Trong không khí tràn ngập mùi hương son phấn nồng đậm của nữ nhân, mùi mồ hôi dơ bẩn của nam nhân, cùng với rất nhiều hương vị lẫn lộn khác khiến người ta không thể phân loại ra được. Không gian tối tăm, ở một góc sáng sủa thấp thoáng ẩn hiện một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, trên mặt đất, các vò rượu vứt ngổn ngang, cộng với vô số vết dính dầu mỡ bẩn thỉu ở trên sàn. Chỉ nhìn qua cũng đủ biết, nơi này đã diễn ra liên tục các cảnh này trong nhiều ngày.
Mắt trông thấy Phong Vô Ý kéo Tiêu Tử Mặc đi vào, nhưng mọi người ở trong phòng đều làm như không trông thấy. Không một ai đứng dậy, hoặc thậm chí đưa mắt liếc nhìn bọn họ dù một cái.
"Nơi này rốt cuộc là chỗ nào!" Tiêu Tử Mặc trông thấy hành vi phóng đãng của nữ nhân đang quấn lấy trên người một nam nhân, mặt trở nên đỏ bừng, trầm giọng quát hỏi.
"Kỹ viện ạ!" Phong Vô Ý quay đầu, rất tự nhiên lên tiếng trả lời.
"... ........."Tiêu Tử Mặc đen mặt, thuận tiện vung tay đẩy nàng ra. Sau đó người nghiêng ngả lảo đảo, tức giận quát: "Vì sao lại phải tới..... Nơi này?"
"Những người tới nơi này, đều không bị hỏi lai lịch ra sao, cho nên nơi này là nơi có thể ẩn thân tốt nhất" Phong Vô Ý nói xong, lại kéo tay hắn đi xuyên qua vào tận bên trong.
Loại địa phương này, gian phòng cũ nát đơn sơ, vừa định đưa tay mở chốt cửa thì cửa đã tự động mở ra.
"Cút đi! Nơi này lão tử đã chiếm trước rồi!"
"Ôi, vị thiếu gia này muốn cùng chơi chung hay không...... ôi đừng đi a....."
"Nhìn cái gì hả! Không thấy người ta xxoo sao?"
"... ...... ...... ...... ........."
"Này!" Sắc mặt Tiêu Tử Mặc xanh mét, đưa tay tóm lấy cổ tay Phong Vô Ý: "Ngươi đến đây là vì xem cái này sao!"
"Tìm phòng trống ạ, ngươi chắc cũng không muốn mất thời gian đi gõ cửa từng phòng một chứ?" Phong Vô Ý trợn trắng mắt, một cước đá văng cửa phong tiếp theo ra. Vận khí lần này không tồi, bên trong phòng không có ai.
Tiêu Tử Mặc cuối cùng cũng có thể thở nhẹ một hơi, cùng nàng đi vào phòng, rồi sau đó đóng chặt cửa lại.
"Không cần phải phí sức làm vậy, không chừng một lát nữa cũng sẽ có người giống ta, đi tới đá cửa như vừa rồi vào đây" Phong Vô Ý nhún vai lên tiếng.
"Ngươi....." Tiêu Tử Mặc đỡ trán thở dài, hắn cảm thấy đã mệt tới không còn sức mà tức giận nữa rồi.
"Được rồi, đừng phụng phịu nữa, tạm thời ở nơi này rất an toàn" Phong Vô Ý nói: "Chỉ cần ngươi nói nhỏ lại là được"
Giống như đáp lại lời nói của nàng, ở bên vách tường bên cạnh truyền tới tiếng quát tháo của nữ nhân rất rõ ràng.
"Ngươi nói.... nơi này là..... Thanh lâu? Đúng không....." Tiêu Tử Mặc nhíu mày, giống như đang cố gắng suy nghĩ để tìm ra từ ngữ thích hợp.
"Thanh lâu? Đại thiếu gia ơi, đó là nơi mà kẻ có tiền mới tới được" Phong Vô Ý bĩu môi, giọng nói trào phúng vang lên: "Nơi này là kỹ viện, là nơi thuộc về tầng lớp thấp kém của xã hội, là nơi dành cho đám người thô kệch dùng để giải quyết vấn đề sinh lý. Nữ nhân ở nơi này, chỉ cần tốn hai đồng tiền là họ có thể hầu hạ ngươi một đêm. Dù ngươi có lớn tuổi, diện mạo có xấu tới đâu, thậm chí chỉ cần ngươi cho họ một chén cơm thì họ sẽ sẵn sàng giúp ngươi tìm niềm vui"
"Kinh thành làm sao có thể có...." Tiêu Tử Mặc rõ ràng là không thể tiếp thu được chuyện này.
"Có nơi lộ ra bên ngoài ánh sáng, thì cũng sẽ có nơi ẩn trong bóng tối. Đây là quy tắc của thế giới, Hách Liên Diệu không phải là thần, nên hắn không thể có đủ sức để làm cho tất cả mọi người đều hạnh phúc được. Mà dù có là ai đi nữa cũng vậy thôi, bởi không một ai có thể có khả năng này" Phong Vô Ý lẳng lặng nhìn Tiêu Tử Mặc. Muốn làm cho toàn dân an cư lạc nghiệp, ngay cả hiện đại còn chưa làm được, cho nên nếu nhìn về một mặt nào đó, thì Hách Liên Diệu đã làm được khá tốt rồi.
"Ngươi nói thật đi, ngươi làm sao lại quen thuộc với nơi này như vậy?" Tiêu Tử Mặc hiếu kỳ hỏi.
"Tại lúc ta xác định lập ra kế hoạch này, đương nhiên ta đã tìm hiểu và chuẩn bị tất cả đường lui kỹ càng. Thậm chí ta còn chuẩn bị mang theo rượu mạnh, đề phòng lúc ngươi không chịu hợp tác, ta sẽ đánh lén làm ngươi bất tỉnh, đổ rượu lên người. Vì ở nơi này, một người nam tử say sưa căn bản cũng không dẫn tới sự chú ý của bất kỳ ai" Phong Vô Ý lạnh lùng nói.
"Không đúng" Tiêu Tử Mặc nhăn mày: "Ta thừa nhận, nếu là lúc bình thường ta sẽ không tới nơi này. Nhưng mà ngươi..... Đối với khu sinh sống của dân nghèo này, thậm chí cùng với mọi quy tắc ngầm đều rất quen thuộc, nhưng mà ngươi lại không thể nào có khả năng mỗi ngày đều trốn ra khỏi cung đến đây tìm hiểu"
"Ta đương nhiên là không thể, nhưng Bích Linh thì có thể ạ" Phong Vô Ý không nhịn được mà nở nụ cười, nâng lên tay trái. Bích Linh cũng rất phối hợp 'tê tê' kêu hai tiếng, giống như đang muốn tranh công.
"Bích Linh?" Tiêu Tử Mặc khó có thể tin được lên tiếng.
"Hoàng Cửu Lê có một loại bí thuật giúp chủ nhân của ma thú có khế ước tinh thần.... làm cho những gì Bích Linh nhìn thấy ta đều có thể nhìn thấy toàn bộ, cũng giống như ta đang phụ thân ở trên người Bích Linh vậy" Phong Vô Ý giải thích: "Ở vùng này có vài tòa kỹ viện như thế này, nhưng nơi này được xếp số một, nên mới có tên là Nhất Hoa Diêu".
"Loại ma pháp này rất hiếm" Tiêu Tử Mặc giật mình, càng nghĩ lại càng cảm thấy thương cảm cho Bích Linh hơn, vào buổi tối của mỗi ngày nó đều bị ép tới các ngõ nhỏ ở kinh thành đi lang thang, thật hay cho cái tên.... Nhất Hoa Diêu....
"Đây là ma tộc bí thuật của ta, sao một nhân loại như ngươi lại có thể dễ dàng nhìn ra được?" Hoàng Cửu Lê ở trong túi hừ lạnh một tiếng.
"Chỉ cần sử dụng được là tốt rồi" Phong Vô Ý cười, bỗng nhiên lỗ tai hơi động, lập tức đưa tay cởi y phục Tiêu Tử Mặc.
"Này! Ngươi...." Tiêu Tử Mặc hoảng sợ, trên mặt vốn nhạt đi thì nay lại lập tức trở nên đỏ bừng.
"Suỵt!" Phong Vô Ý đưa tay ra hiệu im lặng, một bên vẫn cởi y phục rồi đẩy hắn lên giường: "Có rất nhiều người đến, giống như là quan binh đi điều tra thì phải"
Tiêu Tử Mặc ngẩn ra, để mặc cho nàng đẩy mình lên giường.
Phong Vô Ý cởi áo khoác ngoài, đem quần áo của hai người đảo lộn lên rồi vứt xuống dưới góc giường. Xong xuôi tất cả, nàng kéo trễ áo bên trong xuống, để hở ra đầu vai, làm lộ ra một mảnh ra thịt nhẵn nhụi. Một đầu tóc đen xõa ra, rủ xuống che khuất đi nửa bên mặt, chỉ cần nhìn qua là đã thấy cảnh ái muội đang xảy ra ở đây.
"ầm" Ngay sau đó, cửa phòng bị người ở bên ngoài dùng sức đá văng ra, giống như Phong Vô Ý lúc nãy đã làm.....
"Ta còn tưởng là ma quỷ ở đâu đến đây.... A, thì ra là vài vị quan gia ạ, các ngài cũng định tới Nhất Hoa Diêu này tìm thú vui sao?" Phong Vô Ý đầu tiên là chửi ầm lên, sau lại đưa mắt nhìn quanh thấy đám người trước mặt là ai, thì một người đàn bà đang chanh chua bỗng nhiên khuôn mặt trở nên vặn vẹo, lập tức chuyển thành dâm phụ lẳng lơ vô cùng.
Không chút để ý tới nửa thân trên của mình đang để lộ ra ngoài, nàng cố ý nghiêng mặt quăng mấy cái mị nhãn, khiến cho dung nhan trở nên dụ dỗ mê người.
"Tiểu dâm phụ" Mấy quan binh đứng ở đây đều nuốt nước miếng ừng ực, thật khó có khi gặp được loại mặt hàng như thế này ở đây. Tuy chỗ này có thô lỗ một chút, nhưng so với Thúy Hồng Lâu có mấy người cố ý ra vẻ thanh cao, thì ở nơi này lại cực kỳ đơn sơ, cho nên đừng nói là giấu người ở đây, cho dù có muốn giấu cũng không thể.....Ngay cả dưới gầm giường cũng đều nhìn thấy rõ ràng không xót một cái gì. Đến cả người trước mặt.... dù có là Quốc Sư đại nhân hay là thích khách thì cũng khó có thể vào thời điểm này mà chạy tới đây, rồi chứng kiến những cảnh nam nữ thô tục .....
Không phát hiện ra nhân vật khả nghi, quan binh lập tức rút lui sạch sẽ. Sau đó lại truyền tới âm thanh tức giận, mắng chửi ở tường cách vách bên cạnh. Hiển nhiên là đôi uyên ương ở bên cạnh không có mắt nhìn, gặp xui xẻo vì bị quan binh sờ tới.
Phong Vô Ý nháy mắt mấy cái, dơ tay vén lên mái tóc tán loạn ở trước mặt ra phía sau, nhẹ giọng cười ra tiếng.
"Ngươi có thể đứng dậy được rồi" Tiêu Tử Mặc xấu hổ nhìn người nữ nhân đang ngồi ở trên bụng mình.
"Đợi cho mấy tên quan binh này ra ngoài đã, miễn cho bọn hắn tâm huyết dâng trào lại quay trở lại lần nữa" Phong Vô Ý ghé sát vào trên người Tiêu Tử Mặc, cắn nhẹ lên lỗ tai của hẵn rồi nhỏ giọng nói.
Tiêu Tử Mặc nhìn cửa phòng đang mở rộng, không nói gì nữa mà thở dài. Cái người nữ nhân này, Quý phi, thiếu nữ, mật thám, người đàn bà chanh chua, kỹ nữ... thật đúng là diễn vai nào đều giống vai đấy. Tới cùng là cái tổ chức nào lại có năng lực huấn luyện ra một người tài năng như vậy?
"Ta nói....." Phong Vô Ý cười cười, đưa tay xoay đầu hắn trở lại đối diện với mình: "Ta cũng không để ý thì thôi, một người nam nhân như ngươi tại sao lại làm ra biểu tình như tiểu tức phụ bị người cường bạo vậy?"
"Phong Vũ Y!" Tiêu Tử Mặc căm tức nhìn nàng một cái.
"Phong Vô Ý, chúng ta làm quen lại một lần nữa đi, Tử Mặc" Giọng nói thờ ơ, miệng mỉm cười, nhưng ngón tay thì lại ở trong không trung vẽ ra tên của chính mình.
Tiêu Tử Mặc sửng sốt một chút, rồi cười khổ. Rõ ràng là đang nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, nhưng nhìn vào tư thế hai người lúc này.... có cảm giác thật quái dị.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...