Thất Thân Trong Đêm Tân Hôn H FULL


Khóa ký cửa, y giả vờ không được nữa, dựa vào ván cửa thở dốc kịch liệt.

Tuy rằng hai viên ngọc trai không tính là lớn, nhưng kẹp trong đường đi, làm tiểu huyệt nhỏ hẹp căng ra, cảm giác tồn tại cực kỳ rõ rệt, đặc biệt trong hoa huyệt bị bắn một đống tinh dịch, làm hai viên ngọc trai nhuộm đầy một mảng trơn trượt, chỉ cần hơi động một chút, ngọc trai bóng loáng sẽ cọ xát lẫn nhau, lăn lộn đè ép thịt mềm, kích thích toàn bộ đường đi co rút từng đợt.

Hơi hồi phục một chút, Sở Kiến Mặc cắn chặt răng, run rẩy hai chân, từng chút từng chút di chuyển đến bên cạnh giường.

Thân thể nện lên đệm giường mềm mại, y thở nhẹ một hơi, không có nghỉ ngơi, y lên tinh thần cởi quần dài ra, tách hai chân, kiểm tra giữa hai chân non mềm.

Bị ra sức làm đến hơn nửa đêm, lại ngậm ngọc trai qua đêm, tiểu huyệt tinh tế non mềm sưng đỏ, huyệt khẩu giống như đã bị căng nứt ra, mang theo tơ máu.

Thò ngón tay ra, y vốn định móc viên ngọc trai ra giống như ngày hôm qua, nhưng thịt non bị chà đạp đến sưng tấy vừa chạm vào là nóng rát.


Cố thử vài lần đều không xuống tay được, y căng chặt cằm, một bên hung tợn thầm mắng Lâu Trường Sinh khốn nạn, một bên kẹp chặt hai chân, co rút đường đi, huyệt khẩu lúc đóng lúc mở gắng sức đẩy ra ngoài, muốn làm thế để rặn viên ngọc trai kia ra.

Cách này cực kỳ có hiệu quả, theo tiểu huyệt co rút mấp máy, thịt huyệt non mềm cũng từng chút lăn lộn kích động, vách động co dãn nghiền ép viên ngọc trai cứng rắn mượt mà, dần dần dồn viên ngọc trai bóng loáng tới huyệt khẩu.

Cảm nhận viên tròn óng ánh dần dần thoát khỏi đường hầm, y nín thở, thịt huyệt co rút thật mạnh một cái, rốt cuộc cũng đẩy hai viên ngọc trai cứng rắn kia ra ngoài, trào ra theo hoa huyệt, còn có tinh dịch trắng đục bị chặn cả đêm.

Dọn dẹp thân thể sạch sẽ, bò lên trên giường nằm vào chăn nệm mềm mại, Sở Kiến Mặc cầm hai viên ngọc trai đặt bên gối cẩn thận ngắm nhìn, ngoại trừ bề ngoài giá trị xa xỉ, không có phát hiện gì đặc biệt, vì sao Lâu Trường Sinh muốn nhét chúng nó vào trong thân thể mình?
Ý nghĩ đó từng cái hiện lên, lại bị y phủ định từng cái, tự hỏi trong chốc lát, ý thức của y dần dần mơ hồ, rơi vào giấc mộng nặng nề.


Vì quá mệt nên Sở Kiến Mặc ngủ đến chập tối mới tỉnh.


Y xuống giường mặc quần áo, không rảnh lo chuyện khác, trước tiên y bê cái ghế từ chỗ thư án sang chỗ xà nhà to rồi đứng lên vươn tay tìm kiếm thứ mà hôm qua y lén giấu trên đó.

Đó là một hộp gỗ được sơn màu đỏ, không có hoa văn trang trí gì, trông rất mộc mạc, đây là đồ y mang từ Sở gia đến đây.

Sau khi bị Sở đại bá sai người nhốt lại, y liền phát hiện tình hình không ổn, y không mang theo gì hết chỉ giấu cái hộp này trong người, quả nhiên chẳng bao lâu sau đã bị bọn họ trói lại ép lên kiệu hoa.

Sở Kiến Mặc nhảy xuống ghế, bê nó đặt về chỗ cũ rồi đi đến mép giường ngồi xuống, y lấy khăn cẩn thận lau hết bụi bặm dính trên hộp rồi mới nhẹ nhàng mở nó ra.

Trên nắp hộp có dán một lá bùa màu vàng đã cũ, trên bùa được vẽ bằng chu sa.

Trong hộp cũng là bùa, tổng cộng có năm lá bùa nhưng đều mới hơn lá bùa màu vàng kia rất nhiều, màu đỏ tươi của chu sa hay màu vàng đậm của lá bùa đều giống y như mới làm.

Những lá bùa này là bùa cải tử hồi sinh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận