Trần Minh Quân nói xong thì cũng đi đến Thiên Trụ Sơn để xem tình huống của người nhà.
Còn Như Ý thì Hư Linh cho hắn biết nàng ta đang trong quá trình luyện thể lần thứ 8.
Sau khi quan sát thấy mọi người đã an ổn và cũng đã tìm tốt chổ ở thì hắn lại trở về chính điện của Ngọa Long Sơn.
Hắn muốn tranh thủ mở thêm tinh thần huyệt đạo.
Rất nhanh thì hắn đã lâm sâu vào trạng thái trùng kích huyệt đạo.
Do đã có một lần kinh nghiệm, lần này hắn đã thích nghi tốt hơn với nỗi đau.
Thế nhưng rất nhanh hắn phát hiện có điểm không đúng.
Lần này không có đau nhiều như lần trước.
Nhưng chân khí tiêu hao thì lại nhiều hơn.
Nhưng những biến đổi này không làm động tác của hắn dừng lại.
Với lượng chân khí dồi dào đang có thì hắn khá tự tin có thể đủ để khai mở được tinh thần huyệt đạo thứ hai này.
Lúc này thì năm tên tù binh đã được giải khai thị giác, nên bọn chúng có thể chứng kiến cảnh tượng Trần Minh Quân trùng kích huyệt đạo.
Cảnh tượng này còn lung linh và thần thánh hơn so với cảnh Trần Minh Quân tu luyện chân khí.
Bọn chúng có thể nhìn thấy từng điểm sáng di chuyển trong thân thể Trần Minh Quân rồi hội tụ về vị trí ở giữa ngực.
Vị trí đó thì giống như không ngừng hấp thu các điểm sáng.
Sau đó thì lại tỏa ra ánh sáng bảy màu lấp la lấp lánh vô cùng chói mắt.
Cũng nhờ ánh sáng chói mắt mà bọn tù binh không thể nhìn thấy được gương mặt của Trần Minh Quân.
Bởi vì lúc này mặt của hắn đã bắt đầu vặn vẹo và đầy mồ hôi.
Tuy nói đau ít hơn, nhưng cũng là đau, mà còn là đau liên tục.
Cho dù là thần tiên thực sự cũng phải nhăn mặt chứ đừng nói một tên mao đầu tiểu tử như Trần Minh Quân.
Nhưng đây là chuyện tốt, trải qua những lần như thế này sẽ rèn luyện được cho hắn một cái ý chí sắt đá cần có của một cường giả.
Trong lúc Trần Minh Quân đang tập trung khai mở tinh thần huyệt đạo thì cứ cách một vài phút lại có thêm một nhóm tù binh mới xuất hiện.
Tất cả bọn chúng đều bị cố định giữa hư không, mặt hướng về Trần Minh Quân.
Có một số thì thậm chí đã bất tỉnh nhân sự, hầu hết những kẻ bất tỉnh đều là các phàm nhân.
Cũng khó trách được Hư Linh, hắn chỉ phóng thích một tia nhỏ yếu linh hồn uy áp thôi mà đám phàm nhân này đã có tới một nữa bị bất tỉnh rồi.
Những tên còn tỉnh táo chủ yếu là võ sĩ, cũng có phàm nhân.
Những phàm nhân này có tố chất linh hồn tốt hơn người thường rất nhiều cho nên chịu uy áp mà không bị tại chỗ bất tỉnh.
Tất cả bọn chúng đều có cùng một biểu hiện, đó là sợ hãi, toàn bộ đều là sợ hãi.
Cứ thế 5 tiếng đồ hồ vô sự trôi qua ..
mà không đúng, là vô sự với Trần Minh Quân.
Còn đối với đám người làm nhiệm vụ rình mò bên ngoài thì đều bị hốt trọn không còn xót một móng nào.
Kể cả đám người của Lạc Gia cũng không tránh khỏi.
Bỗng dưng từ trong thân thể Trần Minh Quân phát ra một âm thanh như kinh lôi giáng thế.
Đây cũng là âm thanh đánh sâu vào linh hồn.
Tại chỗ tất cả đám tù binh đều nghe thấy âm thanh này.
Chúng không khỏi hồn vía lên mây.
Một số tên phàm nhân thậm chí hoảng sợ bất tỉnh.
Còn có không ít người trực tiếp một mảnh quần ươn ướt.
Lúc này Trần Minh Quân từ từ thu công.
Mặt hắn đỏ bừng nhìn như vô cùng mệt nhọc.
Nhưng tinh thần lại cảm thấy hăng hái như mùa xuân mới đến.
Cái vẻ ngoài và cảm giác bên trong đối lập này là bởi vì hắn đã tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.
Nhưng sau đó lại được hồi phục và còn gia tăng nhiều hơn so với trước.
“Chúc mừng chủ nhân, linh hồn lực của ngài lại vừa trực tiếp gia tăng 2%.
Đồng thời tinh thần lực cũng đã gia tăng gần gấp đôi lúc đỉnh phong nhất.”
Đây là âm thanh Hư Linh truyền thẳng vào trong đầu Trần Minh Quân.
Hư Linh chưa dừng lại mà còn nói tiếp :
— QUẢNG CÁO —
“Ta quan sát thấy quá trình bị động tăng lên linh hồn lực của ngài đã nhanh hơn.
Đồng thời dường như tốc độ hồi phục tinh thần lực cũng gia tăng.
Cụ thể thì cần chủ nhân thử nghiệm qua mới biết được.”
Trần Minh Quân nghe xong thì cảm thấy hết sức hài lòng, đồng thời cũng vô cùng vui vẻ.
Đúng với câu thật “đáng đồng tiền bát gạo”, mặc dù ở đây hắn chỉ tốn thời gian và công sức chứ nào có tiêu tốn đồng xu nào.
Như vậy, hiệu quả sau mỗi lần khai mở tinh thần huyệt đạo lớn hơn nhiều so với dự đoán trước đây của hắn và Hư Linh.
Chính vì vậy nên từ giờ chỉ có thể trực tiếp xem kết quả, chứ dự đoán đã không còn đáng tin cậy nữa.
Những điều này chưa có tu sĩ nào trải qua, cho nên dự đoán làm sao chính xác hoàn toàn được.
Thu lại tâm tình, nhìn một chút lượng chân khí trong kinh mạch.
Đã tiêu hao hết 6 thành, nhiều hơn so với lần khai huyệt trước khá nhiều.
Giờ muốn tiếp tục khai huyệt thì cần nạp lại chân khí.
Trần Minh Quân đưa mắt nhìn qua mấy trăm tù binh đã bị Hư Linh bắt.
Dựa theo trang phục thì có thể phân ra hơn 19 thế lực khác nhau.
Trần Minh Quân cũng không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn cũng thật không ngờ đông người như vậy luôn giám sát cái nhà của hắn mỗi ngày.
Bây giờ hắn cũng không có tâm tình đi hỏi cung thêm.
Cứ cho bọn chúng nếm chút đau khổ bị phong bế như vậy qua một ngày rồi tính.
Hắn nhanh chóng lại đi vào trạng thái vừa tu luyện vừa thử nghiệm công pháp.
Hắn muốn nhanh chóng cải thiện hiệu quả của công pháp để gia tăng tốc độ tu luyện chân khí.
Khi đó thì hắn mới có thể thoải mái mà đi khai mở huyệt đạo.
Trăng lên, trăng xuống, một đêm trôi qua
Trần Minh Quân thu công.
Qua một đêm thử nghiệm và tu luyện, công pháp bây giờ đã có hiệu suất 65%.
Nhưng có vẻ như đã sắp đến cực hạn, vì rất khó khăn gia tăng được nữa.
Trần Minh Quân đã thử nghiệm từng phân đoạn một cách chi tiết để xác định MAX trị số mới dừng.
Nhưng khi kết hợp MAX trị số của hơn ¾ tổng số phân đoạn mà vẫn chỉ có được 65%.
Như vậy với ¼ tổng số phân đoạn còn lại rất khó mà đạt được tới 75% chứ nói gì tới 100%.
Từ những điều này thì Trần Minh Quân càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình.
Cho dù từng phân đoạn vận hành đều đạt hiệu suất cao nhất thì cộng lại cũng không đủ 100%.
Chắc chắn là vì số phân đoạn này đã sai ngay từ đầu.
Một số phân đoạn nếu tính thêm các huyệt đạo mới thì có thể chia thành rất nhiều phân đoạn nhỏ hơn.
Việc này từ từ hắn sẽ thử nghiệm, hắn có rất nhiều thời gian, không việc gì phải vội cả.
Sau một đêm tu luyện, chân khí trong kinh mạch lại nhiều như lá mùa thu.
Nhưng hắn không có đi tiếp tục khai huyệt đạo.
Hắn cần sắp xếp mấy tên tù binh này.
Đồng thời còn phải bắt đầu triển khai luyện thể cho mọi người.
Hắn động ý niệm giải khai toàn bộ phong bế cho đám tù binh.
Tất cả đang bị treo lơ lửng thì đồng loạt rớt xuống sàn nhà.
Cả một mảnh nhất thời hỗn loạn bởi các âm thanh rên rỉ.
Trần Minh Quân lập tức quát lên :
“Tất cả im lặng cho ta”
Nghe tiếng quát, tất cả đều ngậm miệng lại, đứng tại chỗ bất động, ánh mắt sợ hãi nhìn Trần Minh Quân.
— QUẢNG CÁO —
“Bây giờ ta tạm thời cho các người tự do hành động trong một khu rừng.
Qua một thời gian ta sẽ lại thu các người trở về đây.
Trong thời gian này, sinh tồn tự mà lo lấy.
Nhưng tuyệt đối không được phép chém giết lẫn nhau.
Kẻ trái lời thì sẽ được đãi ngộ như thế này.”
Ngay lúc đó, đồng loạt mấy trăm tên ôm đầu kêu la thảm thiết.
Bởi vì linh hồn của bọn chúng đang bị tra tấn.
Loại nỗi đau này không phải nỗi đau xác thịt có thể so sánh.
Đồng thời còn làm bọn chúng vô cùng tỉnh táo để cảm thụ cơn đau.
Được khoảng 10 giây thì Trần Minh Quân cho Hư Linh dừng lại.
Mấy trăm tên tù binh lúc này mới từ dưới sàn nhà bò lên, vô cùng hoảng sợ, thậm chí không dám nhìn thẳng Trần Minh Quân.
“Bây giờ các người đã rõ ràng làm trái lời ta thì có cái hậu quả gì.”
Mấy trăm tên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Thu hết vào trong tầm mắt, Trần Minh Quân tỏ vẻ hài lòng rồi tiếp tục nói :
“Các người đang ở bên trong thế giới của ta, cho nên không cần có cái ý nghĩ liên lạc với ai hay trốn chạy đi đâu.
Nếu biểu hiện tốt, nói không chừng còn có thể được làm người hầu cho ta.”
Hắn cố ý dừng lại một chút, quan sát tâm tình biến động của bọn chúng.
Thấy đã có hiệu quả không sai biệt lắm thì hắn nói tiếp :
“Được rồi, tất cả hãy tự mà lo liệu cho tốt”
Sau đó hắn làm động tác phất tay, mấy trăm tên tù bình lập tức bị dịch chuyển tới một khu rừng mà Trần Minh Quân đã xác định là không có yêu thú.
Cả một đám người lại được chứng kiến thêm thần tích.
Một giây trước chúng còn đứng trong một cái cung điện.
Chỉ thấy Trần Minh Quân phất tay một cái thì bọn chúng đã ở giữa rừng rậm nguyên thủy.
Một số tù binh không khỏi tại chỗ quỳ xuống :
“Thượng Tiên tại thượng, xin nhận của chúng tiểu nhân một lạy.
Cảm tạ Thượng Tiên đã tha cho chúng tiểu nhân một mạng”
Lần lượt mấy tên tù binh khác cũng quỳ xuống cảm tạ Trần Minh Quân, cuối cùng là tất cả mấy trăm tên đều quỳ xuống.
Bây giờ trong lòng của chúng thì Trần Minh Quân chẳng khác nào là Thần Minh.
Ngoại trừ nỗi sợ hãi ra thì đã có thêm mấy phần sùng bái.
...
“Cảm giác cũng không tệ lắm”
Trần Minh Quân thầm nghĩ trong lòng, rồi không khỏi to ra đắc ý mà cười hắc hắc.
Hắn đã thấy hành động của đám tù binh.
Đồng thời cũng hiểu rõ vì sao đám cao nhân tiền bối trong các tiểu thuyết cứ hay dùng câu “tự lo liệu cho tốt” đối với tiểu bối.
“Trước tiên xem mọi người ra sao rồi”
Hắn lập tức đi đến Thiên Trụ Sơn.
Tại đây, hắn thấy mọi người đang tụ tập ngoài sân lớn.
Dường như đang nướng thịt gì đó.
Vừa nhìn thấy Trần Minh Quân xuất hiện thì Như Ý lập tức chạy qua ôm lấy hắn.
Cô nàng đã gần một tuần chưa được gặp Trần Minh Quân, mỗi ngày chỉ có luyện thể rồi luyện thể, sắp chán chết tiểu cô nương người ta.
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân an ủi một hồi lâu thì Như Ý mới thôi kể khổ.
Sau đó hắn cùng Như Ý đi qua chỗ mọi người.
Lúc này cô mới nhớ là ở đây còn rất đông người.
Cô lập tức đỏ mặt lên và vội buông tay Trần Minh Quân ra.
Mọi người lại phải cười phá lên.
Lúc này cha của Trần Minh Quân mới hỏi hắn :
“Minh Quân, tình hình bên ngoài thế nào rồi con ? Có nguy hiểm gì không ?”
“Cha và mọi người yên tâm.
Tất cả bọn chúng đều đã bị con bắt hết vào đây.
Hiện tại đang thả rông tại một khu rừng.
Lần này con đến là hướng mọi người nói ra kế hoạch tu luyện.
Nhưng trước tiên, con sẽ nói sơ bộ một chút kiến thức thường thức về tu luyện cho mọi người hiểu.”
Sau đó hắn hướng mọi người giảng dạy con đường tu tiên.
Từ phàm nhân làm sao bắt đầu, rồi làm sao tu luyện chân khí, làm sao sản sinh linh khí.
Cho tới tên và ý nghĩa các cảnh giới.
Vừa giảng dạy lại vừa có mô hình cụ thể hóa để xem, rất trực quan.
Thành ra mọi người rất nhanh đã học xong khóa tu luyện kiến thức thường thức.
Một khóa thường thức này rất đơn giản và phổ thông.
Nhưng lại là niềm ao ước của đám lão tổ Đạo Tộc ngoài kia.
Cái mà bọn họ đối mặt chính là thiếu sót về tri thức tu luyện thường thức thế này.
Nếu không thì cảnh giới của họ cũng không gặp phải tình cảnh nút thắt cổ chai như bây giờ.
“Minh Quân, ý con nói là, tu luyện tới Vương Giả là trường sinh bất tử sao ?”
“Không sai, trường sinh bất tử cũng chỉ là một trong số ngàn vạn khả năng.
Giơ tay nhấc chân có thể dời núi lấp biển cũng là trong tầm tay.”
Trần Minh Quân cho mọi người thêm chút thời gian để tiêu hóa những gì vừa được phổ cập.
Sau đó hắn mới nói tiếp :
“Lúc trước con đã kiến tạo 50 căn phòng tu luyện.
Vốn sẽ chỉ có 10 phòng thích hợp cho mọi người.
Nhưng con đã cho kiến tạo lại.
Tổng cộng sẽ có 250 phòng tu luyện.
Ở mọi cấp độ sẽ có 50 phòng.
Như vậy là thừa sức cho mọi người dùng.
Bây giờ con muốn mọi người tập trung bắt đầu luyện thể.
Cứ cách 6 tiếng sẽ tiến hành luyện thể một lần.
Luyện thể xong thì nghỉ ngơi 6 tiếng rồi lại tiếp tục.
Chi tiết cụ thể thì Hư Linh sẽ cho mọi người biết khi vào phòng tu luyện.”
Về phần luyện thể dịch và thuốc tẩy tủy hoàn mỹ thì hắn đã có giải pháp xử lý.
Hắn đã cho Hư Linh thu thập toàn bộ dược liệu dùng để điều chế từ 9 tinh cầu còn lại.
Sau đó với khả năng chưởng khống bên trong không gian châu thì Hư Linh rất nhanh đã điều chế ra được một số lượng lớn luyện thể dịch và thuốc tẩy tủy hoàn mỹ.
Số lượng mỗi loại lên gần cả tỷ đơn vị.
Với bao nhiêu đó thì cũng đủ dùng một thời gian khá dài.
Số dược liệu còn nhỏ thì được di chuyển về trồng trên một hòn đảo to bằng cả Úc quốc.
Những dược liệu này khi sinh trưởng thì cần môi trường giàu nguyên khí thiên địa.
Cho nên cả hòn đảo đều được bao phủ bởi dày đặc nguyên khí thiên địa.
Ngoài ra toàn bộ động thực vật khác trên đảo cũng đều được di dời lên đại lục khác.
Toàn bộ hòn đảo chỉ còn có dược liệu sinh trưởng.
Sau khi đã phổ biến toàn bộ kiến thức và kế hoạch.
Trần Minh Quân hòa nhập cùng mọi người ăn một bữa tiệc.
Trong cái Chủ Tinh này, tất cả động vật đều vô cùng lạ lẫm.
Nhờ sự giúp đỡ của Hư Linh mà mọi người có được một món thịt nướng ngon lành.
Được biết con vật họ nướng ăn có bề ngoài khá giống đà điểu nhưng cổ ngắn hơn và chân cũng dài hơn.
Bởi vì quần thể của loài này là nhiều nhất nên bị chọn chứ không vì lý do gì khác.
Và không thể không nói, thịt ăn khá là ngon..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...