Người dịch: laiina982
Sáng hôm sau....
Mọi người đã thức dậy từ sớm để sẵn sàng cho chuyến đi. Kim cũng đã sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người từ trước. Kit nhận nhiệm vụ lái xe và Lop ngồi bên cạnh. Về phần Ruth, anh ngồi ở hàng ghế đầu cạnh Kamol để thuận tiện cho việc luân phiên lái xe với Kit. Mọi người chuẩn bị xong đồ đạc lên xe và bắt đầu di chuyển. Kit cách một khoảng thời gian lại quay sang nhìn Lop.
“Cậu ngủ đi. Tối hôm qua cậu ngủ muộn mà phải không?”-Kit nói.
“ Tôi ngủ thì sẽ không còn ai giúp cậu nhìn đường.”-Lop trả lời khiến Kit nhẹ mỉm cười.
“ Tôi sẽ không lái xe lạc đường đâu, cậu cứ ngủ đi.”-Kit nói, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu Lop.
“Ổn thật không đó?”- Lop hỏi lại để chắc chắn. Thấy Kit gật đầu, Lop liền tựa người về sau nhắm mắt lại.
“Có chuyện gì vậy?”-Ruth nghiêng người về phía trước hỏi Kit, sau đó nhìn sang Lop.
“Không có gì, để cậu ấy ngủ một lát.”-Kit trả lời, trước khi lái xe chạy về phía Pranburi. Đi được nửa đường, họ dừng lại ở một trạm xăng. Lop thức dậy và ra khỏi xe để đi vệ sinh cùng Kit và Ruth.
“ Cậu đang nhìn gì vậy?”- Lop nói với giọng trầm khi Kit đang cúi đầu nhìn gì đó. Kit liền nhún vai ngẩng đầu lên nhìn mặt Lop.
“ Cậu không thấy tôi đang nhìn gì sao?”- Kit giả vờ hỏi, mặt Lop thoắt cái đỏ bừng. Nếu là trước đây, có lẽ Lop sẽ không cảm thấy gì trong câu nói này, nhưng bây giờ Lop biết rằng cả hai người bạn đều rất thích và quan tâm cậu nên Lop không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Đừng nhìn nữa, của tôi đương nhiên to hơn cậu.”- Lop lẩm bẩm trước khi cài cúc quần và bước tới rửa tay.
“Này cậu dám khẳng định không? Thử vào khách sạn đi rồi đo kích thước, vậy thì liền biết của tôi lớn hay nhỏ hơn của cậu! Để coi cậu còn dám nói thế không.”-Kit lại nói. Làm cho khuôn mặt của Lop gần như biến sắc.
“Đừng chọc cậu ấy. “- Ruth nói đùa.
“ Ồ vậy sao? Mày cũng muốn đo mà phải không?”-Kit nhướng mày hỏi người bạn thân.
Sau đó họ rời nhà vệ sinh, Lop nhanh chân chạy đi phía trước. Ruth khẽ cười gật đầu với Kit rồi đi theo sau.
“Đi nhanh đi chứ!!”- Lop quay đầu nói với hai người bạn để quên đi chủ đề vừa trao đổi khi nãy.
Khi quay lại xe họ thấy Kom và Baiboon cùng những người khác đang đi mua sắm. Ngoại trừ Kamol và Kim đang ở trong nhà vệ sinh.
“ Cậu không cần phải mua nhiều thứ. Ở nơi chúng ta đến có rất nhiều đồ ăn ngon.”-Kit nói ngay khi anh nhìn thấy Lop chọn một số bánh mì sandwich trên kệ. Lop quay lại nhìn Kit và nói một cách nghiêm túc:
“Chúng ta mua đồ ăn nhẹ cho mọi người trên xe thì sao?”
Kit gật đầu, sau đó Lop đi lấy đồ ăn nhẹ với Ruth và Kit theo sau.
“Ồ là ba chàng đẹp trai, trùng hợp ở đây chúng ta cũng có ba người.”-Một giọng nói từ phía bên kia của kệ vang lên và người nói không hề biết rằng Kit, Lop và Ruth đã nghe thấy đó.
“Hmm, tôi thích anh chàng mặc áo sơ mi trắng.”-Một cô gái khác vui vẻ nói về Lop, khiến Lop mỉm cười. Kit liền quay sang nhẹ thúc vào vai Lop.
“ Cậu cười cái gì vậy?”- Anh hỏi nhẹ nhàng. Còn ba cô gái vừa mới nói về ba người đã kịp nhận ra họ đang đứng bên kia kệ liền, cô gái ngay lập tức ngại ngùng quay đi vào trong để kiểm tra tiền.
“Thích thì cười thôi.”-Lop mỉm cười nói, Kit thở dài lắc đầu, tiếng cười của Ruth khẽ vang lên.
“Liệu rằng trong chuyến đi này tôi có gặp được định mệnh của tôi không nhỉ? Chà, có khả năng trong chuyến đi này tôi sẽ có vợ và đưa về nhà luôn không chừng.”-Lop nói đùa.
“Hahahahaha”-Câu nói khiến những người xung quanh bật cười. Lop quay lại và bối rối.
“Đang cười cái gì vậy?”-Lop hỏi với một giọng thấp khi nghe thấy tiếng cười của hai người bạn.
“Cậu nghĩ cậu sẽ có vợ sao?”- Kit nói và nhìn Lop với ánh mắt nghiêm túc. Ánh mắt này tự nhiên làm cho Lop có chút rùng mình.
“Đúng vậy nên là cẩn thận một chút đi, không khéo cậu ấy sẽ “rời đi mất”.”-Ruth cười nói. Lop hiểu ngay ẩn ý trong lời nói của Ruth nhưng Lop giả vờ phớt lờ đi.
“Nè cái đó không phải của cậu, đừng có mà chạm vào. Woah, lộn xộn hết trơn rồi nè.”-Lop vừa nói vừa vội vã lấy lại thức ăn mình đã mua từ tay Ruth. Mọi hành động của Lop đều là để che giấu sự bối rối đang hiện hữu trên gương mặt. Sau đó Lop dự định trả tiền.
“ Để tôi trả.”-Ruth nói đồng thời đưa tiền cho nhân viên thu ngân.
“ Vậy thì lần sau tao sẽ trả.”-Kit nói với Ruth.
“ Nè hai người bị làm sao vậy? Hai người không bao giờ để tôi trả tiền gì hết.”- Lop phàn nàn vì mỗi khi họ đi đâu đó cùng nhau và mua một số đồ ăn như thế này, Kit và Ruth luôn là người thanh toán tiền. Họ không bao giờ để Lop mất bất kỳ khoản tiền nào.
“Cậu cứ giữ tiền lại đi. Tôi có thể chăm sóc cho cậu.”- Ruth mỉm cười nói với một cái nhìn ấm áp khiến Lop lập tức quay mặt đi chỗ khác vì cảm thấy xấu hổ.
“ Biết ngay sẽ nói vậy mà. Lúc nào cũng là chăm sóc tôi.”-Đó là tất cả những gì Lop nói trước khi nhanh chóng rời khỏi chỗ thu ngân. Cả ba đi đến đứng cùng một nhóm người lớn tuổi hơn đang ngồi trên một chiếc xe khác. Sau đó Kit và Ruth trao đổi với nhau về lộ trình mà họ sẽ đi. Lần này, Ruth sẽ là người lái xe.
“Kit, mở ra cho tôi.”
“ Cậu lớn rồi, hơn nữa còn rất trẻ và dư sức để mở gói bánh này ra.”-Kit nói, Lop khẽ nhếch miệng trước khi đi đến chỗ Ruth.
“Ruth, mở nó ra cho tôi đi.”-Lop đến gọi Ruth và Ruth liền cầm lấy gói bánh trên tay Lop và mở ra.
Kit lắc đầu ngán ngẩm. Đúng là Ruth sẽ làm bất cứ điều gì cho Lop. Lop quay lại thè lưỡi trêu chọc Kit khi Ruth đã đồng ý mở túi đồ ngọt cho mình. Kit đưa tay ra để xoa đầu Lop. Nhưng Lop vội vã chạy ra sau lưng Ruth và gạt Kit sang một bên không cho Kit chạm vào đầu mình nữa.
Lop đảo mắt và ăn quà vặt trong túi. Ruth quay lại nhìn Lop.
“Cho tôi một miếng đi.”-Ruth nói, và Lop đưa cho anh một gói bánh khác.
“Đút tôi ăn đi.”-Ruth nói. Lop tạm dừng tay đang ăn một chút.
“ Cậu ăn một mình đi chứ.”-Lop trả lời.
“Tay tôi bẩn.”-Ruth nói với giọng hơi nhẹ. Lop liền đồng ý đút miếng bánh ngọt cho Ruth, Ruth mở miệng nhận lấy và nhìn Lop với ánh mắt vô cùng vui vẻ. Mặt Lop trở nên nóng hơn và gần như không để ý đến những người xung quanh nữa.
“Nếu người nào đó mở gói đồ ăn nhanh giúp cậu thì sẽ được cậu tự tay đút cho ăn như thế này. Thì tôi sẽ mở tất cả các gói thức ăn cho cậu.”-Kit giả vờ vu vơ nói.
Lop tay đưa miếng bánh đến trước miệng Kit đồng thời lớn tiếng rên rỉ muốn xua đi sự ngượng ngùng trước lời nói mơ hồ của Kit.
Kom gọi mọi người lên xe. Sau đó họ tiếp tục cuộc hành trình, một lúc sau họ đến được biệt thự của người quen Kamol- là một ngôi nhà hai tầng và cạnh biển. Khi vừa bước xuống xe, Baiboon đã chạy vui vẻ trên bãi biển. Kamol để thuộc hạ tự chọn phòng, chẳng mấy chốc Lop đã bị Kit và Ruth chạy đến bên cạnh và nhanh chóng kéo đi chọn phòng.
Lop đã đi tham quan xung quanh biệt thự với bạn của mình. Cuối cùng ba người đã chọn được một phòng vừa ý, Lop vừa vào đến phòng đã cười rất tươi chạy đến cửa kính ban công. Đây là một căn phòng với ban công có thể nhìn thấy rõ bãi biển. Ruth vội vàng đẩy Lop vào phòng lại ngay lập tức.
“Tuyệt đó.”-Kit nói một cách hào hứng và hài lòng. Nhưng Lop cho rằng Kit đang nói về tầm nhìn từ ban công.
“Chà, ở đây tuyệt thật đấy. Nếu không có sếp liệu tôi có cơ hội nhìn thấy thứ gì đó đẹp như thế này không?”- Lop nói trước khi nhận ra rằng hai người bạn không phải đang khen tầm nhìn từ ban công. Lop quay lại nhìn thì thấy Kit và Ruth đang khám phá phòng tắm bằng kính trong suốt đối diện với giường.
“Này! Chuyện gì xảy ra ở đây vậy chứ?” Lop vội vàng chạy lại kinh ngạc nhìn vào phòng tắm. Khi nhận ra điều kì lạ mặt Lop lập tức nóng lên.
“ Tuyệt thật mà, cậu có nghĩ vậy không?”-Ruth ôm vai Lop và cười hỏi.
“ Tuyệt cái quỷ gì chứ? Trong suốt kiểu này rồi ai dám đi tắm?”-Lop lẩm bẩm và vội vã vào phòng tắm để kiểm tra. Lop thở phào nhẹ nhõm khi thấy tấm rèm đã được kéo xuống và cậu có thể đóng cửa phòng tắm.
“Nó không nên có tấm rèm này.”-Kit nói một cách thất vọng và buồn bã.
“Chết tiệt, nếu không có rèm thì khi cậu đi tắm chúng tôi sẽ thấy hết rồi còn gì.” Lop nói.
“Thì biết mà, nhưng...ê mày có xấu hổ không Ruth? Có ngại gì nếu không có rèm không?”-Kit quay sang hỏi Ruth, người bước vào phòng tắm. Ruth khẽ nhún vai.
“ Tao không ngại.”- Ruth trả lời.
“ Thế thì được rồi, tao cũng không ngại.”- Kit kia nói, khiến Lop cắn chặt môi.
“Hai người các cậu không ngại thì mặc kệ hai người. Tự mà nhìn nhau đi. Giờ thì đi xuống tầng dưới thôi.”-Lop nhanh chóng kêu bạn bè xuống, vì nếu còn ở lại nữa chắc chắn mặt cậu sẽ nóng đến bỏng luôn.
Kit và Ruth nhìn nhau và mỉm cười trước khi xuống cầu thang gặp mọi người ở tầng dưới vì Kamol sẽ đưa họ đi ăn trưa ở nhà hàng. Sau đó họ đi mua thực phẩm tươi sống để nấu ăn vào đêm. Khi họ đến nhà hàng, Kamol đã gọi món cho mọi người vì chính anh ấy là chủ.
“ Nè hai người chăm sóc Lop quá tốt rồi đó.”-Joe nói đùa. Khi thấy Ruth đang ngồi bóc tôm cho Lop, còn Kit thì tạc sò cho Lop. Câu nói đùa của Joe khiến những người khác quay lại nhìn Kit, Lop và Ruth. Làm cho Lop đỏ mặt.
“Gì thế P’Joe, tất cả chúng ta đều hay giúp đỡ lẫn nhau như thế mà.”-Lop nói.
“Thôi đừng có mà nói như thế. Hai đứa nó sẽ không làm điều đó cho bất kỳ ai khác ngoài cậu đâu. Chà, một tình yêu 3P ngọt ngào .”-Joe cười trêu chọc. Và đương nhiên càng làm cho Lop cảm thấy xấu hổ hơn.
“Cái gì? 3P?”-Kamol ngồi ở đầu bàn hỏi, bởi vì anh có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của thuộc hạ ở bên cạnh.
“À đó là nói về Kit, Lop và tên khốn Ruth, thưa ngài.”-Kom là người trả lời thay thế Joe.
“Tại sao gọi là 3P?”-Kim tò mò hỏi. Làm Lop lúc này chỉ muốn chui đầu xuống gầm bàn.
“Đó là một việc hợp tác làm ăn giữa Kit và Ruth. Họ cùng nhau tạo thành một đội để chăm sóc Lop và cùng nhau theo sát Lop mọi lúc như một cái bóng. Về phần lợi nhuận của vụ làm ăn này thì chỉ Kit và Ruth biết. Giống như có tên ngốc nảy sinh tình yêu với Tom yum nên ra sức bảo vệ và giữ an toàn để có thể ăn nó một cách ngon lành, thưa ngài.”-Kom nói. Làm cho Kamol bật cười.
“À, tôi còn nhớ, khi tôi mới đưa Lop về tôi đã để hai người chăm sóc đứa trẻ mới là Lop. Nhưng bây giờ nó đã không còn là đứa trẻ mới lớn như ngày trước nữa. Tại sao các cậu vẫn còn chăm sóc Lop tốt như vậy?”-Kamol giả vờ hỏi mặc dù anh đã biết tất cả, chỉ cần nhìn mỗi hành động mà thuộc hạ anh dành cho nhau thì đã đủ rõ. Và bất kể ai đó nghĩ gì, nói gì Lop vẫn cứ cúi đầu ngại ngùng trước ánh nhìn của những người xung quanh.
“Tôi không biết, thưa sếp. Sếp cũng biết đấy, cả hai chúng tôi luôn chăm sóc cậu ấy như thế này. Chuyện bình thường hay làm thôi.”-Ruth nhanh chóng trả lời giữa những tiếng la ó từ những người xung quanh.
“Không chỉ họ chăm sóc tôi. Tôi cũng chăm sóc họ, thưa ngài.”- Lop nói nhỏ.
“Chà, tôi biết mà. Ba người là đang chăm sóc nhau.”-Kamol mỉm cười lặp lại làm cho Lop cảm thấy ngại ngùng hơn trước. Kamol cũng không nói gì thêm nữa vì anh biết rằng Lop đang xấu hổ.
“Salad hải sản trộn rất cay phải không?”- Kit thì thầm, khiến Lop bình tĩnh lại một chút.
“Không.”-Lop trả lời vì thật sự thì nó không cay lắm.
“Vậy tại sao mặt của cậu lại đỏ bừng?”-Đó là tất cả những gì Kit nói trước khi bật ra một tiếng cười nhỏ từ cổ họng. Lop liền quay sang lườm Kit.
“Ây!!”- Kit hét lên khi Lop dậm lên chân anh dưới gầm bàn. Nhưng không làm Kit bị đau nhiều. Thay vì cười hả dạ Lop chỉ khịt mũi nhẹ trong cổ họng. Lop không muốn làm ầm ĩ trở thành trung tâm của sự chú ý, sau liền quay sang nhìn Ruth đang ngồi ở bên còn lại.
“Cậu, mở con cua ra cho tôi. Tôi đang rất bực mình.”-Lop nói với giọng khó chịu. Đôi mắt Ruth nhìn Kit với vẻ hoài nghi sau đó cười nhẹ và ngay lập tức tách cua cho Lop.
Sau bữa trưa, Kamol đưa mọi người đi mua đồ tươi và đưa họ về biệt thự.
Kamol nói:
“Các cậu có thể đi nghỉ ngơi thoải mái. Không cần phải lo lắng về sự an toàn hay canh gác biệt thự quá nhiều. Các cậu có thể đi bơi hoặc làm bất kỳ hoạt động nào mà các cậu muốn.”
Vừa đến biệt thự, Kit, Lop và Ruth thay quần áo trong phòng để chuẩn bị đi tắm biển. Và bây giờ Lop đang ngồi dưới chân giường, cau mày trong khi hai người bạn đang mở túi của cậu.
“Tốt hơn hết là Lop nên mặc áo này.”-Kit nói với Ruth khi anh lôi ra một chiếc áo phông cổ thuyền màu xanh đậm từ trong túi.
“Vậy quần này có ổn không?”-Ruth vừa nói vừa nhấc chiếc quần khỏi balo.
“Nhưng vải như thế này khi ướt sẽ bám sát vào người, không ổn đâu.”-Kit nói lại. Ruth liền lôi một chiếc quần vải trơn dài đến đầu gối ra cho Kit xem. Kit đã gật đầu đồng ý.
“ Cái này được đó.”-Kit nói.
“Hai người làm gì vậy? Sao lại lục balo của tôi.”- Lop hét lên, nhưng cậu biết hai người bạn của mình là đang tìm quần áo bơi. Hành động của Kit và Ruth càng làm cho Lop ý thức được sự ghen tuông của họ. Nhưng Lop vẫn cứ giả vờ như không biết gì.
“Cậu mặc cái này đi bơi đi.”- Ruth bước tới gom quần áo mà anh và Kit đã chọn đưa cho Lop. Lop nhặt nó lên và hơi nhướng mày.
“Không, tôi sẽ mặc quần đùi trắng và cởi trần.”
“Không !!!!”-Kit và Ruth ngay lập tức đồng thanh hô lên khiến Lop nén một nụ cười.
“Tại sao?”-Lop hỏi với một giọng bình thường.
“Nắng sẽ đốt cháy cậu.”- Ruth trả lời.
“Ồ, cậu sợ tôi bị bỏng sao? Nếu cậu sợ tôi đen vậy thì tôi có cần mặc áo dài tay với quần dài luôn không?”-Lop nói khi bước ra ngoài. Kit và Ruth nhìn nhau một chút.
“ Vậy cũng được đó.” Kit nói.
“ Được cái đầu cậu!! Điên mới mặc như thế đi tắm biển.”-Lop vội vàng nói.
“Mặc vào đi, Lop. Nghe lời một chút.”- Ruth nói với giọng nhẹ nhàng. Lop đành chịu thua giọng điệu đó của Ruth.
“Ừ, mặc thì mặc.”-Lop không thể không chấp nhận mặc.
“Ai’Ruth, bôi kem chống nắng cho cậu ấy đi.”- Kit nói khi anh ném một tuýt kem chống nắng về phía Ruth. Sau đó Lop thay quần áo và cũng ngồi xuống để Ruth bôi kem chống nắng lên người. Khi lòng bàn tay của Ruth xoa đều kem lên chân lập tức khiến Lop cảm thấy da của mình nóng dần lên.
“Vẫn là để tôi tự làm thì tốt hơn. Cậu đi thay quần áo đi.”- Lop nhanh chóng lấy kem từ tay Ruth và tự mình bôi lên tay, chân. Ruth cũng gật đầu.
Sau đó ba người họ đi đến bãi biển.
“Chơi thuyền chuối thôi, Lop.”-Jew hét lên. Lop ngay lập tức chạy đến chỗ bạn mình.
“Được, tôi muốn chơi.”-Lop hào hứng nói rồi hỏi Ruth.
“Cậu muốn chơi không?”
“Cùng chơi đi.”- Ruth trả lời trước khi cùng Lop ngồi xuống thuyền chuối. Lop chơi được một lúc thì Kamol, Kim, Kom, Baiboon, Da, Mai cũng ra chơi. Vài cấp dưới của Kamol tạm rời thuyền chuối để lại vị trí cho Kamol và Kim vào chơi. Thay vào đó họ chuyển sang bơi và đá bóng bãi biển cùng nhau.
“Có chuyện gì vậy?”-Kit hỏi khi Lop bước đến gần anh với vẻ mặt hơi khó chịu.
“Khi tôi ngồi trên thuyền chuối thì thấy Mai cố tình dùng cùi chỏ đánh vào miệng Baiboon! Làm miệng của em ấy bị thương luôn, tôi đã đi nói với P’Kom chuyện đó...”- Lop giận dữ nói.
“P’Kom sẽ tự giải quyết. Tôi nghĩ chúng ta nên thi bơi đi. Ai bơi đến chiếc phao đó trước sẽ thắng.”
“Thắng thì được gì?”-Lop hỏi với một nụ cười.
“Sẽ được ra lệnh cho người thua cuộc làm một việc bất kỳ.”- Kit đưa ý kiến, Ruth và Lop gật đầu đồng ý trước khi ba người họ nhìn nhau.
“1, 2, 3.”-Là tiếng đếm của Ruth, khi đến 3, ba người lập tức bơi về phía biển. Trước khi xuống nước bơi đến ở phao, Kit và Ruth đã nhìn nhau và thống nhất rằng lần này sẽ để Lop thắng. Rất dễ đoán, kết quả là Lop bơi và đánh bại hai người bạn đang bơi chậm hơn bao giờ hết của mình. Lop bơi đến chiếc phao đầu tiên, tiếp theo là Ruth và cuối cùng thua cuộc là Kit.
“Wow, tôi thắng rồi nè.”- Lop vui vẻ nói. Kit và Ruth nhìn nhau và mỉm cười. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Lop thì chuyện gì hai người cũng đồng ý làm.
“Cậu muốn tôi làm gì đây.”- Kit hỏi, Lop tỏ vẻ trầm ngâm.
“ Tôi cũng chưa biết, khi nào suy nghĩ ra tôi sẽ nói cho cậu biết.-Đó là tất cả những gì Lop nói trước khi ba người tiếp tục bơi.
“Chết tiệt!”-Lop lớn tiếng mắng khi Kit lặn xuống dưới nước và sau đó cởi chiếc quần có viền co giãn mà Lop đang mặc khiến Lop chỉ còn mỗi chiếc quần lót.
“Hahaha, Ruth, cầm lấy đi.”- Kit ném quần của Lop cho Ruth. Ruth chụp lấy và bật cười. Lop bắt đầu bật chế độ chiến đấu để lấy lại quần của mình.
“Chết tiệt, trả lại cho tôi!!!”- Lop hét vào mặt bạn mình cùng với việc vươn tay ra bám vào vai Ruth-người đang cầm quần của Lop đưa lên cao. Lop bơi gần Ruth hơn, hai cánh tay vịn vào người Ruth và chân thì quấn chặt lấy eo của anh. Tâm trí toàn bộ đặt vào việc lấy lại quần khiến Lop không biết rằng người cậu đã dán sát của người Ruth. Sự tiếp xúc quá gần thế này khiến Ruth cảm thấy rằng giữa hai người không có bất cứ thứ gì cản trở nữa. Ngay khi Lop không để ý, Ruth không nhịn mà nhẹ đưa một tay sờ soạng cơ thể đối phương và chỉ cần anh cúi đầu nhìn dưới mặt nước là lập tức có thể nhìn thấy rõ đôi chân mịn màng của Lop ẩn hiện giữa dòng nước biển trong xanh. Mắt Ruth thoắt cái tối sầm khi áo sơ mi của Lop ban đầu vẫn còn phẳng hiện tại đã bị ướt sũng dán sát vào người. Hơn nữa những làn sóng đưa đẩy khiến áo của Lop bị đẩy lên cao một chút, những gì cần giấu cứ thế ẩn hiện lộ ra ngay tầm mắt của Ruth. Thật sự chính là vô tình quyến rũ người khác.
“Ai’Kit, cầm lấy đi.”-Ruth ném quần sang cho Kit, buộc Lop phải buông anh ra để bơi sang phía Kit. Vì Ruth sẽ không thể chịu nổi nữa nếu Lop vẫn ôm chặt như vừa rồi.
“Kit, trả quần cho tôi!!!”-Lop hét vào mặt Kit. Kit cũng cầm quần của Lop đưa cao. Lop liền lao vào và nắm cánh tay anh, vịn vào vai như cách cậu đã làm với Ruth khi nãy. Lúc này Lop chỉ nghĩ đến việc lấy lại quần và thật sự không nghĩ về điều gì khác nữa. Kit dùng tay còn lại ôm eo Lop để Lop không thể cử động nữa. Bàn tay chậm rãi di chuyển khắp nơi xung quanh eo, sau đó dần đi xuống chạm vào gấu quần lót và lướt qua mông của Lop. Xúc cảm chân thật Kit phải hít một hơi thật sâu và ném ngược chiếc quần về phía Ruth. Kit lắc lắc đầu để xua tan mọi cảm giác nóng bức trong lòng ngực. Ruth cũng nhìn biểu hiện của Kit và đương nhiên anh thừa biết Kit đang cảm thấy thế nào vì chính anh cũng có cảm giác tương tự.
“Ruth, trả lại cho tôi!”- Lop nói nhẹ nhàng như đã thấm mệt. Ruth mỉm cười trước khi bơi đến chỗ Lop, đưa cho Lop chiếc quần.
“Mặc vào đi, đùa một chút thôi.”- Ruth cười nói. Lop ngay lập tức cầm lấy quần trên tay Ruth và mặc lại.
“Hai tên chết tiệt các người cứ thích trêu chọc tôi. Được lắm, là người chiến thắng tôi ra lệnh cho cậu-Kit phải cõng tôi trên lưng và đưa tôi vào bờ. Tôi mệt lắm rồi..”-Lop nói. Kit gật đầu, nở một nụ cười nhẹ trước khi cúi xuống cho Lop lên lưng mình. Kit cõng Lop bơi vào bờ.
Cả bọn tản ra tắm rửa thay quần áo rồi cùng nhau xuống ăn cơm. Họ không nói gì nhiều vì phải tranh thủ chạy xuống nhà giúp mọi người sắp xếp chỗ ăn uống trước khi Kamol rời khỏi phòng xuống đây. Ruth và Lop đi giúp những người khác nướng sò. Về phần Kit, anh đi dọn bàn và dọn đồ vào bếp cho dì Nee.
“Cậu ngồi xuống và ăn trước đi. Tôi sẽ lo việc nướng.”-Kit nói khi anh thấy Lop đứng dậy với gương mặt đầy mồ hôi vì đứng trước bếp lò.
“ Không đâu, tôi sẽ đợi để ăn chung với hai người.”- Lop nói với một nụ cười, Lop vẫn đứng đó và tiếp tục nướng hải sản. Ruth đi rót nước vào ly cho Lop và Kit. Lúc này, trước bàn nướng chỉ có Kit, Ruth và Lop. Lop nhìn hai người bạn đang đứng với vẻ mặt suy tư.
“Nếu tôi không có cả hai người hay bên cạnh thiếu mất người nào trong hai người. Tôi sẽ rất thảm..”-Lop nói một cách kiên định. Khiến Kit và Ruth quay lại nhìn nhau và rồi họ lại nhìn Lop.
“ Rất thảm sao?” Ruth hỏi.
“ Tôi cũng không biết nữa, nhưng nếu không thảm thì cũng rất bất ổn.”- Lop nói vì bản thân cậu thực sự nghĩ rằng cả hai người bạn là một phần trong cuộc sống của mình. Lop đã quen với việc có hai người chăm sóc, cằn nhằn, kiểm tra cậu mọi việc. Lop quen với cảm giác được cưng chiều và cũng dần có thói quen muốn được hai người họ chiều chuộng. Hai người sẽ làm những gì Lop muốn và khi Lop phát hiện ra cảm xúc của mình với cả hai, Lop cũng không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào. Lop cũng cảm thấy dường như Kit và Ruth luôn làm ra những hành động tình cảm để ngăn chặn và kiểm soát để cậu không vô tình thoát khỏi con đường ngọt ngào của họ. Mọi thứ đều khiến Lop nhận ra rằng cậu không thể bỏ lỡ bất cứ ai. Nhưng Lop cảm thấy rất có lỗi và ích kỷ khi muốn giữ cả Kit và Ruth cho riêng mình.
“ Cậu đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?”-Kit hỏi, thay đổi bầu không khí vì Lop đã vô tình làm ra vẻ mặt buồn bã mà Kit và Ruth không muốn nhìn thấy. Suy nghĩ của Lop đang rối loạn đến mức nào?
“Chết tiệt, tôi nói nghiêm túc đấy.”-Lop nói với bạn mình.
“Hai người chúng tôi cũng rất nghiêm túc.”- Ruth nói. Làm cho Lop nhìn Ruth ngay lập tức.
“Này, ba người ngồi xuống ăn đi. Để chúng tôi nướng cho.” Hai thuộc hạ khác của Kamol bước vào thay phiên vì họ thấy cả Kit, Lop và Ruth đều chưa ăn gì từ nãy đến giờ. Ba người ngay lập tức ngừng nói về những gì họ đang nói, và đi đến ngồi vào bàn với những người khác. Đồ uống có cồn bắt đầu rót đều cho cho tất cả mọi người. Nhưng họ không uống nhiều vì còn phải canh biệt thự vào ban đêm. Lop ngồi lặng lẽ uống rượu. Lop nghĩ đến lời nói vừa rồi của Ruth, từ “nghiêm túc” mà Ruth nói thật khiến Lop phải suy nghĩ nhiều.
Nhưng nghĩ bao nhiêu lần đi nữa thì quyết định của Lop vẫn như ban đầu mà thôi....
“Uống bấy nhiêu thôi, đi ngủ được rồi.” -Kit nắm lấy tay Lop-người đã cầm ly rượu uống từ nãy giờ.
“Ừm, đừng uống nhiều.”-Ruth nói, Lop gật đầu.
“Lên phòng trước đi.”-Lop nói vì cậu cũng đang cảm thấy mệt và chóng mặt. Lop một mình tiến vào phòng, đi tắm rồi nằm vật ra giường. Lop định đợi hai người bạn của mình đến sau đó sẽ nói về chuyện của ba người.
Tiếng mở cửa vang lên khiến trái tim Lop như nhảy múa. Mặc dù đã nghĩ ra bản thân cần nói những gì nhưng Lop vẫn thấy rất căng thẳng. Lop quay lại nhìn và thấy Ruth bước vào một mình.
“ Sao thế? Sao có mỗi mình cậu vậy?”-Lop hỏi.
“ Ai’Kit trực tối nay. Nó sẽ đổi ca với tôi lúc 3 giờ sáng. Cậu ngủ trước đi.”- Ruth nói, khiến Lop khẽ thở dài. Cậu đã chuẩn bị tinh thần nhưng cuối cùng lại không có cơ hội để nói chuyện rõ ràng với hai người họ. Nhưng cũng không sao, như thế thì cậu sẽ có thời gian để chuẩn bị kỹ lại về lời nói của mình..
“Ngày mai tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với các cậu, nói thật rõ ràng...”-Lop tự nhủ trong lòng.
Laiina: Thế là vẫn chưa có gì xảy ra..woàaaa😂
-----
1 chap nữa là hết rồi 🥺, ra oneshot nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...