN... Hừ...

Dung tục. Quá dung tục. Vô sỉ. Cùng cực vô sỉ a. Ta mà đòi hắn ôm á. Ta nhổ vào. Hừ. Hừ...

- Này có buông ta ra không thì bảo hả. Nếu không ta...

- Ta làm sao? Muội nói xem nào.

Ta đen mặt la:

- Ta bảo con ta đánh chết ngươi. Huyền Đức, mẹ con bị người khi dễ.

Ta xấu hổ nha, ai bảo ta thiếu nữ mỏng manh, chân yếu tay mềm, yếu liễu đào tơ,... Tóm lại là sức mình không bằng thì nhờ kẻ khác giúp hộ. Hai đấu một không chột cũng què. Ta tha thiết nhìn con trai đang ngẩn người bên đó.

- Này, con trai a, mẹ bị người khinh bạc nha...

Trời ạ, nó còn gãi đầu làm gì chứ, xông lên đi...


- Mẹ, người này là... Ách không phải là người con đấu lại được đâu, hì hì cũng chẳng phải là người con muốn đánh. Ách... Con lui trước...

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta như ánh sao băng chợt vút qua. À tất nhiên là nó không hề đẹp như vậy... QUÁ HÈN NHÁT. Chậc chậc, mẹ nó phi phàm tài năng sánh ngang vũ trụ, nhân tài hiếm có, ngay thẳng, chính trực, mạnh mẽ (==" ai vừa bảo yếu liễu đào tơ a) như vầy. Cha nó... Ừm Huyền Vũ có gì hay nhỉ? A cha nó hùng dũng, anh tuấn... Hihi.. Như thế mà sao con lại nhát gan chừng này hả? Chưa lâm trận đã lo bỏ chạy, để lại mẹ già đơn côi trong tay kẻ địch. Bất hiếu quá...

- Ách xì, ách xì,...

Hắt hơi đi, đáng đời con. Hừ hừ.

Hình như ta đã bỏ quên mất một vị đen thui lui chân đầu như một đang ôm ta đây. Hắn nhíu mày nhìn ta vẻ vừa ngạc nhiên vừa tức giận lại có đôi phần buồn cười.

- Nhìn gì mà nhìn, mĩ nhân ngươi chưa từng gặp qua à. Này nài, mĩ nhân trông trẻ trẻ rạng ngời thế thôi cũng đã có bốn chồng một con, ý lộn, bốn con một chồng rồi đấy, muốn làm gì nên suy nghĩ kĩ nha. Buông ta ra ngay a.

Hắn siết mạnh vai ta. Đau quá đi mất.

- Bốn con một chồng? Muội... Muội... Ta tức chết với muội thôi. Hắn là ai? Tên chết dẫm đó là ai? CMN, mới không lưu ý một chút muội lại bị kẻ kia nhúng chàm hả? Nói.

Ta:

- Xin mời a. Ngươi chết ta càng sướng.

Hắn:

- Thật không?

Ta:

- Thật.

Ngay thẳng nha.

- Thiên Thanh Vân

Ủa nghe giọng quen nha. Cái kiểu gọi tên này quen quen. Hình như, không rõ ràng là trước kia có người gọi ta như vầy...

Hắn là ai?

- Cái tên kia, ngươi cho ta biết chỗ của cha ngươi ở đâu?

Hắn hỏi Huyền Đức nha. Ta không đáng tin đến thế cơ à?

- Uy uy, ta ta...

- Câm miệng, ta không có hỏi nàng.

Ách, mẫu thiên ta nói đúng ha, nam tử hay ghen không dễ chọc, tiểu nhân vô lại phải cúi đầu mà. Ủa ta với hắn là gì với nhau đâu. Ghen? Nực cười.


- Ở đây a.

Huyền Đức, đây là núi lửa nha, đừng đùa với hắn nữa. Hắn thiêu chết con đấy.

-Đây? Đâu? Sao ta không rõ ràng?

Hắn siết tay. Huhu đau. Nếu nếu ta không bị giảm thần lực tiên khí ta sẽ cho hắn biết tay ta.

- Là ngươi a. Người là phụ thiên của con còn gì. Người là Huyền Vũ.

- Cái gì???

Cái này không phải hắn kêu mà là ta nói nha. Đùa hả...

- Đừng nói với ta là muội không biết ta là ai?

Ta ==".

- Hắc hắc đâu có a, ta từ nãy đùa huynh một tí thôi mà. Ta sao không nhận ra huynh chứ.

Có trời mới nhận ra huynh, ế, trời đâu nhận ra huynh bởi ta là trời mà. Hừ có vũ trụ mới nhận ra huynh. Đen như con trâu ý, ai nhận ra hừ.

- Không nhận ra ta thì cũng nhận ra giọng ta chứ?

- Muội bảo nhận ra mà. ><

Ta cọ cọ vào áo hắn làm nũng. Ngày xưa chiêu này trăm trận trăm thắng ai ai cũng không cưỡng lại được sự quyến rũ của nó nha. Thôi chết, áo hắn đen. Mặt của ta mặt của ta nha...

- Tất cả chuyện này là sao?

- À, ừm, chuyện là, như thế này...


Abcxyz...vv...

Sau một hồi dài dòng và mỏi miệng.

- Ý muội nói là chúng ta xuyên đến 1500 năm sau ư? Ở đây muội là thiên đế, ta là thiên phu của muội và chúng là con của chúng ta. Kinh hỉ a.

- Kinh khủng thì có.

Cốc.

- Đau.

Huyền Vũ lại gõ đầu ta. Mắt ta ngày xưa có lé mới thấy hắn dịu dàng.

- Chúng ta phải về mau.

- Tại sao ạ? Cha mẹ ở lại đây thêm một thời gian nữa với chúng con đi.

- Được/ Không được.

Ta liếc mắt hắn phóng sét.

- Chúng ta phải trở về. Vốn dĩ chúng ta không có thuộc thế giới này, ở lâu sợ sẽ bị thiên hóa thành tro bụi, và nơi này nhanh chóng bị sụp đổ thôi. Muội phải về.

Ta không muốn về đâu....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui