Nam Quyền Môn là môn phái tu luyện ở tại phía bắc nước Việt.
Trước đây, bởi vì Á LẠp Thần mà cũng phải ẩn mình khỏi thế gian.
Tại phía bắc Việt Quốc, đứng đầu giới tu luyện là nhất tộc, tam môn và tứ phái.
Nhất tộc chính là Lạc Gia tổng tộc, nghe nói là con cháu dòng chính của Long Thần và Tiên Mẫu.
Tam môn thì có Nam Quyền Môn, Nữ Quyền Môn và Khổ Hành Môn.
Đứng đầu tam môn chính là Nam Quyền Môn, kế đến là Nữ Quyền Môn.
Khổ Hành Môn chỉ lo bế quan tu hành, nên không tranh đua với bên ngoài.
Tứ phái bao gồm Hà Giang phái, Long Châu phái, Thọ Xuân phái và Sơn tây phái.
Bốn môn phái này khá nhỏ yếu so với tam môn.
Thường phụ thuộc vào tam môn, gần như là nghe lệnh của tam môn.
Mặc dù hoạt động lánh đời, nhưng Nam Quyền Môn khá là hoành hành bá đạo.
Thường xuyên dùng vũ lực giải quyết những người chống đối.
Nhưng dù sao cũng ít trực tiếp lấy mạng người.
Trừ phi là đụng chạm tới lợi ích cốt lõi.
Mọi chuyện diễn biến xấu hơn khi trưởng môn tiền nhiệm mất tích.
Trưởng môn lên thay thế đã biến Nam Quyền Môn trở thành cỗ máy giúp hắn độc bá tại Miền Bắc.
Vị trưởng môn này tên là Cao Trung, chỉ mới có tuổi đời không quá 59 tuổi đã là nhị tinh linh sĩ đỉnh phong.
Chịu sự hạn chế của Á Lạp Thần nên hắn không dám đột phá tu vi.
Để thỏa mãn cho sở thích hưởng thụ xa hoa của mình.
Hắn dung túng cho đệ tử Nam Quyền Môn làm đủ thứ chuyện làm lòng người căm phẫn.
Bản thân Cao Trung thì thường xuyên bắt cóc nữ đệ tử của Nữ Quyền Môn về làm thiếp.
Kẻ nào chống đối không theo thì bị giết chết.
Lãnh đạo của Nữ Quyền Môn biết rõ chuyện này, nhưng mà thực lực nhỏ yếu, lại không có chứng cứ.
Không thể làm được Nam Quyền Môn.
Cao Trung có rất nhiều con, cả trai lẫn gái.
Trai thì hung hăng càn quấy.
Gái thì chẳng khác nào ma nữ.
Thường xuyên gây họa cho người dân bình thường.
Trong số các con trai, hắn rất yêu thích đứa con út, tên là Cao Thời Đại.
Tên này thừa hưởng tính tình hung ác của cha hắn và cả khả năng tu luyện.
Mới có hơn 20 tuổi mà đã sắp bước vào Linh Đồ.
Kể từ khi Thất Sơn Tiên Môn xuất hiện, Á Lạp Thần không còn là mối lo, Nam Quyền Môn cũng tuyên bố ra ánh sáng.
Cao Trung cũng có phần thu liễm sự ngang ngược của hắn.
Dù có làm chuyện thất đức thì cũng trong bóng tối.
Cao Trung dù là người ngang ngược và hung ác nhưng không phải một kẻ ngu.
Đang có Thất Sơn Tiên Môn một tay che hết bầu trời của thế giới này.
Nếu hắn làm cho bọn họ để ý, hậu quả chắc chắn là không tốt đẹp gì.
Các đệ tử của Nữ Quyền Môn cũng vì thế thoát khỏi cảnh thường xuyên bị bắt bớ.
Cao Trung luôn tìm cách kéo quan hệ với Thất Sơn Tiên Môn.
Nhưng đối phương quá thần bí, hoàn toàn không có một chút đầu mối nào cả.
Thất Sơn Gia Viên cũng rất nghiêm khắc với người ngoài.
Hắn lại ít kinh doanh trong thế tục, không có cơ hội nào tiếp cận.
Sau thời gian dài nghe ngóng, hắn được biết Thất Sơn Gia Viên vậy mà tuyển giáo viên.
Nghe nói, chỉ cần là nhân viên của Thất Sơn Gia Viên thì có thể mang theo cả nhà vào trong đó ở.
Nếu được cái nhãn mác là nhân viên của Thất Sơn Gia Viên.
Hắn cũng có thể từ đó mà thu được nhiều lợi ích từ các thế lực khác.
Hắn rất tự tin vào thiên phú tu luyện của Cao Thời Đại.
Hắn tin rằng Thất Sơn Tiên Môn nhất định sẽ để ý tới thiên phú này.
Khả năng được nhận là vô cùng lớn.
Cao Thời Đại tuân lệnh cha, dẫn theo một đoàn người nam hạ.
Và rồi đã gặp gỡ Lý Linh và những chuyện sau đó.
Bản tính của hắn rất cẩn thận, nhưng nhiều hơn lại là sự tự cao.
Cao Thời Đại đã quen được người khác cung kinh và nịnh bợ.
Đứng trước sự bình thản có phần xem thường của Lý Linh, Cao Thời Đại đã nổi giận.
Giận dữ sẽ làm con người mất khôn.
Câu này thời nào cũng đúng.
Sau khi bị loại khỏi cuộc tuyển chọn.
Hắn quyết định chờ Lý Linh trở ra để trút giận.
Hắn chờ khá lâu nhưng không thấy Lý Linh, hắn liền nảy ra ý định tìm nhà của Lý Linh.
Hành hạ người thân của Lý Linh, sau đó để nàng ta chứng kiến thảm cảnh đó.
Những chuyện này cũng không phải lần đầu tiên hắn làm.
Nếu Cao Trung mà biết Cao Thời Đại đã ra tay với người nhà của một người sắp trở thành đại đệ tử của “thần” thì không biết hắn sẽ cảm giác gì.
….
Lý Linh từ từ bước ra ở cửa B, ánh mắt của nàng không mờ mịt mà vô cùng trong sáng.
Nàng cũng không nhớ những gì xảy ra trong ảo cảnh.
Cũng không ai biết chuyện gì xảy ra trong đó, bao gồm cả Hư Linh.
Liên hoàn ảo trận này cũng không phải do Hư tôn giả chế tạo ra.
Nghe nói nó đã có từ khi vũ trụ này hình thành.
Hư tôn giả chỉ là người may mắn sở hữu nó mà thôi.
Kẻ sở hữu có thể thao túng thay đổi một số nội dung đầu.
Nhưng mà những nội dung về sau thì không ai biết.
Bởi vì người nào trải nghiệm xong cũng đều bị quên sạch.
Thời điểm Lý Linh bước ra, cả Địa Cầu giống như đã rung lên nhè nhẹ.
Địa Cầu có ý thức riêng của nó, cũng chính là thiên đạo của thế giới này.
Nó cảm nhận được từ bên trong thân thể và linh hồn của Lý Linh đã được đóng một con dấu gì đó, một loại dấu hiệu đứng trên vạn chúng sinh.
Thiên đạo của Địa Cầu cảm giác được, nếu nó dám thiết kế chống lại người này.
Hậu quả của nó chính là bị tịch diệt.
Chính vì thế mà cả Địa Cầu rung lên, đơn giản là vì sợ.
Hư Linh cũng cảm nhận được dấu ấn này.
Đây chính là sự công nhận một người có mạng làm đại đế.
Không có thể lực gì có thể thay đổi được.
Bất cứ tu sĩ nào từ Vương Giả trở lên nhìn vào Lý Linh cũng sẽ thấy được dấu ấn này.
Kẻ mang dấu ấn này trên cơ bản là không ai dám bất kính, không thế lực nào dám có ý đồ.
Lịch sử vũ trụ đã ghi nhận 3 tồn tại có dấu ấn này, tất cả đều thuận lợi thành đại đế.
Lý Linh mất khoảng 10 giây để lấy lại tinh thần.
Cô quay ra nhìn lại đằng sau, khi thấy chữ B trên cánh cổng thì cô liền nhảy lên ăn mừng.
Đúng lúc này, Hư Linh diễn hóa ra hình chiếu, lên tiếng nói chuyện với Lý Linh
“Vị cô nương này, ta tên là Hư Linh, là người hầu của Trần Minh Quân.
Ta thay mặt chủ nhân gửi tới cô nương một lời đề nghị, không biết cô nương có đồng ý bái chủ nhân của ta làm sư phụ không?”
Đột ngột có một người xuất hiện bằng ánh sáng làm cho Lý Linh có chút giật mình.
Nhưng khi nghe đối phương giới thiệu và đưa ra đề nghị thì cô không dám tin vào lỗ tai của mình.
Cô hơi khẳng trương hỏi lại.
“Ngài, ngài nói là ta có thể bái ngài Trần Minh Quân làm sư phụ? Không phải ta bị ù tai nghe lầm chứ?”
“Đúng vậy, cô nương không nghe lầm, chính là bái Trần Minh Quân làm sư phụ.
Không biết cô nương có nguyện ý không?”
“Ta nguyện ý, ta nguyện ý”
“Tốt, tốt, tốt, … bởi vì tình hình của cô nương có chút đặc biệt.
Cô nương nên bắt đầu tu luyện luôn.
Không biết cô còn chuyện gì chưa giải quyết không?”
Lý Linh không cần nghĩ ngợi mà trả lời ngay
“Tiền bối, ta muốn dẫn người nhà mình vào Thất Sơn Gia Viên ở, không biết có được không?”
“Chuyện đó sao? Dĩ nhiên là không thành vấn đề.
Như vậy đi, bây giờ cô nương ngay lập tức trở về, dẫn toàn bộ người nhà đến đây.”
Hư Linh nói đến đây thì dường như hơi lo lắng gì đó, hắn lại nói thêm
“Cô nương nhớ kỹ, phải càng nhanh càng tốt.
Sau này ta sẽ giải thích sau, nhưng bây giờ cô nương ở gần người nhà của mình có thể sẽ làm hại bọn họ.”
Lý Linh tỏ ra khó hiểu mà hỏi
“Tại sao ta ở gần người nhà thì lại làm hại họ?”
“Chuyện này sau này ta sẽ giải thích.
Bây giờ, cô nương hay nhanh chóng trở về ngay đi.
Nhớ kỹ, càng nhanh càng tốt!”
Lý Linh cũng không tiếp tục hỏi nữa, cô trả lời
“Được, cảm ơn tiền bối.
Tiểu nữ đi ngay đây”
Lý Linh nói xong thì bước xuống khỏi cửa B, đi thẳng ra chỗ cha của cô đang chờ.
Lý Văn Hậu đã liên tục ở đây, không hề đi đâu.
Khi hắn nghe nói con gái đã vượt qua mọi kỷ lục khảo nghiệm thì trong lòng vô cùng cao ứng.
“Cha”
Một tiếng gọi thân thương vang lên.
Lý Văn Hậu đang ngủ gật thì cũng phải bừng tỉnh.
Ông chạy lại cầm hai cánh tay của Lý Linh mà hỏi liên tục
“Sao rồi con gái? Kết quả ra sao? Con đã được nhận chưa? Có mệt lắm không?”
“Cha, cha bình tĩnh đi.
Con đã được đặc cách bái trưởng môn Trần Minh Quân làm sư phụ”
“Sư..
sư phụ! Con nói là, con được trưởng môn của Thất Sơn Tiên Môn nhận làm đệ tử?”
“Vẫn chưa chính thức, nhưng đúng là vậy thưa cha.
Con ra tìm cha để trở về nhà, dẫn theo toàn bộ mọi người đến Thất Sơn Gia Viên sinh sống.
Cha, kể từ giờ cha và mẹ sẽ không còn phải vất vả nữa.”
“Tốt, tốt, tốt quá rồi.
Ba biết con gái của ba là giỏi nhất mà.
Ba..
ba rất là tự hào.”
Lý Văn Hậu vừa nói vừa khóc, ông thực sự vô cùng tự hào.
Con gái của ông đã được “thần” nhận làm đệ tử.
Đó là cỡ nào danh dự cơ chứ!
“Cha, chúng ta nhanh chóng trở về nhà đi.
Vị tiền bối kia nói chúng ta cần phải nhanh lên, nếu không thì sẽ không tốt”
“Được, chúng ta về báo tin cho mẹ và em gái con biết! Chắc mẹ con sẽ hạnh phúc lắm đây! Ha ha ha, ha ha ha, ….”
Tiếng cười hạnh phúc của người cha làm cho Lý Linh cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô cũng rất mong chờ biểu cảm của mẹ và em gái khi biết sự thật này.
À, còn có chú của cô nữa, người chú tội nghiệp đã hi sinh đôi chân để cứu mạng cô khi còn nhỏ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...