Tại Mê gia, Trần Minh Quân lại tái diễn mọi chuyện như ở Tung gia.
Chỉ là, số người bị “an tử” nhiều hơn gần gấp ba so với Tung gia.
Ngoài ra, còn có một số khác không bị kết tội chết mà chỉ chịu trừng phạt nhất định, vẫn còn cơ hội làm lại cuộc đời.
Đặc biệt, Trần Minh Quân tìm ra một tên tà tu ẩn nấp trong cao tầng của Mê gia, tên này không chuyện tàn ác gì không làm, cũng bị công bố thân phận và “an tử” nốt.
Sau khi xong chuyện ở Mê gia, Trần MInh Quân lại tiếp tục di chuyển qua Khá gia của Khai Phú.
Khi thanh lọc Khá gia xong, hắn liền đi qua Hoa Gia của Gia Tuấn.
Cứ như vậy, Trần Minh Quân lần lượt đi qua bốn nhà của bốn thế lực cầm đầu Bách Sơn Thành.
Tại từng nhà, hắn đều tiến hành tra xét linh hồn rồi trừng trị những kẻ đáng bị trừng trị.
Trần Minh Quân đang tiến hành cái gọi là thanh lọc nhân lực.
Bởi vì hắn muốn thu nhận bốn thế lực này, dùng họ như là đại sứ, giúp đại diện cho hắn ở Bách Sơn Thành này.
Cho nên, hắn không muốn tồn tại những kẻ làm những việc vượt qua giới hạn đạo đức trong lòng hắn.
Làm xong những chuyện này, Trần Minh Quân tiến hành nói chuyện riêng với lão tổ của bốn nhà.
Hắn cũng nhận ra, sức mặt của bốn người đều khá căng thẳng.
Cũng khó trách bọn họ, trải qua bốn lần chứng kiến hắn thanh lọc đám người tội ác bằng thủ đoạn phi thường, tâm linh của họ bị rung động là chuyện bình thường.
Hắn cũng không vòng vo, cứ như thế mà nói ra ý định trực tiếp của mình
“Sở dĩ ta tốn công sức tra xét bốn nhà các ngươi là có lý do.
Tiếp theo đây ta sẽ chọn Bách Sơn Thành làm Thần Thành.
Cho nên, ta cần phải loại bỏ những kẻ có tội ác ở trong những thế lực mà ta muốn thu nhận”
Nghe như vậy, trạng thái căng thẳng của bốn người đồng loạt biến mất.
Chẳng những thế, ánh mắt của họ cũng như sáng rực lên.
Bởi vì bọn họ nghe được ba chữ “muốn thu nhận”.
Nhân Tâm không nhịn được mà lên tiếng hỏi
“Thưa đại nhân, ý của ngài là … muốn thu nhận bốn nhà chúng ta?”
Trần Minh Quân mỉm cười rồi nói
“Nói chính xác hơn là ta cần vài đại sứ đại diện tại Thần Thành.
Không biết bốn người các ngươi có nguyện ý nhận nhiệm vụ này không?”
Trần Minh Quân vừa nói xong, cả bốn người đều nhanh chóng thể hiện thái độ.
Bọn họ gần như là đồng loạt quỳ xuống rồi hô to
“Thuộc hạ Nhân Tâm, tham kiến đại nhân! Nguyện vì đại nhân mà ra sức”
“Thuộc hạ Cửu Loan, tham kiến đại nhân! Nguyện vì đại nhân mà ra sức”
“Thuộc hạ Khai Phú, tham kiến đại nhân! Nguyện vì đại nhân mà ra sức”
“Thuộc hạ Gia Tuấn, tham kiến đại nhân! Nguyện vì đại nhân mà ra sức”
Trần Minh Quân hài lòng, rồi dùng giọng hòa hoãn mà nói
“Tốt lắm! Đều đứng lên cả đi.
Những người đi theo ta, chỉ cần trung thành và siêng năng, chắc chắn sẽ không bị bạc đãi, tương lai thành tựu còn hơn những gì các người mơ ước rất nhiều”
Bốn người nghe như vậy thì trong lòng vui mừng khôn xiết.
Sở dĩ bọn họ ngoan ngoãn như vậy dĩ nhiên là vì sức mạnh của Trần Minh Quân.
Nhưng không thể không nhắc tới tham vọng riêng.
Ai mà không có ước mơ, tham vọng cơ chứ.
Cho nên, khi nghe chính miệng Trần Minh Quân nói sẽ không bạc đãi họ, còn hứa hẹn hỗ trợ họ có được thành tựu tương lai khó lường.
Họ chẳng những vui mừng mà còn cảm thấy đi theo chủ nhân như Trần Minh Quân là lựa chọn sáng suốt bậc nhất.
Thực tế, chỉ cần Trần Minh Quân dùng vũ lực trấn áp, có ai mà dám không nghe.
Thậm chí, có thể xem bọn họ như culi miễn phí mà sai sử thì họ cũng chẳng dám nói gì.
Cả bốn người đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền cung kính cúi người, để cho Nhân Tâm đại diện nói
“Cảm ơn đại nhân đã hứa hẹn, chúng thuộc hạ nhất định sẽ ra sức làm việc, cũng sẽ tuyệt đối trung thành!”
Trần Minh Quân khoát khoát tay rồi nói
“Được rồi, không cần nói quá nhiều, ta chỉ nhìn vào kết quả để nhận xét!”
Sau đó, thái độ của hắn nghiêm nghị lại, đưa ra mệnh lệnh đầu tiên
“Hiện tại, ta có nhiệm vụ đầu tiên giao cho các ngươi.
Thứ nhất, công bố ra bên ngoài chuyện ta chọn Bách Sơn Thành làm Thần Thành của Trần Minh Quân ta.
Thứ hai, thay ta soạn thảo một bản quy tắc hành xử chi tiết, ta muốn trấn chỉnh quy củ của Thần Thành.
Về chuyện này thì các ngươi có thể căn cứ vào những bản thảo này mà viết thêm chi tiết.”
Vừa nói, hắn vừa dùng sức mạnh của không gian châu để tạo ra một quyển sách nhỏ.
Trên đó đã ghi sẵn một loạt những quy định mà hắn tạm thời soạn ra từ trước.
Trần Minh Quân soạn quyển sách nhỏ này dựa trên cơ sở luật pháp phổ biến trên Trái Đất mà hắn còn nhớ được.
Chủ yếu là những chuyện cơ bản thôi.
Hắn cũng chưa từng đọc qua một quyển sách luật chính thức nào.
Cho nên, chỉ có thể soạn ra những quy định thô sơ hàng ngày hay gặp.
Nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ rồi.
Dù sao thế giới này đã quen với chuyện mạnh được yếu thua.
Nhận thức về phân biệt giai tầng cao thấp cũng vô cùng sâu sắc.
Trong thời gian ngắn khó mà cải biến được toàn bộ.
Trần Minh Quân cũng không đặt kỳ vọng quá cao.
Hắn chỉ cần đừng có xảy ra những hành vi tàn ác dã man là được.
Bốn người nhìn thấy cảnh hư không đột nhiên biến động.
Có vô số hạt nhỏ li ti từ bốn phương tám hướng tụ lại rồi biến thành một quyển sách nhỏ.
Cảnh này không khỏi khiến trong lòng bọn họ càng thêm rung động.
Càng lúc bọn họ lại càng cảm thấy Trần Minh Quân thâm sâu khó lường.
Quyển sách hình thành xong thì bay vào tay của Nhân Tâm.
Sau đó, cả bốn vị lão tổ gần như đồng thời cúi người cung kính hô
“Tuân lệnh đại nhân!”
Trần Minh Quân lại hơi suy nghĩ, cảm thấy vẫn còn hơi thiếu một chuyện.
Hắn liền đưa tay ra, trong đầu thử vận dụng ý niệm.
Thế mà thực sự thành công, hắn tạo ra bốn viên châu nhỏ như viên bi.
Mỗi viên đều có ánh sáng trắng đục, nhìn vào sẽ làm tâm hồn người ta cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Thứ này gọi là linh hồn châu, cũng có thể xem là truyền tin châu.
Chúng được tạo ra từ tinh thần thạch, ẩn chứa năng lượng tinh thần rất lớn.
Cả bốn viên châu đều có màu trắng sữa, bên trong còn có ánh sáng trắng lưu chuyển nhè nhẹ.
Đây là vì hồn châu còn chưa có chủ nhân.
Trần Minh Quân giao cho mỗi người một viên, bảo họ đưa lên mi tâm, giữ nguyên trong vài giây.
Không bao lâu sau, cả bốn viên hồn châu đều bị đổi màu.
Màu sắc của chúng chuyển từ trắng sữa trở thành xanh lục.
Nhìn vào hồn châu là có thể biết được chủ nhân của nó có sức mạnh linh hồn đang ở nhóm cấp độ nào.
Màu xanh lục tương ứng với tu sĩ chưa có nguyên thần.
Trần Minh Quân lại tạo thêm một viên hồn châu cho chính mình.
Sau khi nhận chủ, màu sắc hồn châu của hắn đổi từ trắng thành đen đậm như mực.
Sự cố này làm Trần Minh Quân không khỏi ngẩn người.
Bởi vì hắn hoàn toàn không có thông tin gì về loại màu sắc này.
Cũng không hiểu nó đại diện cho cấp độ gì.
Tuy nhiên, rất nhanh thì Trần Minh Quân cũng sáng tỏ.
Sở dĩ hồn châu có biểu hiện lạ là vì hắn có thần niệm.
Thứ sức mạnh này nằm ngoài hệ thống tu luyện mà hắn được truyền lại từ vị tôn giả kia.
Một thứ chưa biết tạo ra một hiện tượng chưa biết thì đương nhiên là bình thường.
Hắn không tiếp tục suy nghĩ chuyện này mà quay qua nói với bốn người
“Thứ này gọi là truyền tin châu, cũng có thể gọi là hồn châu.
Chỉ cần ghi nhớ khí tức của một viên hồn châu khác là có thể tùy thời liên hệ.
Cụ thể thì làm thế này …”
Trần Minh Quân bắt đầu hướng dẫn bốn người cách dùng hồn châu.
Đầu tiên, cho 2 viên hồn châu chạm vào nhau khoảng vài giây, khi nào chúng đã ghi nhớ khí tức của nhau thì trong đầu chủ nhân hồn châu liền sẽ nhận biết.
Sau đó, lúc cần liên hệ với đối phương.
Chỉ cần đưa hồn châu lên mi tâm, trong đầu nảy ra suy nghĩ muốn liên hệ với khí tức đã ghi nhớ trước đó, hồn châu của đối phương sẽ cảm nhận được.
Nếu đối phương đáp ứng liên hệ, đối phương cũng sẽ lấy hồn châu ra đưa lên mi tâm.
Thời điểm đó, đôi bên có thể dùng suy nghĩ để trao đổi với nhau, chẳng khác nào đang đối diện nói chuyện.
Vật như hồn châu này rất phổ biến bên ngoài vũ trụ.
Nhưng có lẽ hành tinh này có nền văn mình tu luyện còn quá thấp, nên cũng chưa được tiếp xúc đến.
Sau này, cả hành tinh còn bị người ta thu vào không gian châu, chính thức cắt đứt mọi liên hệ với vũ trụ bên ngoài.
Sau khi bốn người đã hiểu rõ cách dùng của hồn châu, Trần Minh Quân lại nói
“Được rồi, trước mắt các ngươi hãy đi làm chuyện mà ta phân phó.
Có vấn đề gì không thể giải quyết thì có thể liên hệ với ta.
Bây giờ ta còn có việc cần làm, một thời gian sau sẽ quay lại Bách Sơn Thành.
Lúc đó, ta hy vọng Bách Sơn Thành đã được các ngươi trấn chỉnh đâu vào đó”
“Đại nhân ân tâm, bốn người thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức mình!” Nhân Tâm lại làm đại diện, cung kính đáp lời Trần Minh Quân.
“Ừ, vậy ta đi đây!”
Trần Minh Quân nói xong thì liền biến mất.
Khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở trong ngôi tiểu viện của La Ly.
Hắn đến để đón chị em của La Ly, mang theo họ đi đến trung tâm của thảo nguyên Độc Giác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...