Thất Tâm

Khoảng mấy ngày sau, Mạc Lan mời bà mối đến nhà Tuệ Tuệ cầu thân, Tuệ Tuệ vốn là có ý, tự nhiên việc hôn nhân này cũng diễn ra cực nhanh. Nhưng là phụ mẫu Tuệ Tuệ biết được Mạc Lan còn có một ca ca, trong nhà cũng chỉ có một gian phòng ngủ, liền nhất định phải bắt Mạc Lan dựng một gian hỉ phòng mới bằng lòng đem ái nữ gả đi. Mạc Lan nghĩ trước sau, đành phải cắn răng đi vào trong thành đặt mua một căn nhà lớn hơn một chút, nói là năm nay thu hoạch tốt, liền dẫn theo cả nhà vào trong thành làm một ít sinh ý, cố gắng làm việc sẽ kiếm lời nhiều hơn làm ruộng. Nhị lão thấy Mạc Lan đối vớ nữ nhi nhà mình để ý như vậy, bụng tự nhiên vui sướng. Nhưng mà Trương đại tẩu có chút không muốn, vốn nghĩ đến Tuệ Tuệ gả lại đây, các nàng hai tỷ muội có thể thường xuyên trò chuyện tâm tình, có chuyện gì cũng có thể giúp nhau. Lần này chuyển vào thành, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Xem xét bát tự, phụ mẫu Tuệ Tuệ liền chọn một ngày hoàng đạo gả nữ nhi.

Ngày hôm đó, Trương đại tẩu hỗ trợ tặng hỉ phục, Mạc Lan mang vào trong phòng ngủ thử, lại thấy ngoại bào có chút lớn. Đang định cởi thân y phục ra, để ở bên ngoài cho Trương đại tẩu chỉnh sửa, đã thấy Mạc Danh vẻ mặt giận dỗi ngồi xổm một bên chằm chằm nhìn hắn.

Hai lão chọn ngày kết hôn rất gần, Mạc Lan mấy ngày nay vì chuẩn bị tiệc cưới mà bận tối mặt tối mày, tự nhiên lúc nào cũng không thể bồi y, hiện nay người nọ đã cáu kỉnh rồi.

Mạc Lan thấy, không khỏi giễu cợt ra tiếng, đi qua ngồi xổm bên cạnh y, chọc chọc khuôn mặt tức giận của y, nói: “Xem cái mặt của tiểu Mạc Danh nhà chúng ta này, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng phồng như vậy, thật giống con ếch phồng mặt nha.”

Mạc Danh tự nhiên là không hiểu ý tứ những lời này, bất quá ngữ khí mỉm cười kia khiến cho y hiểu được bản thân bị đùa cợt, miệng càu nhàu cố ý xoay qua một bên.

Mạc Lan bật cười, xoa dịu y: “Tốt lắm tốt lắm, như vậy đệ đi chợ, mua nhiều mứt táo về, được không?”

Mạc Danh vừa nghe thấy mứt táo, trong mắt xoẹt cái sáng lên.

Mạc Lan càng xem càng thích, sủng nịch dùng ngón tay xoa loạn tóc y. Mạc Danh cũng ngây ngô cười rộ lên, thậm chí dùng đầu nhẹ nhàng cọ sát lòng bàn tay của hắn.

Thấy tâm tình người này tốt rồi, Mạc Lan liền đứng lên, muốn cởi hỉ phục đi ra ngoài. Lúc đem ngoại bào không vừa kia cởi ra, chỉ thấy Mạc Danh lại bắt đầu chòng chọc nhìn hắn.


“Huynh đây là…” Mạc Lan bất đắc dĩ, ánh mắt người này cả ngày cũng không chịu rời khỏi mình sao? Tuy cũng đã từng ở trước mặt y cởi quần áo, nhưng bị nhìn chòng chọc như vậy cũng không được tự nhiên a.

Mạc Danh đứng lên, trên cao nhìn xuống cái đầu hắn, vẻ mặt lại ngơ ngác, nghiêng đầu đánh giá Mạc Lan, nói: “Mới.”

Minh bạch rồi, Mạc Lan trợn trắng, người ta hỏi quần áo mới đâu. Lúc trước lễ tết mua cho y bộ y phục cùng đôi giày mới, y có thể xem như bảo bối mà ôm chặt ngủ ngon vài ngày.

“Ngoan a, đây là hỉ phục của đệ.” Mạc Lan trả lời.

Nghĩa là không cho sao? Mạc Danh lại bắt đầu phồng má kêu.

Mạc Lan thở dài, run rẩy cởi ngoại bào, mặc lên người Mạc Danh.

Động tác như vậy đều lặp lại sáng sớm mỗi ngày, Mạc Danh tự nhiên biết ý tứ, hưng phấn không thôi, quay lưng lại chìa hai tay ra, để Mạc Lan mặc ngoại bào cho hắn.

Mặc ngoại bào, Mạc Danh liền nhẹ giẫm chân tại chỗ lòng vòng trở về. Mạc Lan bước lui vài bước, tỉ mỉ nhìn theo. Ngoại bào này trên người y có chút nhỏ, tóc búi lên hình trái đào giống như tiểu nhi khờ dại mở miệng cười, vốn nên cảm thấy buồn cười, Mạc Lan lại trong nháy mắt thấy rung động.

Hiện giờ y mặc hỉ phục của mình, ngoại bào đỏ thẫm…Như là…Dường như là chính bọn hắn thành thân…


“Đẹp.” Mạc Lan đáy mắt một mảnh nhu tình, cần cổ màu đồng cùng gương mặt nhè nhẹ đỏ ửng.

“Đẹp.” Mạc Danh cũng nhìn Mạc Lan, cũng không biết là thực sự thấy được người trước mắt đẹp, hay chỉ là học vẹt nói theo.

Mạc Lan mặt càng đỏ, ma xui quỷ khiến đến gần Mạc Danh, vừa kéo đầu y xuống vừa nói: “Ca, huynh cúi đầu xuống.”

Mạc Danh thuận theo cúi đầu xuống, Mạc Lan buông lỏng tay, cũng chậm rãi khom người, đáy lòng mặc niệm nói: “Phu thê giao bái…”

“A Lan…” Trương tại tẩu ngoài phòng ngủ bỗng nhiên hô một tiếng.

“A!” Mạc Lan kinh hãi, hắn đây là đang làm gì? Mạc Danh điên rồi, hắn cũng điên luôn rồi sao?!!!

“A Lan, ngươi có hỉ phục rồi liền quên đại tẩu?” Trương đại tẩu cười nhạo.

“Nga nga, ra liền.” Mạc Lan nói xong liền thay áo, tiếp theo lại nhanh chóng cởi ngoại bào trên người Mạc Danh. Mạc Danh tất nhiên là không muốn, Mạc Lan vừa dỗ vừa lừa mới mới khiến cho y bất mãn cởi ngoại bào, rồi mới mang ra ngoài cho Trương đại tẩu sửa nhỏ lại.

Đảo mắt liền đến ngày thành thân, hương thân quê nhà đều mang theo quà mừng đến uống rượu Mạc Lan thân là chú rể bận rộn không thể bận tâm Mạc Danh, chỉ phải phiền toái tỷ muội thật tốt với Tuệ Tuệ là Linh nhi chiếu cố giùm, chờ sau khi bái đường lại để cho y đi ra nhận quà tặng.


Vốn Mạc Danh sau khi nghe Mạc Lan phân phó vẫn luôn luôn cố gắng an phận, kết quả khi Linh nhi mang đồ ăn đến cấp cho y, y lại không vui.

Bình thường lúc ăn cơm đều có Mạc Lan ở bên cạnh, người kia sẽ híp mắt híp mũi cười nhìn y ăn, cho y đĩa rau, cùng y nói chuyện. Nhưng hiện tại không thấy người nọ! Gần đây người nọ cũng không còn để ý nhiều đến y!! Hiền giờ ngay cả ăn cơm cũng không ở cùng nhau!!!

Mạc Danh cảm thấy vô cùng uỷ khuất, dường như muốn khóc, không ngừng than thở: “Lan, Lan…”

Linh nhi thấy y như vậy cũng đau lòng, ôn nhu an ủi: “Đại ca ca, một lát nữa có thể thấy Mạc nhị ca ca, ngươi trước tiên ăn chút gì được không?”

Mạc Danh cũng không nghe, đối với đồ ăn so với bình thường phong phú hơn cũng không muốn thử, chỉ một mực nhắc tên Mạc Lan.

“Đại ca ca?” Linh nhi lại hô một tiếng, kết quả người kia hoàn toàn coi thường sự tồn tại của nàng. Linh nhi bất đắc dĩ, đành phải đi tìm Mạc Lan trở về.

Mạc Lan vừa nghe Mạc Danh không chịu ăn cơm, lập tức chạy tới xem, quả nhiên đã thấy y đang bĩu miệng đáng thương ngồi một chỗ, đồ ăn chưa mảy may đụng tới, như là tiểu cẩu bị bỏ rơi chỉ biết cúi đầu. 

“Lan…” Mạc Danh thấy Mạc Lan, như gió lốc lập tức nhào tới ôm.

“Đây là làm sao?” Mạc Lan lo lắng hỏi.

“Lan, cơm.” Mạc Danh đứt quãng trả lời.

“Cơm? Cơm không hợp khẩu vị?” Mạc Lan kỳ quái hỏi, người này ban đầu tuy ăn không vô cơm rau dưa này nọ, nhưng mấy năm qua cũng đã sớm thành thói quen a.


Mạc Danh ôm chặt Mạc Lan trong tay, “Ngươi, đi vắng.”

Mạc Lan trong nháy mắt thấy lòng đau xót, liên tục không ngừng đáp: “Ngoan a ngoan a, đệ cùng huynh ăn cơm, đệ cùng huynh ăn cơm.”

Nói xong liền kéo Mạc Danh, cầm đũa gắp đồ ăn uy vào miệng y. Mạc Danh nhai vài ngụm liền nuốt vào, lại hé miệng đòi người uy.

Dưới mái hiên này một người uy một người ăn bất diệc nhạc hồ thời gian (vui quên thời gian), chỉ nghe thấy một bên Linh nhi hì hì nở nụ cười.

“Mạc nhị ca đối với đại ca ca thật tốt.” Linh nhi nheo đôi mắt cong cong, giống như là nguyệt nha (trăng lưỡi liềm). 

Mạc Lan đỏ mặt, không nói lời nào liền tiếp tục uy.

“Tuệ Tuệ gặp Mạc nhị ca thật là may mắn,” Linh nhi bỗng nhiên nói, “Qua vài năm nữa chờ hai tỷ tỷ ta đã gả đi, ta cũng sẽ tiến gả Mạc gia nha.”

Mạc Lan cũng không kinh ngạc, chính là thản nhiên “ân” một tiếng.

“Bất quả gả cho đại ca ca, cũng không tồi đâu…”

Mạc Lan cả kinh, quay đầu chỉ thấy Linh nhi bỡn cợt cười. Mạc Lan một hơi nghẹn lại có chút khó thở ra, chỉ đành rầu rĩ quay đầu lại uy Mạc Danh.

Mà khi đó Linh nhi cũng không hề biết được, một câu nói đùa của mình lại trở thành lời nguyền, chính nàng lại gả cho người gọi là “Đại ca ca,” và cũng không phải là tiến gả Mạc gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận