Trần Minh Quân tò mò hỏi
“Chúa Hổ sao? Đó là con người hay là một con thú?”
“Cái này! Chú cũng chỉ nghe truyền thuyết nói như vậy, cụ thể thì sao mà biết được.
Nhưng mà, khả năng cao đó là nói tới loài Hổ, chúa tể sơn lâm”
Trần Minh Quân mỉm cười, sau đó nói với Chu Vọng Cố
“Chú Cố, có chuyện này chú còn chưa biết.
Không có chuyện một con dã thú tu luyện hóa hình thành người đâu.
Nếu có, cũng chỉ là khả năng đặc thù của loài đó mà thôi.
Chắc chú có nghe qua người sói, có lúc thì là người, có lúc thì là thân người đầu sói.”
Chu Vọng Cố biết bản thân không hiểu biết bằng Trần Minh Quân, nên nghe xong chỉ biết gật đầu rồi hỏi lại
“Như vậy, ý cháu muốn nói là gì?”
“Chú Cố, vua thủy tề chắc hẳn là con người rồi.
Như vậy, sẽ không có chuyện loài hổ đi cưới loài người.
Cho nên, chúa Hổ khả năng cao cũng là một người.
Họ đều là tu sĩ, một người làm vua trên đất rừng, một người làm vua dưới nước”
“Cháu nói nghe cũng hợp lý, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Đôi khi nhân gian cũng chỉ kể những câu chuyện tưởng tượng mà ra.”
Trần Minh Quân cười sảng khoái rồi nói
“Chú nói rất phải, nhưng cháu sẽ chứng thực chúng.
Để xem trong các câu chuyện, đâu là thật, đâu là tưởng tượng ra.
Nhắc vua thủy tề thì cháu chợt nhớ ra, dân ta còn có chuyện Thạch Sanh liên quan tới vua thủy tề nữa.
Lúc nào đó, cháu cũng sẽ đi tìm hiểu một phen”
Đúng lúc này, trong cơ thể Trần Minh Quân phát ra một trận âm thanh sấm nổ vang trời.
Chu Vọng Cố ở quá gần cho nên tinh thần bị chấn động, 2 lỗ tai lập tức chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
Hư Linh phản ứng cực nhanh, đưa Chu Vọng Cố vào bên trong không gian châu để trị thương.
Trần Minh Quân cũng dừng phi hành, rồi nhắm thẳng mặt đất mà bay xuống.
Địa điểm hắn tiếp đất là một bãi cỏ um tùm kế bên cầu Rạch Ráng, huyện Trần Văn Thời, Cà Mau.
Trong thân thể của Trần Minh Quân, đang diễn ra quá trình khai mở huyệt đạo cuối cùng trên Âm Kiều Mạch.
Tiếng sấm nổ vừa rồi dường như là một lần công phá, nhưng không có khai mở thành công.
Trần Minh Quân tập trung toàn bộ tinh thần để hỗ trợ quá trình này.
Chân khí ầm ầm kéo về tấn công huyệt đạo.
Không bao lâu sau, một tiếng sấm nổ nữa vang lên.
“Uỳnh ….!”
Lần này thì đã luyên lụy đến người dân bình thường.
Nhà cửa trong phạm vi gần cầu Rạch Ráng 500 mét đều gặp phải chấn động.
Tất cả đồ vật bằng thủy tinh đều bị vỡ nát do âm thanh quá lớn.
Một số người dân ở quá gần thì liền rơi vào bất tỉnh, lỗ tai chảy máu.
“Hư Linh, ra tay giúp đỡ người dân, ta đã không thể di chuyển.
Lần phát nổ tiếp theo có thể diễn ra bất cứ lúc nào!”
Hư Linh nghe theo, linh lực điều động, mang toàn bộ người dân trong phạm vi 500 mét ra sát bên ngoài vòng tròn phạm vi này.
Những người bị âm thanh chấn động cho bất tỉnh cũng đã được Hư Linh điều trị qua, rất nhanh sẽ tỉnh lại, đôi tai cũng sẽ không bị điếc.
Đúng như Trần Minh Quân nói, chỉ mấy giây sau, lại một tiếng sấm nổ vang trời vang lên
“Uỳnh ….!”
Lần này thì tới những vật dụng khác cũng đã nứt ra, sắp bị chấn cho vỡ nát.
“Uỳnh …!”
“Uỳnh …!”
“Uỳnh …!”
Cứ cách vài chục giây thì một tiếng sấm nổ vang lên, khoảng cách giữa 2 lần phát nổ cũng càng ngày càng ngắn lại.
Về sau, chỉ cần có vài giây là một tiếng nổ phát ra.
Nghe chẳng khác nào một cuộc tấn công bằng pháo binh.
Toàn bộ khu vực trung tâm huyện Trần Văn Thời của Cà Mau đã rơi vào hỗn loạn.
Quân đội từ những nơi lân cận đã được điều động tiến về đây.
Lực lượng hỗ trợ từ các tỉnh khác như Cần Thơ, Kiên Giang, Bạc Liêu cũng đã lên đường.
Có thể nhìn thấy máy bay trực thăng bay đầy trời, dưới mặt đất thì xe thiết giáp và xe chở bộ binh nối đuôi nhau liên miên không dứt.
Khung cảnh chẳng khác nào sắp xảy ra chiến tranh.
Đối với quân đội, bọn họ đã được lệnh chuẩn bị chiến đấu bảo vệ tổ quốc.
Nói là chiến tranh cũng không có sai biệt gì cho lắm.
Không tới 40 phút sau, bán kính 1km vuông xung quanh trung tâm hành chính huyện Trần Văn Thời đã bị quân đội bao vây.
Trên bầu trời, hàng chục máy bay trực thăng chia nhau trinh sát một phạm vi rộng lớn tới 20 km.
Tất cả hình ảnh thu được điều cho ra cùng một kết luận.
Trung tâm của các vụ nổ nằm sát cầu Rạch Ráng.
Bởi vì sức công phá của sóng âm thanh đều bắt nguồn từ chỗ này.
Những ngôi nhà dân ở phạm vi gần đều đã bị đổ sập, cầu Rạch Ráng cũng không tránh khỏi số phận tương tự.
Tại vị trí Trần Minh Quân ngồi, cũng chính là trung tâm của các vụ nổ, một cái hố tương đối lớn đã được tạo ra.
Thời điểm này, âm thanh sấm nổ đã phát ra gần như liên thanh, cách nhau chỉ khoảng 1 giây mỗi lần nổ.
Kỳ lạ là, chỉ có tiếng nổ và sóng âm.
Không có khói lửa gì kèm theo cả.
Quân nhân có mặt ở hiện trường đều đã được lệnh sẵn sàng chiến đấu.
Người dân trong phạm vi mấy chục km đều đã được sơ tán khẩn cấp.
“Uỳnh …!”
“Uỳnh …!”
“Uỳnh …!”
“Uỳnh …!”
…
Thêm 40 phút trôi qua, tiếng sấm nổ đã phát ra gần như là liên tục, không còn nghe được khoảng cách giữa 2 lần nổ.
Quân đội cũng đã lùi ra phạm vi trên 3 km.
Toàn bộ công trình và cây xanh xung quanh Trần Minh Quân đều đã bị chấn nát.
Trên bầu trời, mây đen bắt đầu tụ tập.
Khác với mây mưa thông thường, mây đen này cứ như có ý thức.
Chúng tụ lại với nhau, tự xoay tròn thành một cái phễu to lớn.
Cao hơn rất nhiều so với mây mưa thông thường.
Toàn bộ bầu không khí ở bên dưới mặt đất bị một thứ lực lượng vô hình làm cho vô cùng ngột ngạt khó thở.
Người nào tâm lý hơi yếu thì miệng đã sùi bọt mép lăn ra ngất xỉu tại chỗ.
“Thiên uy! Chủ nhân, đây chính là thiên uy.
Ngài đang bị lôi kiếp nhắm vào!”
“Điều này sao có thể? Không phải ngũ tinh linh sĩ lúc hình thành nguyên thần mới phải độ lôi kiếp hay sao? Ta không có chuẩn bị gì cả, làm sao mà độ qua lôi kiếp?”
“Bẩm chủ nhân, ta cũng vô phương lý giải.
Nhưng mà chuyện lôi kiếp đang hình thành và nhắm vào ngài thì đã chắc chắn.
Dựa vào áp lực thiên uy này, lôi kiếp có vẻ yếu hơn so với ngũ tinh linh sĩ độ kiếp.
Có lẽ việc ngày sắp khai mở toàn bộ ẩn huyệt của Âm Kiều Mạch đã chạm tới yêu cầu độ kiếp của thiên địa!”
Trong khi Trần Minh Quân đang trao đổi với Hư Linh, quân đội ở phạm vi xung quanh đã phải di chuyển ra phạm vi xa hơn.
Bọn họ chịu không nổi áp lực vô hình của thiên uy.
Từ sâu trong linh hồn của từng người đều có cùng một ý nghĩ, nếu không rời khỏi phạm vi này thì chỉ có con đường chết.
Đó là thiên địa ý chí dựa vào thiên uy truyền vào linh hồn của tất cả sinh linh ở trong phạm vi của người độ kiếp.
Chỉ cần ở trong phạm vi đó, sẽ xem như là thách thức thiên uy.
Sẽ phải chịu lôi kiếp gấp ngàn vạn lần người độ kiếp.
Trên bầu trời, đám mây đen càng lúc càng dày đặc, phạm vi cũng càng ngày càng lớn.
Từng tia sét luồn lách di chuyển bên trong mây đen, chúng giống như những sinh linh có mạng sống, đang không ngừng gào thét với nhau.
Bất chợt, toàn bộ Địa Cầu bị một lực lượng vô hình che đậy.
Không còn một chút ánh sáng nào từ bên ngoài vũ trụ lọt vào, sóng vệ tính cũng bị mất liên lạc.
Cả thế giới bắt đầu hỗn loạn, nhất là những nơi đang là ban ngày.
Xe cộ và phương tiện giao thông không kịp trở tay, tạo ra vô số vụ tai nạn.
Tổng con số thương vong cũng không hề nhỏ.
…
Bên ngoài vũ trụ, một cung điện trôi lơ lửng ở giữa Mặt Trăng và Địa Cầu.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi nhắm mắt tĩnh tâm ở một vị trí lộ thiên.
Giống như vừa cảm ứng được điều gì, ông ta mở mắt ra và nhìn về Địa Cầu.
Trong tầm mắt của ông ta, Địa Cầu giống như một cái lỗ đen vũ trụ.
Không một thứ ánh sáng nào có thể phản xạ lại khỏi bề mặt của nó.
Người đàn ông này mỉm cười, chỉ nghe ông ta tự nói
“Sư phụ, ngài đã đi đến một bước này rồi sao? Hơn 65 triệu năm, đã hơn 65 triệu năm rồi! Ngài cứ an tâm mà làm việc của ngài ở Địa Cầu.
Cái tên sâu kiến trên Mặt Trăng đã có con thay người cản trở.
Nếu không phải vì ngài không cho phép, tên đó đã thành cát bụi từ lâu rồi!”
…
Trên Địa Cầu
Tại Thánh Cung
“Thánh Hoàng đại nhân, vừa nhận được tin báo bằng đường dây mặt đất.
Trước khi toàn cầu tối đen, ở tại Việt Quốc, dường như có hiện tượng khá giống với lôi kiếp được ghi chép trong thánh sử”
Lão Thánh Hoàng nghe báo xong thì lẩm bẩm
“Việt Quốc sao! Chẳng lẽ là vị thiếu niên kia? Phải đạt tới loại cảnh giới gì thì mới phải độ kiếp như vậy?”
Ông ta chỉ tự suy nghĩ thật nhanh, sau đó truyền lệnh
“Dùng mọi biện pháp quan sát cảnh độ kiếp này.
Chú ý, không được phép va chạm với lực lượng quân đội người phàm của Việt Quốc”
“Tuân lệnh Thánh Hoàng!”
…
Thái Bình Dương
Tại một hòn đảo không có trên bản đồ, nằm gần Hawaii.
Phía trên bầu trời đang có 2 thân ảnh đạp không mà đứng.
Một người phụ nữ da trắng tây phương và một lão già người châu á đã lớn tuổi.
Hai người chỉ lặng yên quan sát bầu trời, không ai nói điều gì.
Bọn họ đang cảm nhận thiên uy, dù không ở gần trung tâm độ kiếp.
Nhưng vẫn có thể cảm nhận được thiên uy đã lan tràn ra toàn bộ Địa Cầu.
Được một lúc khá lâu, lão già lên tiếng hỏi
“Anna, cô nghĩ sao?”
Người phụ nữ được gọi là Anna chỉ nói 2 chữ ngắn gọn
“Độ kiếp!”
Lão già nghe vậy thì gật đầu và nói tiếp
“Đã gần vạn năm rồi, chưa từng có sai lầm.
Bây giờ lại để một con cá to như vậy lọt lưới! Cô thử nghĩ xem, liệu có phải chủ nhân cố tình hay không?”
Anna đáp lời
“Chớ có suy đoán lung tung, chỉ cần nghe lệnh làm việc là được.
Cứ chờ lệnh từ chủ nhân”
“Nói cũng phải”
Nói xong, 2 người lại im lặng quan sát bầu trời đen kịt.
…
Đâu đó trên Biển Đông
Có 5 thân ảnh đang đứng trên mặt biển, mặt ngước nhìn trời cao.
Bọn họ là ngũ hành huynh đệ của long nhân.
Chính là 5 người đã gặp Trần Minh Quân trên Vịnh Thái Lan.
Nhìn trời cao một lát thì bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt ai nấy đều tràn ngập lửa nóng.
Lạc Hành Hỏa vội nói
“Đã có thể xác nhận, có người đang độ kiếp, chúng ta phải nhanh trở về Long Cung báo tin.
Bằng mọi giá phải tìm cho bằng được người này trước khi quá muộn.
Hắn có phương pháp che dấu được Á Lạp Thần, chúng ta phải biết được phương pháp đó”
Lạc Hành Hỏa nói xong thì 5 người liền lặn sâu xuống Biển Đông và nhanh chóng biến mất.
…
Tất cả các thế lực tu luyện khác trên thế giới cũng đều rơi vào tình trạng ngạt thở.
Càng có tu vi cao thì càng cảm nhận được thiên uy.
Nhiều thế lực vì truyền thừa hữu hạn, cho nên không hiểu đây là có người sắp độ kiếp.
Những nơi hiểu được thì vô cùng kích động, nhất là những thế lực biết sự tồn tại của Á Lạp Thần.
Bọn họ không ai dám đột phá lên tam tinh linh sĩ, nói gì đến độ kiếp.
Bây giờ có người độ kiếp, tối thiểu cũng phải là ngũ tinh linh sĩ.
Tuy so với Á Lạp Thần thì vẫn chỉ là sâu kiến.
Nhưng đã thắp sáng lên hy vọng cho bọn họ.
Bởi vì bọn họ đã biết được có người có thể qua mặt được Á Lạp Thần để tăng trưởng tu vi.
Thật tình bọn họ không biết, Trần Minh Quân còn chưa đạt tới linh đồ, nói gì đến linh sĩ, còn là ngũ tinh linh sĩ.
Hắn độ kiếp là vì con đường tu luyện của hắn không giống bọn họ.
Dường như việc khai mở đủ các ẩn huyệt trên Âm Kiều Mạch đã chạm vào giới hạn cần thử thách của thiên địa ý chí..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...