Ăn cơm xong, người đánh bài, người xem tivi.
Lục Tẫn bị kéo đi đánh bài, trước khi đi còn thì thầm với Lâm Yến: “Tôi sẽ quay lại sớm.
”Lâm Yến không quan tâm: “Anh cứ đi đi, tôi không sao.
”Thật ra không phải ai cũng giống bác gái vừa nãy, hỏi mấy câu khiến người ta không biết đáp như thế nào.
Có người phụ nữ trông khá lạ bắt chuyện với cậu, “Đồng phục trường ta đẹp nhỉ?”Lâm Yến giật mình, “Cái gì?”Người phụ nữ: “Dì là dì nhỏ của nó, cũng là hiệu trưởng trường Ưu Tú.
Nó không nói với con à?”Lâm Yến lúc này mới hiểu ra lí do bọn họ có thể thuận lợi đi vào quay chụp.
Lâm Yến nói: “Lỗi của con, con quên mất ạ.
”Dì nhỏ nhấp môi cười: “Không sao, nhưng lần sau không được phép quên nữa nha.
”Hạt Mè cùng Bánh Đậu lon ton chạy tới, ngồi hai bên Lâm Yến.
Mới vừa ngồi xuống, hai chị em đã bắt đầu người xướng kẻ hoạ.
Hạt Mè: “Mấy ngày hôm trước bà ngoại xem cậu nhỏ diễn phim truyền hình.
”Bánh đậu: “Oa, xem cái gì vậy?”Ngữ khí Hạt Mè cực kì khoa trương: “Cậu rất hư, một hai phải đoạt bạn gái người khác.
”Mắt và miệng Bánh Đậu đều mở tròn xoe: “Trời ơi!”Lâm Yến: “……”Khi không còn lựa chọn, vì miếng cơm, cậu xác thật sẽ nhận một ít kịch bản mất não.
Thẩm Tinh Nguyệt cười, cắm hai miếng táo cho mấy đứa nhỏ, “Phim truyền hình đều là giả, cậu nhỏ cùng cậu các con đã kết hôn, sẽ không đi đoạt bạn gái người khác.
”Hạt Mè chớp chớp mắt, trên tay cầm tăm xỉa răng, ngẩng đầu hỏi Lâm Yến: “Cậu nhỏ sẽ bày tỏ tình yêu với cậu con giống trong TV sao?”Bánh Đậu bổ sung: “Cái mà, “Bầu trời đầy sao không bằng ánh mắt em, em cười, thế giới của tôi đều xán lạn” ấy ạ.
Lâm Yến vốn dĩ không nhớ rõ là cái kịch bản nào.
Nhưng lời này đột ngột gợi lên hồi ức của cậu.
Đây là một bộ phim vườn trường, cậu đảm nhận vai nam phụ.
Nam phụ là học bá khoa văn, mỗi ngày ham thích viết thơ tình cho nữ chính.
Nhưng cái lời thoại kia… Thật sự một lời khó nói hết.
# Hồi ức đã chết bắt đầu công kích tôi #Cặp sinh đôi vẫn đang chờ cậu đáp lời.
Lâm Yến: “Sẽ.
”Hạt Mè: “Bao lâu nói một lần ạ?”Lâm Yến: “Tùy lúc.
”Bánh Đậu: “Sẽ nói cái gì ạ?”Hạt Mè vỗ vỗ con bé, “Em hỏi cái gì vậy, cậu nhỏ sẽ thẹn thùng đấy.
”Bánh Đậu: “Có phải rất buồn nôn hay không?”Hạt Mè ngẩng đầu hỏi Lâm Yến: “Phải không? Phải không?”Lâm Yến suýt chống đỡ không được.
Hiện tại trẻ con đều trưởng thành sớm như vậy sao?Lâm Yến nhẹ giọng nói, “Trẻ con không nên hỏi chuyện này nha.
”Hạt Mè dẩu miệng.
“Hỏi cái gì?”Đỉnh đầu vang lên một thanh âm quen thuộc.
Mọi người ngẩng đầu, Lục Tẫn đứng ở sau sô pha, tay chống ở hai bên sườn Lâm Yến, rũ mắt nhìn cậu.
Thẩm Tinh Nguyệt: “Đánh bài xong rồi?”Lục Tẫn: “Không đánh nữa, mấy người đấy kết phường hố con một trận.
”Lục Tẫn lại hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì thế?”Lâm Yến không nói.
Thẩm Tinh Nguyệt cười đáp: “Hạt Mè Bánh Đậu đang hỏi các con có thường bày tỏ tình cảm với nhau hay.
”Lục Tẫn không chút nghĩ ngợi: “Đương nhiên rồi nha.
”Lục Tẫn bắt lấy bầu không khí mà biểu diễn cho bọn họ một đoạn, anh hơi cúi đầu, thâm tình chân thành mà nhìn Lâm Yến: “Bầu trời đầy sao cũng không đẹp bằng ánh mắt em, em nở nụ cười, thế giới của tôi đều trở nên xán lạn.
”Hạt Mè: “…”Bánh Đậu: “…”Thẩm Tinh Nguyệt: “…”Bảy dì tám bác đang nghe lén: “…”Lục Tẫn: “???”Lâm Yến trầm mặc: “Anh có thấy những lời này có chút quen tai hay không?”Lục Tẫn đúng thật là cảm thấy rất quen tai, bằng không cũng sẽ không buột miệng thốt ra.
Anh vẫn chưa nghĩ ra đã nghe ở đây nhưng miệng lại lần nữa đi trước hơn não: “Toàn mấy cái em thường xuyên nói anh nghe, anh đương nhiên phải nhớ rõ.
”Lâm Yến: “…”Lục Tẫn tiếp tục phát huy: “Em còn nói, kẹo ngọt nhất trên đời cũng không ngọt bằng tình yêu của anh! Đóa hoa thơm nhất cũng không bằng gương mặt tươi cười của anh……”Thẩm Tinh Nguyệt khụ một tiếng ngắt lời anh: “Toàn là lời Yến Yến nói, thế con nói cái gì?”Lục Tẫn hơi mỉm cười: “Con? Con nói me too.
”Lâm Yến: “…”Tất cả mọi người đều bị câu “me too” này làm cho sang chấn tâm lý rồi.
Lúc Lục Tẫn kéo Lâm Yến lên lầu, Thẩm Tinh Nguyệt cũng không giữ lại.
Phòng Lục Tẫn đã được thu xếp xong.
Đây là lần đầu tiên Lâm Yến qua đêm ở đây.
Mấy lần ăn Tết Lục Tẫn toàn bận chuyện công việc, cơm tất niên ăn xong sớm, không cần phải ngủ lại.
“Đêm nay cậu ngủ trên giường đi.
”Lục Tẫn tìm trong phòng để quần áo, mất nửa ngày vẫn không tìm được nệm.
Anh nghi hoặc mà “Xì” một tiếng, anh nhớ rõ lúc trước vẫn có, đều bị vứt cả rồi à?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...