Phạm Thiên Đại Lục, từ xưa đến này luôn lưu truyền một lời tiên đoán: Tai kiếp ngàn năm, thời khắc ma giới quay lại, Thất Sát xuất hiện thì cũng là thời điểm sát kiếp bắt đầu.
Chiêm Tinh Sư, ở Phạm Thiên là một chức nghiệp đặc biệt, được coi như là người tiếp xúc gần nhất với Thần, mà người có được thiên phú này thì chỉ có thể là do may mắn mà có, chứ không thể cầu. Tiêu Tử Mặc chính là một Chiêm Tinh Sư duy nhất ở Phạm Thiên, cho dù có là hoàng đế thì cũng phải nhường hắn ba phần.
Mà trong năm nay, cũng chính là thời điểm ở trong lời dự đoán: " Tai kiếp ngàn năm", lúc Phong Vũ Y khi tiến cung là vào lúc hoàng hôn, cũng chính là thời điểm ma giới quay lại.
"Cho nên, ngươi để cho thị nữ của ta rời đi, là muốn nói cho ta biết những thứ này, ý là muốn nói cho ta biết, ta chính là người ở trong lời dự đoán sẽ mang đến sát kiếp cho Phạm Thiên Đại Lục 'Thất Sát Tinh' ?" Phong Vô Ý nhíu mày, nhưng bên miệng lại nở nụ cười mỉm. Không sai, thời điểm nàng trộm được ngọc cổ chính là lúc hoàng hôn, rồi cũng không biết tại sao lại xuyên không tới nơi này. Nhưng mà nàng cũng sẽ không bởi vì thế, mà tin lời nói của người nam nhân trước mắt này.
Sát kiếp? Chỉ bởi vì một nữ nhân? Nàng không tự coi nhẹ bản thân mình, nhưng mà nàng cũng tuyệt đối không cho rằng dựa vào năng lực của một mình nàng mà có thể nhấc lên được một trận gió tanh mưa máu.
"Sát kiếp đã bắt đầu, đó cũng chính là số kiếp của ta và ngươi, mà vận mệnh thì không thể nghịch chuyển" Đồng tử ở trong mắt của Tiêu Tử Mặc trở nên thâm thúy, nhưng cũng mang theo xót xa: "Ta đã từng có ý đồ ngăn cản, nhưng ngươi lại vẫn nhập cung....."
"Thật có lỗi, truyện trước kia hiện giờ ta không nhớ rõ nữa" Phong Vô Ý cắt ngang lời hắn đang nói, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt đang bình tĩnh của hắn bị phá vỡ.
"Không nhớ rõ? Vì sao?" Một hồi lâu sau, Tiêu Tử Mặc mới giật mình, kinh ngạc hỏi lại.
"Cái này ta cũng rất muốn biết, nhưng mà tiếc là Quốc Sư chỉ có thể đi hỏi thái y mà thôi" Phong Vô Ý thoải mái nhún vai một cái.
"Thì ra.... là như vậy sao......" Rất lâu sau, Tiêu Tử Mặc mới thì thào tự nói một câu.
"Ta biết rõ, nương nương hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta cáo từ trước" Rất nhanh Tiêu Tử Mặc đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, gật gật đầu, không đợi nàng trả lời đã xoay người rời đi. [Truyện được post tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Ngươi biết gì? Ta còn không biết nữa mà! Phong Vô Ý ở trong lòng thầm than một tiếng, nhịn không được mà xoa xoa trán. Người này, chắc không phải chỉ là đặc biệt tới để kể lại chuyện xưa chứ? Mà cái nhìn sau cùng của hắn kia, thật khiến người ta cảm thấy bất an mà, xem ra..... Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp rời khỏi đây, sau đó tìm cách trở về thời hiện đại.
"Nương nương, Quốc Sư đại nhân có nói gì không?" Đột nhiên, Dao Nguyệt đi đến lên tiếng hỏi.
"Vì sao lại nói như thế?" Phong Vô Ý không trả lời mà là hỏi ngược lại.
"Bởi vì Quốc Sư vẫn luôn phản đối bệ hạ lập người làm phi, ngay đêm trước khi tiến cung, Quốc Sư còn tới tận phủ để gặp lão gia ạ" Dao Nguyệt trả lời.
Phong Vô Ý thở dài, người nam nhân này thật đúng là chưa chịu từ bỏ ý định, nhưng mà.....nói ra cũng đúng. Hắn ngay cả đêm tân hôn còn dám căn ngăn hoàng đế, thì liệu có chuyện gì không dám? Phạm Thiên chỉ có một Chiêm Tinh Sư sao......
"Nương nương?" Dao Nguyệt cẩn thận kêu một tiếng.
"Không có việc gì, đi lấy ít sách tới đây" Phong Vô Ý lấy lại bình tĩnh, liền bổ sung thêm một câu: "Tốt nhất là các loại sách sử"
"Vâng" Dao Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Phong Vô Ý duỗi người, lại tiếp tục nằm xuống.
Nàng bây giờ đúng là một bệnh nhân nặng, nghĩ tới cái tên hoàng đế háo sắc kia, chỉ hy vong hắn sẽ không nghĩ tới nàng vào lúc này. Chỉ có như vậy thì nàng mới có đủ thời gian để tìm hiểu về thế giới này, cùng với tình hình mọi thứ xung quanh.
Nhưng mà..... hình như ông trời cũng không muốn cho nàng được yên ổn. Đúng lúc này, ở phía xa ngoài điện đột nhiên truyền tới tiếng thái giám: "Hoàng hậu nương nương giá lâm"
Nghe thấy thế, tay Dao Nguyệt bỗng dưng run lên, một chồng sách toàn bộ đều rơi xuống trên mặt đất.
"Vội vàng gì chứ?" Phong Vô Ý đứng dậy, một bên sai bảo Dao Nguyệt xếp lại sách ở dưới đất, còn mình thì ra ngoài nghênh đón. Đưa tay lấy ra hộp trang điểm ở dưới gối, rất nhanh vẽ vài cái ở trên mặt làm cho khuôn mặt đang trắng nõn đột nhiên biến thành vàng vọt như người bị bệnh nặng, tuy không làm mất đi ngũ quan vốn có, nhưng lại vô tình che đi vẻ đẹp như hoa.
"Tất cả đều đứng lên đi" Giọng nói cao ngạo vang lên, từ ngoài cửa đi tới là một nữ nhân vô cùng duyên dáng, sang trọng.
Phong Vô Ý quỳ gối bên giường, vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau khi nhìn xong thì cố gắng nhịn xuống khinh thường ở trong lòng.
Xem ra, hoàng hậu này thật đúng là đã bị thât sủng rồi ạ, ngay cả tới thăm một phi tử bị bệnh mà cũng phải trang điểm và ăn mặc kiểu này, giống như sợ người ta sẽ không biết nàng là ai, cho nên mới phải thể hiện ra, mà càng làm vậy thì càng chứng tỏ nàng ra đang lo lắng.
"Ngươi chính là nữ nhi của Phong Thượng Thư, kêu Vũ Y?" Hoàng hậu ngồi trên ghế tựa, cúi đầu nhìn xuống hỏi han, còn ở sau lưng là bốn thị nữ đứng thẳng hầu hạ.
"Vâng, Vũ Y tham kiến hoàng hậu nương nương" Phong Vũ Y cúi đầu, thuận theo trả lời. Trong lúc lơ đãng, nàng cố ý để cho ông tay áo tuột xuống, làm lộ ra những vết thâm tím chói mắt ở trên cổ tay.
"Nếu đã vào cung, thì phải tuân thủ theo các quy củ....." Hoàng hậu nói tới đây thì dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục: "Ngươi là do hoàng thượng trong lúc nhất thời nóng vội mà cho tiến cung, còn chưa được người dạy cho các lễ nghi quy củ. Vì thế ta cho ngươi thời gian ba ngày để dưỡng bệnh, sau đó bản cung sẽ cho nữ quan qua dạy ngươi"
"Vâng" Phong Vô Ý nghiến răng nghiến lợi, cố kìm nén ý muốn đem cái nữ nhân này đá văng ra ngoài, may mắn.... lý trí nàng vẫn còn.
Học quy củ? Được rồi.... Nếu trong vòng ba ngày này chạy không được, vậy thì học đi, dù sao cũng không thể khó hơn so với lễ nghi của quý tộc trong mười nước mà trước kia nàng phải học.
"Hoàng hậu nương nương, mời dùng trà" Dao Nguyệt lo sợ dâng lên trà thơm.
"Uhm" Hoàng hậu từ từ nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau một lúc mới nói tiếp: "Nghe nói, Quốc Sư đã tới đây?" [Truyện được post tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
"Đúng vậy" Dao Nguyệt vội vàng đáp: "Thái Y nói bệnh của nương nương cần Quốc Sư....."
"Lớn mật! Một nha đầu nho nhỏ mà dám thay chủ tử đáp lời?" Hoàng hậu trừng mắt, đem ly trà đặt lên bàn, quát lạnh một tiếng: "Người đâu, tới vả miệng!"
"Hoàng Hậu nương nương......"Dao Nguyệt nhất thời sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch.
Một thị nữ mặt không chút biểu tình đi lên trước, dơ tay lên giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Dao Nguyệt.
"Hu..." Dao Nguyệt ôm mặt đỏ bừng, ngồi sững sờ trên mặt đất.
Ở một góc độ không ai nhìn thấy, Phong Vô Ý nắm chặt tay lại thành quả đấm. Hoàng hậu......Đánh chó cũng phải xem mặt chủ nhân ạ, hôm này nàng ta là muốn đên để dằn mặt với người được hoàng đế sủng ái sao? Tốt, tốt!
Đầu ngón tay hơi động đậy, một luồng khói nhẹ mà bằng mắt thường không nhìn thấy, bay tới bám lên trên người thị nữ vừa mới đánh Dao Nguyệt.
Hoàng hậu, tạm thời nàng chưa động tới được. Nhưng .... một thị nữ nho nhỏ thì nàng chẳng lẽ còn không xử lý được sao? Người của nàng, cũng không phải là tùy ý để người khác tới khi dễ như vậy!
Nhưng ở bên ngoài, Phong Vô Ý vẫn thể hiện ra dáng vẻ sợ hãi, núp ở một bên giống như là bị dọa sợ vậy.
Có lẽ là do bộ dạng nhát gan này đã lấy được lòng hoàng hậu, nên hoàng hậu cũng không để ý tới mà chỉ nói vài câu rồi hồi cung.
"Nương nương!" Dao Nguyệt lập tức nhào vào trong lòng Phong Vô Ý.
"Ngoan, tự mình đi lấy khối băng lạnh mà chườm lên đi, ngày mai sẽ hết sưng" Phong Vô Ý nhẹ nhàng vỗ lên đầu nàng, trên mặt vô cùng bình tĩnh.
Nàng rất muốn trừng trị nhóm người dám khi dễ trên đầu nàng, nhưng mà... lúc này nàng còn chưa có thực lực, nên cuối cùng cũng đành bỏ qua ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...