Thất Thân Trong Đêm Tân Hôn H FULL


Lâu Trường Sinh trầm mặc, hắn không biết nên nói gì.

Huynh đệ với nhau mà làm đến mức này thì cũng chẳng có gì để nói.

Trước khi ra khỏi phòng Sở Kiến Mặc lại chỉnh lại tế đàn như cũ, nhưng hộp gỗ trống không còn trình tự sắp xếp của mấy cục đã cũng bị y cố tình xếp lung tung, bày bố không chặt chít với nhau như trước.

Cả hai phí thời gian rất lâu ở đây nên đã qua giờ Tý rồi, tối nay không thể khởi động trận pháp phục sinh được nữa, chỉ có thể chờ sang ngày mai.

Dù Lâu Trường An đã đổ bệnh nhưng không chắc hắn có đồng bọn hay không, nếu ngày mai có người nhìn thấy tế đàn bị phá hoại rồi lại làm một cái mới thì phiền phức to.

Về linh đường, Sở Kiến Mặc thiêu hủy người rơm trước rồi mới đứng dậy sờ mu bàn tay của Lâu Trường Sinh, y hỏi: "Ngươi có sao không?"
Lâu Trường Sinh nắm chặt lấy tay y rồi kéo y vào lòng mình ôm chặt, hắn khẽ nói: "Không sao.

"
Trên đường về hắn đã suy nghĩ rõ ràng, không cần thiết phải lãng phí tinh thần sức lực vì người không đáng, chuyện quan trọng trước mắt là phải phục sinh, có người đang chờ hắn mà.


Sở Kiến Mặc dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của hắn: "Hứa với ta, ngươi không được chết, nhất định phải sống.

"
Lâu Trường Sinh hôn lên đỉnh đầu y: "Được, ta hứa với em.

"
Đến hừng đông, tôi tớ và Lâu lão phu nhân tới thay ca, Sở Kiến Mặc về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức.

Y tưởng mình sẽ hồi hộp đến mức không ngủ được, không ngờ y thiếp đi rất nhanh, còn ngủ rất ngon không hề mơ thấy gì cả.

Ngủ một giấc đến hoàng hôn, Sở Kiến Mặc mở cửa đi ra ngoài, bầu trời cũng bị hoàng hôn nhuộm đỏ rồi.

Ánh hoàng hôn bao phủ trong sân, vừa lộng lẫy vừa ấm áp, dường như đang biểu thị tối nay sẽ có tin tốt.

Tâm trạng Sở Kiến Mặc tốt hẳn lên, y vừa ăn tối vừa chờ màn đêm buông xuống.


-
Ngày thứ sáu, ban đêm.

Gần giờ Tý, Sở Kiến Mặc đẩy nắp quan tài ra, ngựa quen đường cũ mà dán từng lá bùa một.

Vì bảo đảm hôm nay có thể thi pháp thuận lợi, vừa rồi y lại đến căn phòng nhỏ trong Quế Hương Viên kiểm tra lại một lần, tế đàn vẫn còn duy trì bộ dạng ngày hôm qua lúc bọn họ rời đi, ký hiệu nhỏ y cố ý làm cũng không bị động vào, hẳn là không có người phát hiện dị thường.

Nỗi lo lắng nho nhỏ đã không còn nữa, lòng y tĩnh lặng, y nhìn bùa chú đã dán xong rồi lại ngẩng đầu nhìn bóng đêm bên ngoài, giờ Tý đã đến.

Lùi về vị trí của mình, y gọi Lâu Trường Sinh đến nằm xuống, sau khi xác nhận hắn đã nằm đúng vị trí, Sở Kiến Mặc không có một chút chần chờ, y lại một lần nữa tụng niệm chú ngữ bị cắt đứt hôm qua.

Khác với sự căng thẳng vội vàng đêm qua, hôm nay giọng điệu y niệm chú thong thả vững vàng, tiết tấu trôi chảy, từng âm tiết một chảy ra từ giữa môi, dường như mang theo nhịp điệu thần kỳ.

Lâu Trường Sinh nằm trong quan tài, cảm giác những âm tiết đó giống như ngón tay khảy huyền cầm, đưa tới sức mạnh vô hình nhộn nhạo chấn động bốn vách quan tài, từng lá bùa lần lượt sáng lên, lực hút mạnh mẽ sinh ra từ giữa mày, nhiệt độ ấm áp lần nữa dâng lên trong cơ thể.

Nhìn phù văn không ngừng nhấp nháy, hắn cảm thấy chữ viết bằng chu sa dường như nhạt hơn hôm qua nhưng ngày hôm qua cũng chỉ vội nhìn thoáng qua nên hắn không xác định được đó có phải ảo giác của mình hay không.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận