Người dịch: laiina982
------
Ba người họ học rất chăm chỉ vì Kamol đã gửi họ đến để hoàn thành chương trình học tập.
Cả ba cũng hiếm khi tiếp xúc nhiều với người khác, thường thì chỉ có ba người trong số họ gần gũi với nhau.
“Tôi đi vệ sinh trước. Hai người có thể ra xe đợi.”-Lop nói trong giờ nghỉ trưa. Bởi vì ba người bọn họ sẽ đi ăn trước cổng trường đại học.
“Chúng tôi sẽ đợi ở đây. Đi nhanh lên nhé!”- Ruth trả lời, Lop gật đầu trước khi chạy vào nhà vệ sinh, cậu đã nhanh chóng như lời Ruth nhắc nhở.
Sau khi xong Lop liền đi rửa tay ở
bồn rửa tay. Một đám học sinh cùng phòng đột nhiên tiến đến, bọn họ có bốn người và tất cả đều không phải là bạn của Lop bởi vì họ nhìn cậu bằng một ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
“Chà. Vệ sĩ của cậu không đi cùng sao?”
“Vệ sĩ của tôi?”-Lop quay lại hỏi với giọng điềm tĩnh, lông mày bất giác nhíu lại.
“Chà, hai tên khốn đó luôn theo sát mông của cậu.”-Một người khác trả lời.
(Tui: Khúc này dịch là 'mày - tạo' nghe hay hơn. Mà hổng sửa đâu, làm biếng)
(Tui: Cái hình là cho cái vụ nhìn đuýt chứ không phải nói tui lười nha)
“Các người có chuyện gì với hai người bạn của tôi à?” Lop hỏi lại. Lop cảm thấy rất khó chịu với những người không thân thiết với mình, nhưng họ đã đến và bắt chuyện một cách kỳ lạ với cậu như vậy.
“Tôi không có gì với bạn của em. Nhưng tôi có việc với em. Tôi muốn tìm cơ hội để đến nói chuyện với em nhưng thật khó để nhìn thấy em đó.”-Một thanh niên khác cười nói trong khi nhìn Lop với đôi mắt sáng ngời, mắt hắn liên tục quét từ đầu đến chân của cậu.
(Tui: À, hổng dịch 'mày - tao' là phải rồi. Nó mê Lop. Vậy tui không sửa là tui đúng đúng không? Sao tui hay vậy chời. Xức xắc)
“Có chuyện gì với tôi?” Lop hỏi đồng thời quan sát thái độ của người bên kia.
“Tên tôi là Ice.”
“Tôi không muốn biết tên của anh. Nhưng tôi muốn biết anh muốn gì ở tôi.”- Lop trả lời với giọng nghiêm nghị.
“Em đã có cậu trai chưa?”-Người thanh niên tên Ice hỏi. Điều này làm cho Lop dừng lại một chút vì bối rối.
(Tui á --» Lop: Em có hai thằng chồng, anh lấy giúp em một đứa được hem?)
“Tại sao anh muốn biết?” Lop hỏi.
“Tôi thích em, tôi đã muốn nói chuyện với em từ lâu rồi. Nhưng tôi chưa tìm được cơ hội.”- Ice cười nói nhưng đó là nụ cười mà Lop không thích và hơn nữa cậu cảm thấy cần đề phòng.
“L-làm sao ...?”-Lop hỏi lại vì không hiểu rõ ý đối phương.
“Ủa, sao cậu ngốc thế? Anh Ice của tôi muốn cậu làm vợ anh ấy, cậu hiểu không?”-Một thanh niên khác mỉa mai nói và câu trả lời khiến Lop đơ người.
“Vợ anh ta? Điên à, tôi là con trai!!”-Lop đáp, khiến đối phương cau mày ngay lập tức sau khi bị mắng.
“Đủ rồi.”-Một người khác lên tiếng.
“Tôi chỉ nói những điều mà tôi cần nói. Nếu không thích nghe, các người không cần phải nói chuyện với tôi. Ồ, tôi nghĩ rằng tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian của tôi cho các người.
Toàn chuyện vớ vẩn.”-Lop lại nói trước khi cố gắng xen ngang đám đông, bước ra khỏi phòng tắm.
(Tui: Nhà vệ sinh. Hổng có sửa cho đâu. Há há)
“Hay cậu là vợ của hai người đó?”-Lời nói của ai đó trong nhóm vang lên khiến Lop đứng hình ngay lập tức. Sau đó Lop quay lại nhìn họ, lông mày không khỏi nhíu chặt.
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Lop hỏi lại.
(Tui luôn: Khúc này nên 'mày' rồi đó)
“Tao nghĩ nó không muốn làm vợ mày vì nó đã có hai thằng chồng đó.”- Một người khác nói đùa với Ice và chế nhạo Lop.
(Tui nữa: Ê tính ra thằng này nó biết tiên tri á. Cho em xin vài con số đi anh)
“Cái quái gì vậy? Đừng nói chuyện với tao kiểu đó. Ăn nói cho cẩn thận để không bị đấm vào mồm.”-Lop nói với một giọng trầm.
“Còn hai thằng đó thì sao? Tụi nó chỉ theo mỗi mình cậu. Cứ nhận rằng cậu đã có hai đời chồng đi, có làm sao đâu. Và sẽ là một ý kiến hay nếu cậu có thêm một người chồng nữa...
là tôi!”-Thanh niên tên Ice nhếch môi.
“Cha mày!!” Lop giận dữ trả lời.
-------------
*T / N: chúng tôi không hiểu sự xúc phạm, nhưng chúng tôi nghĩ nó rất mạnh, có lẽ nó tương đương với “Chinga tu madre” của chúng tôi (trong trường hợp của Miriam, người đến từ Mexico) hoặc “Mẹ của mày” (trong trường hợp của tôi, tôi đến từ Cộng hòa Dominica),
nhưng chúng tôi chắc chắn 100%
(Tui: Chinga tu madre: Đ* mẹ mày. Này là tui dành cho mấy bạn không biết nghĩa mà làm biếng lên Google nè)
(Vẫn là tui: hổng giải thích là tui hiểu đó. Mà giải thích xong hổng hiểu gì trơn)
(Tui nà: Mà đăng chương này xong có khi nào bà bả block tui luôn không ta. Chắc hông đâu há)
-------------
“Ồ, này, mày dám chửi cha tao? “ Một thanh niên khác chỉ vào Lop.
“Ừ! Vậy thì tại sao tụi mày lại dám nói tao kiểu đó?”-Lop nghiêm giọng hỏi. Người lớn tuổi hơn cậu nghe xong liền nhắm thẳng vào mặt Lop và lao vào tấn công Lop ngay lập tức.
Lop nhanh chóng né được cú đấm. Cuộc chiến trong phòng vệ sinh bắt đầu diễn ra. Lop có thể đánh trả bên kia vì ở nhà Kamol cậu đã được huấn luyện và dạy võ. Nhưng không may có một số sai lầm trong khi chống trả khiến Lop đã bị đánh bởi bên kia.
“F*ck, kéo nó vào phòng cuối cùng đi tụi mày.”-Giọng Ice nói, vì gã tự tin bọn chúng có nhiều người hơn và gã muốn cho Lop biết thế nào là lễ độ.
Lop bị dồn vào bên trong và ngay lập tức, Lop cố gắng tìm cách thoát khỏi phòng trước vì nếu cậu phải vật lộn trong một không gian chật hẹp cùng rất nhiều người thì cậu sẽ rơi vào một thế bất lợi. Nhưng cố gắng vẫn không thoát được, Lop bị dồn vào trong cùng với một nhóm người đang đứng ở chặn ngưỡng cửa.
Tiếng đấm và đá bỗng vang lên dồn dập từ lối vào phòng tắm. Kit và Ruth nhận ra rằng Lop đã ở trong nhà vệ sinh một thời gian dài, lâu đến bất thường. Vì vậy, họ đến kiểm tra và
thấy rằng Lop đang bị một đám đông quấy rối. Gần như lập tức họ đã đến thẳng để giúp đỡ nhanh chóng. Lop mỉm cười mừng rỡ vì hai người bạn của mình đến vừa kịp lúc.
Mặc dù có nhiều người hơn, nhưng bọn khốn đó biết rằng họ không thể chống lại Kit và Ruth. Kit và Ruth đã đánh chúng rất nhiều nên bọn họ không thể chịu nổi liền nhanh chóng
tan rã.
“Aaa.”-Lop hét lớn khi mọi chuyện dừng lại và Ruth đột nhiên siết chặt cánh tay phải của cậu.
“Im đi, Lop!”- Ruth nói với vẻ căng thẳng. Ruth quay lại nhìn Kit và nhận thấy Kit vẫn đang nhìn Lop với vẻ quan tâm.
“Ai’Kit-Kit-Kit!”-Lop hoang mang gọi với khi thấy người bạn tên Kit của mình đi ra ngoài trước mà không có ý muốn đợi cậu.
“Nó sẽ quay lại sớm thôi. Chúng ta hãy tìm một cái bàn để ngồi đi.”-Ruth nói với giọng nhẹ nhàng hơn trước, rồi dẫn Lop đi tìm một cái bàn gần chiếc xe đang đậu. Ruth ngồi xuống lo lắng nhìn những vết hằn trên mặt Lop.
“Có đau không?”-Ruth lo lắng hỏi. Lop khẽ nhún vai.
(Tui--» Lop: Đâu có đau đâu. Để tao quánh mày thử he)
“Tôi bị đau tim.” Lop trả lời vì cảm thấy hai người bạn vì chuyện lúc nãy mà có chút giận dữ với cậu, đã thế Kit còn biến mất.
Lát sau, sự thất vọng đã bắt đầu tan biến khi Lop thấy Kit quay lại với một túi thuốc.
“Cầm lấy!”-Kit ném túi thuốc đã mua cho Lop.
(Tui--» Coi chồng người ta kìa. Không được thèm, chồng người ta)
“Chờ tôi. Tôi sẽ đi mua nước”-Ruth nói trước khi đứng dậy đi mua nước. Kit ngồi xuống cạnh Lop với vẻ mặt vô cảm. Lop cũng nhìn Kit.
“Làm gì?” Lop hỏi. Kit trừng mắt nhìn cậu nhưng vẫn không nói gì trước khi lấy viên thuốc ra khỏi túi.
“Ngồi yên.” Kit nói ngắn gọn, trước khi bắt đầu thoa thuốc lên má Lop.
“Cậu bị sao vậy, Kit?” Lop hỏi, vì nhìn Kit có thể nhận ra anh vô cùng khó chịu.
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Đừng tìm rắc rối cho bản thân. Chúng ta được cử đi học và cậu không được cử đi làm chuyện nào khác.” Kit kiên quyết nói cùng lúc Ruth mang nước đi vào.
“Nước đây. Có đau nhiều không?” Ruth quan tâm hỏi lại.
“Đồ khốn, Kit. Dù như thế, cậu không cần phải hét vào mặt tôi.”-Lop nói với Kit.
“Lũ khốn nạn đó đã đến kiếm chuyện với tôi. Tôi đã bước vào nhà vệ sinh và tôi cũng không giẫm lên chân thằng nào cả.”-Lop ngay lập tức quay lại nói với Ruth sau đó. Bởi vì giữa ba người bạn thì Ruth có xu hướng khá thấu hiểu và rất công bằng. Và Lop cũng không định
nói cho hai người bạn của mình biết lý do tại sao bọn kia lại làm phiền cậu.
(Tui: Cưng nói tụi nó gạ cưng đi Lop)
“Đám khốn nạn đó đã nói gì với cậu? Tại sao không rời đi. Tại sao lại quan tâm đến tụi nó?”- Kit vẫn nói tiếp tục.
“Ồ thôi, bỏ qua đi kết thúc rồi.” Ruth nói, nhìn người bạn thân nhất của mình một cách bất mãn.
“Mày chiều cậu ta quá đó.”-Kit nhăn nhó nhìn Ruth bằng ánh mắt khinh thường. Lop nghe xong liền bĩu môi.
“Cứ đưa miệng của cậu gần thế này vào tôi, chút nữa tôi sẽ cắn cậu.” Kit nói với vẻ bình thản khiến Lop lập tức giật mình và đông cứng người.
“Đồ chết tiệt!- Lop trả lời trong khi Ruth bật cười và đợi cho đến khi Kit bôi thuốc xong cho Lop.
“Cậu chuẩn bị chịu sự tấn công từ P’Kom đi Ai’Lop.” Kit đe dọa. Bởi vì những dấu vết trên khuôn mặt của Lop khá rõ ràng. Lop ngay lập tức quay lại nắm lấy cánh tay của Ruth.
“Ruth, tôi thật sự không sai mà.” Lop quay sang tìm một trợ thủ khác.
“Ồ, tôi biết. Tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với P’Kom.” Ruth nói khiến Kit đứng bên kia có thể thở phào nhẹ nhõm vì có Ruth nói đỡ cho Lop.
“Đi kiếm gì ăn đi. Tao đói lắm rồi.... Tôi có thể ăn cả cậu đó, Ai’Lop.”-Kit nói và bước ra xe trước hai người còn lại.
Lop cảm thấy mặt mình dần nóng lên khi nghĩ đến lời nói đó. Và cả những gì đám khốn kia đã nói với Lop, về việc cậu với Ruth và Kit, cả hai đều là chồng của cậu. Hiện tại lại nghe thấy Kit nói anh ta có thể ăn toàn bộ, đầu óc Lop liền chìm trong đống suy nghĩ biến thái và quay cuồng.
“Sao vậy, sao mặt cậu đỏ vậy?” Ruth ngạc nhiên hỏi. Kit cũng quay lại nhìn khi nghe những gì Ruth đã nói. Lop lắc đầu
“Ồ không, không có gì đâu. Tôi không nghĩ gì cả. Bây giờ tôi đói.”-Lop nói khẽ khi cậu vội vã bước ra xe. Để lại Kit và Ruth bối rối nhìn nhau.
..
..
..
“Khun Kamol cử cậu đi học không phải để đóng phim hành động, cậu không nhớ sao?”
Giọng Khom vang lên khi nhìn thấy tình trạng của Lop. Ba thanh niên đang đứng trước mặt Kom sau khi đi học về. Kom gọi ba người đến để nói chuyện vì có người vào và nói với anh rằng khuôn mặt của Lop có dấu vết của việc bị đánh. Và anh trực tiếp biết được từ miệng của cả ba rằng có sự việc xảy ra mà Lop đã trực tiếp nhận mình là người gây ra sự việc đó.
“*Thật tốt khi cậu ở đây. Nếu không thì chắc chắn cậu đã bị đánh gục.”-Khom cau mày nói.
(*Thật tốt khi Lop ở nhà của Kamol vì thế cậu ấy được đào tạo huấn luyện, nếu không thì họ sẽ giết cậu ta).
(Tui: Sao lúc đầu không ghi vậy luôn đi, chú thích chi dạ?)
“P’Kom, đừng như thế với em mà.”-Lop nói, giọng như vỡ vụn.
“Tôi sẽ tát cậu.” Kom giả vờ, giơ mu bàn tay lên. Kit và Ruth ngay lập tức cản lại bởi vì họ tin rằng Kom thực sự đã đánh Lop.
“Tôi xin lỗi, P’Kom. Đó không phải là lỗi của cậu ấy.” Kit nói với giọng căng thẳng.
“Ừ, tất cả là lỗi của tôi, P’Kom, đừng làm gì câụ ấy.” Ruth nói. Để lại Lop sững sờ khi thấy cả hai ra mặt để bênh vực cậu. Lop cũng biết rất rõ rằng Kom thực sự sẽ không đánh cậu ta vì Lop thường thích nói chuyện và chơi với Kom. Và Kom cũng thường giả vờ đánh cậu như vậy.
(Tui: Bởi vậy Lop mới là hội trưởng hội diệt trà xanh. Mà diệt có mình bà Mai còn, còn lại không làm được gì hết trơn)
“Các cậu thực sự nghĩ rằng tôi sẽ tát cậu ta sao? Này, tôi không tệ đến như vậy.” Kom nói, khiến Kit và Ruth đông cứng.
“Lop, nếu cậu thực sự muốn kiểm tra những gì cậu đã học, lần sau có bất cứ điều gì liên quan đến bài học thì hãy quay về nhà trước. Tôi sẽ cử cậu đến kiểm tra bài học với Ai’Day,
được không?” Kom đe dọa. Lop ngay lập tức lắc đầu.
“Không, P’Kom. Nếu em đấu với P’Day em sẽ chết chắc.” Lop vội vàng nói.
“Vì vậy, đừng để bản thân bị người khác đánh nếu không phải vì công việc mà chúng ta phải làm.” Kom rời đi trước khi quay trở lại ngôi nhà lớn. Kit và Ruth thở phào nhẹ nhõm
trước khi quay sang Lop, người đang đứng với khuôn mặt hơi nhăn lại.
“Cảm ơn hai người nhiều, nhưng tôi không muốn các cậu gặp rắc rối. Đừng nhận lỗi thay tôi trong việc này một lần nữa.”-Lop nói, cảm thấy tồi tệ khi bị anh của mình la mắng.
Thấy Lop bị mắng khiến Kit có chút xúc động anh đã rất lo và muốn bảo vệ Lop, nhưng khi đối phương nói, giống như Lop không muốn Kit giúp đỡ hay bảo vệ. Vì vậy, câu nói ngay lập tức khiến Kit tức giận.
“Điều đó thật khó.”-Kit kết thúc cuộc trò chuyện và anh ta quay vào nhà ngay lập tức.
Với biểu cảm của Kit, Lop có chút bối rối. Ruth vỗ nhẹ vào vai Lop vì bản thân anh cũng hiểu cảm giác của Kit vì chính anh cũng cảm thấy khó chịu khi Lop nói vậy. Nhưng Ruth kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn Kit một chút.
“Ruth, cậu có giận tôi không? Tôi thực sự không muốn các cậu bị thương hoặc trừng phạt vì tôi. Ý tôi là.. đó là lỗi của tôi, tôi phải chấp nhận. Cậu hiểu tôi không?”-Lop nói với một giọng nghiêm túc.
“Thôi nào, đó là vì chúng tôi đang lo lắng cho cậu. Kit đang khó chịu, hãy nói chuyện với cậu ấy. Cơn giận của cậu ấy sẽ sớm nguôi ngoai.”-Ruth nói. Lop gật đầu đồng ý trước khi theo
anh vào nhà.
(Tui: Nếu như không có Lop, có khi nào Kit với Ruth yêu nhau không? Kiểu ôn nhu công - ngạo kiều thụ)
Hiện tại, Kit, Lop và Ruth đang ở cùng một nhà. Bởi vì Kamol đã xây một ngôi nhà cho tất cả các thuộc hạ của mình. Căn nhà ba người ở có 3 phòng ngủ, bếp, phòng khách và đủ thứ.
Lop đi tắm trong phòng riêng của mình; Trong khi đứng trong gương, cậu ấy nhìn vào khuôn mặt của mình đang bị bầm tím. Sau khi tắm rửa và thay quần áo, cậu đi vào phòng khách và thấy Ruth đang ngồi xem ti vi một mình.
“Chuyện gì thế?” Lop hỏi người bạn khi thấy thiếu vắng một người.
“Kit đang ở trong phòng. Tôi vẫn chưa gặp cậu ấy.”-Ruth nói. Vào thứ bảy và chủ nhật sau khi ba người họ đi học, Kamol sẽ cho ba người họ nghỉ ngơi, vì thế cả ba sẽ không cần giúp nhiều công việc ở nhà chính nếu không có lý do khẩn cấp.
“Cậu ấy giận đến mức không muốn nhìn thẳng vào mặt tôi sao?”-Lop hỏi với giọng khó chịu và ngồi xuống bên cạnh Ruth.
“Không đâu.”-Ruth nói đầy khích lệ. Lop hơi nhìn Ruth.
“Cậu cũng vậy, đừng giận tôi nữa, đồ ngốc. Nếu hai cậu giận tôi cùng lúc. Tôi sẽ chết vì căng thẳng cho xem.”-Lop nói vì cậu rất quan tâm đến hai người bạn của mình. Ruth nhẹ nhàng lắc đầu làm cho Lop cảm thấy ấm áp và giảm bớt căng thẳng về Kit khi anh ta đang rất tức giận.
“Tôi nghĩ nếu cậu không muốn căng thẳng nữa thì cậu nên giảm nhiệt chuyện này một chút.” Ruth nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Đi với tôi nhé. Đề phòng tên đó giết tôi.” Lop lắp bắp một chút. Ruth cũng cười trước khi gật đầu.
“Nào, đi thôi.”- Ruth nói, trước khi đứng dậy và đi đến trước phòng Kit cùng Lop. Ruth đang gõ cửa.
“Tôi và Lop vào đấy. ” Ruth nói, trước khi cố gắng xoay nắm cửa và mở nó ra. Vừa bước vào, họ đã thấy Kit nằm úp mặt trên giường.
(Tui: 'Tao' chứ sao 'Tôi'?)
“Gì vậy?” Kit khẽ hỏi mà không nhìn họ một chút nào. Ruth kéo tay Lop đứng cạnh giường Kit.
(Tui: Sẵn chỗ nè, mình vận động đi cho Kit hết giận)
“Lop muốn nói với cậu gì đó”-Ruth lại thúc giục Lop. Lop hít một hơi
thật sâu trước khi từ từ gục xuống thành giường của Kit.
(Tui: Khổ bà này ghê luôn á. Lúc đầu bảo Kit Ruth xưng hô là 'mày - tao', xong giờ 'tôi - cậu'. Hổng muốn hiểu đâu)
“Sao cậu không tắm rửa và thay quần áo đi chứ?” Lop khẽ hỏi trong khi Ruth thầm bật cười trước vẻ mặt ngại ngùng của Lop.
(Tui: Đợi cưng thay giùm á)
Bởi vì mọi lúc, Kit là loại đáng sợ và nghiêm túc khi làm việc; Kit và Ruth luôn quan tâm và lo lắng cho Lop; còn Ruth sẽ luôn làm hài lòng và nhân từ với Lop.
“...” Kit không nói gì để đáp lại khiến Lop bắt đầu căng thẳng và quay lại nhìn Ruth. Ruth chỉ gật đầu để cổ vũ tiếp tục.
“Kit, đừng giận mà. Tôi xin lỗi. Tôi chỉ không muốn cậu và tên này gặp rắc rối. Đó là lỗi của tôi, phải không? Tôi muốn tự mình đối mặt với nó.” Lop nói. Nhưng Kit vẫn im lặng. Cho đến khi Lop bắt đầu hơi tức giận vì không thể kiên nhẫn lâu. Lop bước đến giường và ngồi lên lưng Kit.
(Tui: Nó có gì đó sai sai thì phải)
“Nè gì thế?! Sao cậu lại ngồi trên lưng tôi?” Kit kêu lên khi nhận ra mình đang bị đè. Quay đầu lại, anh thấy đó là Lop. Ruth đứng cạnh giường nhìn và cười khúc khích.
“Vì cậu đang giận tôi.” Lop trả lời.
“Vậy thì liên quan gì đến việc cậu ngồi trên lưng tôi?” Kit nghiêm nghị nói.
“Ruth, đưa cậu ấy đi. Sau đó, tao sẽ cắt cậu ta làm đôi.”
(Tui: Để chia ra mỗi người một nửa hả?)
“Không, mày đang giận Lop, tao thấy rõ ràng.” Ruth nói với một nụ cười.
“Ai’Lop, xuống đi” Một giọng nói trầm ấm cất lên khi anh ta thấy Ruth không giúp đỡ mình.
“Chết tiệt, cậu nặng quá,” Kit lẩm bẩm, với một nụ cười nhạt. Trước khi Lop lại ngồi trên lưng Kit, đây cũng là một trò đùa.
“Thật giống trẻ con, cậu cẩn thận một chút đừng để bản thân bị thương.” Ruth nói với vẻ mặt lo lắng, và Kit đã bình tĩnh lại một chút.
“Tại sao?” Lop hỏi, cậu đang ở thế chủ động kia mà. Ruth chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng không nói gì.
“Agh ... Ai’Kit, buông raa đi.” Khi Lop không chú ý, Kit lật người, khiến Lop nằm ngửa trên giường và khoá chặt cậu. Cả hai cánh tay của Lop đều bất động bởi hai tay đã bị giữ bởi những bàn tay ma mãnh khác trên giường, cả trái lẫn phải. Lop không thể cử động tay và cánh tay của mình được nhưng chân của Lop vẫn cố gắng đá vào người bạn của mình.
“Ai’Ruth, nắm lấy chân của Ai ‘Lop.” Kit nói, Ruth cũng biết rằng Kit chỉ đang đùa. Vì vậy, anh ta giả vờ nắm lấy cả hai chân của Lop để cậu ấy không vùng vẫy.
“Đồ ngốc chết tiệt, đồ ngốc này! Buông tôi ra!!!” Lop rống lên muốn thoát khỏi phòng.
“Phiền phức quá, hai chúng tôi sẽ hợp sức đè cậu sớm thôi.” Kit nhăn nhó. Và câu nói thành công khiến Lop đơ người ánh mắt nhìn Kit với một chút sợ hãi. Mặt Lop đột nhiên đỏ bừng khi nghe điều này, Lop liếc nhìn Ruth, anh ấy cũng đang nghiêng đầu ra để nhìn cậu khiến
cho trái tim của Lop thật sự có chút lo sợ.
(*@Laiina: Câu này của Kit tui không biết đường luôn ấy, đọc bao nhiêu lần vẫn hoang mang nên là tui dịch theo ngữ cảnh và thái độ của Lop luôn ạ.༎ ຶ‿༎ ຶ)
------------- T / N: Tôi có một vấn đề với câu này, Kit nói theo nghĩa đen: họ sẽ chiến đấu cùng nhau, nhưng điều đó sẽ không giải thích được sự phấn khích của Lop, vì vậy tôi đã để nó là: Họ sẽ bên nhau.
(Tui: Hổng có ý gì đâu nhưng mà vẫn không hiểu nha)
-------------
“Này, chúng tôi đùa thôi!!” Ruth nói, sợ rằng Lop đã bắt đầu sợ hai người họ. Sau đó Ruth liền thả chân của Lop và chuyển sang nằm cạnh. Nghe Ruth nói tâm trạng Lop liền thoải mái hẳn ra, Lop nhìn Kit và thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng Kit cũng chịu buông tay cậu ra và nằm xuống cạnh cậu ở phía bên kia.
“Tôi đùa đấy!” Kit nói khẽ với một cánh tay giơ lên để gối đầu của anh ta; Lop lặng một lúc, tạm gác bỏ suy nghĩ về câu nói vừa rồi và quay sang Kit.
“Cậu không còn nổi giận nữa à?” Lop hỏi lại. Ruth và Kit khẽ mỉm cười.
“Ồ nói sao nhỉ? Tôi đã bớt giận rồi.” Kit trả lời, trấn an Lop. Lop cảm thấy nhẹ nhõm nhưng trong lòng cậu vẫn thấy hoang mang lạ thường.
“Tôi nghĩ chúng ta ngủ trong phòng của Ai’Kit luôn đi.” Ruth gợi ý và Lop đuổi theo suy nghĩ nên không trả lời.
“Ừ, ngủ trong phòng tao luôn đi, giường đủ lớn để chứa thêm tụi mày.”- Kit nói một lần nữa.
“Umm.” Lop trả lời trong cổ họng vì cậu vẫn không muốn bạn bè lại giận mình.
“Đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ lo lắng cho cậu. Ba chúng ta là bạn. Và việc chúng ta cần là giúp đỡ lẫn nhau, đúng không?”-Ruth nói, trước khi Kit đẩy Lop nằm xuống và ôm lấy
một cánh tay của cậu ấy. Riêng Lop thì nẳm im không nói gì nhưng bộ não của cậu vẫn tiếp tục suy nghĩ về những gì Kit và Ruth nói.
Ruth cũng lăn qua và nằm gần Lop, anh khẽ nghiêng người nghịch tóc Lop. Sự im lặng thoải mái khiến Lop từ từ chìm vào giấc ngủ. Kit và Ruth đưa mắt nhìn nhau qua đầu Lop
trước khi cả hai nở một nụ cười nhỏ.
_________________________
Tui: Chương sau mà không phải bà Laiina dịch (hoặc là đợi lâu quá không thấy đăng chương mới) là biết tui bị block rồi đó.
Ngồi đọc 1 tiếng đồng hồ, còn lâu hơn bình thường dịch truyện nữa. Ngồi cười không hà.
Lướt top top thấy có người bẩ ngờ về bùng binh RuthLopKit. Đọc truyện tui dịch là biết chuyện này sớm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...