Bên trong hội trường Bửu Sơn khá là đơn sơ.
Vật dụng đa số làm bằng gỗ và tre.
Hai bên hội trường là hai hàng bàn ghế gỗ.
Mỗi hàng như vậy có 10 bộ.
Trên đó để sẵn hóa tươi, trái cây và trà nóng.
Đây là nơi tiếp khách, cũng là nơi thảo luận các vấn đề quan trọng của Bửu Sơn Kỳ Hương.
Trong hội trường lúc này đã có sẵn 15 người.
Bao gồm 9 người trong thập đại tán tu, tất cả đều ngồi ở hàng ghế bên phải.
Một bên là 5 người đệ tử có địa vị cao trong Bửu Sơn Kỳ Hương, ngồi ở hàng ghế bên trái.
Ngồi ở chủ vị là một ông lão râu tóc đều đã bạc trắng.
Đôi mắt thông tuệ, sáng ngời.
Nhìn vào vừa cảm thấy hiền từ, vừa cảm nhận được sự nghiêm nghị.
Bộ râu trắng nổi bậc kéo dài gần tới đầu gối.
Dù nhìn tuổi đã cao nhưng làn da trên gương mặt rất khỏe mạnh, không có nhăn nhúm như những ông lão thế tục.
Người này chính là Giác Linh Chân Nhân, hay còn được thế gian gọi là Phật Thầy Tây An.
Trần Minh Quân là người dân xử bảy núi An Giang.
Chỉ cần nhìn vào là có thể nhận ra ngay.
Hắn làm ra tư thái hết sức kính trọng, cúi đầu thật sâu rồi hành lễ.
“Vãn bối Trần Minh Quân, bái kiến tiền bối”
Tiểu Mạn và Lạc Phượng Yên thấy Trần Minh Quân hành lễ thì cùng làm theo
“Vãn bối Lạc Phượng Yên, bái kiến tiền bối”
“Vãn bối Tiểu Mạn, bái kiến tiền bối ”
Giác Linh Chân Nhân thấy 3 người trẻ tuổi này cư xử lễ phép, biết kính trọng tiền nhân thì gật đầu hài lòng.
Ông nói một cách ôn hòa.
“Mấy vị tiểu hữu không cần đa lễ.
Trước tiên hãy ngồi xuống rồi lại nói.”
“Vâng thưa tiền bối”
Trần Minh Quân và 2 nữ chắp tay cảm tạ, rồi nhanh chóng đi qua hàng ghế bên trái ngồi xuống.
Giác Linh Chân Nhân thấy tất cả đã an vị thì nói tiếp
“Ta xin giới thiệu với ba vị tiểu hữu, ngồi bên phải là 9 người trong số thập đại tán tu.
Còn cùng ngồi bên phải là đồ tôn của ta.
Lần này đã làm phiền ba vị tiểu hữu là có chuyện quan trọng.
Xin ba vị tiểu hữu bỏ qua cho chủ nhà đã thất lễ.”
Trần Minh Quân liền đáp
“Tiền bối quá lời rồi, cũng chỉ là đến hỗ trợ làm sáng tỏ chút vấn đề thôi.
Không đến mức gọi là thất lễ” — QUẢNG CÁO —
“Ừ … đã vậy ta cũng không tiếp tục nói lời khách sáo.
Ta nghe 9 vị này nói là Hỏa Lão đã mất tích, toàn bộ người của Hảo Lão cũng vậy.
Nhưng đoàn thuyền của Hỏa Lão từ Kiên Lương lại đến đây như không có chuyện gì xảy ra.
Còn có, dường như vị tiểu cô nương đây là đệ tử của Hỏa Lão.
Cho nên ta mới cho người mời mấy vị tiểu hữu đến đây hỏi cho rõ.”
Trần Minh Quân mỉm cười rồi trả lời Giác Linh Chân Nhân
“Tiền bối nói không sai, Tiểu Mạn từng là đệ tử của Hỏa Lão.
Nhưng bây giờ không phải nữa.
Đoàn thuyền của trạm trung chuyển Kiên Lương đến đây là do Tiểu Mạn làm hoa tiêu.”
Lúc này, Trịnh Phúc đứng ra nhìn Tiểu Mạn rồi tra hỏi
“Nha đầu, còn nhận ra ta chứ? Sư phụ của ngươi đã xảy ra chuyện gì? Khôn ngoan thì lập tức nói cho rõ ra, đừng có suy nghĩ nói dối ở chỗ này.
Hậu quả ngươi không chịu nổi đâu!”
Theo cách nói chuyện thì tên này nhận biết Tiểu Mạn.
Ánh mắt của hắn nhìn Tiểu Mạn vô cùng khinh bỉ, không che dấu chút nào.
Trong lời nói còn tràn đầy ý uy hiếp.
Tiểu Mạn cũng đã nhận ra đối phương.
Từ lúc bước vào hội trường, nàng cũng không có chú ý tới những người ở đây.
Nhưng đối phương bước ra nói chuyện thì nàng lập tức nhận ra.
Cái tên này đã một lần hướng Hỏa Lão đề nghị nàng ta hầu hạ hắn một ngày.
Quan trọng hơn là, hắn là người đã ra tay với cha mẹ nàng.
Trong ánh mắt của nàng lóe lên một tia căm hận và sát ý nhưng bị nàng kiềm chế rất tốt.
Trần Minh Quân thì đã quan sát thấy được.
Hắn muốn hỏi Tiểu Mạn nhưng chỗ này không tiện.
Trần Minh Quân cũng nhận ra Trịnh Phúc.
Đây là con cá lọt lưới mà hắn muốn bắt.
Cũng là kẻ chấp nhận làm chó cho gia tộc Tanaka.
Không ngừng đi săn lùng những phàm nhân đặc biệt khỏe mạnh rồi đưa sang J quốc dùng để nuôi Phệ Tâm Trùng.
Trần Minh Quân ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trịnh Phúc mà nói
“Làm một con chó thật là trung thành.
Tiếng sủa cũng rất dọa người.
Thế nào? Nóng lòng tìm chủ sao?”
Trịnh Phúc nghe Trần Minh Quân nói thì chột dạ.
Hắn có thể nghe ra ý của Trần Minh Quân, dường như là Trần Minh Quân đã biết gì đó.
Trong lòng nhất thời nóng vội, không kịp suy xét nhiều thứ.
Hắn giả vờ tức giận quát lớn.
“Súc sinh to gan lớn mật”
Cùng với tiếng quát lớn thì hắn đã hành động.
Bàn tay phải ngưng tụ một chưởng lực đánh về phía Trần Minh Quân.
Chưởng lực này hắn đã vận dụng toàn lực, chưởng vừa ra thì chưởng phong đã rít rào lên.
Chỉ trong tích tắc đó, bàn tay trái của Trịnh Phúc xuất hiện 3 ngôi sao ám khí shuriken.
Lợi dụng chưởng phong che tầm mắt đối thủ, hắn truyền linh lực vào shuriken rồi phóng nhanh về vị trí động mạch chủ tại cổ của Trần Minh Quân.
Chuyện xảy ra cực nhanh, không có ai có thể ngờ Trinh Phúc lại đột nhiên ra tay với Trần Minh Quân.
Trong suy nghĩ của toàn bộ mọi người.
Chưởng lực vừa va chạm thì không chỉ Trần Minh Quân, mà cả 2 nữ tử kế bên cũng sẽ bị thương nặng tới nội tạng.
Thậm chí là chấn vỡ nội tạng chết ngay tại chỗ.
Giác Linh Chân Nhân trong ngắn ngủi đó cũng ra tay.
Chưởng của Trịnh Phúc vừa ra thì một chưởng của Giác Linh Chân Nhân cũng đi theo.
Mục đích chính là đánh tan chưởng lực của Trịnh Phúc.
— QUẢNG CÁO —
Thế nhưng khoảng cách của Trịnh Phúc với đám người Trần Minh Quân quá gần.
Giác Linh Chân Nhân ở xa hơn rất nhiều.
Trịnh Phúc chiếm tiên cơ vì bất ngờ ra tay.
Cho nên chưởng của Giác Linh Chân Nhân có nhanh tới đâu cũng sẽ không kịp đánh tay chưởng lực của Trinh Phúc.
Tất cả mọi người đều có chung kết luận, Trần Minh Quân chết chắc rồi.
Từ khi bước vào thì Trần Minh Quân đã luôn cho niệm lực bao trùm nơi đây.
Trịnh phúc ra tay mặc dù nhanh, nhưng trong mắt hắn cũng chỉ hơi nhanh mà thôi.
Hắn quan sát thấy chưởng phong ầm ầm kéo đến, ẩn đằng sau đó là 3 ngôi sao ám khí shuriken.
Rõ ràng là Trịnh Phúc muốn tiên phát chế nhân, ra tay diệt khẩu.
Trần Minh Quân nở một nụ cười.
Niệm lực liền ngưng tụ lại ở mức cao nhất, khóa chặt tất cả mọi thứ trong phạm vi 10 mét xung quanh.
Có thể nói một hạt bụi cũng không thể di chuyển.
Mắt thường có thể thấy chưởng ấn do linh lực ngưng tụ của Trịnh Phúc đột nhiên bị đình trụ giữa hư không.
Rồi từ từ tan biến, giống như băng tuyết gặp mặt trời.
Ngôi sao ám khí shuriken đi theo sau chưởng ấn cũng bị ngừng lại giữa hư không.
Đám người lúc này mới biết Trịnh Phúc thế mà còn phóng kèm theo ám khí.
Bọn họ còn chưa hết ngạc nhiên thì phát hiện bản thân cử động vô cùng khó khăn.
Chỉ khi linh lực trong cơ thể vận chuyển thì mới miễn cưỡng cử động được.
Nhưng mà chỉ là miễn cưỡng.
Bởi vì xung quanh bọn lúc này như là một cái vũng bùn đặc quánh.
Trần Minh Quân cũng rất chú ý tới người của Bửu Sơn Kỳ Hương.
Cho chỉ có đám người thập đại tán tu là bị vây hãm.
Chưởng ấn của Giác Linh Chân Nhân cũng đã bị niệm lực giải khai và tan biến.
Giác Linh Chân Nhân cũng bất ngờ, thần thức tràn ra quan sát.
Rất nhanh thì ông cũng phát hiện đám người thập đại tán tu dường như đang bị lực lượng nào đó trói buộc.
Ông lại quan sát đệ tử của Bửu Sơn Kỳ Hương, thấy họ không có bị loại lực lượng kia trói buộc.
Kết hợp với hành vi của Trịnh Phúc, ông cũng đã đại khái có được suy đoán của mình.
Ông thu hồi thần thức, nhìn qua Trần Minh Quân.
Trong lòng âm thầm tán thưởng.
Người thanh niên trẻ tuổi này rất là phi phàm.
Nếu cậu ta có thể tự bản thân khống chế thế cuộc, tin chắc rằng cậu ta sẽ nhanh giải thích mọi chuyện thôi.
Đúng như suy đoán của Giác Linh Chân Nhân.
Sau khi khóa chặt đám người thập đại tán tu, Trần Minh Quân hướng Giác Linh Chân Nhân chắp tay nói
“Tiền bối xin thứ lỗi cho vãn bối.
Vì tình huống bất đắc dĩ mà phải hành động.
Cũng cảm ơn tiền bối đã ra tay cứu giúp.
Vãn bối sẽ nhanh có mọi câu trả lời để tiền bối hài lòng.”
Giác Linh Chân Nhân mỉm cười, ông rất hiếm khi cười.
Chỉ nghe ông nói
“Chàng trai trẻ, thủ đoạn thật là phi phàm.
Hi vọng cậu có thể luôn hướng về chính đạo.
Tạo phúc cho chúng sinh.
Còn chuyện cảm ơn ta … Ta có ra tay hay không thì dường như cậu cũng sẽ không sao”
“Vãn bối cảm tạ lời khuyên của tiền bối, vãn bối sẽ nhớ rõ trong lòng”
“Ừ ..
chàng trai trẻ.
Giờ cậu nói ta nghe xem, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”
“Vâng, tiền bối” — QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân đưa mắt nhìn Trịnh Phúc, sau đó nhìn qua 8 người còn lại.
Những người này vốn cũng không có liên quan.
Hắn ra tay chỉ là để đảm bảo.
“Trước tiên ta xin xác nhận một chuyện với 9 vị.
Hỏa Lão là do là giết chết, toàn bộ đệ tử và thuộc hạ của hắn cũng do ta bắt.”
Đám người thập đại tán tu nghe vậy thì trong lòng vô cùng chấn động.
Thực sự tên Hỏa Lão đã chết, là bị tên thanh niên trả trước mắt này giết chết.
Bọn hắn không biết chuyện cho nên trong lòng rất lo sợ.
Nhưng càng nhiều hơn là nghi hoặc.
Tại sao thiếu niên này phải giết chết Hỏa Lão, là vì tư thù, hay vì nhắm vào thập đại tán tu.
Chỉ có Trịnh Phúc nghe xong thì toàn thân rung lên.
Hắn nhớ lại lời Trần Minh Quân thì đã hiểu rõ.
Trần Minh Quân đã khám phá ra tội ác của Hỏa Lão, còn bao gồm cả hắn.
Giác Linh Chân Nhân nghe vậy thì hơi nhíu mày.
Nhưng ông là người theo Phật, trong lòng rất thanh tĩnh.
Ông cũng biết là cái gì cũng có lý do.
Cho nên mới hỏi nhẹ nhàng.
“Chàng trai trẻ, vì lý do gì mà lại ra tay tạo sát nghiệp như vậy?”
“Thưa tiền bối, tội lỗi mà tên đó gây ra, có chết ngàn vạn lần cũng chưa hết tội.
Chuyện này có ảnh hưởng tới danh dự của Tiểu Mạn cô nương, cũng tức là đệ tử trước đây của Hỏa Lão.
Cho nên vãn bối sẽ để cho cô ấy quyết định có nói hay không.”
Trần Minh Quân nhìn Tiểu Mạn rồi hỏi
“Tiểu Mạn, … anh biết chuyện này tổn thương rất lớn tới danh dự của em.
Nếu em không muốn nói thì không cần nói.
Cho dù có phải gánh chịu tội sát nhân không có lý do thì anh cũng không phiền đâu.”
Tiểu Mạn nghe nói như thế thì nước mắt lại tràn ra.
Cô rất là cảm động.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Minh Quân có thể suy nghĩ xa tới vậy.
Chính bản thân cô cũng đã quen với việc lẳng lơ dẫm đãng, cho nên trong vô tình không có nghĩ tới danh dự của một người con gái.
Chuyện này đem nói ra trước mọi người thì sẽ là cỡ nào xấu hổ và tủi nhục.
Lúc này, cô nhớ lại những gì Trần Minh Quân đã nói.
Dơ bẩn hay sạch sẽ là do lòng mình mà ra.
Chỉ cần biết quay đầu, thì chính là trời cao biển rộng.
Quá khứ thì đã là quá khứ, có tránh né thì nó vẫn tồn tại.
Chỉ khi đối diện được với nó thì mới thực sự là đã quay đầu.
Cô mỉm cười nói với Trần Minh Quân
“Anh, đối với em.
Cái gì là tủi nhục, cái gì là danh dự, tất cả đều đã qua.
Bây giờ có thể ở bên cạnh anh, dù là với vai trò gì đi nữa thì cũng là niềm kiêu hãnh lớn nhất của em.
Bởi vì em biết, người khác có coi thường em ra sao thì anh cũng sẽ không bao giờ coi thường em.
Cho nên em cũng không có để ý tới những gì kẻ khác nghĩ.
Em không muốn anh phải thành kẻ sát nhân trong mắt người khác.
Cái đó mới là thứ em quan tâm”
Cô làm động tác thi lễ với Giác Linh Chân Nhân, sau đó thì nói
“Thưa tiền bối, tiểu nữ chỉ là một trong số rất nhiều cô gái khác.
Tất cả đều bị Hỏa Lão bắt về bằng nhiều cách, sau đó trở thành nô lệ tình dục của hắn ….”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...