Vân Bạch Liệt mang theo hai nhóc con quay về Đông Hải, tuy rằng hắn đã sớm biết ngày này sẽ tới, nhưng từ sau khi Chu Kì Nghiêu xảy ra chuyện rồi tìm kiếm khắp nơi mà không thấy, đáy lòng hắn càng ngày càng khủng hoảng.
Nhất là khi trở về Đông Hải, sáng sớm Vân Sùng Trạch nhận được tin tức liền mang theo Chu Viêm đi ra chờ người, nhìn thấy tam đệ nửa năm trước tình thần vô cùng tốt, lúc này khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, ánh mắt ủ rũ, trong lòng liền thấy đau nhói.
Hắn đi qua ôm lấy Vân Bạch Liệt: “A Liệt, ta đã cho người đi tìm hiểu, sẽ có tin tức thôi.”
Vân Bạch Liệt ừ một tiếng, áp trán lên vai đại ca, lại không nói chuyện.
Hắn không biết mình muốn nói gì, sợ nói ra khỏi miệng sẽ không kiềm chế được khủng hoảng và bất an trong lòng.
Hắn sợ, cực kỳ sợ lỡ như Chu Kì Nghiêu không bao giờ xuất hiện nữa, hoặc là nói, nguyên thần đối phương trở về thân thể ban đầu không nhớ rõ được tất cả, sau đó hắn tiếp tục ẩn mình mấy trăm năm nữa.
Thậm chí không ai có thể tìm được hắn.
Nghe nói năm đó cha của Hình Ngạn Hoài cũng chính là tiền nhiệm yêu chủ đã cùng với bốn vị trưởng lão từng tìm kiếm qua tiền tiền nhiệm yêu chủ, nhưng vẫn không có kết quả.
Đại nhóc con và nhị nhóc con đi theo phía sau Vân Bạch Liệt, bọn họ cũng không lên tiếng, cha cứ biến mất như vậy, trong lòng bọn họ cũng khó chịu như phụ thân.
Thế nhưng bọn họ đã ở thế gian mấy chục năm, tuy nói ở yêu tộc vẫn là ấu tể, nhưng ở thế gian cũng sống vài thập niên, cũng xem bản thân như người trưởng thành từ lâu.
Cha mất, bọn họ phải có trách nhiệm của con cả và con thứ, che chở phụ thân cho tốt, cho tới khi cha trở về một lần nữa.
“đại bá, ta và nhị nhóc con quyết định đi yêu cung, lúc trước mặc dù có đồn đãi về nguyên thần của cha từng có khoảng cách với tiền nhiệm yêu chủ, đại điện hạ hẳn là biết một chút, chúng ta muốn đi một chuyến hỏi xem.” Hai đứa liếc nhau, mở miệng nói.
Lúc này Vân Bạch Liệt đã khôi phục bình thường, hắn đứng thẳng thân thể, bỏ qua đôi mắt đỏ hồng, thì không nhìn ra khác thường gì: “đại ca, ta cũng định đi xem. Nếu ở chỗ đại điện hạ không hỏi ra gì, ta quyết định dùng yêu cung làm trung tâm rồi tìm kiếm ra xung quanh. Nếu hắn đã tỉnh, khẳng định sẽ biết, nếu hắn không biết……”
Vân Bạch Liệt còn chưa nói xong, nếu vẫn không tìm thấy nơi đó, thì có thể là đối phương vẫn còn hôn mê chưa tỉnh; hoặc là chính đối phương thật sự không nhớ ra mình.
Đến lúc đó hắn không ngại trực tiếp công bố ra, hắn không tin đối phương nghe được mình đột nhiên có thêm một phu quân còn có thêm hai thằng nhóc cũng không xuất hiện!
Cho dù không nhớ được, chỉ cần hắn xuất hiện, cho dù đoạt mình cũng sẽ mang hắn về long cung, cho tới khi hắn nhớ ra mình.
Vân Sùng Trạch biết Vân Bạch Liệt không đi chuyến này khẳng định sẽ không yên tâm: “được, ngươi muốn đi thì đi đi, vừa vặn trong khoảng thời gian này nhị ca ngươi cũng ở yêu cung giúp đại điện hạ trị thương, ngươi đi qua xem như thế nào.”
“đại điện hạ bị thương? Sao lại như vậy?” Vân Bạch Liệt sửng sốt, hắn thật sự là không nghe thấy chuyện đại điện hạ bị thương.
“chỉ bị thương nhẹ, thời gian trước có mấy ma tộc trà trộn vào yêu tộc, thế nhưng đều bị diệt trừ sạch sẽ. chỉ là lúc ấy đại điện hạ bởi vì bảo vệ nhị ca ngươi. Tuy rằng không phải là chuyện lớn, thế nhưng nhị ca ngươi lo lắng, liền ở lại nơi đó một khoảng thời gian.” Vân Sùng Trạch giải thích ngắn gọn một phen, loại chuyện này hằng năm đều có, chỉ là lần này đại điện hạ phân tâm, mới bị chút thương nhỏ.
Đại điện hạ cố ý giả bệnh để Giác Hàn ở cạnh. hắn làm đại ca chỉ có thể coi như là không thấy, để cho lão nhị đi qua.
Lúc này Vân Bạch Liệt mới thả lỏng, sau khi đáp lời liền ở lại Đông Hải một ngày, ngày hôm sau liền cùng hai nhóc con kia đi yêu cung.
Bởi vì tu vi không thấp, bọn họ chỉ tốn một ngày đã tới yêu cung.
Là Vân nhị ca đi đón bọn họ, nhìn thấy Vân Bạch Liệt, hắn cũng không biết nói gì, chỉ có thể ôm chặt lấy bờ vai Vân Bạch Liệt: “tối hôm qua nhận được bồ câu đưa thư của đại ca, ta cũng đã hỏi qua, năm đó cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là…. tính tình của tiền tiền nhiệm yêu chủ này rất lạnh nhạt, sau đó ngại phiền toái liền rời khỏi yêu cung đi dạo chơi tứ hải, thế nhưng có thể xác định chính là hắn thật sự là ở yêu tộc, ngươi có thể yên tâm. Chi tiết cụ thể, ta mang ngươi đi gặp đại điện hạ, kêu hắn nói cho ngươi nghe.”
Hình Ngạn Hoài thật vất vả có được cơ hội giữ Vân Giác Hàn ở bên cạnh, hơn nữa thiệt nhiều năm không hưởng thụ qua được chăm sóc, liền giả bệnh mấy ngày, nhưng hôm nay Vân Bạch Liệt tới đây, hỏi là chuyện của Chu Kì Nghiêu, Hình Ngạn Hoài đương nhiên giả vờ không nổi nữa.
Đoàn người vừa tới đại điện, Hình Ngạn Hoài đã đứng dậy, ngồi ở chỗ kia, rót nước trà, chờ mấy người bọn họ. Hình Ngạn Hoài nhìn khuôn mặt tiều tụy của Vân Bạch Liệt, muốn mở miệng, nhưng thật sự không biết phải nói thế nào mới tốt: “kỳ thật vẫn không muốn nói với ngươi, là bởi vì chuyện này liền quan tới thế hệ trước, hơn nữa chuyện này….. là tiền yêu chủ không đúng, cho nên vẫn không nói. thế nhưng hiện giờ cha của nhóc con kia đã băng hà, ngươi muốn biết, cũng không có gì khó nói.
Mọi chuyện kỳ thật cũng không có gì, tiền yêu chủ, cũng chính là cha ruột của ta, cha của nhóc con, và mẹ ruột của ta, bọn họ là ba sư huynh muội, cha của nhóc con là đại sư huynh, cha của ta đứng hàng thứ hai, mẹ đẻ ta đứng hàng thứ ba. Cha của nhóc con có thiên phú cực cao, rất nhanh đã bỏ xa hai người kia, ba bọn họ là thanh mai trúc mã, nhưng tính tình của cha nhóc con lại quái gở còn lạnh lùng, hơn nữa một lòng tập trung vào tu luyện, cho nên hằng năm đều bế quan, ngược lại mẹ đẻ và cha ta có thời gian ở chung với nhau nhiều hơn. Sau đó, sư phụ bọn họ cũng chính là tiền tiền tiền nhiệm yêu chủ truyền ngôi cho cha nhóc con rồi ra đi.
Cha của nhóc con sau khi kế vị vẫn như cũ say mê tu luyện, vốn như vậy cũng không có gì, nhưng không biết từ đâu truyền ra tin đồn, mẹ đẻ ta nàng….. yêu mến cha của nhóc con, cha ta lại yêu mến nàng, mà bắt đầu không phục cha nhóc con.
Kỳ thật mọi chuyện không phải như vậy, mẹ ta và cha ta cùng nhau lớn lên, thời gian hai người ở chung nhiều, kỳ thật nàng càng yêu mến cha ta hơn. Nhưng lời đồn này không biết từ đâu mà tới, cha ta lại càng tin tưởng lời đồn này, sau đó, ta đã nghĩ qua nguyên do, chắc là vì cha ta vẫn không bằng đại sư huynh của mình, cho nên ghen tị lại tự ti, cảm thấy mẹ ta sao có thể sẽ thích cha ta?
Cho nên lúc đó mẹ đẻ ta đã nói với cha ta, nhưng cha ta lại cảm thấy mẹ ta không chiếm được tiền tiền nhiệm yêu chủ nên mới lui tâm đồng ý gả cho cha ta.
Sau khi mẹ đẻ ta gả cho cha ta, cha ta bởi vì cái gọi là tự ti cùng nghe đồn không chỉ lạnh nhạt với nàng, còn luôn mãi nói năng không lễ độ, cho dù sau đó ta sinh ra đời, quan hệ của bọn họ vẫn như cũ không dịu đi. Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, mẹ đẻ ta đã nản lòng, liền quyết định rời khỏi cha ta, rời khỏi yêu cung.
Vừa lúc đó cha của nhóc con tu luyện bị thiếu một loại thảo dược, hắn say mê tu luyện nên ra cung tìm kiếm, cha ta lại cảm thấy bọn họ bỏ trốn, dưới sự điên cuồng, đã muốn đoạt vị trí yêu chủ.”
Đám người Vân Bạch Liệt ngẩn ra, không nghĩ tới thế mà lại có một màn như vậy, sau khi hắn sinh ra cũng không nghe tới mẹ đẻ của đại điện hạ, sợ là…..
Có phải cũng vì nguyên do này mà đại điện hạ mới không thích tiền nhiệm yêu chủ hay không? Thậm chí vẫn đối nghịch?
Hình Ngạn Hoài hít sâu một hơi, không biết từ khi nào Vân nhị ca đã nắm lấy tay Hình Ngạn Hoài, Hình Ngạn Hoài nhanh chóng cầm lại, mới cảm thấy tâm tình phập phồng hơi bình tĩnh lại, hắn tiếp tục nói: “….. cha của nhóc con căn bản không biết việc này, hắn hái thuốc trở về vừa muốn tiếp tục tu luyện, lại bị người nọ đánh lén ở thời điểm quan trọng. cha của nhóc con bị thương nặng, mới không hiểu ra sao biết được chuyện này, mẹ đẻ ta cảm mến người nọ, cha của nhóc con cũng biết, hắn giải thích với người nọ, nhưng đối phương đã sớm bị ghen tị nên không nghe lọt tai.
Cha ta muốn quyết một trận sống chết với cha của nhóc con, tranh đoạt vị trí yêu chủ, bởi vì lúc trước bị đánh lén trọng thương nên cha của nhóc con không phải đối thủ của người nọ, trong lúc chỉ mảnh treo chuông, mẹ ta trở về, cản một chiêu cho cha nhóc con, nguyên thần tan biến, rốt cuộc không về được nữa. trước khi mẹ đẻ ta chết, cha ta mới nhận ra, cũng đã không còn kịp nữa rồi. cha của nhóc con không nghĩ tới hắn làm yêu chủ thế mà còn có thể xuất hiện loại hiểu lầm này, cũng nản lòng với sư đệ của mình, liền quyết định buông tha vị trí yêu chủ này cho người nọ, nếu cha ta muốn làm yêu chủ vậy thì để cha ta làm, cuối cùng trực tiếp rời khỏi, mấy trăm năm cũng không xuất hiện một lần nào.
Mấy năm nay người nọ vẫn muốn tìm kiếm nhưng mãi không tìm được, cha ta vẫn giữ vị trí này và chờ đợi, nhưng áy náy thì thế nào? Hối hận thì thế nào? Yêu chết rồi không thể sống lại, cha ta nợ mẹ ta, vĩnh viễn không thể trả được. ta luôn biết những việc này, ban đầu nghĩ đời này sẽ không gặp được, cũng không nghĩ lại cảm nhận được con của đối phương tồn tại.
Tuy rằng ta không biết hắn vì sao lại chuyển thế tới nhân gian, chỉ là dựa vào tu vi của hắn, cả yêu tộc này không thể có con yêu nào làm hắn bị thương. Ngươi có thể yên tâm, hắn sẽ xuất hiện.”
Đời này Hình Ngạn Hoài sẽ không tha thứ cho người nọ, trừ phi mẹ hắn có thể sống lại, nhưng làm sao có thể được chứ?
Bời vì cho dù nói ra những lời này nhưng lại không có manh mối gì để tìm kiếm Chu Kì Nghiêu, cho nên Hình Ngạn Hoài cũng chưa nói, nếu không phải lần này Vân Bạch Liệt hỏi, chắc là hắn cũng sẽ không nói ra.
Vân Bạch Liệt cũng không biết nên nói gì mới tốt, thất vọng cũng có, nhưng nhiều nhất chính là đau lòng cho Hình Ngạn Hoài, đau lòng cho mẹ của hắn, cũng đau lòng cho Chu Kì Nghiêu đang êm đẹp lại bị một cái nồi lớn như vậy ụp lên đầu.
Vân Bạch Liệt biết ở yêu cung chắc là không tìm được đáp án, hắn quyết định qua hai ngày nữa sẽ mang theo hai nhóc con ra cung tìm kiếm.
Nhưng mà sáng sớm ngày bọn họ chuẩn bị rời đi, Hình Ngạn Hoài và Vân nhị ca còn ra tiễn bọn họ, đột nhiên có một yêu thị ở bên ngoài vội vàng chạy vào: “đại điện hạ, ngoài cung có đại yêu cầu kiến, nói là có việc tìm ngươi.”
“đại yêu? Có biết là ai không?” Hình Ngạn Hoài kỳ quái, lúc này sao lại có yêu tìm tới ?
Đại yêu, chẳng lẽ là….
Mấy người nhanh chóng liếc nhau, bao quần áo trong tay Vân Bạch Liệt thiếu chút nữa rơi xuống đất, hắn hít sâu một hơi, mới có thể làm cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng lại không nói nên lời.
Hình Ngạn Hoài nhanh chóng lên tiếng : « nhanh mời hắn vào. »
Vân Bạch Liệt ôm lấy quả tim đang bình bịch nhảy lên, hiện giờ trong đầu hắn chỉ trống rỗng, nếu không phải thì phải làm sao đây ? nếu không phải…..
Nhưng khi nhìn thấy thân ảnh kia đang từ từ tới gần, càng ngày càng gần, hắn nhìn thân ảnh quen thuộc kia, rốt cục nhịn không được mắt đỏ lên.
Người nọ đi tới gần liền dừng lại, Vân Bạch Liệt giống như bị đóng băng tại chỗ, đỏ mắt nhìn người nọ dang tay ra, ôn nhu cười nói với hắn : « ….. A Bạch, ta đã trở về. »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...